Chương 5: Xù lông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì đây!" Ngô Hạ Vân không khách khí đập vào gáy em trai.

Nhiệt Ba nhìn thấy bộ dạng nhe nanh múa vuốt của Ngô Hạ Vân vội vàng xoa xoa giúp cậu, rồi nói với Ngô Hạ Vân: "Hạ Vân, đừng phá, Lỗi Lỗi em ấy có chút sốt rồi."

Hơ, Ngô Hạ Vân liếc nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Ngô Lỗi, rốt cuộc không vạch trần chút trò vặt của cậu, thuận tay lấy trái cây trên kỷ trà, vừa ăn vừa nói với Nhiệt Ba: "Cậu đừng thấy bộ dạng nó lớn như vậy, thực ra đặc biệt khoẻ mạnh, đừng nói là phát sốt, nó dù bị xe đụng, cũng có thể phủi chân đứng lên."

"Đừng nói bừa!", Nhiệt Ba lấy trái cây của Ngô Hạ Vân đi, còn nói: "Bụng đói đừng ăn trái cây, tớ đi lấy cháo cho."

Nói rồi chuyển người rời khỏi phòng.

Nhiệt Ba không ở đây, Ngô Hạ Vân vẫn đánh cho Ngô Lỗi một cái, nhỏ giọng uy hiếp cậu: "Tối qua chị nói gì với em? Bảo em đừng có trêu chọc Nhiệt Ba!"

Ngô Lỗi một chút bộ dạng mệt mỏi vừa nãy cũng không có, tựa vào ghế sôpha ngoác miệng với chị mình, khiêu khích một câu: "Chị, chị ăn giấm rồi."

Chết tiệt, nếu không phải cùng một cha một mẹ với cậu, Ngô Hạ Vân thật muốn dùng tay đem đập cậu như đập quả táo trong tay, lúc đó cậu không cần phí sức giả ốm đau đáng thương nữa, sẽ trở thành đáng thương thật sự.

Còn muốn gì nữa, Nhiệt Ba tự mình đem cháo lên, nhét vào trong tay Ngô Hạ Vân, nói với chị em bọn họ: "Đều lớn cả rồi, hai người sao vẫn như trẻ con vậy?"

Ngô Lỗi biến thành bộ dạng "yếu ớt". Liếm mép quay người về phía Nhiệt Ba, Nhiệt Ba nói cái gì nghe cái đấy, thi thoảng lại ngoảnh đầu nhướng mày với Ngô Hạ Vân.

Ngô Hạ Vân bị cậu làm cho tức ứa gan, xoay đầu lại, nảy ra chủ ý giả vờ đáng thương làm ai cũng không nỡ, nhìn Nhiệt Ba nũng nịu nói: "Tối qua tớ cũng ngủ không ngon, cậu còn nói tớ."

"Sao thế?"

Ngô Hạ Vân vừa ăn cháo vừa "khổ đại cừu thâm" nói: "Không biết nữa, chỉ là mất ngủ, Nhiệt Ba, tớ hôm nay ngủ cùng cậu nha!"

Nhiệt Ba vừa muốn nói cái gì, bên kia Ngô Lỗi rên khẽ, bắt lấy tay của Nhiệt Ba đặt lên trán của mình: "Chị Nhiệt Ba đầu của em choáng quá."

Ngô Hạ Vân thiếu chút nữa đem chén cháo đập vào đầu em trai mình, choáng hay không trong lòng em không phải rất rõ sao?

Ngô Lỗi rốt cuộc không thể như ý nguyện, đến tối, Ngô Hạ Vân vẫn kéo tay Nhiệt Ba về phòng.

Nhiệt Ba một ngày hôm nay bị hai chị em họ giày vò một phen, không phải đầu choáng thì là đau bụng, nói đi bác sĩ lại không chịu đi.

"Cậu thật sự không sao chứ?!", hai cô gái ngồi trong ổ to nhỏ với nhau, Nhiệt Ba vẫn còn lo lắng cho Ngô Hạ Vân.

Gương mặt Ngô Hạ Vân ửng hồng, nói một câu không sao, thuận thế chuyển người ôm eo Nhiệt Ba, hỏi cô: "Nhiệt Ba, cậu cảm thấy Lỗi Lỗi thế nào?"

"Lỗi Lỗi ?" Nhiệt Ba nghĩ một lúc, nói: "Rất tốt! Tớ trước đây vẫn lo lắng em ấy không thích tớ, thì ra là một đứa trẻ ngoan, Hạ Vân cậu đừng bắt nạt em ấy, cậu là chị gái đấy."

Ngô Hạ Vân lầm bầm một câu "Tớ nào có", rồi nghĩ ngợi, lại hỏi: "Thực ra nó cũng không nhỏ nữa, các em gái thích nó nghe chừng có thể xếp thành ba vòng dài, trước kia cũng có người đuổi theo tới tận nhà, dáng điệu đó, há há há..."

Nhiệt Ba trong lời nói có tiếng cười: "Trẻ con đánh đánh náo náo, không coi là thật."

Ngô Hạ Vân cảm thấy cô thật sự xem Lỗi Lỗi là một đứa trẻ, rồi quay lại chủ đề, đúng lúc hai người nói chuyện vui vẻ, Ngô Lỗi đến gõ cửa.

Trông cậu có thể vừa tắm xong, tóc mai vẫn còn ướt, đôi mắt đen láy xinh đẹp, đôi môi hồng hào, trông cậu trẻ trung tràn đầy sức sống, giống như một đoá hoa tươi tốt trên cành, bóp nhẹ có thể nhỏ nước.

Cậu ngoan ngoãn đứng ở cửa không tiến vào, hỏi: "Chị Nhiệt Ba, hai chị ngủ rồi sao, em có thể vào không?"

Nhiệt Ba vẫn chưa nói gì, Ngô Hạ Vân đem toàn bộ con búp bê bên cạnh ném qua, cậu càng tỏ vẻ đáng thương, không phá chuyện tốt của cậu sẽ chết hay sao chứ?!

______________

Không quá hai ngày Nhiệt Ba đã nhìn thấy loại chuyện trong miệng Ngô Hạ Vân, con gái người ta theo đuổi Ngô Lỗi đến tận nhà.

Là sinh nhật bạn tốt của Ngô Lỗi, mang một đám người tới Ngô gia, nói dì giúp việc nhà cậu nấu ăn ngon, chỗ lại lớn, lười đến quán bar, Ngô Lỗi bày ra bộ dạng chán ghét nhưng rốt cuộc cũng tuỳ ý bọn chúng.

Trong số đó có một cô gái tên Giang Nghiên, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách cũng hoạt bát, vừa vào cửa đã muốn ở bên cạnh Ngô Lỗi, nhưng Ngô Lỗi luôn dõi theo Nhiệt Ba.

Ngô Hạ Vân đều đã gặp qua tụi nhỏ, Nhiệt Ba là gương mặt mới, Ngô Lỗi lại cứ nhìn theo cô, khó trách bọn chúng hiếu kỳ, nhất là Giang Nghiên, hai chữ "không vui" nhanh chóng viết trên mặt.

Ngô Lỗi bị làm phiền không chịu được, cố ý ôm vai Nhiệt Ba, nói đây là bạn gái tớ.

Mọi người đều rớt hàm.

Nhiệt Ba chỉ cho là đứa trẻ nghịch ngợm, hất nhẹ đầu của Ngô Lỗi, nói đừng quậy, mới quay về phía đám bạn cậu giải thích: "Chị là bạn của chị gái Lỗi Lỗi."

Vừa lúc này Hạ Vân cũng xuống lầu, vừa lúc thấy cảnh doạ người này, nhìn thấy cậu nhóc tổ chức sinh nhật, mười phần quen thuộc: "La Dương, em làm cái gì vậy? Lại mang một đám người đến đây, xem nhà chị là chợ rau à."

Ngô Hạ Vân tươi sáng đầy sức sống, khí chất mười phần không hề dịu dàng ôn hoà giống Nhiệt Ba, khiến đám trẻ đều có chút sợ, nhất thời bị doạ không dám nói, vẫn là La Dương đứng ra, cười hi hi với Ngô Hạ Vân: "Chị Hạ Vân, chị xem, hôm nay là sinh nhật của em, Lỗi Lỗi chắc sẽ không để ý đâu, nên em đây mới ra hạ sách, làm phiền chị rồi, trở về sẽ bồi thường cho chị được không."

Ngô Hạ Vân cũng không thực sự làm khó đám trẻ, La Dương này giống Ngô Lỗi, đều là cô nhìn từ nhỏ tới lớn, tự nhiên lời nói không cấm kỵ, trừng cậu một cái, nói "Được rồi, cái miệng của em trơn tru, đừng chơi muộn quá, trở về đừng có loạn lên, nếu không xem chị làm sao trị em!"

"À! Cảm ơn chị Hạ Vân!"

Nói là đừng chơi quá loạn, nhưng những đứa trẻ đang độ thanh xuân điên cuồng làm sao khống chế được, may bọn chúng đa phần tập hợp lại ở phía hồ bơi, không nghịch tới phòng khách.

Ngô Hạ Vân dẫn Nhiệt Ba ngồi ở sôpha phòng khách mở TV, một bên xem một bên cùng cô bát quái, chỉ vào toàn bộ bánh ngọt chỗ La Dương nói: "Cậu thấy đứa trẻ đó không, nhìn Tinh Minh kìa, thật là đứa ngốc, Giang Nghiên là muốn nhân cơ hội lại gần Lỗi Lỗi, nó vẫn ngốc nghếch mà theo sau đuôi người ta, ngốc tới không nỡ nhìn!"

Nhiệt Ba cười nói: "Lỗi Lỗi hiểu được là tốt, nắm bắt tốt thì khoảng cách sẽ không có vấn đề gì."

Phía Ngô Lỗi bị Giang Nghiên quấy rầy tới đau đầu, nhưng đây là sinh nhật của La Dương, cậu cũng không thể trở mặt, chỉ đành làm mặt lạnh suốt cả buổi, một câu cũng không nói.

Quay đầu, chị gái cậu vừa lúc cùng Nhiệt Ba tựa vai ngồi, cười hi ha nhìn bọn họ, không biết nói cái gì, Nhiệt Ba cười, cả người đều áp sát vào Ngô Hạ Vân.

Giang Nghiên vẫn kiên cường ở bên cạnh Ngô Lỗi, Ngô Lỗi nhìn La Dương không chú ý bên này, mặt không biểu cảm nói với Giang Nghiên ba chữ: "Cậu là ai?"

Nói xong bỏ lại nhóm người vào phòng khách.

Nhiệt Ba nhìn thấy cô bé bị một câu nói của Lỗi Lỗi làm đỏ mắt, mà phía sau, cậu chàng gương mặt lạnh lùng bỏ lại đám người vào phòng khách.

"Cùng con gái nhà người ta nói gì rồi?" Ngô Hạ Vân xem náo nhiệt không nghi ngờ chuyện gì lớn, cười xấu hỏi cậu.

Ngô Lỗi nhìn bộ dạng Nhiệt Ba đột nhiên cũng hứng trí mà trong lòng cảm thấy muộn phiền, khó chịu nói không có gì.

Ngô Hạ Vân hừ một tiếng, lại bêu xấu với Nhiệt Ba: "Lỗi Lỗi á, chuyện như vậy không thiếu đâu, tương lai cô gái nào gặp nó thật là không may mà."

Ngô Lỗi bị chị mình nói một câu thiếu chút nữa tức lộn ruột, tức tới mặt trắng xanh kêu một tiếng "chị", gấp gáp nhìn sang Nhiệt Ba, thật là đáng yêu không chịu được.

Nhiệt Ba cười ra tiếng, nhìn chị em bọn họ trêu chọc cực kỳ thú vị, ngẩng đầu xoa xoa mái tóc của Ngô Lỗi, an ủi nói: "Hạ Vân nói linh tinh, Lỗi Lỗi chúng ta đẹp thế này, bạn gái tương lai nhất định rất đẹp."

Ngô Lỗi được một câu này dỗ dành, đầu tóc đều xuôi chiều, đôi mắt cười thành mảnh trăng cong, đi tới bên cạnh Nhiệt Ba ôm chặt cánh tay cô làm nũng mà nói rằng vẫn muốn ăn phở sáng sớm hôm qua cô làm.

Nhiệt Ba cưng chiều nói được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro