Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền sau khi nghe xong câu hỏi của Xán Liệt thì càng khóc dữ dội, trông cậu bây gìơ như một đứa trẻ đang ăn vạ vậy, hết sức đáng yêu
- HuHu Xán...Xán Liệt anh ...t...thật sự quên em rồi sao huhu?
Cậu khóc gần như hụt hơi liền ho sù sụ, Xán Liệt hốt hoảng gắng sức ngồi dậy, đau lòng ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng an ủi
- Nín đi nào, ngoan, anh xin lỗi, là anh lừa em, làm sao anh quên được Bạch Hiền của anh chứ, nín đi nào
Bạch Hiền lúc này mới ngừng khóc, thút thít
- Thật chứ, anh không quên em đúng không
- Ừ, hàng ngày em cứ lải nhải bên cạnh anh thế muốn quên cũng khó.
Xán Liệt yêu chiều đưa tay lên lau những giọt nước mắt đọng lại trên má cậu. Bạch Hiền lúc này mới nhận ra mình bị lừa, thẹn quá hóa giận liền đánh nhẹ vào tay Xán Liệt, tuy không đau nhưng anh cũng giả vờ kêu oai oái
- Á, Bạch Hiền sao em nỡ đánh người bệnh như thế, đau quá!!!
Bạch Hiền lúc này mới nhớ ra Xán Liệt đang bệnh liền lo lắng xem anh có sao không,rồi nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống giường. Nhìn dáng vẻ Bạch Hiền lo lắng, dịu dàng chăm sóc mình Xán Liệt vô cùng vui vẻ, không kìm được kéo cậu ngã lên người mình rồi khóa lấy đôi môi ngọt ngào ấy. Hai người day dưa mãi cho đến khi Bạch Hiền đỏ bừng mặt hô hấp kém đi, Xán Liệt mới buông tha.
- Bạch Hiền, xin lỗi em vì không thể tặng quà sinh nhật cho em được.
Bạch Hiền mỉm cười hôn nhẹ lên trán anh
- Anh chính là món quà quý giá nhất đối với em rồi, cảm ơn anh...vì đã tỉnh lại.
........................................
Sau khi nghe tin Xán Liệt đã tỉnh lại, ngày hôm sau mọi người đều có mặt trong bệnh viện đông đủ. Thậm chí Nghệ Hưng còn mang cả rượu và đồ nhậu đến để ăn mừng ( ông anh này hết nói nổi)
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, Nghệ Hưng đã uống đến say mềm, dựa vào lòng Diệc Phàm ngủ từ lúc nào không biết khiến anh phải lắc đầu chán nản nhưng gương mặt lại tràn đầy hạnh phúc bế cậu về nhà, thế là đêm nay cừu nhỏ Nghệ Hưng lại trở thành mồi ngon cho sói già rồi.
Trong phòng bệnh cũng yên tĩnh hẳn đi, Bạch Hiền ngồi trên giường bệnh ấm áp trong vòng tay của Xán Liệt
- Anh mau chóng hồi phục sức khỏe rồi quay trở lại công ty, em mệt lắm rồi
- Tuân lệnh bà xã, xin lỗi em vì đã khiến em vất vả trong thời gian qua, bây giờ bà xã chỉ cần ở nhà đợi chồng đi làm về rồi hàng đêm phục vụ chồng thật tốt là được :)
- Cái anh này, biến thái.
Bỗng điện thoại Bạch Hiền đổ chuông, là Lộc Hàm
- alo Lộc Hàm à, có chuyện gì vậy?
- Chủ tịch, có chuyện không hay rồi? _ Lộc Hàm gấp gáp nói
-....
Xán Liệt ngồi bên cạnh cũng có thể hiểu được phần nào câu chuyện của hai người. Gương mặt anh dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác ớn lạnh.
- Anh nghĩ không  thể chờ đến lúc sức khỏe hồi phục rồi
.........................................
Bạch Hiền lãnh đạm bước vào phòng họp cổ đông, gương mặt không một chút lo sợ, bình tĩnh nói
- Có chuyện gì?
- Biện chủ tịch tôi nghĩ ngài nên rời khỏi chiếc ghế chủ tịch trong thời gian này để chăm sóc chủ tịch Phác thật tốt, vị trí đó sẽ do mọi người ở đây bình bầu để tạm thời nắm quyền cho đến khi chủ tịch Phác tỉnh lại_ lão Kim không một chút ngại ngần nói, các cổ đông xung quanh đều gật đầu tán thành
-Oh, thì ra là vậy nhưng tôi nghĩ việc làm này của mọi người là thừa thãi rồi_ Bạch Hiền mỉm cười sắc sảo, phong thái của một ngạo kiều thụ bộc lộ rõ
- Xán Liệt à vào đi, mọi người nhớ anh lắm nè
Các cổ đông đều khiếp sợ nhìn về phía cửa chính, Xán Liệt trong bộ vest đen sang trọng tiêu sái bước vào, tuy có phần xanh xao nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến vẻ nam thần của anh được . Lão Kim nhìn Xán Liệt tiến tới chiếc ghế chủ tịch mà chân run cầm cập, không đủ sức để đứng vững nữa.
- Vừa rồi ý mọi người là gì vậy? Có thể nhắc lại được không?
Cả phòng họp im phăng phắc có thể nghe thấy cả tiếng thở của từng người,
- Không ai nhắc lại được à? Lão Kim vừa rồi ngài nói gì vậy, có thể nói lại đượcc không?
- D...dạ...dạ thưa chủ tịch, tôi đề xuất ra việc đề cử chủ tịch mới thay thế cho phu nhân để phu nhân có thời gian chăm sóc chủ tịch tốt hơn nhưng có lẽ không cần nữa rồi ạ?
Xán Liệt cười khểnh, đi đến trước mặt lão ta, vỗ nhẹ vai hắn
- Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi nghĩ tốt nhất mai ông nên nộp đơn từ chức đi.
Lão ta hoảng sợ quỳ xuống chân Xán Liệt
- Mong chủ tịch thứ tội, do một khắc lầm lỡ tôi đã phạm sai lầm không nên có đã ảnh hưởng đến chủ tịch và phu nhân mong ngài lượng thứ
- Tôi không nói lại lần hai, không thì tôi không đảm bảo số tiền của ông không đủ nuôi 5 miệng ăn đâu.
Lão Kim đờ đẫn bước ra khỏi phòng họp, không khí trong phòng vẫn không có gì thay đổi, Xán Liệt tiến đến ôm lấy eo Bạch Hiền, lạnh lùng lên tiếng
- Bất cứ ai dám đụng đến cậu ấy thì kết cục sẽ không chỉ như lão già kia đâu, nhớ lấy.
End chap 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro