(48)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề phu nhân phát hiện ra một điều. Con trai bà dạo này thường hay dính vào điện thoại, cũng không phải là nhắn tin, mà chỉ đơn giản là nhìn điện thoại, buổi tối thường về rất muộn, hỏi thì không trả lời.

Có lần bà nhìn lén điện thoại con trai, liền phát hiện một bức ảnh, là ảnh chụp lén ông bố trẻ nào đó.

Nền tối như vậy, mà chụp cũng thật đẹp nha!

Nhìn background, có vẻ như là ở thủy cung.

Cũng biết cách lãng mạn đấy!

Vì vậy Tề phu nhân đã ra kết luận, con trai bà hiện tại đang chính thức theo đuổi con nhà người ta rồi!

Điều này khiến Tề phu nhân không khỏi vui vẻ, thì ra đầu gỗ nhà mình cũng biết yêu.

Mà ngay lúc này, đầu gỗ nhà bà vừa mới ăn sạch ai kia xong, vẫn còn có chút không nỡ hôn lên hình xăm của anh.

"Làm ba lần rồi. " Hàn Mộc Dương khàn giọng lắc đầu, trên cần cổ trắng ngần đã bị phủ kín những dấu hôn đỏ thẫm.

Tề Mục có hơi bất mãn hừ một tiếng, xoay người anh lại, ôm má anh hôn.

Đầu lưỡi vùi vào khoang miệng, dư vị kích thích từ cuộc chơi vẫn còn đó, Hàn Mộc Dương không khỏi nhíu mày, vặn vẹo muốn tránh.

Gần đây Tề Mục đặc biệt sung sức, nhưng mỗi lần làm lại thực nhẹ nhàng, còn cố ý kéo dài cuộc chơi, làm anh vừa sung sướng lại vừa cảm thấy bị giày vò.

Còn nữa, hắn còn rất thích hôn, mỗi lần hôn sẽ gọi tên anh, mỗi lần cao trào sẽ ghé vào tai anh và nói.

"Dương, tôi muốn ra. " Rõ ràng đã không nhịn nổi, vậy mà còn nói nhue thể muốn trưng cầu ý kiến của anh.

Mỗi lần làm xong hắn đều nói.

"Dương, có thể không dùng bao không? " Và rồi hắn sẽ ám muội cọ vào nơi đã sưng tấy ướt nhẹp của anh, cố gắng dẫn dụ.

Và mỗi lần xong xuôi, hắn sẽ lại nâng người anh, để anh vòng tay ôm lưng hắn, khiến thứ đồ chơi kia đã sâu lại càng sâu hơn. Sau đó hắn sẽ hôn lên khắp nơi, vừa dụ hoặc lại vừa kiên nhẫn.

Hàn Mộc Dương không thể chịu nổi những hành vi quá mức thân mật như vậy.

Anh đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy hắn sang, cầm lấy cái áo nhăn nhúm dưới đất, qua loa khoác lên người mà run rẩy vào phòng tắm.

Tề Mục đứng lên ôm ngang người anh.

Hàn Mộc Dương mệt lắm rồi, anh yếu ớt nói: " Tôi không chịu được nữa đâu. "

Hắn bật cười: "Đừng lo, tôi chỉ muốn tắm cho em. "

"Anh cmn cút ra ngoài! " Hàn Mộc Dương giãy giụa.

Gần đây tần suất của hai người quá nhiều, một vỉ thuốc tránh thai vì thế mà bay sạch, Hàn Mộc Dương lại không dám nói cho Vu Tử Hân biết, vậy nên đã lén lút ra ngoài mua hẳn một hộp, liền bị bác gái bán thuốc nhìn chằm chằm.

Vài tiếng nữa thôi liền tới năm mới, vậy mà vẫn còn bị hành cho chết đi sống lại như thế này!

Tức chết anh rồi!

Tề Mục lướt tay trên eo ai đó, làm bộ tiếc nuối bỏ ra ngoài.

Tiếng nước rào rào đổ xuống bên trong, còn ngoài này lại có tiếng gõ cửa. Tề Mục mặc đại một cái áo phông ra mở cửa.

Mặc Tranh ngẩng đầu nhìn gã, nhóc con liền ngó vào trong, xác định được ba đang ở phòng tắm, rồi lại nhìn đến cái giường nhăn nhăn nhúm nhúm của ba, một lần nữa ngẩng đầu nhìn. Một cái nhìn tựa hồ mang theo tò mò, nhưng phối hợp cùng cái bĩu môi của nhóc con, lại trở thành khinh bỉ.

Tề Mục:"... "

Mặc Nhu đang quậy hăng say với món bánh quy tự trang trí ba mua bên ngoài, hoàn toàn không đoái hoài tới.

Tề Mục đành đóng cửa, dắt tay Mặc Tranh ra ngoài.

"Ba cháu hơi mệt, đợi ba tắm xong để ba ngủ một lát, được không? "

Mặc Tranh gật gật đầu, tự giác ngồi xuống thảm lông mềm hắn vừa mua mấy ngày trước, ngồi chơi cùng chị.

Tề Mục chỉ ở lại chơi với mấy đứa nhỏ một lúc, sau đó liền có tin nhắn gửi đến. Tin nhắn chỉ gửi có một tập file ảnh, nhưng đây là kết quả hắn cho người điều tra về ba cha con suốt bấy lâu nay.

Hắn chau mày, tìm kiếm lâu như vậy, mà lại chỉ có thế này thôi sao?

"Lát nữa dì con có tới không? "

Hắn không đảm bảo rằng Vu Tử Hân có thể tới được, dù sao cô cũng là bác sĩ, thời điểm bận rộn nhất cũng là lúc này.

"Dì không tới được đâu, năm mới dì bận lắm. " Mặc Nhu cuối cùng cũng vẽ xong kem trên mặt bánh quy, cực kì tự hào phổng mũi, nhóc em ngồi bên cạnh còn phối hợp vỗ vỗ tay.

"Có thể cho chú không? " Hắn với lấy gói khăn ướt trên bàn, lau lau khuôn mặt dính kem và vụn bánh trên mặt con bé.

"Được chứ ạ, cho chú hai cái! " Mặc Nhu cười hề hề đứng dậy, nhanh chóng ôm một cái hộp nhựa nhét bánh quy to bằng lòng bàn tay hắn.

"Chú ơi. "

"Hửm? " Tề Mục nhận lấy hộp bánh, vo tờ giấy ướt vứt vào thùng rác.

"Chú với bà năm mới vui vẻ. " Mặc Nhu cười đến là hồn nhiên, lén lút kéo góc áo em trai mấy cái.

Mặc Tranh vội vàng phụ họa gật đầu, thấy không đủ, nhóc ngượng ngùng di chân trên mặt đất, lí nha lí nhí.

"Năm mới vui vẻ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro