Chương 7: Một phần quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra trước kia, dù ở công ty có xảy ra chuyện gì thì Đông An thấy vẫn ổn,vì khi về nhà, vú Bạch vẫn yêu thương cô, Lam Bình cô cũng coi như một người em trong nhà bị ốm mà hết lòng chăm sóc. Nhưng bắt đầu từ đêm qua, mọi chuyện đã khác,khi người có tiếng nói trong căn nhà này biết được mọi chuyện, cô ấy căm ghét cô cũng là điều hiển nhiên.

Cánh cửa lần nữa nặng nề mở ra,chẳng khác những gì Đông An đã đoán, ngoài phòng khách, Lam Bình lại bắt đầu nổi điên. Tất cả quần áo và đồ dùng cá nhân của cô bị vứt la liệt ngoài phòng khách, thấy Đông An , Lam Bình đứng giữa đống đồ bắt đầu ném tất cả về phía cô, hét lên :" Mày cút đi, cút đi cho khuất mắt tao". Lam Bình phát tiết chẳng chút kiêng dè, ném quần áo còn đỡ, nhưng cô ta lại dùng tài liệu, dùng những cuốn sách thật dày ném về phía cô. Cảm giác tủi nhục lại dâng lên, nhưng chẳng hiểu sao lần này Đông An không khóc nữa. Không phải không muốn khóc, thực tế sự uất ức đã lên tận cổ, muốn khóc nhưng mọi thứ cứ nghẹn lại, không thể rơi nước mắt. 

Vú Bạch không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng ấy, vội chỉ những người khác đưa Lam Bình đang phát điên về phòng. Bà chạy lại chỗ Đông An, nhìn đôi mắt đỏ hoe nhưng ráo hoảnh của cô mà chua xót. Bà thấy mình bất lực, vì bà cũng chỉ là người làm công ăn lương, chỉ có thể ôm đứa bé đáng thương này vào lòng, trách móc:" Phải làm sao bây giờ, cứ thế này thì phát điên mất, điên mất...". 

Đông An ghì thật chặt lấy bờ vai vú Bạch, phải rồi, cô sợ mình cũng sẽ phát điên mất. Nhưng không có lối thoát, không có cách gì để chạy trốn cả. Giọng cô khàn đặc, vỗ nhẹ sau lưng bà :" Ở đây con có mỗi vú thôi..",rồi nhẹ ngồi xuống, bắt đầu nhặt nhạnh mọi thứ rơi vãi, sách của cô bị xé, tài liệu cũng chịu chung số phận.

Nửa đêm hai bên má lại bắt đầu đau nhức, cộng thêm những suy nghĩ trong đầu khiến Đông An không ngủ được. Cô vào bếp, đun một chút nước ấm để chườm. Cửa nhà lúc này bỗng phát ra tiếng mở khóa khiến cô giật mình. Giờ này chỉ có thể là Vũ Hàn,cô không dám gặp anh ta, nhưng nước vừa đặt, cô không còn cách nào khác. 

Vũ  Hàn bước vào nhà kéo theo hương rượu nồng nặc, bộ quần áo tây trên người xộc xệch, có lẽ là một buổi tiệc , trước kia bố cô cũng thường xuyên trở về nhà trong tình trạng này. Những bữa cơm xã giao để phục vụ cho làm ăn, họ phải chấp nhận đánh đổi bằng sức khỏe. Đông An thấy anh vào, chỉ khẽ lên tiếng lấy lệ  :" Anh về rồi ạ", cứ nghĩ anh ta sẽ đi thẳng, nhưng Vũ Hàn lại rẽ về hướng này, trái tim cô khẽ run lên. Anh ta bước vào khiến gian bếp thêm phần ngột ngạt, có lẽ vì hơi say trong người, anh tiến sát gần cô, thứ giọng ngà ngà say bắt đầu buông lời công kích :" Chắc sắp không chịu nổi nữa rồi nhỉ? Nhưng nhớ rằng, ngày cô phát điên mà chạy trốn, bố mẹ cô, anh trai cô cũng sẽ phải phát điên mà trốn chạy." . 

Trong nhà luôn có máy sưởi, nhiệt độ ấm áp, nhưng lời đe dọa của Vũ Hàn khiến Đông An rùng mình, sống lưng thoáng chốc lạnh buốt, trống ngực rộn lên không ngừng. Cô hít một hơi thật sâu, hít lấy cả hơi rượu đang vây lấy mình để thêm dũng khí:" Anh yên tâm, dù có thế nào tôi cũng cắn răng chịu đựng ". Ánh mắt Đông An khác lạ, Vũ Hàn nhận ra điều ấy nhưng anh không biết phải nói như thế nào. Trong mắt cô pha trộn quá nhiều cảm xúc. Anh khẽ nhún vai, lướt qua cô để lấy nước.

Bình nước cô đun để chườm cũng đã được, Đông An liền pha loãng rồi bắt đầu cho vào túi chườm. Vũ Hàn trộm liếc nhìn cô, hai má đỏ tím lẫn lộn, những vết xước đủ mọi hình hài, ngay lúc này đây, anh không thấy hả hê như ban đầu kì vọng. Bởi lẽ Đông An rất giống Khả Ái, đứa em gái đoản mệnh của anh.

Thông tin Vũ Hàn có một người em gái rất ít ai biết. Phần vì gia đình anh không muốn công khai quá nhiều, phần vì Khả Ái không thích thành đối tượng bị chú ý. Khả Ái bằng tuổi Đông An, chỉ tiếc sinh mệnh ngắn ngủi, cô bé bị bệnh tim, năm 15 tuổi, trái tim yếu đuối ấy đã không chịu đựng được mà ngừng đập. Anh nhớ rõ đó là một ngày mưa phùn, bầu trời xám xịt. Khi ấy anh và Lam Bình đã tiến vào một mối quan hệ chính thức. Anh đưa cô về nhà lần đầu tiên, Khả Ái đến trưa mới trở về, hôm đó tâm trạng cô có vẻ không tốt. Lam Bình thấy vậy liền đi vào phòng cô, muốn cùng nói chuyện, nhưng chẳng biết có chuyện gì, Lam Bình bỗng hét lên, mọi người ùa vào đã thấy Khả Ái nằm đó. Trong lúc mọi người chờ đợi phía bên ngoài phòng cấp cứu, anh dẫn Lam Bình đang hoảng loạn ra một góc, cô kể rằng cô ấy muốn tâm sự cùng Khả Ái, nhưng cô bé có vẻ không quan tâm, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, không biết đọc được gì bỗng thở gấp rồi ngất lịm.

Vũ Hàn đau lòng, đau lòng cho đứa em gái trong kia và cho chính người con gái anh yêu. Cô sợ hãi nép vào lòng anh, run rẩy, nước mắt thấm ướt ngực áo anh. Anh biết Lam Bình vốn yếu đuối. Cô xuất thân từ một gia đình làm nông, cuộc sống không quá vất vả nhưng cũng chẳng dư dả gì. Chính sự ngây thơ và mộc mạc ấy đã khiến anh yêu cô, một cô gái chất phác không mong danh lợi.

Ca cấp cứu kéo dài mười tiếng đồng hồ, trong sự khắc khoải hy vọng của mọi người, nhưng tiếc thay Khả Ái không thể vượt qua, trái tim ấy không thể duy trì thêm nữa. Mẹ anh nghe tin bàng hoàng, bà ngất ngay tại chỗ. Đám tang diễn ra đơn giản, Lam Bình đã khóc cạn nước mắt trong đám tang ấy. Nhìn cô, anh biết đây là người phụ nữ lương thiện mà mình tìm kiếm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro