14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

014

Biên Bá Hiền luôn cho rằng Phác Xán Liệt "không muốn giậu đổ bìm leo" vì anh là người đơn thuần chính trực, cho đến khi bị anh ném xuống giường rồi vặn vẹo hai bên qua lại không biết bao lâu, Biên Bá Hiền mới nhận ra người đơn thuần ở đây chính là cậu.

"Xán Liệt. . . Ưm. . . Nhẹ một chút. . ."

Ánh trăng xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào tấm lưng rắn chắc của Phác Xán Liệt. Anh quỳ xuống trước mặt Biên Bá Hiền, mái tóc rối bù che mất đôi mắt anh, chỉ lộ ra chóp mũi cao, mồ hôi chảy xuống quai hàm, ẩn trên bộ ngực đẫm mồ hôi.

Nằm trên giường, Biên Bá Hiền không thể thấy rõ biểu cảm của Phác Xán Liệt, đôi mắt hơi rủ xuống của cậu bị bao phủ bởi một lớp nước mờ, cơ thể trắng nõn ửng đỏ vì cuộc làm tình kéo dài, đôi chân trên cánh tay Phác Xán Liệt không khỏi khẽ run lên. Biên Bá Hiền nắm chặt lấy tấm ga trải giường bên người, để mình lắc lư theo từng chuyển động mạnh mẽ của Phác Xán Liệt, khiến chiếc giường gỗ bên dưới cũng lắc lư theo.

Để ý đây là lần đầu của cậu, Phác Xán Liệt làm màn dạo đầu khá đầy đủ, lúc tiến vào cũng rất nhẹ nhàng, kết quả là người đàn ông này ngày càng trở nên sung sức, như thể có sức mạnh vô tận. Không muốn phá hỏng cuộc vui, Biên Bá Hiền đã kìm nén không nói gì, nhưng bây giờ cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Biên Bá Hiền cau mày yếu ớt nhìn Phác Xán Liệt, đưa tay nắm lấy cánh tay anh để anh bình tĩnh lại chút. Kết quả là Phác Xán Liệt hiểu sai ý, nắm lấy tay Biên Bá Hiền kéo cậu dậy, ôm lấy eo cậu đặt vào lòng.

"Xán Liệt. . . Ưm. . . Khi nào thì anh. . . A. . . Mới dừng lại. . ." Biên Bá Hiền nhẹ nhàng nói những lời không trọn vẹn vào tai Phác Xán Liệt, khiến trái tim Phác Xán Liệt nhột nhột. Anh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên tai Biên Bá Hiền, giọng nói trầm không khỏi thở hổn hển: "Em mệt rồi à?"

"Ưm. . . Mệt rồi. . . Mình làm lâu lắm rồi. . ." Giọng điệu của Biên Bá Hiền có vẻ hơi tức giận, Phác Xán Liệt liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng lại mệt mỏi của Biên Bá Hiền, vừa hôn cậu vừa đỡ lấy hông cậu, đột nhiên tăng tốc phần thân dưới. Biên Bá Hiền bị kích thích lại lên cao trào lần nữa, những tiếng rên đầy phấn khích phát ra từ cổ họng cậu. Nghĩ đến Xán Hi vẫn đang ngủ ở phòng bên, Biên Bá Hiền chỉ có thể ôm lấy lưng Phác Xán Liệt, cố gắng hết sức để kìm nén sự co rút cơ thể và thanh âm của mình. Sau giây phút hưng phấn tột độ, Phác Xán Liệt nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể Biên Bá Hiền, phóng thích một cỗ ấm nóng lên khăn giấy.

"Như vậy không khó chịu sao. . ." Biên Bá Hiền mềm nhũn trên giường thì thầm, xoa dịu hơi ấm còn đọng lại, chờ Phác Xán Liệt giải quyết xong.

"Anh sợ để bên trong thì em phát sốt mất." Phác Xán Liệt quay lại giường, dùng bàn tay to lớn ôm lấy Biên Bá Hiền vào lòng, xoa mái tóc mềm mại của cậu rồi hôn lên trán cậu. Đã độc thân 25 năm, còn bắt đầu mối quan hệ thân mật này một cách vội vàng mà không có biện pháp an toàn nào. Lúc chạm vào cơ thể cậu còn mê mẩn một lúc, không thể kiềm chế được nên đã khiến Biên Bá Hiền chịu khổ. Phác Xán Liệt không khỏi đặt tay lên eo Biên Bá Hiền, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve: "Có thấy khó chịu không?"

Biên Bá Hiền từ từ giương khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu trong ngực Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền cảm thấy rất kì diệu khi được gắn bó thân mật với một người tâm ý tương thông với mình như vậy. Dù bây giờ hai bàn tay trắng, nhưng em lại như có tất cả. Dù cuộc đời còn nhiều điều chưa thỏa đáng, vẫn mong rằng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi. Dường như chỉ cần ở cạnh anh thì mọi đau khổ từng trải qua sẽ không còn là đau khổ nữa, mà chính là nhân duyên đã dẫn dắt chúng ta gặp nhau.

Sau khi bài hát mới được phát hành, Biên Bá Hiền đã tạo tài khoản chính thức cho "Phác Ký", còn quay nhiều video và ảnh về Phác Xán Liệt và tiệm mì, đồng thời tận dụng các mối quan hệ ở trường để giúp quảng bá nó. Dù trông Phác Xán Liệt có vẻ lúng túng với cử chỉ cứng nhắc trước ống kính nhưng dáng dấp lại đẹp trai không chịu nổi, chỉ một vài hoạt động nhỏ đã thu hút nhiều chuyên gia ẩm thực ghé qua cửa tiệm đặt chỗ, hoặc đặt đồ ăn trên các ứng dụng rồi bắt đầu ăn và phát sóng trực tiếp ở nhà. Vài cư dân mạng còn cắt ghép mấy đoạn dễ nhớ của bài hát rồi đem đi chỉnh sửa, khiến nó trở thành hit trên các phương tiện truyền thông trực tuyến. Cái tên Phác Xán Liệt và "Tiệm mì Phác Ký" đã trở thành chủ đề nóng trên nhiều tài khoản tiếp thị khác nhau.

Tòa nhà hai tầng này chưa bao giờ phải đối mặt với thách thức lớn như vậy. Con đường từ bên ngoài vào đến cửa tiệm mỗi ngày đều đông như trẩy hội, nguyên liệu nấu ăn ngày nào cũng bán hết trong vòng một hoặc hai tiếng sau giờ mở cửa, còn không có thời gian nhận đơn đặt về. Nhận thấy cung còn xa so với cầu, Biên Bá Hiền nhanh chóng liên hệ với Hầu tổng và Nhiếp tổng, muốn bàn việc hợp tác cung cấp thực phẩm và vận chuyển hậu cần.

Ở tầng dưới khách sạn Thanh Khê, Biên Bá Hiền giúp Phác Xán Liệt, người vẫn còn say khướt sau khi nôn mửa trong phòng tắm, bước ra ngồi bên bồn hoa ở góc phố để nghỉ ngơi.

"Đều đồng ý ký hợp đồng với chúng ta rồi, anh có cần phải uống nhiều vậy không?"

Trong tiệc rượu ban nãy, họ đã dùng lợi thế hợp tác của mình như một con bài mặc cả để cố gắng mời rượu. Phác Xán Liệt không muốn uống, nhưng cũng không biết phải từ chối thế nào. Mỗi người uống hết ly này đến ly khác. Biên Bá Hiền ngồi cạnh Phác Xán Liệt, đi theo phía sau anh, nhìn khuôn mặt say khướt của anh thì có chút đau lòng xen lẫn chút tức giận.

"Đồng ý là chuyện của đồng ý, còn chưa đến bước ký mà. . ."

Rõ ràng khi gặp mặt trong khuôn viên trường, những cựu sinh viên đó rất thân thiện, hào phóng và nhiệt tình. Tại sao hôm nay khi đến giao lưu và thảo luận về kinh doanh lại trở nên phàm tục và không tử tế như vậy chứ. . .

Phác Xán Liệt nở nụ cười không ổn cho lắm, ánh sáng và bóng tối đan xen trong mắt anh. Đây là trung tâm thành phố Thanh Khê. Các tòa nhà CBD cao chọc trời với các trung tâm mua sắm khổng lồ tỏa sáng lấp lánh trong đêm. Luôn có những chiếc xe hơi cao cấp đến và đi như mắc cửi, những người mặc quần áo sang trọng vội vàng bước qua, hoặc đang trò chuyện với nhau, hoặc đang vội vã đến điểm dừng tiếp theo. Không ai ở thành phố nhộn nhịp này quan tâm đến hai doanh nhân non trẻ này. Biên Bá Hiền nhìn lên bầu trời, lần đầu tiên cảm thấy mình thật nhỏ bé nơi thành phố này.

Việc ký kết hợp đồng diễn ra không mấy suôn sẻ. Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đã đến công ty của họ nhiều lần nhưng đều bị đình trệ và trì hoãn vì nhiều lý do. Giờ cửa hàng không đủ khả năng kinh doanh, trên mạng cũng có nhiều ý kiến ​​bày tỏ sự không hài lòng vì nguồn cung thiếu hụt. Nếu để sức nóng qua đi sẽ lại rơi vào tình trạng tắc nghẽn.

Thay vì thụ động chờ đợi, tốt hơn hết nên tự mình mở rộng kinh doanh, vì vậy Biên Bá Hiền đã đưa ra thông điệp mời các nhà cung cấp vừa và nhỏ tham gia, đồng thời cũng tuyển thêm bồi bàn và đầu bếp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tòa nhà nhỏ này chắc chắn sẽ không đủ nên cậu bắt đầu tìm đến những cửa hàng cho thuê lớn hơn gần trung tâm. Cửa hàng vô cùng bận rộn suốt một thời gian, ba người quay cuồng như kiến ​​trên nồi lẩu. May mắn thay, có sự hợp tác ngầm và hiểu biết lẫn nhau nên mọi việc đã ra đâu vào đấy từng bước một. Chi nhánh mới của "Phác Ký" cuối cùng cũng khai trương vào mùa thu năm nay.

"Sếp Phác ơi, sếp Biên đến rồi ạ." Nhân viên phục vụ mới của cửa hàng tên Tiểu Thanh chạy vào bếp sau và báo cáo. Phác Xán Liệt đưa món mì đã nấu chín cho đầu bếp Vương, dặn dò vài câu rồi cởi tạp dề bước ra ngoài.

"Cứ gọi tôi Bá Hiền là được rồi, ngại quá đi."

Biên Bá Hiền mỉm cười với Tiểu Thanh và những nhân viên phục vụ khác. Mấy cô gái nhỏ này đều là người ở nơi khác đến Thanh Khê làm việc. Họ cũng trạc tuổi cậu và rất cẩn thận trong công việc. Mỗi lần đến cửa hàng, có nhiều người không giấu được vẻ vui mừng lẫn ánh mắt bàn tán. Họ rõ ràng đang tò mò về mối quan hệ của cậu với Phác Xán Liệt.

"Không được ạ, không được ạ. Cả hai sếp đều phải được đối xử bình đẳng chứ ạ. Không thể đối xử khác với sếp Biên chỉ vì sếp còn trẻ." Tiểu Thanh nói đùa, những người khác cũng cười theo.

Biên Bá Hiền đã bắt đầu năm học cuối, rất bận rộn với chuyện làm luận văn tốt nghiệp ở trường. Cậu không thường xuyên đến cửa hàng nên Phác Xán Liệt luôn ở đây để quán xuyến. Biên Bá Hiền luôn nói rằng dù không đến đó hàng ngày thì mọi việc vẫn sẽ ổn thôi, nhưng Phác Xán Liệt luôn không yên tâm, đặc biệt là khâu sản xuất và kiểm soát chất lượng nguyên liệu. Anh nhất quyết muốn tự mình làm mọi việc, Biên Bá Hiền hiểu nên cứ để anh quản lý cửa hàng theo tiêu chuẩn của riêng mình.

"Tan học rồi à?" Phác Xán Liệt bước đến gần Biên Bá Hiền, lấy ra một chiếc khăn rồi quàng quanh cổ cậu. Thời tiết tháng 11 đã rất lạnh rồi nhưng Biên Bá Hiền vẫn luôn mặc độc một chiếc áo len đến trường. Anh giúp Biên Bá Hiền quàng khăn cẩn thận, nói: "Em ra ngoài thì mặc thêm quần áo vào." Sau đó ra hiệu cho những người trong cửa hàng rồi ôm Biên Bá Hiền rời đi.

          Nghĩ đến cách họ cư xử thân mật, Biên Bá Hiền biết rõ phản ứng của mấy cô gái nhỏ đó. Họ không nói cụ thể cho ai biết về chuyện họ bên nhau, nhưng cũng không cố tình giấu giếm, vì không phải ai cũng có thể hiểu được tình yêu giữa hai người đàn ông nên không cần phải giải thích gì thêm. Người duy nhất bị giấu là Xán Hi, đây là đề xuất của Biên Bá Hiền. Vì cậu nhóc này vẫn chưa trưởng thành, sợ anh trai và gia sư ảnh hưởng đến tam quan của nó nên hai người đã cố tình giữ khoảng cách ở nhà. Nhưng bây giờ Xán Hi đã khai giảng, học sinh cuối cấp thậm chí còn khó có ngày nghỉ cuối tuần, hầu hết thời gian ở nhà chỉ có hai người nên cũng không cần phải tránh né nữa.

          "Giờ mình đi đâu vậy ạ?" Biên Bá Hiền nhận thấy hôm nay không đi đường đến ga tàu điện ngầm nên tò mò hỏi Xán Liệt.

          Phác Xán Liệt bí ẩn lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa rồi đưa cho cậu, khiến Biên Bá Hiền suýt thì nghĩ rằng Phác Xán Liệt cuối cùng cũng sẽ lộ thân phận giàu có và giao hết bất động sản cho cậu. Mãi đến khi bước vào studio trong tòa nhà thương mại này, Biên Bá Hiền mới giật mình tỉnh lại. Phác Xán Liệt thực sự quan tâm đến ước mơ âm nhạc mà cậu đã lãng quên từ lâu.

          "Anh lấy tiền ở đâu ra thế? Không phải đã tiêu gần hết cho việc mở chi nhánh và tuyển người mới mấy tháng qua rồi sao?" Biên Bá Hiền nhìn thiết bị thu âm mới toanh trong phòng thu, dù ngoài miệng có chút xót xa nhưng vẫn không giấu được sự thích thú trong ánh mắt.

          "Anh thuê đó, không tốn bao nhiêu cả. Trang bị có đắt hơn một chút, nhưng có thể sử dụng liên tục." Phác Xán Liệt đẩy Biên Bá Hiền ngồi xuống trước chiếc piano điện, háo hức chờ đợi cậu thử. Biên Bá Hiền do dự một chút, hỏi Phác Xán Liệt muốn nghe bài gì, anh nói muốn nghe Ocean.

          Trong môi trường được xử lý âm học chuyên nghiệp, giọng của Biên Bá Hiền có vẻ càng thêm cảm xúc và tinh tế hơn. Nghe giọng hát trong trẻo và nhìn vẻ chân thành khi đắm chìm trong âm nhạc, Phác Xán Liệt chợt nhận ra Biên Bá Hiền thật sự hợp làm ca sĩ hơn là kinh doanh. Chính áp lực của thực tại đã kìm hãm cậu, mà anh cũng không thể chu cấp cho cậu những điều kiện tử tế, buộc cậu phải gác lại chuyện này.

          "Bá Hiền à, đợi việc kinh doanh trong cửa hàng dần dần ổn định lại, sẽ không cần lo lắng tiền thuốc men của dì nữa, sau này em có thể làm những gì em thích rồi."

          Nghe Phác Xán Liệt nói, Biên Bá Hiền không khỏi cười rộ, ngước mặt lên nhìn anh: "Sao thế, kinh doanh mới khởi sắc chút mà anh đã hài lòng rồi à?"

          "Đương nhiên là không rồi. Đương nhiên chúng ta phải làm cho nó ngày càng lớn mạnh chứ, để Hầu tổng và Nhiếp tổng thấy rằng không hợp tác với chúng ta là tổn thất của họ." Phác Xán Liệt cũng cười rộ theo, sau đó nghiêm túc nhìn vào mắt Biên Bá Hiền. "Nhưng anh không muốn điều này trì hoãn ước mơ của em."

          Mỗi khi nhắc đến từ "ước mơ", Biên Bá Hiền luôn cảm thấy hơi buồn nôn. Cậu luôn cho rằng thái độ đối với ca hát của mình cùng lắm chỉ là một sở thích chứ không đến mức phải trở thành ca sĩ. Nhưng bất cứ khi nào tới phòng thu này, cậu nhận ra bản thân sẽ tự nhiên đắm chìm trong việc sáng tác bài hát. Dù dành nhiều tâm sức cho âm nhạc đến mức quên cả thời gian, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

          Cho đến một ngày, bài hát cậu tình cờ gửi được tổ tiết mục của chương trình "Find Voice" phát hiện, còn nhận được thông báo tham gia buổi thử giọng. Cảm giác phấn khích khi tham gia các cuộc thi ca hát lúc còn nhỏ lại quay trở lại trong lòng. Khoảnh khắc đó, cậu nhận ra thứ mình yêu thích nhất từ ​​đầu đến cuối vẫn luôn là âm nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro