Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm từ từ quay lại, hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt không dấu nổi thương nhớ, đáy mắt Lộc Hàm đã đẫm nước. Thế Huân kéo cậu vào lòng, xiết chặt, nước mắt anh cũng vô thức tuôn rơi, dường như không tin vào mắt mình, càng ngày càng xiết chặt cậu hơn.
Hai người được Bạch Hiền phê chuẩn cho nghỉ phép một ngày để bồi đắp tình cảm :))
Hai người chọn quán cafe có không gian yên tĩnh để nói chuyện,ngồi yên tĩnh nhìn nhau một lúc Thế Huân mới lên tiếng
- Mấy năm qua, em sống có tốt không?
- Em vẫn ổn, còn anh?
- Anh thì bị mắc một căn bệnh
- Sao? Bệnh gì_ Lộc Hàm lo lắng nhướn người qua, gần như sắp môi chạm môi nhưng cậu không hề để ý chỉ có Thế Huân là ngây người trước khuôn mặt phóng đại trước mắt.
-Anh bị mắc bệnh nhớ em!
Lộc Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đánh yêu vào vai anh. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt lấp đầy thương nhớ rồi trao nhau một nụ hôn ngọt ngào sau bao năm xa cách. Thế là bây giờ , anh và cậu có thể bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau sống hạnh phúc bù đắp lại những thương nhớ sau khoảng thời gian xa cách.
5 năm trước, Lộc Hàm phải nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, sang Canada du học, khi trở về họ sẽ cho cậu và Thế Huân ở  bên nhau.
.............................................
Quay lại với Bạch Hiền
6 tháng qua, cậu đều đặn ban ngày thì đến công ty làm việc, còn buổi chiều thì lại giao hết cho Luhan để chạy vào bệnh viện cùng Xán Liệt. Anh vẫn như vậy vẫn nằm đấy ngủ, không chịu dậy nói chuyện với cậu gì cả, nhưng Bạch Hiền không hề nản lòng, cậu vẫn thường xuyên kể chuyện cho anh, thi thoảng lại ngân nga bài hát nào đó, nhờ vậy mà đến bây giờ mọi người mới nhận ra Bạch Hiền có giọng hát vô.cùng ngọt ngào, ấm áp, Nghệ Hưng còn từng bắt Bạch Hiền hát cho mình nghe cả buổi khiến cậu khổ sở nài nỉ Diệc Phàm đưa Nghệ Hưng đi. Dù nỗ lực không có hiệu quả, Bạch Hiền vẫn không hề nản lòng, cậu chưa từng rơi nước mắt lấy một lần vì cậu tin, anh sẽ tỉnh lại chỉ là anh đang ngủ thôi, là anh đang mơ một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại khi chán anh sẽ tỉnh lại. Cậu tin Xán Liệt sẽ không bỏ rơi cậu, anh sẽ lại tiếp tục yêu thương, nuông chiều cậu như xưa, cậu đặt hết niềm tin vào anh.
Hôm nay, 6/5/2016, sinh nhật Bạch Hiền, cậu bỏ lại tất cả việc ở công ty để đến bệnh viện, cậu quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để ở bên Xán Liệt, không hiểu sao cậu có cảm giác hôm nay, điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Cả ngày trong bệnh viện, Bạch Hiền kể chuyện trên trời dưới đất với Xán Liệt dù không nhận được lời hồi đáp nào. Cậu vẫn hy vọng, hy vọng rất nhiều.
12h đêm, Bạch Hiền bất giác muốn bật khóc nhưng cậu phải cố nín nhịn không thể để Xán Liệt ngủ cũng không yên vì tiếng khóc của mình được. " Có phải mình đã hy vọng nhiều quá không, để rồi một lần nữa lại thất vọng"
- Xán Liệt à, anh biết hôm nay là ngày gì không?
-...
- Là sinh nhật em đó, mọi người tặng em rất nhiều quà đấy, Nghệ Hưng cũng đã mua bánh gato cùng thổi nến rồi, nhưng sao mãi vẫn chưa thấy anh tặng quà cho em vậy?
-...
- Anh có biết là em mong chờ món quà của anh nhất không, mọi năm anh vẫn luôn là người đầu tiên tặng quà cho em mà
- ...
- Xán Liệt à... tỉnh lại đi chứ hic hic
Bạch Hiền không thể chịu đựng thêm nữa, cậu bật khóc, nước mắt ướt sũng bàn tay Xán Liệt. Bỗng ngón tay anh giật giật, Bạch Hiền bất ngờ đến nỗi nín thở, ngừng khóc luôn. Vội vàng lay lay người anh
- Xán Liệt, Xán Liệt, anh vừa cử động đúng không? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn em này, Xán Liệt
Xán Liệt từ từ mở mắt, không gian xung quanh đều mờ ảo rồi dần dần hiện rõ hơn, trước mắt anh là khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của Bạch Hiền, cậu vội vàng gọi bác sĩ rồi lắp bắp nói
- Xán...xán Liệt, anh có nhận ra em không?
Xán Liệt mỉm cười, gắng sức đưa tay chạm vào gò má cậu,xoa xoa những giọt nước mắt
- Em...là ai?
End chap 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro