Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền cảm nhận được một lực mạnh đẩy mình về phiá trước, va đập mạnh xuống mặt đất, đau, chính là cảm giác của cậu " Mình sắp chết ư? Mình chết rồi ư, không được, ít nhất trước khi chết xin ông trời hãy cho con được nhìn anh ấy lần cuối, nhìn thấy nụ cười ấy để con biết anh ấy vẫn hạnh phúc" cố mở mí mắt nặng trĩu ra, cố gắng dậy,nhìn thân mình một lượt, không sao cả chỉ bị trày xước tí thôi nhưng sao mọi người lại đông vậy, nhìn xung quanh ánh mắt cậu dừng lại ở Xán Liệt, anh đang nằm sõng soài giữa đường,trán chảy rất nhiều máu. Bạch Hiền như chết lặng, tim cậu như ngừng đập theo, bây giờ cậu còn thấy đau hơn cả khi nãy nữa. Bò đến bên Xán Liệt, cậu nâng đầu anh lên ôm thật chặt, gào khóc. Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi đau xót. Bạch Hiền khóc cứ khóc cậu muốn gọi tên anh muốn nói anh không được phép bỏ cậu đi nhưng cổ họng cứ khô cứng lại không nói lên lời chỉ biết khóc nấc lên. Bỗng Xán Liệt khẽ mở mắt, cố hết sức nâng cánh tay mình lên lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má Bạch Hiền, khó nhọc nói
- Đ...đừng...đừng khóc, anh...anh không...s...sao
- Xán Liệt anh không được chết,huhu, anh không được bỏ em hic huhuhu
- Bạch Hiền, n...nếu...anh...không còn nữa... em...em phải sống hạnh phúc... nếu cậu ta có làm em đau anh có chết cũng... không tha. Anh biết... em...em rất...y...yêu anh ta...
- Không...không...không phải người em yêu là anh,không phải cậu ấy, là em lừa anh, là em có lỗi, em xin anh đừng bỏ em, em không cho phép anh chết, anh phải sống anh phải sống.
Xán Liệt cười nhẹ nhưng biểu hiện gương mặt rất hạnh phúc.
- Thật chứ...n...nhưng anh nghĩ....đến lúc em nên quên anh rồi....e...em biết không... được chết trong vòng tay em anh đã mãn nguyện lắm rồi...đến bên cậu ấy đi...
- Không anh không được chết... anh bảo sẽ luôn nghe lời em mà, em không cho anh chết anh không được chết.
Xán Liệt lại mỉm cười
- Sẽ nghe theo em... không chết...vì...a...anh cũng yêu em.
Vừa dứt lời bàn tay đang được Bạch Hiền nắm chặt của Xán Liệt buông thõng, chỉ còn lại bàn tay trơ vơ của cậu bất động trên không trung, cậu gào lên khóc
- Không!!! Xán Liệt anh phải giữ lời hứa, không được chết. Đúng lúc đấy xe cứu thương tới và họ mang Xán Liệt rời khỏi Bạch Hiền, cậu đờ đẫn đứng lên, bất lực cười lớn, rồi cũng lịm dần đi trước khi hôn mê cậu còn nói một câu rất nhỏ nhưng đủ để Thế Huân từ nãy đến giờ đứng bất động bên cạnh nghe thấy
- Xán Liệt, không được bỏ em.
Thế Huân vội vàng bế cậu đến bệnh viện, sao anh lại phải khổ vì hai người họ thế không biết? Nhìn hai người nhiều lúc anh rất nhớ Lộc Hàm của anh, cậu đã bỏ đi được 5 năm nhưng chưa một lần liên lạc với anh, trước khi đi chỉ để lại duy nhất một câu:" Hãy chờ em"
...............................................
Đêm đến
Bạch Hiền được đưa vào phòng hồi sức nghỉ ngơi, chỉ là do mệt mỏi cộng với shock tinh thần khiến cậu ngất đi chỉ cần ngủ một chút sẽ tỉnh. Còn Xán Liệt thì...
Bạch Hiền mơ màng tỉnh giấc, gương mặt của Thế Huân gần phóng to trước mặt cậu, nhưng Bạch Hiền lại dùng ánh mắt vô định nhìn vào một điểm, nước mắt lại rơi, khẽ hỏi Thế Huân
- Xán Liệt...đang ở đâu?
- Cậu ấy...
- Anh ấy đâu?
- Vẫn đang cấp cứu
- Đưa tớ đi đến đó
- Nhưng...
Thế Huân chưa kịp nói xong, Bạch Hiền đã giứt hết kim truyền trên tay đứng lên, xiêu vẹo bước về phía cửa, Thế Huân không còn cách nào khác đành phải dẫn cậu đi.
Đến cửa phòng cấp cứu, ba má Phác đang ngồi đấy, trông họ phờ phạc đến thương tâm. Bạch Hiền không để ý gì xung quanh, hai mắt chỉ dán liền vào cửa phòng cấp cứu " Xán Liệt, em chờ anh". Một lúc sau, Bạch Hiền gần như kiệt sức mà khuỵ xuống, Thế Huân phải lập tức đỡ cậu ngồi xuống ghế chờ, ba má Phác cũng hoảng hốt lại gần cậu hỏi han
- Con không sao chứ? Sao không về phòng nghỉ ngơi, đến đây làm gì? Về đi, có tin gì, mẹ sẽ báo con.
- Con không sao, mẹ mới cần nghỉ ngơi đấy ạ, trông mẹ xanh xao quá... Con sẽ chờ anh ấy, anh ấy biết con ở đây chắc chắn sẽ không bỏ con đi, anh ấy sẽ ra gặp con mà_ Bạch Hiền cười nhẹ nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Vừa khóc vừa cười là biểu hiện của một người đã quá đau rồi.
Ba má Phác nhìn Bạch Hiền xót xa, hai đứa này yêu nhau như vậy sao cứ phải làm khổ nhau cơ chứ? Đến bao giờ chúng mới đến được với nhau đây?
Vài giờ sau, trời đã gần sáng, Bạch Hiền vẫn ngồi thẫn thờ ở đấy, mọi người khuyên cậu về nghỉ nhưng cậu nhất quyết không chịu, thậm chí khi Thế Huân bảo đưa cậu về cậu còn nổi giận mà mắng anh. Cuối cùng cửa phòng cấp cứu đã bật mở, ba má Phác vội vàng chạy tới hỏi tình hình, Bạch Hiền cũng vậy, cậu gượng sức cố chạy tới thậm chí còn bị vấp ngã nhưng vẫn đứng lên hướng tới phía bác sĩ
- Bác sĩ, con tôi/ anh ấy sao rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro