11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

011

          Sau đêm đó, cảnh sát nhận được tin báo nặc danh từ người dân nói rằng có người chuốc thuốc mê vào đồ uống tại quán bar Dream. Một đội đặc nhiệm ngay lập tức được thành lập để điều tra, và quả nhiên, một lượng nhỏ thành phần ma túy trái phép đã được lấy ra từ ​​tấm thảm trong phòng riêng trên lầu hai. Tuy nhiên, do đêm hôm đó hệ thống giám sát trong và ngoài quán bar đã bị tắt đi, dấu vân tay tại hiện trường cũng được xóa sạch nên không thể xác định được nghi phạm chuốc thuốc mê ở quán bar. Cảnh sát đã áp dụng biện pháp phong tỏa tạm thời đối với Dream, yêu cầu Dream tạm dừng hoạt động để chấn chỉnh.

          Biên Bá Hiền đành chấp nhận kết quả này vì dù gì cũng không có bằng chứng xác thực, muốn bắt được Trịnh Lâm hay Từ Trạch vẫn là rất khó.

          Biên Bá Hiền lấy lời khai ở đồn cảnh sát xong, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang dựa vào xe điện chờ mình, ánh hoàng hôn buông xuống người anh, Biên Bá Hiền cảm thấy trong lòng một niềm vui sướng chưa từng có.

          Thấy Biên Bá Hiền đi ra, Phác Xán Liệt cầm mũ bảo hiểm lên, bước tới giúp Biên Bá Hiền đội. Biên Bá Hiền híp mắt mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt chăm sóc mình.

          "Về lại trường nhé?"

          "Không về đâu." Biên Bá Hiền lắc đầu nói: "Tôi muốn dẫn anh đi tới nơi này, cùng anh bàn chuyện làm ăn."

          Thật ra Phác Xán Liệt không quan tâm liệu cậu có nói về chuyện làm ăn hay không, anh ủng hộ bất cứ điều gì Biên Bá Hiền muốn làm ở quán mì nhỏ của mình. Điều quan trọng nhất là sự tin tưởng, nhưng nếu Biên Bá Hiền muốn nói chuyện thì cứ vậy đi. Nhưng khi xe dừng ở bệnh viện, Phác Xán Liệt liền nghi ngờ, dù sao thì đây cũng không phải là nơi để bàn chuyện công việc. Phải đến khi nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt giống Biên Bá Hiền trên giường bệnh, suy đoán của anh mới bỗng nhiên có đáp án.

          Gió thổi cây xanh trên bậu cửa sổ, cuốn lên những tấm rèm trắng, phát ra tiếng xào xạc. Y tá đóng cửa sổ, cập nhật một chút tình hình với Biên Bá Hiền rồi rời khỏi phòng, chỉ còn lại tiếng tích tắc cơ học đều đặn của máy móc.

          "Đây là mẹ tôi." Biên Bá Hiền giới thiệu với Phác Xán Liệt, bước tới bên giường rồi ngồi xuống. "Mẹ, đây là Xán Liệt, là. . . bạn của con." Sau khi suy nghĩ một lúc vẫn quyết định gọi anh là bạn.

          "Chào dì ạ." Phác Xán Liệt trịnh trọng cúi đầu chào người trên giường.

          "Mẹ tôi nằm viện mấy năm rồi, anh là người đầu tiên tôi đưa tới đây gặp bà." Biên Bá Hiền nhếch môi, giơ tay giúp mẹ chỉnh lại tóc trên trán. "Thật tiếc giờ bà đang ở trạng thái thực vật, không thể nhìn thấy vẻ đẹp của anh. . ."

          "Nhưng dì vẫn nghe được giọng nói của mình mà, nói chuyện với dì nhiều hơn là ổn rồi." Phác Xán Liệt nhìn người phụ nữ trung niên trên giường bệnh, sắc mặt bình tĩnh, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng, giống như đang ngủ. "Mẹ cậu gặp chuyện gì vậy?"

          "Tổn thương nội sọ, bà bị ba tôi đánh." Biên Bá Hiền trả lời đơn giản, như thể đang nói về một chuyện xưa cũ bình thường.

          "Bác sĩ nói khả năng bà tỉnh lại rất thấp. Sợ tôi là sinh viên bị suy sụp theo, họ cũng từng khuyên tôi nên từ bỏ." Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm vào chiếc giường bệnh im lặng, như thể có thể nhìn thấu nhịp tim của mẹ mình qua tấm chăn. "Nhưng tôi muốn bà sống. Dù chi phí chữa bệnh có cao đến đâu, tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết, rồi tôi sẽ tìm ra cách."

          "Xán Liệt, đó là quyết tâm hợp tác làm ăn với anh của tôi."

          Cách cậu bộc lộ bản thân trước mặt một cách rất chân thành khiến trái tim Phác Xán Liệt như bị xé toạc, cảm thấy vừa đau đớn lại vừa xót xa. Anh bước đến bên cạnh Biên Bá Hiền, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cậu, dịu dàng vuốt ve tóc cậu.

          "Bá Hiền, cậu có muốn chuyển đến ở cùng tôi không?"

          Không ngờ Phác Xán Liệt lại đưa ra đề nghị như vậy, Biên Bá Hiền có chút ngạc nhiên nhìn anh.

          "Vì cùng nhau kinh doanh mà, thay vì hàng ngày phải chạy tới chạy lui, sống ở chỗ tôi sẽ tiện hơn."

          Nghĩ đến kỳ nghỉ đông hè vừa qua, Biên Bá Hiền hoặc là bận rộn ca hát trong quán bar, hoặc là dạy kèm mấy đứa nhỏ. Giờ tất cả việc làm đều ở chỗ Phác Xán Liệt hết. Đề xuất của anh rất hợp lý, nhưng: "Ở chỗ anh chỉ có hai phòng, tôi sẽ ngủ thế nào?"

          "Ngủ phòng tôi chứ sao. Cậu đã quên. . ." Nghe Phác Xán Liệt nói, tim Biên Bá Hiền chợt nhảy lên, vội vàng lấy tay bịt miệng Xán Liệt, hạ giọng nói: "Cái gì tôi cũng không quên. Nhưng đừng nói chuyện đó ở đây được không, mẹ tôi có thể nghe thấy đó."

          "Tôi vừa nói gì nhỉ?" Phác Xán Liệt suýt thì bật cười, nắm lấy cổ tay Biên Bá Hiền đặt xuống. "Tôi định nói là cậu quên phòng Xán Hi mới là phòng ngủ chính à? Tôi có thể ngủ cùng phòng với nó."

          "À." Biên Bá Hiền mất tự nhiên gãi gãi chóp mũi, liếc nhìn Phác Xán Liệt đang không nhịn được cười, rồi quay người không thèm nhìn anh nữa.

          Taxi dừng trước cửa tiệm mì "Phác Ký". Sau khi cảm ơn tài xế, Biên Bá Hiền nhấc vali ra khỏi xe, nhìn quanh qua lớp cửa kính. Cậu chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu đến đây, chỉ là lúc đó cậu không biết rằng có ngày mình sẽ sống trong ngôi nhà hai tầng này, sống trong nhà của một người đàn ông luôn bận rộn đeo chiếc tạp dề không hợp với anh chút nào.

          Phác Xán Liệt vừa dọn bàn xong liền nhìn thấy Biên Bá Hiền nho nhỏ cùng chiếc vali to to đứng dưới ánh nắng chói chang. Cậu bước tới mở cửa, một luồng khí mát lạnh ập vào người khiến Biên Bá Hiền rụt cổ lại. Hôm nay dưới lầu cũng bật điều hòa, xem ra thời tiết rất nóng.

          "Nóng chết mất, vào nhanh nào." Nói xong, Phác Xán Liệt xách vali vào trong cửa hàng, trực tiếp đi xuyên qua khách lên lầu hai. Mấy người xung quanh đều ngước nhìn Biên Bá Hiền, tự hỏi liệu cậu đến đây để ăn hay để làm gì. Biên Bá Hiền đứng ở đó cảm thấy khá chật chội nên nhanh chân sải bước lên lầu.

          "Cậu rót chút nước uống đi, giờ tôi phải đi giao hàng. Xán Hi, em xuống lầu trông nhé." Biên Bá Hiền vừa đi lên liền thấy Phác Xán Liệt nói một câu rồi đi ngang người mình xuống lầu. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hai anh em họ, Biên Bá Hiền tỉnh táo lại, nắm lấy Phác Xán Hi đang bước ra khỏi phòng, hỏi: "Anh trai em vẫn tự mình đi giao đồ ăn à?"

          "Vâng ạ, anh không cho em giao vì sợ em chạy xe điện sẽ nguy hiểm. Nhưng em đi xe điện rất thạo rồi mà, chỉ là anh trai em. . ."

          "Ý anh không phải bảo em đi giao hàng cùng." Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Hi không hiểu ý mình nên vội ngắt lời: "Lần trước nhận được danh thiếp của ông chủ công ty hậu cần rồi đúng không? Không liên lạc với ông ấy để nhờ dịch vụ giao hàng này kia sao?"

          "Hình như có liên hệ rồi ạ, nhưng họ không thúc tiến gì cả."

          "Tại sao?"

          "Nói là cửa hàng nhà em ở địa điểm xa quá, không nằm trong phạm vi dịch vụ của họ." Nói xong, khách ở lầu dưới lại bắt đầu la to lên, Biên Bá Hiền gật đầu với nó, Phác Xán Hi vụt chạy xuống lầu.

          Biên Bá Hiền nghĩ nghĩ rồi nhớ tới thẻ giao hàng mà Phác Xán Liệt lấy ra lần trước, đoán rằng cửa hàng này thậm chí còn không có kênh đặt hàng trực tuyến, lại có quá ít đơn hàng mang đi nên mọi người cũng lười đi lại để lấy. Nghĩ đến đây, Biên Bá Hiền lập tức lấy máy tính từ trong túi ra, bắt đầu làm việc trên bàn trà trong phòng khách.

          "Vậy từ giờ trở đi tôi sẽ dùng cái này để nhận đơn hàng?" Buổi tối, ba người ngồi cùng nhau nghiên cứu phần mềm giao hàng trên điện thoại. Biên Bá Hiền gật đầu, tiến lại gần Phác Xán Liệt, dạy anh cách thao tác. "Về sau khi có nhiều đơn đặt hàng ở đây hơn, mình có thể mời thêm vài người giao hàng. Nhiệm vụ quan trọng nhất ở giai đoạn này là làm thế nào để cho người khác biết tới mình, đặt hàng của tiệm mình."

          "Để em đi phát tờ rơi cho!" Phác Xán Hi xung phong giơ tay, Biên Bá Hiền suy nghĩ, đồng ý để Xán Hi chịu trách nhiệm phát tờ rơi.

          "Trước đây mình đã phân tích rất nhiều tác phẩm văn học rồi á, suy nghĩ kĩ xem nên để khẩu hiệu thế nào nha." Biên Bá Hiền nhắc nhở, Phác Xán Hi lập tức tỏ ra hiểu ý, quay về phòng bắt đầu chuẩn bị.

          "Giao cho nó có ổn không?" Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt nhiệt tình của em trai mình, trong lòng có chút bất an.

          "Cũng không trông cậy vào việc phát tờ rơi thu hút được nhiều người đâu." Biên Bá Hiền tựa người vào sofa, nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Xán Hi. "Cứ để thằng bé tập thể dục chút cũng tốt mà, còn hai chúng ta nghĩ thêm cách khác."

          Phác Xán Liệt nhếch khóe miệng lên, tắt chiếc điện thoại trong tay rồi dựa vào ghế sofa. Hai người ngồi cạnh nhau, vai chạm vào nhau.

          "Chúng ta giống một gia đình ghê." Phác Xán Liệt thản nhiên nói, nhưng tim của Biên Bá Hiền dường như lỡ nhịp. Phác Xán Liệt luôn có khả năng khiến lòng người rối bời với những phát ngôn bất chợt của mình.

          "Khi ba mẹ qua đời, Xán Hi vẫn còn nhỏ. Là anh trai mà tôi lại lơ đễnh, không suy nghĩ cẩn thận về nhiều chuyện. Giờ nó đã lớn rồi, dường như tôi càng ít giúp được nó hơn, sợ mình không thể chăm sóc tốt cho nó, khiến ba mẹ tôi ở trên trời phải lo lắng." Phác Xán Liệt dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Biên Bá Hiền. "May mắn lại gặp được cậu, đã dạy nó rất nhiều điều."

          Nghe được lời này, Biên Bá Hiền cảm thấy có chút khó chịu. Phác Xán Hi còn có anh là anh trai chăm sóc, nhưng anh có gì? Lúc đó anh cũng là một đứa nhóc thôi, không ba không mẹ, điều đó khó khăn với anh thế nào chứ?

          "Anh đã làm rất tốt rồi. Xán Hi hiểu được mà, ba mẹ anh chắc chắn cũng rất thương anh." Cậu nhìn lại vào mắt Phác Xán Liệt, vẻ mặt cũng dịu đi. "Khi khó khăn, có thể dựa vào người khác một chút như này này." Nói xong, Biên Bá Hiền mỉm cười, nhẹ nhàng đụng vào vai Phác Xán Liệt.

          Cảnh ngộ bi thảm khiến tôi thường xuyên mắng cuộc đời bất công, nhưng khi gặp em, tôi cảm thấy như Ông Trời đã ban tặng cho tôi một món quà.

          Phác Xán Liệt lặng lẽ nhìn cậu, ánh đèn phòng khách ấm áp chiếu vào mắt Biên Bá Hiền một tia sáng, phản chiếu trái tim đang đập loạn của anh lúc này. Anh từ từ cúi đầu, không ngừng đến gần Biên Bá Hiền.

          Nếu bây giờ tôi hôn em, em có hiểu được lòng tôi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro