Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ưm. . . .”

Chẳng biết kéo dài bao lâu, đôi bên cuối cùng cũng tách môi nhau ra.

Trong bóng đêm thoắt hiện bóng người đen sì, mí mắt Tạ Doãn khẽ giật giật.

Lần này Tạ Doãn thận trọng hơn trước, không vì đến gặp Trương Tiểu Phàm mà lơ là cảnh giác. Dựa vào trực giác bao năm trên chiến trường, Tạ Doãn nhận ra bóng đen kia không có ác ý.

Trương Tiểu Phàm nhíu mày, thở dốc, hắng giọng hỏi: “Hình như phía dưới ngươi có gì đó cộm cộm. . . .”

“Là ngọc bội đấy.” Tạ Doãn lập tức cắt ngang Trương Tiểu Phàm, một tay vững vàng ôm eo hắn, tay còn lại không biết lấy từ đâu ra một miếng ngọc bội, “Ừm, chắc ngươi đụng trúng thứ này rồi.”

“Ra vậy.” Trương Tiểu Phàm tin như sấm, vuốt ngọc bội trong tay Tạ Doãn, “Ngươi luôn mang nó bên người à? Chắc phải quan trọng lắm.”

“Phải.” Tạ Doãn nhét ngọc bội vào tay Trương Tiểu Phàm, “Ngươi nhìn thử xem, thích không?”

Trương Tiểu Phàm nhận lấy, đáp: “. . . . nặng thật, vừa nhìn là biết đồ đắt tiền.”

Tạ Doãn: “Tặng ngươi đó.”

Trương Tiểu Phàm: “A. . . . .”

Trương Tiểu Phàm: “Sao cơ!”

Trương Tiểu Phàm giật mình, “Ngươi nói linh tinh gì vậy? Không say đó chứ?”

Tạ Doãn nghĩ thầm, cảm giác này không phải say thì là gì? Váng vất, lâng lâng. Trong lòng nghĩ muốn làm gì, liền thực hành luôn với người trước mặt.

Lúc này Trương Tiểu Phàm mới chậm chạp sờ sờ môi, thoáng xấu hổ: “Vừa rồi ngươi. . . . hôn ta làm gì?”

Tạ Doãn nghĩ thầm, sao tên ngốc này có thể hỏi câu ngốc nghếch như thế nhỉ? Cơ mà ngoài miệng hỏi ngược lại, “Còn ngươi? Lúc ta hôn, sao ngươi không tránh, còn câu cổ ta, không chút phản kháng thế.”

Trương Tiểu Phàm chột dạ, “Ngươi là bạn ta, ta, ta trốn làm gì. . . .”

“Thật sao?” Tạ Doãn nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Phàm, “Bạn bè có thể ôm ngươi, hôn ngươi à?”

Trương Tiểu Phàm nghe Tạ Doãn nói mà mặt đỏ như trái cà, hắn nhích nhích về sau, bị Tạ Doãn phát hiện ôm trở về, không cho trốn.

Người chủ động rành rành là y, sao y có thể không biết xấu hổ còn hùng hồn hỏi vấn đề này! Trương Tiểu Phàm đỏ mặt nghĩ.

“Tiểu Phàm.” Tạ Doãn trìu mến gọi, “Lúc ta vừa hôn ngươi, chẳng phải ngươi còn đáp lại ta sao?”

Trương Tiểu Phàm nói trong bụng – Ừ nhỉ! Sao mình lại bạo thế chứ!

Trương Tiểu Phàm như sắp khóc đến nơi, “Ngươi đừng hỏi, cũng đừng nhìn ta như vậy, được không? Ngươi thế này khiến ta. . .” Hắn khựng lại, không tìm ra từ hình dung nào thích hợp, cuối cùng lí rí nói: “Có chút lâng lâng.”

Tạ Doãn nghĩ thầm, kiểu như Trương Tiểu Phàm, quanh co lòng vòng chỉ tổ lạc trôi. Y siết chặt tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đang trốn tránh của Trương Tiểu Phàm, “Trương Tiểu Phàm, ngươi thích ta không?”

Trương Tiểu Phàm rốp rẻng gật đầu, thừa nhận: “Thích chứ.”

Tạ Doãn hỏi tiếp: “Là kiểu thích muốn hôn ta, ôm ta à?”

Trương Tiểu Phàm xấu hổ đến sắp bóc khói luôn, cứng người không trả lời được.

Tạ Doãn vui vẻ nghĩ, đứa ngốc này, hóa ra cũng có lúc mắc cỡ cơ đấy. Y đổi hình thức câu hỏi, “Vậy ta hôn ngươi thoải mái chứ? Có muốn ta hôn thêm cái nữa không?”

Trương Tiểu Phàm hoàn toàn bị câu hỏi ngả ngớn của Tạ Doãn làm chân tay luống cuống. Hắn không dám nhìn mặt Tạ Doãn, cụp mắt xuống, nhưng vẫn trung thực đáp: “Thí. . . . thích lắm. Muốn nữa.”

Tạ Doãn nín cười, nắm bàn tay cầm ngọc bội của Trương Tiểu Phàm, như đang dỗ dành con mọn, “Vậy ngươi phải nhận ngọc bội này của ta đã, rồi ta lại hôn ngươi, chịu không?”

Chất giọng trầm ấm của Tạ Doãn thật sự mê hoặc, Trương Tiểu Phàm ngơ ngơ ngác ngác nhận ngọc bội, còn đâu tâm trí phân tích cuộc giao dịch đúng hay sai. Hắn dễ dãi đồng ý, “Được.”

Tạ Doãn lập tức đè Trương Tiểu Phàm hôn hiệp hai. Sau khi hôn xong, y nhìn đôi gò má ửng hồng cùng vẻ mặt mờ mịt của Trương Tiểu Phàm, mặt khác chú ý động tĩnh xung quanh, cảm nhận bóng đen kia rời đi thật, bấy giờ mới yên lòng.

Cùng lúc đó Trương Tiểu Phàm cuối cùng cũng nhận ra, thứ cộm cộm chỉa vào hắn, thật chất không phải ngọc bội gì sất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro