05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

005

          Phác Xán Liệt còn đang suy nghĩ nên đáp lại Biên Bá Hiền thế nào thì radio đột nhiên vang lên một giọng nói, thông báo các gian hàng chợ ngon đã chính thức bắt đầu. Nhân viên mở dải phân cách trên đường, dòng người liền đổ về quảng trường như thủy triều.

          "Tụi bây thấy quán mì được nhắc đến trong sự kiện dựng gian hàng chưa? Nghe nói chủ quán mì đó đẹp trai vãi!"

          "Chuẩn chuẩn! Bạn tui đến đó ăn rồi. Nghe nói ông chủ vừa cao ráo vừa đẹp trai! Mì cũng ngon nữa cơ!"

          "Kia kìa! Nhanh lên tụi bây! Đang đông lắm rồi!"

          Một nhóm nữ sinh viên đại học tụ tập lại với nhau, giơ điện thoại lên và thảo luận sôi nổi về thông tin sự kiện trên trang quảng cáo như phát hiện ra kho báu. Họ đổ xô đến "Tiệm mì Phác Ký" với cùng một mục tiêu.

          Biên Bá Hiền không đợi Phác Xán Liệt đáp lại kịp đã đụng phải một đám đông đang chạy về phía mình. Cậu không thể phản ứng trong giây lát, bị lùi lại theo đám đông. Trong cơn hoảng loạn, cậu không biết mình đã giẫm phải chân ai, suýt chút nữa mất thăng bằng ngã xuống, nhưng một cánh tay khỏe mạnh đã vòng qua eo, kéo cậu vào một cái ôm ấm áp. Khi định thần lại, cậu nhận ra Phác Xán Liệt đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, mà ban nãy đôi chân bị cậu giẫm lên cũng là chân của Phác Xán Liệt.

          "Xin mọi người không cần vội. Cứ xếp hàng trật tự ở phía trước là được rồi!" Phác Xán Liệt đỡ Biên Bá Hiền đứng dậy, hô lên với đám đông, rồi anh ghé vào tai Biên Bá Hiền nói: "Xem ra hôm nay đắt khách rồi đây, sẽ không để cậu mất mặt đâu." Anh mỉm cười nhẹ, nhặt chiếc tạp dề lên và quàng vào cổ Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền nhìn xuống, sau đó ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.

          "Không phải cậu nói đến đây để giúp tôi sao? Tôi nấu chính, cậu phụ trách đóng gói nhé." Nói xong, Phác Xán Liệt nhanh chóng bước vào gian hàng và bắt tay vào việc ngay. Biên Bá Hiền cũng nhanh chóng buộc dây tạp dề, đứng cạnh Phác Xán Liệt, lấy dụng cụ ăn uống dùng một lần ra và hỗ trợ anh đóng gói.

          Mọi người đứng trước quầy phát hiện ông chủ ở đây còn tuấn tú hơn quảng cáo, thậm chí còn có một thiếu niên tươi tắn đẹp trai bên cạnh giúp đỡ. Họ không khỏi cầm điện thoại di động lên chụp ảnh Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền, rồi đăng lên mạng xã hội để kêu các chị em hãy nhanh chóng đến. Trong nháy mắt, lại thêm một hàng dài người xếp hàng trước gian hàng nhỏ.

          Một lúc sau, Phác Xán Hi chen vào giữa đám đông hỗn loạn, đôi mắt to tròn đầy bàng hoàng: "Những người này đều của quán chúng ta hết sao?" Sau đó nó nhìn thấy Biên Bá Hiền đã tới giúp đỡ, gật đầu nói: "Thầy Biên ạ.", rồi nhanh chóng bước tới tiếp nhận công việc trong tay.

          Biên Bá Hiền thấy Xán Hi đã trở lại, có vẻ như đã đến lúc triển lãm, hội nghị chuyên đề và các hoạt động khác kết thúc rồi. Cậu lau tay, mắt nhìn vào điện thoại, chỉnh lại quần áo và đi ra đường chính. Quả nhiên liền nhìn thấy một số doanh nhân và cựu sinh viên kinh doanh nổi tiếng đang đi về phía quảng trường sau buổi hội nghị. Thấy cơ hội thích hợp đã đến, cậu bước tới chào hỏi.

          "Xin chào các tiền bối! Em là sinh viên năm cuối của khoa Kinh doanh, tên Biên Bá Hiền ạ."

          "Ồ, hóa ra là đàn em trực hệ. Xin chào, xin chào." Các cựu sinh viên thân mật đáp lại, Biên Bá Hiền cúi đầu chào, bắt tay từng người một một cách kính cẩn.

          "Lúc này đang có hoạt động các gian hàng chợ ngon ở quảng trường. Thay mặt hội sinh viên, hy vọng có thể mời mọi người đến trải nghiệm một chút. Cứ coi như đi dạo và thử chút tay nghề của mọi người. Nếu có thể cho chúng em xin góp ý và chỉ dẫn công tác sinh viên thì còn tuyệt vời hơn nữa ạ!"

          "Haha, nể phục hội sinh viên bây giờ thật đấy. Mỗi năm đều có ý tưởng mới, hoạt động ngày càng thú vị, so với thời chúng ta thì đúng là tre già măng mọc!"

          Một số cựu sinh viên bị cuốn vào sự nhiệt tình của Biên Bá Hiền, mỉm cười rạng rỡ và vui vẻ đi đến quảng trường. Mới nhìn qua đã đã bị thu hút bởi hàng dài người xếp hàng ở "Tiệm mì Phác Ký", họ không khỏi tò mò hỏi Biên Bá Hiền ở bên cạnh: "Gian hàng này bán gì vậy? Náo nhiệt ghê!"

          "Đây là tiệm mì Phác Ký ạ." Biiên Bá Hiền cười rạng rỡ, xen lẫn chút tự hào. "Tay nghề của chủ tiệm mì này rất tuyệt, dùng nguyên liệu chọn lọc, nước dùng thơm ngon, mỗi bát mì đều tràn đầy sự chân thành. Tuy mặt tiền cửa hàng chưa lớn nhưng danh tiếng lại rất tốt. Hơn nữa," Biên Bá Hiền chuyển chủ đề, nói với giọng điệu có phần thần bí. "Hôm nay, để hỗ trợ hoạt động của hội sinh viên chúng ta, họ cũng tung ra một vài món đặc biệt, mấy vị mà bình thường không có. Các tiền bối muốn thử chứ ạ?"

          Nói xong, vài cựu sinh viên không khỏi lộ ra vẻ thích thú. Biên Bá Hiền tranh thủ thời cơ, nhanh chóng chạy trở lại gian hàng mang theo mấy bát mì với các hương vị khác nhau, đang định đi thì lại quay lại kéo theo Phác Xán Liệt.

          "Làm gì vậy? Vội đi đâu à?" Phác Xán Liệt vốn rất bận rộn như muốn cởi hết áo bên trong áo khoác ra, để lộ cánh tay rắn chắc, trán và cơ thể lấm tấm mồ hôi, khiến anh trông có chút gợi cảm.

          "Để Xán Hi làm cho. Anh mau chỉnh lại quần áo rồi ra đây với tôi. Ở đây có chuyện quan trọng hơn!" Biên Bá Hiền không kịp giải thích nhiều, cầm lấy quần áo của Phác Xán Liệt nhét vào trong tay anh, dùng sức kéo tay anh ra khỏi quầy hàng. Hai người bước ra ngay lập tức khiến mấy cô gái đứng trước gian hàng hét liên tục, bấm nút chụp hình lia lịa.

          "Tiền bối! Đây là chủ quán mì Phác Ký ạ!" Biên Bá Hiền kéo anh đến chỗ các cựu sinh viên trước mặt, giới thiệu xong liền quay lại nhìn Phác Xán Liệt. "Đây đều là những tiền bối xuất sắc khoa kinh doanh của chúng tôi. Hiện họ đều là những người đứng đầu trong lĩnh vực phục vụ ăn uống, hậu cần và tài chính. Hôm nay họ đến trường chúng tôi để tham gia buổi chia sẻ!" Biên Bá Hiền dùng ngón tay véo vào lưng dưới của Phác Xán Liệt, ra hiệu cho anh trả lời nhanh chóng.

          Nhìn thấy tình huống này, Phác Xán Liệt còn đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, bị Biên Bá Hiền véo một cái đau quá mới tỉnh táo lại. Anh nhanh chóng mặc áo vào người, lau lau tay vào quần và bắt tay với những người kia.

          "Xin chào mọi người, tôi là Phác Xán Liệtl!"

          Nhóm tinh anh đã quen xã giao với tầng lớp cao cấp không khỏi cau mày trong lòng khi nhìn thấy dáng vẻ đường đột của Phác Xán Liệt. Nhìn thế nào anh cũng không giống một người làm ăn chân chính, nhưng do đã được luyện tập hàng ngày nên họ vẫn giữ nụ cười lịch sự và bắt tay Phác Xán Liệt.

          "Gian hàng của cậu nổi tiếng thật đó. Có thể chia sẻ bí quyết một chút được không?" Hầu tổng làm bên mảng nhà hàng mở miệng nói đùa.

          Phác Xán Liệt nhất thời không trả lời được, bởi vì bản thân anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại được chào đón như vậy. Ngày nào anh cũng mở cửa hàng ở khu phố chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, rõ ràng là chẳng có gì hấp dẫn.

          "Tất nhiên là do tay nghề tốt không cần phải bàn rồi ạ. Ngài cứ thử đi, sẽ biết tại sao lại nổi tiếng liền." Thấy Phác Xán Liệt không nói gì, Biên Bá Hiền tiếp tục, vừa nói vừa khéo léo phân phát mì trên tay cho vài cựu sinh viên kia. Sau khi nếm thử, trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ vào sợi mì trong bát rồi nói: "Cậu làm kiểu gì vậy? Sao sợi mì lại dai được như vậy?"

          "Nhào bột thật lâu."

          "Cậu nhào trong bao lâu?"

          "Khoảng một giờ." Giọng điệu của Phác Xán Liệt rất bình tĩnh, nhưng Hầu tổng lại bất ngờ nhìn anh.

          "Sao lại vậy được? Nhào một tiếng sẽ phá hủy kết cấu gluten, mì sẽ không còn đàn hồi nữa."

          "Còn tùy vào lượng bột mì, nước và kiềm được sử dụng, cũng như kỹ thuật nhào bột nữa. Tôi có thể nhào trong một giờ để mì có kết cấu như vậy, tất nhiên còn do kỹ năng của tôi nữa." Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất tự tin vào tay nghề của mình.

          Hầu tổng tuy trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cũng phải thừa nhận, về mặt hương vị, mì của các chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh trong thành phố này đúng là khó có thể đọ được. Vài cựu sinh viên khác cũng hết lời khen ngợi, hỏi cửa hàng của anh ở đâu, tự hỏi liệu lát nữa rời trường còn có thể ăn tiếp được nữa không.

          "Nếu không xa, tôi có thể giao hàng cho mọi người, đảm bảo mùi vị sẽ giống như khi ăn ở cửa hàng." Vừa nói, Phác Xán Liệt vừa lấy từ trong túi ra vài tấm danh thiếp in thô sơ. Không ngờ, hai cựu sinh viên cũng lấy danh thiếp của họ ra và trao đổi với anh. Phác Xán Liệt cầm lấy nhìn, một người là Hầu tổng phụ trách một chuỗi nhà hàng, người còn lại là Niếp tổng phụ trách việc hậu cần trong thành phố.

          Biên Bá Hiền bước tới chào hỏi lần cuối, lịch sự tiễn mọi người rời đi. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trên tay một lúc lâu, cảm thấy vừa lạ vừa sợ. Anh nhìn về phía tấm lưng gầy yếu của Biên Bá Hiền, lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ muốn ôm cậu vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro