08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

008

Chiếc xe điện chậm rãi đỗ trước cửa khu ký túc xá của Đại học Thanh Khê, tầng tầng lớp lớp tòa nhà cao tầng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ cửa kính của phòng bảo vệ.

Biên Bá Hiền bước xuống khỏi ghế sau, cất mũ bảo hiểm vào cốp xe tính rời đi, nhưng vô số suy nghĩ trong đầu khiến cậu không thể tiến thêm một bước. Phác Xán Liệt đã nghe được gì lúc đó nhỉ? Có muốn hỏi mình gì không? Suy nghĩ một lúc cũng không biết nên nói thế nào, cậu chỉ đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn vào mắt Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cũng lặng lẽ nhìn cậu.

"Cậu không vào sao? Quên mang chìa khóa à?" Phác Xán Liệt phá vỡ sự im lặng trước.

"Anh không thắc mắc tại sao tôi lại đứng trước cửa quán bar vào lúc đó à, lại còn dây dưa với một người đàn ông nữa?"

"Nếu cậu muốn kể thì tôi sẽ lắng nghe. Nếu cậu không muốn thì cứ về ngủ một giấc thật ngon đi đã, coi như tối nay không có chuyện gì xảy ra." Phác Xán Liệt nhẹ nhàng trả lời, nhưng Biên Bá Hiền chỉ thấy trong lòng càng thêm hỗn loạn.

"Anh đã sớm biết chuyện tôi ở Dream rồi phải không. . ."

". . . Cũng không quá sớm."

"Anh biết từ bao giờ?"

"Tôi biết được khi đi tìm cậu sau tiết mục ở dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường."

Nghe vậy, Biên Bá Hiền cụp mắt xuống, trái tim như từ từ chìm xuống đáy nước. Thì ra anh chưa bao giờ hỏi thêm câu nào nữa vì đã sớm biết mối quan hệ của mình với ông chủ Từ.

Nhiều năm sau khi mẹ nhập viện, Biên Bá Hiền chỉ nghĩ đến việc sống thật chăm chỉ, và đã quen với việc xây dựng một bức tường che đậy, dối trá để tự cô lập mình trước những con mắt tò mò và phán xét của thế giới bên ngoài, nhưng bức tường này dường như đã trở nên mong manh trước mặt Phác Xán Liệt. Cậu bắt đầu sợ, sợ ánh mắt của Phác Xán Liệt khi nhìn mình, sợ sau khi biết mình đang che giấu điều gì, sẽ không bao giờ nhận được sự đáp lại dịu dàng hay nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh nữa. Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy mắt mình càng ngày càng nóng, nước mắt dần làm mờ đi tầm nhìn.

"Phác Xán Liệt, anh có thấy tôi rất thảm hại không. . . Vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì. . ." Biên Bá Hiền cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.

"Chắc anh cho rằng tôi là một thằng nhóc học cái tốt thì không học, được lão già bên ngoài bao dưỡng, hát trong quán bar của người khác kiếm tiền, trên đường lại còn dây dưa với đàn ông lạ phải không? Nhìn thật ghê tởm." Bàn tay không có chỗ tựa của Biên Bá Hiền đang xoắn lấy vạt áo, đôi mắt đỏ hoe không còn kìm được nước mắt nữa, từ khóe mắt lăn xuống.

Thực sự không thể nghe Biên Bá Hiền nói thêm nữa, Phác Xán Liệt cởi mũ bảo hiểm bước xuống xe, sải bước đến trước mặt Biên Bá Hiền, dùng ngón tay thô ráp lau khuôn mặt đang khóc của cậu. "Nếu tôi thấy như vậy thật, liệu tôi còn mời cậu làm đối tác của tôi sao?"

"Anh làm vậy là vì thương hại tôi phải không? Anh thấy tôi đang dạy em trai anh, sợ tôi sẽ dạy hư nó. . ." Từng giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống, Biên Bá Hiền cảm thấy bộ dạng của mình lúc này hỏng bét rồi. Rõ ràng là sợ Phác Xán Liệt rời xa mình, nhưng cậu vẫn không nhịn được nói ra những lời như vậy. Anh chắc chắn sẽ thấy cậu rất phiền cho mà xem.

Thấy lời nói của Biên Bá Hiền càng ngày càng thái quá, Phác Xán Liệt suýt thì bật cười, xen lẫn chút bất lực. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Biên Bá Hiền. Thấy tâm trạng cậu không ổn định như vậy, có lẽ lúc này dù nói gì cũng không nghe được. Thế nên Phác Xán Liệt giơ tay ôm Biên Bá Hiền vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu từng chút từng chút, thì thầm vào tai cậu nói: "Cứ khóc đi, có tôi ở đây rồi."

Đây là hơi thở và nhiệt độ chỉ thuộc về Phác Xán Liệt, một cảm giác an toàn đã mất từ ​​lâu lặng lẽ quấn chặt lấy cậu. Người ba mất kiểm soát, người mẹ bị thương nặng, những ngày tháng bận rộn ngược xuôi và những mối quan hệ ngột ngạt, tất cả đều khiến Biên Bá Hiền kiệt sức. Nhưng lúc này, trong vòng tay của Phác Xán Liệt, dường như cậu đã tìm được nơi dừng chân. Cậu nắm lấy vạt áo quanh eo Phác Xán Liệt, để nước mắt tuôn rơi mạnh mẽ, như muốn trút hết uất ức, tủi nhục tích tụ bao năm qua.

"Dù là ca hát, học tập hay kinh doanh, cậu đều làm rất tốt. Năng lực của cậu ai cũng thấy rõ, vậy nên mọi người tự nhiên muốn đến gần và có được cậu. Tôi cũng không phải ngoại lệ." Cảm thấy người trong tay mình không còn run rẩy quá nhiều nữa, Phác Xán Liệt chậm rãi nói, vẫn giữ nguyên tư thế ôm, cúi đầu truyền đạt cảm xúc của mình vào tai Biên Bá Hiền. "Cho nên, đừng phủ nhận bản thân, lựa chọn vẫn luôn ở trong tay cậu, bất kỳ lựa chọn nào cũng không có phân biệt cao thấp. Tôi tin cậu đã đưa ra được lựa chọn tốt nhất."

"Hơn nữa, cậu không biết Xán Hi thích cậu đến mức nào sao? Cậu là ánh sáng trên chặng đường của nó. Sao tôi lại nghĩ rằng cậu sẽ dạy hư nó được?" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, giơ tay xoa đầu người trong lòng.

"Bá Hiền, cậu là một người rất quý giá mà tôi đã gặp được."

Đôi vai Biên Bá Hiền vẫn còn run nhẹ vì vừa khóc to một trận xong. Không biết từ lúc nào, đôi tay đang giữ vạt áo của Phác Xán Liệt đã chuyển sang ôm chặt lấy eo của đối phương, đầu cũng vùi sâu vào lồng ngực đối phương, mảng áo phía trước của anh thì ướt sũng như trái tim của cậu. Mọi thứ về Phác Xán Liệt đều chạm vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cậu, như thể cậu sắp rơi vào một vòng xoáy dịu dàng.

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, rúc vào vòng tay của Phác Xán Liệt. Cậu tự nhủ, cứ như vậy một lúc đi, nếu là Phác Xán Liệt thì dù có thực sự rơi vào cũng không sao cả, anh là người đầu tiên nói mình quý giá.

Trong phòng riêng trên cao của hộp đêm thành phố Thanh Khê, đèn được thắp sáng rực rỡ. Những chàng trai cô gái ăn mặc hở hang đi lại giữa vài ông chủ trước bàn ăn xa xỉ, thay phiên cụng ly, cử chỉ ngả ngớn, lần lượt phục vụ theo yêu cầu của họ. Tiếng cười của đám đàn ông hòa lẫn với vẻ nũng nịu của lũ trẻ khi bồi rượu, chỉ có Từ Trạch là không có ý định tham gia, ngồi bên cạnh uống một mình.

"Sao vậy ông chủ Từ? Hôm nay chẳng giống phong cách thường ngày của anh tí nào. Sao vậy, không thích đám nhóc tôi mang đến đây à?" Trịnh Lâm ngồi cạnh Từ Trạch, cụng ly rượu với hắn.

Những năm gần đây, Trịnh Lâm bận rộn chạy khắp nơi để thành lập Lâm Động Entertainment, gần như mất liên lạc với những người bạn cũ này. Hiện tại cuối cùng đã tạo dựng được danh tiếng, y muốn kết giao một chút, nhưng Từ Trạch lại không chừa cho y chút mặt mũi nào. Hắn vẫn kinh doanh các quán bar trong trung tâm thành phố rất ổn. Trước đây từng là người kiêu ngạo và nổi bật nhất trong số họ, vậy mà hôm nay hắn trông có vẻ héo hon, nhìn thật nhàm chán.

"Thôi, đừng nói nữa. Ca sĩ nhỏ mà tôi theo đuổi hơn hai năm sắp nghỉ làm ở quán bar của tôi rồi, sau này muốn gặp cũng khó." Từ Trạch nói xong, hai mắt đỏ hoe, sau đó uống thêm một ngụm rượu trong tay, ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà như người mất hồn.

"Ha ha, lão Từ à, anh như thế này rồi, còn muốn có tình yêu trong sáng với một ca sĩ trẻ sao?" Trịnh Lâm tưởng hắn nói đùa, vừa cười vừa rót rượu cho Từ Trạch với ánh mắt khinh thường. "Không phải chỉ là một ca sĩ thôi sao? Nếu anh thích thì có thể chọn ở công ty tôi, bao nhiêu chả có."

"Cậu thì biết cái gì!" Từ Trạch nghe xong thì như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vừa say vừa bắt đầu loạn ngôn. "Bá Hiền của tôi là nhân tài thực thụ từ một ngôi trường danh giá. Ca hát chỉ là một sở thích. Cậu có biết tài năng và khí chất là gì không? Sạch sẽ như một tờ giấy trắng, xinh đẹp đến mức khiến cậu không thể rời mắt. Đám nghệ sĩ nhỏ với trình độ học vấn bấp bênh bên cậu làm sao mà so được!"

Trịnh Lâm phớt lờ lời nói thô lỗ của Từ Trạch, nhưng lại có chút hứng thú với Bá Hiền sạch sẽ xinh đẹp mà hắn mới nói, còn chưa kịp hỏi thêm thì A Phi đứng ở một bên phía bàn chính đột nhiên ngắt lời.

"Thì ra Biên Bá Hiền là người của ông chủ Từ, vậy tôi mạo phạm rồi. Lần trước gặp được cậu ấy ở quán bar của ngài, thấy cậu ấy dáng dấp xinh đẹp lại hát hay, nên không khỏi muốn chiêu mộ cậu ấy về Lâm Động Entertainment, nhưng lại khiến cậu ấy khó chịu đôi chút. Nếu vì chuyện này mà cậu ấy muốn nghỉ việc, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ngài." Nói xong, A Phi cầm rượu lên, mỉm cười kính Từ Trạch một ly, Từ Trạch lập tức xua tay: "Không liên quan gì đến cậu, là ba mẹ em ấy bảo em ấy đi thực tập ở một công ty lớn, nên mới không đi hát được nữa."

"Thằng nhóc cậu sao lại câu trộm người loạn lên vậy hả, người của ông chủ Từ mà cũng dám lấy!" Trịnh Lâm nhìn vào mắt Từ Trạch, bước tới cốc đầu A Phi một cái.

"Do em có mắt như mù ạ. Hôm đó, có một người đàn ông dùng xe điện tông em, còn đánh và mắng em, bằng mọi cách phải đưa Biên Bá Hiền đi. Em còn tưởng Biên Bá Hiền là người của hắn chứ. . ." Lời nói của A Phi khiến sắc mặt Từ Trạch lập tức tối sầm, nhưng Trịnh Lâm lại nghe với vẻ thích thú, không khỏi nghĩ đến Biên Bá Hiền này quyến rũ đến mức nào, mà sao mọi người đều bị cậu ta mê hoặc như vậy. Y nhìn Từ Trạch với vẻ mặt giễu cợt, giọng điệu đầy châm chọc: "Tôi nói này ông chủ Từ, có khi nào cậu ca sĩ nhỏ đó đã chạy theo kim chủ mới rồi không."

"Không thể nào!" Từ Trạch dùng sức ném ly rượu xuống bàn, rượu bên trong tràn ra ngoài. Khuôn mặt trắng nõn tươi cười của Biên Bá Hiền lại hiện lên trước mắt hắn. Vẻ mặt ngây thơ của cậu khi nói cần đặt việc học lên hàng đầu nên không thể phụ lòng mong đợi của ba mẹ khiến Từ Trạch không muốn tin rằng tất cả những điều này chỉ là dối trá, chứ đừng nói đến việc cậu sẽ tìm người khác sau lưng mình. Nhưng nghĩ đến cách cư xử xa cách của Biên Bá Hiền suốt một thời gian dài như vậy khiến hắn muốn phát điên. Bây giờ cậu sắp rời đi, liệu có đúng là đã tìm được bến đỗ mới không?

"Lão Từ, anh đường đường là ông chủ lớn, sao lại bị một đứa nhỏ lừa gạt thế chứ? Anh ôm cậu ta trong tay vì sợ rơi, ngậm cậu ta trong miệng vì sợ tan chảy, mà sau lưng lại không biết cậu ta lừa được bao nhiêu người với bộ dạng sạch sẽ đó. Với hạng người như vậy, đơn giản là cần thô bạo một chút, đem gạo nấu thành cơm rồi ăn vào bụng, để cậu ta không bao giờ có thể sống thiếu anh. "

Những lời này giống như thả một hòn đá xuống mặt hồ, tạo nên tầng tầng gợn sóng. Từ Trạch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Lâm, mong chờ lời nói tiếp theo của y.

Trịnh Lâm chụm tay vào tai Từ Trạch, hạ giọng nói: "Ở đây tôi có đầy đủ thuốc cần thiết để thu phục mấy nghệ sĩ trẻ. Chỉ cần cho cậu ta một chút, cậu ta sẽ phải cầu xin anh muốn làm gì thì làm."

"Biên Bá Hiền không dễ lừa như vậy đâu, em ấy rất thông minh." Từ Trạch hừ lạnh một tiếng, không mấy tin tưởng vào thủ đoạn của y.

Trịnh Lâm kéo hắn lại rồi nói: "Sao lại trắng trợn đánh thuốc mê cậu ta được? Đến lúc đó, chúng ta sẽ diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nói rằng anh bất đắc dĩ mới phải làm vậy để cứu cậu ta. Như vậy cậu ta không những sẽ trao thân cho anh, mà trong lòng cũng sẽ nhớ tới anh. Cho dù sau này có phản bội thì ít nhất anh cũng đã được nếm qua rồi. Đó không phải là mong muốn của anh sao?"

Trong mắt Trịnh Lâm lóe lên tia tà ác, dụ dỗ Từ Trạch bước vào nơi cấm kỵ mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Từ Trạch nuốt nước miếng, như thể một hình ảnh mê người như vậy đang xuất hiện trong đầu hắn. Hắn dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại hỏi Trịnh Lâm: "Làm vậy thì cậu được lợi gì?"

"Ha ha ha, ông chủ Từ quả nhiên là thương nhân, không buôn bán thì sợ lỗ mất!" Trịnh Lâm cầm ly rượu, thong thả đi lại phía sau Từ Trạch. "Quán bar Dream của anh ở vị trí đẹp, lại có nhiều người qua lại. Sau này xin nhờ ông chủ Từ mời tôi và vợ con, thêm mấy nghệ sĩ trẻ của tôi đến tham quan. Nếu có đứa nhỏ nào mặt mũi xinh xắn cũng đừng quên giới thiệu cho anh em nhé. Chúng ta cùng nhau phát tài thôi."

"Thành giao." Từ Trạch chậm rãi buông ly rượu ra, vẻ u ám trên mặt dần dần tiêu tan, nghĩ đến việc có thể nếm thử mùi vị của Biên Bá Hiền, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng khó tả. Từ Trạch nâng ly rượu lên, cụng mạnh với Trịnh Lâm, nên không để ý đến tia xảo quyệt chợt lóe lên trong mắt đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro