02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

002

          Bên kia đường, trong quán bar mang tên "Dream", ánh đèn mờ ảo quyến rũ xếp lớp đan xen cùng tiếng nhạc jazz êm dịu chảy trong không gian mang phong cách gỗ. Người pha chế trong quán khéo léo lắc chai rượu và chuẩn bị từng ly cocktail tinh tế để an ủi những con người cô đơn ở thành phố này.

          Một người đàn ông mặc vest xám ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da mềm mại, xoay xoay ly rượu Brandy trong tay, dường như đã mất đi một chút kiên nhẫn. Hắn để kiểu tóc rẽ ngôi tỉ mỉ, đi đôi giày da bóng loáng dưới chân phản chiếu bóng dáng của Biên Bá Hiền.

          "Xin lỗi, ông chủ Từ. Hôm nay ở trường có hoạt động nên tôi mới đến muộn một chút..." Biên Bá Hiền đứng trước mặt Từ Trạch, thở hổn hển vì đi vội đi vàng. Trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này không thường xuyên đến quán, thế mà hôm nay lại canh đúng lúc mình ăn mì ở chỗ Phác Xán Liệt thì vô tình đụng phải hắn.

          Từ Trạch nhìn Biên Bá Hiền từ trên xuống dưới, phát hiện hôm nay cậu chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, khuôn mặt mộc mạc không trang điểm, nhìn có chút nhợt nhạt. Rồi hắn mỉm cười, một hơi uống sạch rượu trong ly.

          "Nói gì thế? Hôm nay em tới là tốt rồi. Đã lâu không gặp, em có nhớ tôi không?" Dứt lời, hắn đưa chiếc ly rỗng về phía trước, người phục vụ lập tức cúi người khéo léo rót rượu mới cho hắn.

          Từ Trạch là chủ quán bar này, Biên Bá Hiền đã quen với giọng điệu của hắn nên mỉm cười lễ phép đáp lại, không bắt chuyện mà thay vào đó nói: "Không biết hôm nay ngài sẽ đến. Giờ tôi sẽ đi chuẩn bị một chút, rồi hát cho ngài một bài để tạ lỗi." Nhưng vừa nói xong, trưởng ca đã nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý và nói với giọng đùa cợt: "Hôm nay còn hát hò gì nữa? Ông chủ Từ đã sắp xếp hết rồi."

          Đúng lúc Biên Bá Hiền đang thắc mắc thì thấy Từ Trạch lấy điếu xì gà trên bàn thủy tinh rồi nhẹ nhàng bật lửa "cạch" một tiếng. Ánh đèn trong toàn bộ hội trường đột nhiên tối đi, âm nhạc cũng đột ngột dừng lại, những vị khách đang có mặt không khỏi xôn xao. Ngay sau đó, một biến tấu của bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Từ phía trong hậu trường, vài người phục vụ chậm rãi đẩy ra một chiếc bánh ngọt nhiều tầng được trang trí đẹp mắt. Ngoài bánh ngọt, còn có một chiếc đồng hồ tinh xảo được đặt ở một bên, đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

          Nhìn thấy cảnh này, Biên Bá Hiền ngây người tại chỗ, trong đầu nhanh chóng suy xét đến tình huống hiện tại. . .

          Để nói về mối quan hệ giữa Biên Bá Hiền và Từ Trạch thì phải kể đến một số sự kiện trong quá khứ.

          Biên Bá Hiền vốn có một gia đình hạnh phúc. Cậu tài năng và thông minh từ khi còn nhỏ, không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà còn có giọng hát trong trẻo, động lòng người. Thấy cậu thích ca hát, gia đình đã thuê một giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp cho cậu, thực sự trau dồi sở thích của cậu. Ngày đó, tiếng hát và tiếng cười luôn là những âm thanh nền phổ biến nhất ở nhà.

          Nhưng tất cả đều chẳng còn gì khi ba cậu rơi vào những mối quan hệ độc hại và rơi vào vực sâu cờ bạc. Chứng kiến ​​tiền tiết kiệm của gia đình dần cạn kiệt, tính tình ông dần trở nên méo mó, không biết kiềm chế. Gia đình không thể nói với ông được nửa câu, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể dẫn đến chửi rủa và đánh đập. Ngày hôm đó, ba cậu vì đã mất hết tiền bạc nên túng quẫn, liền trút hết sự tức giận vì không có khả năng trả nợ. Trước những lời tử tế và thuyết phục của mẹ, ông đã đá cây lau nhà gãy làm đôi rồi vung một nửa bị gãy lên đánh vào đầu mẹ không thương tiếc.

          Sau đó, mẹ được chẩn đoán bị xuất huyết nội sọ do chấn thương ở đầu, tuy vẫn giữ được mạng sống nhưng lại rơi vào tình trạng hôn mê không rõ thời gian. Đối mặt với bi kịch do mình gây ra, ba đã khóc và quỳ xuống đất cầu xin Biên Bá Hiền tha thứ. Cậu nhìn thấy tất cả những cảnh này nhưng trong lòng không hề có chút dao động nào. Để thoát khỏi bóng ma của ba và tìm nguồn chữa bệnh tốt hơn cho mẹ, Biên Bá Hiền đã từ bỏ cơ hội thi vào nhạc viện, đổi sang khoa kinh doanh của đại học Thanh Khê. Cậu ngay lập tức làm thủ tục chuyển viện cho mẹ mình, cắt đứt hoàn toàn cuộc sống của họ với ba.

          Sau khi vào đại học, Biên Bá Hiền cũng tuyệt vọng vì chi phí thuốc men của mẹ. Cậu đã làm nhiều công việc bán thời gian nhưng thu nhập từ việc vừa học vừa làm chỉ như muối bỏ biển. Sau khi được một người bạn cùng lớp giới thiệu, Biên Bá Hiền quyết định tận dụng thời gian buổi tối của mình để làm ca sĩ thường trú tại Dream. Nghe nói nơi này có lượng người qua lại cao, khách hàng rất hào phóng, một buổi tối có thể kiếm được không ít. Ban đầu trưởng ca ở đây lo lắng Biên Bá Hiền còn non nớt sẽ không trụ được lâu, ai ngờ lần đầu đến thử giọng lại được ông chủ Từ, người hiếm khi tới quán, nhìn trúng. Không chỉ được ở lại nơi này, mối quan hệ ám muội của cậu với chủ quán bar cũng khiến Biên Bá Hiền trở thành một trong những ca sĩ được nhắc đến nhiều nhất ở đây. Cuộc sống của cậu cũng vì vậy mà xoay chuyển theo.

          Đối với Biên Bá Hiền, Từ Trạch được coi là ân nhân của cậu. Mặc dù cậu biết rằng ánh mắt của người đàn ông này khi nhìn mình không hề trong sạch, trong lòng cũng có phần phản kháng, nhưng cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ mong manh với Từ Trạch. Nhưng vụ việc ngày hôm nay rõ ràng đã vượt quá dự tính của cậu.

          "Bá Hiền, thích không?" Từ Trạch chậm rãi bưng rượu Brandy đến gần người Bá Hiền, muốn giơ tay xoa đầu cậu, nhưng Bá Hiền lại vô tình tránh được. Cậu giả vờ tò mò bước tới nhìn chiếc bánh, nở nụ cười hồn nhiên nói: "Cảm ơn ông chủ Từ. Chỉ là một cái sinh nhật nhỏ thôi mà, không cần phải tốn nhiều tiền như vậy." Trong lòng không khỏi lẩm bẩm, nếu biết hôm nay sẽ không tổ chức ca hát, thà cậu kiếm cớ để không phải đến, còn hơn là phải đối mặt với tình cảnh như bây giờ.

          Thấy Bá Hiền có vẻ rất hứng thú với bất ngờ mình chuẩn bị, Từ Trạch nở một nụ cười hài lòng. Hắn nâng ly lên để thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, sau đó hắng giọng nói: "Mọi người, hôm nay là sinh nhật của Biên Bá Hiền, ca sĩ thường trú trẻ nhất quán bar Dream của chúng tôi. Hy vọng mọi người có thể nâng ly chúc mừng sinh nhật cậu ấy, đồng thời–" Từ Trạch dừng một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Bá Hiền đầy ẩn ý, ​​đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Bá Hiền và kéo cậu vào ngực.

          "Tôi cũng rất mong mối quan hệ của chúng tôi có thể tiến thêm một bước. Tối nay mọi người uống bao nhiêu cũng được, Từ Trạch tôi sẽ bao hết." Nói xong, khán giả lại càng reo hò nhiệt tình hơn. Mọi người nâng ly rượu lên cao, tiếng chúc phúc và tiếng huýt sáo vang lên khiến hai người lúc này trở thành tâm điểm.

          Biên Bá Hiền sững sờ tại chỗ. Đây là lần đầu tiên Từ Trạch có hành động thẳng thắn như vậy với cậu. Cậu bắt lấy tay Từ Trạch, đặt sang bên cạnh, sau đó giữ cánh tay của hắn lại để ngăn hắn di chuyển, nhưng lại khiến người khác thấy rất thân mật.

          Từ Trạch say sưa trong trạng thái tự khiến mình cảm động, giơ ly rượu lên muốn nói thêm điều gì đó. Biên Bá Hiền nhanh chóng giật lấy ly rượu trong tay hắn, ngẩng đầu lên, một hơi uống hết chất lỏng còn lại, sau đó kéo Từ Trạch vào phòng riêng ở bên cạnh. Hành động này khiến đám đông xung quanh xì xào, ánh mắt dõi theo động tác của họ. Trưởng ca thấy vậy liền nhanh chóng bước lên sân khấu giải quyết ổn thỏa để sự kiện đặc biệt ngày hôm nay có thể kết thúc suôn sẻ.

          "Bá Hiền, không ngờ em lại nóng vội như vậy đấy?" Khi bước vào phòng riêng, Từ Trạch trêu chọc muốn lại gần, nhưng không ngờ, Biên Bá Hiền lại nắm lấy vai hắn, đẩy hắn ngồi xuống ghế sô pha.

          Cậu nhìn Từ Trạch từ trên cao, sự dịu ngoan trong mắt cậu nhạt đi, thay vào đó là một chút lạnh lùng khó nhận thấy: "Ông chủ Từ, ngài làm khó tôi quá."

          Từ Trạch ngồi đó, ngẩn người, sau đó giả vờ nói: "Tôi chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho em." Vừa nói, hắn vừa đặt một tay lên vai Bá Hiền, tay còn lại thì nắm lấy tay cậu: "Ngày sinh nhật của em mà, đương nhiên phải độc đáo một chút rồi."

          "Như này là anh đang chi phối tôi rồi." Biên Bá Hiền đứng thẳng người dậy, trong lòng xem thường Từ Trạch, rút ​​tay ra khỏi tay hắn.

          Nghe vậy, Từ Trạch lập tức tỏ vẻ tổn thương, như thể mình đã phải chịu sự bất công lớn từ Bá Hiền: "Bá Hiền, em hát ở đây cũng được hơn hai năm rồi. Không phải là tôi không hiểu rõ lòng em, nhưng em định bắt tôi đợi đến bao giờ?"

          Biên Bá Hiền thở dài, ngồi xuống bên cạnh Từ Trạch, cố ý nheo mắt nói: "Tôi thích đến chỗ ngài hát vì khách hàng của Dream đối xử với tôi rất tốt. Ông chủ Từ cũng đối xử với tôi rất tốt, lại quý trọng tôi, quan tâm đến tôi, nhưng. . ."

          Biên Bá Hiền nói xong, giữa trán lộ một chút khó xử, đôi mắt vô tội cụp xuống của cậu dường như tràn ngập sự đấu tranh: "Ngài cũng biết gia đình tôi quản tôi nghiêm thế nào mà. Chỉ sau khi vào đại học tôi mới có chút tự do. Nếu ngài lại làm lớn chuyện lên như vậy, rồi bị gia đình tôi phát hiện, tôi sẽ không thể đến chỗ ngài để hát được nữa."

          Ở bên ngoài, cậu đã tự cấp cho mình một thân phận. Trốn ba mẹ nghiêm khắc để ra ngoài đi hát là ngụy trang của Biên Bá Hiền ở Dream.

          Từ Trạch nghe vậy, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn. Hắn vốn dĩ muốn ôm Bá Hiền vào lòng, nhưng lại sợ đối phương mất hứng nên cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu.

          "Tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh nên mới hơi sốt ruột thôi. Em yên tâm, tôi sẽ không làm khó em. Em cứ yên tâm hát ở đây đi. Chờ em thực sự trưởng thành rồi chúng ta sẽ nói sau. "

          Nghe vậy, đôi mắt Biên Bá Hiền lấy lại vẻ sáng ngời, cậu nói với vẻ mặt cảm động vì đã được thấu hiểu: "Ông chủ Từ, vẫn là ngài hiểu ý tôi. Lần sau ngài đến, tôi sẽ hát cho ngài nghe bài ngài thích."

            Nói xong, Biên Bá Hiền đứng dậy, nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng riêng, để lại Từ Trạch một mình ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt trịnh trọng lẫn phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro