Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bạch Hiền... Bạch Hiền xin em đừng đi, đừng đi
Xán Liệt nói mớ, trán đã ướt đẫm mồ hôi, liên tục lắc đầu, Bạch Hiền không khỏi đau xót nhìn anh" Có phải cậu đã sai rồi không? Sao lại khiến anh ra nông nỗi này? Cậu thật đáng chết đáng chết mà". Bạch Hiền nhẹ nhàng vuốt mái tóc anh nói khẽ
- Em đây, em ở đây, không đi đâu cả, ngủ ngoan nào...
Đến khi Xán Liệt đã bình tĩnh trở lại cậu mới từ từ đặt lên trán anh một nụ hôn, thì thầm
- Ngủ ngon, Xán Liệt của em
Cậu mò mẫm dưới chiếc gối tìm điện thoại để đi về. Bỗng tay cậu chạm phải thứ gì đó như một tấm ảnh, tò mò đưa lên xem. Lòng cậu như quặn thắt đau đến khó thở, nước mắt cũng không thể rơi được nữa chỉ biết đứng chết lặng ở đấy. Trong bức ảnh là hình cậu đang mặc chiếc váy cưới trắng muốt, chính là lần anh với cậu tham gia trò chơi ở công viên bên Pháp. Ở phía cuối tấm ảnh là dòng chữ cậu luôn muốn nghe nhưng khi nhìn thấy nó lại khiến cậu đau như chết đi vậy " Bạch Bạch... anh yêu em". Hồi phục tinh thần, Bạch Hiền chạy vội ra khỏi nhà, cậu không thể đối mặt với anh vào lúc này được, cậu sợ khi ấy cậu sẽ không kìm được mà nhào tới ôm anh.
Xán Liệt tỉnh dậy liền vội vàng chạy vào phòng nhưng...trong phòng trống không, chỉ còn phảng phất hương thơm dịu nhẹ của Bạch Hiền, hỏi quản gia từ thì nhận được câu trả lời là " Cậu ấy đi từ sáng sớm rồi. Hóa ra tất cả chỉ là mơ thôi sao, nhưng bàn tay ấy, đôi môi ấy, giọng nói đấy... rất chân thật.
Bạch Hiền đến công ty đã thấy Xán Liệt đang ngồi trong phòng làm việc, hít một hơi sâu cậu bước vào " Xán Liệt đừng trách em, anh phải quên em đi"
- Xin lỗi tôi có thể vào không?
- A...Bạch Hiền, em vào đi
- Tôi muốn cảm ơn chủ tịch vì tối qua đã đưa tôi về, và nhân đây tôi và Thế Huân muốn mời chủ tịch một bữa cơm, mong anh đồng ý.
Nụ cười trên môi Xán Liệt lập tức tắt ngúm
- Ngại quá, tôi lại có việc bận rồi
- Mong anh thu xếp thời gian
-... Thôi được rồi
" tôi cũng muốn xem em...có hạnh phúc không?"
Tối hôm đấy, Bạch Hiền hẹn Xán Liệt ở một nhà hàng đồ nướng. Xán Liệt vừa đến nơi đã thấy cảnh Bạch Hiền và Thế Huân đang cười nói vui vẻ, lòng anh lại quặn thắt. Cố gắng mỉm cười đến chỗ hai người, họ thấy thế liền đứng lên chào hỏi lịch sự. Bữa ăn bắt đầu, không ai nói với ai một lời nào, không khí tràn ngập sự lúng túng, mãi một lúc sau Thế Huân mới lên tiếng
- Cảm ơn anh vì hôm qua đã đưa Bạch Bạch về
- À, không có gì
Được một câu cả 3 lại rơi vào im lặng, bỗng Bạch Hiền đưa ra trước miệng Thế Huân một miếng thịt cuốn.
- Huân Huân há to nào?
Thê Huân suýt sặc nước bọt, Bạch Hiền hôm nay làm sao vậy, sao tự nhiên lại dở cái giọng muốn ói như thế này?
-Cậu... _ Thế Huân chưa kịp nói xong, Bạch Hiền đã nhét thịt vào đầy mồm anh.
Xán Liệt bật cười nhìn hai người nhưng ánh mắt không giấu nổi đau đớn
- Hai người vẫn tốt đúng không?
- Tất nhiên rồi đúng không anh?_ Bạch Hiền khoác lấy cánh tay Thế Huân thân mật
- À..ờ
Xán Liệt yên lặng ăn vài miếng rồi lịch sự cất tiếng
- Tôi no rồi, xin phép về trước cảm ơn hai người về bữa cơm.
- Sao anh ăn ít vậy? Không vừa miệng sao?_ Thế Huân thắc mắc lên tiếng, Xán Liệt không nói gì chỉ mỉm cười rồi quay lưng đi. Bạch Hiền đau xót nhìn Xán Liệt khuất sau cánh cửa, một lần nữa cậu để anh ra đi. Hai người cũng không ăn nữa mà đứng lên ra về, Thế Huân bảo Bạch Hiền đứng đợi mình trước nhà hàng để đi lấy xe, đúng lúc đấy có mấy tên côn đồ ở đâu đến đứng chắn trước mặt cậu, tên to con nhất vuốt ve má cậu nói những lời thô tục
- Cậu bé xinh đẹp, đêm nay chơi với bọn anh nhé, từ khi sinh ra anh chưa thấy thằng con trai nào xinh như em đâu, thú vị đấy
Bạch Hiền sợ hãi co rúm lại bỗng một giọng quen thuộc vang lên
- Bỏ bàn tay nhơ bẩn của mày ra
Xán Liệt bước đến
- Mày là thằng nào định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả, khôn hồn thì đừng dây vào bọn tao.
-Tao nói lại lần nữa bỏ tay ra, không tao bảo đảm ngày mai cả nhà mày sẽ không có chỗ để đi đâu
- Ranh con, rốt cuộc mày là thằng nào
- Phác... Xán... Liệt
Một tên đứng đằng sau run run lên tiếng làm tên kia bắt đầu xanh mặt, hóa ra là Phác tổng, chết rồi. Tên đó lập tức quỳ xuống
- Xin Lỗi Phác Tổng, tiểu đệ có mắt như mù không nhận ra người của anh
- Cút đi
- Cảm ơn đại ca
Bạch Hiền lúc này mới hoàn hồn, đúng lúc đấy Thế Huân từ phí bên kia đường gọi lại. Cậu vội vàng e ngại mở lời cảm ơn anh
- Cảm...cảm ơn anh, tôi phải về rồi tạm biệt_ chưa kịp để Xán Liệt nói gì Bạch Hiền đã vội chạy qua đường " Em... yêu cậu ấy đến thế sao?"
Bỗng từ xa một chiếc mô tô phóng nhanh tới, Bạch Hiền? Như hóa đá, chỉ biết nhìn chiếc mô tô chạy về phía mình và "Bịch"
End chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro