Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tạm thời cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi không thể nói trước được khi nào cậu ấy tỉnh lại, có thể là ngày mai, ngày kia hoặc... không bao giờ tỉnh lại nữa
- Ý bác sĩ là con tôi có thể... sẽ sống thực vật
-... Đó là khả năng cao nhưng gia đình đừng quá thất vọng hàng ngày hãy tác động những lời nói động viên tới bệnh nhân, cậu ấy sẽ có khả năng hồi phục cao hơn.
- Cảm ơn bác sĩ
Bạch Hiền nghe xong nửa vui nửa buồn, cuối cùng anh cũng đã giữ lời hứa không bỏ cậu đi nhưng...sao anh lại không chịu tỉnh lại, chả nhẽ anh không muốn nhìn thấy cậu nữa sao? Không được, cậu sẽ khiến anh tỉnh lại, nhất định thế, hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ yêu anh nhiều hơn trước, đủ để anh đặt niềm tin vào.
Khi đã mệt mỏi không còn sức, Bạch Hiền rốt cuộc cũng chịu theo Thế Huân về phòng, trước đó má Phác phải hứa với cậu nếu có chuyện gì phải báo cho cậu ngay thì cậu mới chịu đi.
Trưa hôm sau, Bạch Hiền vừa tỉnh dậy đã đòi đi tìm Xán Liệt, đến nơi cậu đã thấy Diệc Phàm và Nghệ Hưng đang ngồi đấy, nhìn về phía Xán Liệt đang xanh xao nằm trên giường, Bạch Hiền cảm thấy tim mình như bị cứa một nhát dao sắc. Loạng choạng đi đến ngồi cạnh anh,nhẹ nhàng áp tay lên gò má ấy, nó đã không còn đầy đặn như xưa, có phải cậu đã quá vô tâm, cậu không để ý anh ra sao, là cậu khiến anh thành ra như thế này. Thật ngu ngốc, chỉ vì một đứa con mà cậu lại suýt cướp đi tính mạng của anh
Không gian chìm vào im lặng, một lúc sau Nghệ Hưng mới lên tiếng
- Bạch Hiền, cậu thấy cậu đã làm gì chưa? Nếu không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn thì anh khuyên cậu hãy nói mọi chuyện ra đi.
-...._ Bạch Hiền lại bất lực rơi nước mắt, cậu cũng muốn nói ra, nói tất cả cho Nghệ Hưng nhưng cổ họng cậu lại không thể thốt lên lời.
- Cậu khóc cái gì, anh đã làm gì cậu chưa?
- Nghệ Hưng, em bình tĩnh đã nào_ Diệc Phàm vuốt vuốt lưng Nghệ Hưng tưởng sẽ làm cậu hạ hỏa ai ngờ...
- Im, chưa đến việc anh nói, ngậm mồm vào _ Diệc Phàm đành ngậm ngùi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh ( Nghệ Hưng trong này đanh đá thật :) )
-... là em ngu ngốc, chỉ vì em biết rằng mình không thể sinh con được nữa nên...
- Nên cậu chia tay Xán Liệt để cậu ấy hạnh phúc?
Bạch Hiền gật nhẹ đầu.
- Ngu ngốc, đúng cậu rất ngu ngốc. Xán Liệt yêu cậu đâu phải vì cậu có thể sinh con cho cậu ấy, nếu cần con cậu ấy đã đi tìm những cô gái xinh đẹp bên ngoài rồi. Xán Liệt cần cậu, cần Biện Bạch Hiền chứ không phải là một đứa con, vì cậu ấy yêu cậu,yêu cậu hơn cả bản thân mình, cậu hiểu chưa?
Nghệ Hưng như bùng nổ nói đến cạn cả hơi. Bạch Hiền vừa khóc vừa nói
- Em sai, là em sai, em đã suy nghĩ ngây thơ rằng khi chia tay anh ấy sẽ quên em và quen một cô gái mới, cùng nhau xây dựng gia đình với những đứa con đáng yêu
-Anh nghĩ..._ Diệc Phàm đang định nói gì đó thì lại bắt gặp ánh mắt sắc nhọn của Nghệ Hưng liền cứng mồm Lắp bắp
- À...à k...không có gì, anh đi mua đồ ăn cho hai người_ Nói xong liền chạy một mạch ra khỏi phòng, anh cũng đâu muốn như thế này nhưng trời sinh ra anh đã có bản tính sợ vợ rồi.
Trong phòng Nghệ Hưng và Bạch Hiền vẫn tiếp tục nói chuyện.
- Đừng như thế, Xán Liệt rất yêu cậu, rất rất yêu cậu, nếu muốn có con thì có thể nhận con nuôi mà, đừng bỏ nó mà đi nữa, có việc gì cứ nói với anh, anh sẽ cùng cậu tâm sự.
Bạch Hiền chỉ biết gật đầu
- Cảm ơn anh
Sau khi Diệc Phàm và Nghệ Hưng ra về, trong phòng chỉ còn lại Xán Liệt và Bạch Hiền. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay anh áp lên má mình khẽ nói
- Xán Liêt anh đang ngủ đúng không, cứ ngủ đi khi nào chán rồi dậy, em sẽ luôn ở bên anh, mau dậy nhé, xin anh đấy.
-...
- Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, em hứa sẽ không làm anh mệt mỏi nữa, sẽ không mè nheo, luôn nghe lời anh, chỉ cần anh tỉnh lại thôi
-...
- Em...xin lỗi _ Cậu lại òa khóc, nước mắt chảy xuống bàn của Xán Liệt, cậu không để ý rằng khóe mắt của anh cũng đang đọng vài giọt nước mắt.
...............................................
Hiện tại Bạch Hiền đang nắm chức chủ tịch để điều hành công ty dưới sự giúp đỡ của Luhan , thư ký mới của cậu. Cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về trên tay là tấm bằng hạng giỏi liền được Bạch Hiền nhận vào, hai người khá hợp nhau nên nhanh chóng trở thành bạn bè, xóa mờ khoảng cách cấp trên cấp dưới. Ban đầu Bạch Hiền cũng bị các cổ đông bày trò chống đối nhưng dưới danh nghĩa vợ chủ tịch cùng sự chấp thuận của ba má Phác và đặc biệt là IQ 200 của mình, mọi người nhanh chóng khuất phục trước cậu.
Ban ngày, Bạch Hiền luôn tất bật ở công ty nhưng cứ chiều đến cậu lại giao mọi công việc cho Lộc Hàm để đến với Xán Liệt. Tuy không thể nghe anh nói nhưng cậu vẫn thích nói chuyện với anh. Hàng ngày cậu thường kể những chuyện ở công ty, từ những câu chuyện cười đến những chuyện cậu bất mãn, ví dụ như ông này hay ông kia bắt nạt cậu và dặn anh khi nào đi làm lại phải trả thù cho cậu. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là không gian yên tĩnh.
.............................................
Về phía Thế Huân, sau khi Bạch Hiền biết được mình  đang thất nghiệp liền mở lòng từ bi nhận anh vào làm việc
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, vừa bước vào cổng anh đã nhìn.thấy một bóng lưng rất quen thuộc, hình bóng mà anh luôn mong nhớ " Lộc Hàm, chính là em phải không" vội chạy lại nắm lấy tay người ấy.
- Lộc Hàm
Cậu ấy từ từ quay lại...
End chap 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro