14. Permission

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đây là lần đầu tiên Jaewon thức dậy trước Hanbin khi hai người ở cùng nhau. Hắn nhận ra mình chưa bao giờ phải đề phòng người này, hắn luôn có thể ngủ một giấc thẳng tới khi mở mắt. Chỉ duy nhất một lần ấy, là khi hai người đều đang ở dưới đáy của tuyệt vọng, vẫn cố chấp cùng nhau rơi xuống vực sâu. Nhưng may mắn làm sao, lúc này đây Hanbin đang nằm cạnh hắn, cũng không một chút dè chừng.

Jaewon vẫn luôn mê đắm dáng vẻ của Hanbin vào buổi sáng, nhất là khi người kia có vẻ như mang thói quen nằm sấp. Hắn nhắm mắt lại và vẽ ra đường thắt nối giữa eo hông xinh đẹp nhất thế gian của Hanbin. Chiếc chăn mỏng hờ hững đắp ngang hông anh càng tôn phần mĩ cảm ấy lên quá đỗi, Jaewon chạm tay lên tấm lưng săn chắc mịn màng của anh, trượt tay đi dọc theo sống lưng kiều diễm. Hanbin là một tác phẩm nghệ thuật, Jaewon đã nghĩ đến điều này cả ngàn lần rồi, nhưng sự quyến rũ của anh là điểm chí mạng nhất. Jaewon thừa nhận, nếu Hanbin không mang vẻ ngoài cám dỗ đến mức này, hắn sẽ không dao động sớm đến vậy. Yêu vì vẻ ngoài thì có sao, hắn đổ gục trước Hanbin bởi dáng vẻ lộng lẫy của anh, sau đó hắn mới chìm đắm vào hai mặt trái ngược trong con người anh. Hắn yêu Hanbin vì anh hút hắn vào tận cùng của si dại. Những đêm 419 không có xúc cảm gì ngoài xác thịt trước kia sao đáng so sánh với dù chỉ một góc của Hanbin, Jaewon tuy rằng không phải một người tốt, nhưng hắn có phần lãng mạn dành riêng cho tín ngưỡng của mình. Nếu cái đẹp là một tín ngưỡng, thì Jaewon tôn thờ người đang nằm bên cạnh hắn.

Xinh đẹp, kiêu ngạo, một đóa hoa chết chóc nở rộ giữa máu tanh. Nhưng lại vẫn cực kì tinh khôi.

Hanbin bị những cái vuốt ve đánh thức, mắt anh khép rồi lại mở đôi lần để xua tan cơn buồn ngủ vẫn còn bám lấy. Những cái chạm của Jaewon chẳng vì anh đã thức giấc mà dừng lại, hắn dường như còn chìm trong bản nhạc đêm qua, miệt mài tìm kiếm dư âm trên cơ thể anh. Hanbin cũng mặc kệ hắn, những dấu hôn trải dài trên làn da trắng muốt của anh đã nói lên việc Jaewon si mê anh đến mức nào, những động chạm bây giờ của hắn đã mang rất nhiều nhẫn nại rồi.

"Anh đẹp như một bức tranh vậy, cưng ạ."

"Miệng lưỡi của em luôn trơn tuột như thế sao?"

Jaewon nhếch khóe môi mỏng.

"Anh có muốn thử không?"

"Dù không muốn phá hỏng sự sến súa đó của em, nhưng cả hai đều chưa đánh răng, đúng chứ hả?"

"Có black captain ở đây, bé mèo đi lạc."

"Lạm dụng thuốc như vậy là không tốt đâu."

Hanbin miệng thì nghe như đang chỉnh đốn hắn, nhưng lại vươn người nhón lấy một điếu thuốc trên tay Jaewon. Tấm chăn mỏng vì động tác của anh mà rơi xuống sâu hơn, lộ ra đường mông mượt mà, Jaewon không sao dời mắt đi được. Và hắn cũng chẳng làm thế, Hanbin biết anh có thừa cám dỗ đối với hắn, anh cũng muốn Jaewon cứ như vậy phát điên vì mình, Hanbin rất vui lòng. Bàn tay vừa rồi vẫn đặt trên sống lưng của anh trượt dần xuống, đến phần thắt eo, rồi hạ trên phần tròn đầy yêu kiều. Jaewon nghĩ rằng mình có phạm vào một trong bảy đại tội thì cũng không ai có quyền tha thứ cho hắn, ngoại trừ Hanbin, bởi vì anh là khởi nguồn tội lỗi của hắn.

"Thích anh đến vậy sao? Là thích anh, hay thích cơ thể này."

"Vì cơ thể này mà thích anh, vì đôi mắt của anh nên mới yêu anh."

Đôi mắt của Hanbin là thứ tạo nên con người anh, Jaewon nhìn thấy mọi mềm yếu và ngông cuồng của Hanbin thông qua đôi con người sạch sẽ ấy. Hắn bán linh hồn của mình cho sự tinh sạch ấy rồi.

Một nửa điếu thuốc lại được đặt lên môi Jaewon, làm hắn mơ màng nhớ lại vị nho vừa ngọt vừa chát của lần trước. Đôi môi Hanbin lần này sẽ có vị gì, hắn mong chờ được nếm lấy. Những việc yêu đương lãng mạn ngày trước có thể chẳng liên quan gì đến cả hai, bây giờ Jaewon lại chỉ muốn cho Hanbin những nồng nhiệt chân thành nhất, dù ham muốn của hắn vẫn xen chút đau đớn; hắn muốn làm Hanbin vỡ tan dưới thân mình. Khói thuốc của black captain là thứ mùi ngọt ngào, vừa vặn phù hợp với bầu không khí lúc này, khi mà dường như cõi lòng của cả hai đang căng tràn vị cảm xúc khó gọi tên.

"Lại đây nào."

Hanbin nghiêng người về phía Jaewon, chống một tay trên đệm, tay kia vít lấy cổ hắn, đè xuống môi hắn một nụ hôn. Anh hôn hắn đầy nhiệt tình và mời gọi, khi lưỡi mềm câu kéo lấy toàn bộ kiên nhẫn của Jaewon, để hắn phải gồng những thớ cơ trên tay để ôm lấy anh ngay lập tức và dồn anh xuống giường một lần nữa, bao trọn anh bằng ham muốn cháy bỏng.

Thật muốn khiến anh vỡ vụn.

Một nụ hôn kéo dài tưởng chừng không có hồi kết, hơi thở của Hanbin đứt quãng, từng ngón tay của Jaewon lún sâu vào làn da của anh, đốt lên từng cỗ dục cảm như lửa. Hắn không thể ngăn mình bị thiêu rụi, hắn muốn người này cháy cùng hắn, thành tro cũng chẳng còn quan trọng. Gắn kết bằng tình yêu nhuốm màu của dục vọng, chẳng phải nghe rất kích thích hay sao?

Hắn nhận ra mình và anh còn chưa nói chuyện đàng hoàng về tất cả những gì đã xảy ra trước đó giữa cả hai, ở cạnh nhau liền không thể kiềm chế, cứ vậy lao vào như hai mảnh nam châm ngược dấu. Khi mồ hôi đã ướt đẫm, những xúc cảm bỏng rát dịu đi được đôi chút, Hanbin gột sạch bản thân, anh cầm lấy cái áo sơ mi của Jaewon rất tùy ý mặc vào. Hanbin có một chút sở thích riêng, những cách cũ vẫn mang hương vị quyến rũ như loại rượu thượng hạng, áo sơ mi và quần lót đen, không ai từ chối được sự gọi mời từ tầng da thịt tựa mật ngọt đó của anh.

Jaewon biết mình đã đắm chìm quá sâu.

Hắn để trần thân trên, ngồi trên ghế tựa ngắm nhìn người tình của mình đang tiến gần, hắn mở hai chân mình sang, để Hanbin đứng vào giữa, trước mặt hắn. Đôi mắt sạch sẽ ấy giống như muốn hút linh hồn Jaewon vào trong.

"Điều gì đã khiến J04 "tha thứ" cho anh vậy?"

Eo của Hanbin vừa khít với vòng tay của Jaewon, hắn ôm anh, áp mặt mình vào ngực anh, im lặng chưa lên tiếng. Hanbin cũng không vội, anh đặt hai tay mình trên vai Jaewon, những ngón tay leo dần lên trên thái dương hắn, làm động tác ngắm bắn. Hanbin vẫn thích chơi trò sinh tử trên người cả hai lắm.

"Hanbin, anh hãy tha thứ cho em."

Hanbin ngạc nhiên, cho đến giờ anh vẫn chỉ cho rằng Jaewon vì phần nhiều là yêu anh mới gạt hận thù đời trước sang một bên, vì chính anh cũng không chắc chắn một dao kia của cha anh gây ra thương tích nặng bao nhiêu, dù đã được nghe kể rằng vết thương không thể lấy mạng của Song Kijoon. Nhưng cũng chỉ là được nghe kể lại, đâu ai biết chắc chắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng nghi ngờ chính mình, cũng đừng nghi ngờ em. Em biết sự thật về cái chết của cha mình."

Hanbin hơi khựng lại, bàn tay đặt trên vai hắn cũng muốn thu về. Jaewon giữ hai bàn tay của anh lại, để chúng ôm sau gáy mình. Hắn ngẩng mặt nhìn Hanbin, thấy mắt anh xen vài tia hỗn loạn, Jaewon siết eo anh thêm một chút.

"Một dao đó không giết cha em được, Hanbin. Ngày đó mối quan hệ của hai tổ chức đương nhiên như nước với lửa, bây giờ cũng chỉ là sự hòa hữu giả dối, nhưng người giết cha em là Kim Chungdae, không phải cha anh. Hanbin, hãy tha thứ cho em". Tha thứ cho vết thương lòng em gây ra cho anh và vết thương trên cánh tay vì em nên mới có.

Hanbin nhìn Jaewon rất lâu, trong mắt hắn không có chỗ cho lừa dối.

"Em biết chuyện đó từ bao giờ?"

"Từ sau cái ngày...em làm tổn thương anh."

Vòng tay trên eo lại siết chặt thêm. Jaewon có lẽ sẽ dùng một thời gian rất lâu về sau này để trả nợ những đau đớn ngày ấy hắn mang đến cho anh.

"Em đã nghĩ đến, những ngày tiếp theo sẽ làm như thế nào chưa?"

Mọi chuyện về khúc mắc giữa cả hai coi như đã tạm thời lắng xuống, không còn là những cơn sóng lòng cuộn xoáy nhấn chìm họ giữa đại dương tối đen. Nhưng chuyện của hai tổ chức còn ở trước mắt. Cả Jaewon và Hanbin hiện tại đều muốn rời đi, nhưng trên đầu bọn họ còn gắn một món nợ dành cho Nhạn Hội và Red Fang. Jaewon trả ơn nuôi nấng, dù cái ơn đó nực cười biết bao. Hanbin lại mang món nợ ân tình, anh dù không còn chấp nhận cách Red Fang vận hành hiện tại thì những lời cha anh nói ngày nhắm mắt cũng không thể bỏ lại một cách dễ dàng.

"Nếu em nói em muốn làm một tên nhát gan, bỏ trốn khỏi đây. Anh có muốn đi cùng em không?"

Hanbin thấy Jaewon hỏi một câu như vậy mới có phần đúng với tuổi của hắn, tuy rằng anh biết Jaewon sẽ không bỏ chạy, vì nếu bỏ chạy sẽ mãi mãi không thể sống những ngày tiếp theo trong yên ổn. Red Fang vẫn đang nhắm vào hắn, anh chắc chắn Nhạn Hội cũng chẳng buông tha cái mạng của mình. Họ đang dần đục rỗng hai tổ chức từ bên trong bằng những tai mắt thân cận, nhưng Hanbin biết sớm thôi, những ngày tháng phải chạy trốn sẽ đến. Anh lại đặt hai ngón tay mình lên thái dương Jaewon, rồi lại đặt hai ngón tay ấy lên thái dương của mình.

"Còn xem cái mạng này của chúng ta đáng giá bao nhiêu."

Nếu Nhạn Hội không còn là "mái nhà" Jaewon có thể tin tưởng, Hanbin sẽ cho hắn một nơi để trở về. Nếu Red Fang nhất định khiến Jaewon phải chết, họ sẽ cần nói chuyện với Hanbin. Lí do Ha Dongin yêu cầu anh lấy mạng của Jaewon không còn đủ sức thuyết phục, bây giờ cả hai đã chẳng còn là người dưng.

Muốn mạng của Song Jaewon, phải hỏi ý kiến của anh.

.

Vài ngày trôi qua Jaewon mất bóng khỏi Nhạn Hội, Taerae và Jungwoo cũng im hơi lặng tiếng không có hành động gì mờ ám khiến bên trên phải dò xét. Mike đang ở bên trời Âu liên lạc về hỏi có cần mua nửa tạ thuốc nổ nữa hay không thì chỉ nhận về một cái gật đầu của Tarae kèm một cái lắc đầu của Jungwoo. Jaewon luồn lách vào mấy kẽ hở thông tin từ đám tay chân cũ của Nhạn Hội đã rửa tay gác kiếm để lần tìm những bằng chứng chưa bị mấy con cờ khác của Kim Chungdae tiêu hủy kịp. Nực cười thay, ngày trước chính hắn là tên cầm đầu mấy vụ giết chóc, không biết bao nhiêu mục tiêu Kim Chungdae từng giao cho hắn đã chết dưới tay Jaewon, mà có khi trong số những kẻ đã chết đó lại lọt ra người có thể giúp Jaewon bây giờ. Kim Chungdae làm việc dứt khoát, chặt ngón tay cưa ngón chân những người từng là thân tín của mình cũng rất dứt khoát. Nếu để nói về những bộ phận của đám người đó còn nằm lại Nhạn Hội như một lời thề, thì hẳn phải đủ cho Kim Chungdae có một dãy tủ trưng bày.

Ngoài Lee Minseong còn đang lén lút tồn tại liên lạc với Jaewon một tuần một lần, hắn đã tìm thêm được một đồng minh đem lại lợi ích song phương. Người phụ nữ là cháu gái bị bắt nhầm của một vị có chức cao trong Red Fang được cứu về từ chuyến buôn người năm ấy bây giờ vừa hay là chủ của một chuỗi quán bar có tiếng, và lại vừa khéo, con gái của bà mê Jungwoo như điếu đổ. Jaewon nhớ một lần vô tình đi trúng một quán bar có cửa gỗ đen tuyền nằm trong góc mờ nhạt trên con đường toàn những phồn hoa, Jungwoo khi đó còn chê gout thẩm mĩ của chủ bar chẳng khác gì ma cà rồng, đến khi bước vào trong thì có cảm giác nơi này chứa chấp toàn một đám hút máu với kiểu ăn mặc của mấy tay chơi nhạc rock điện tử vẽ mắt đen khói và quần áo toàn dây nhợ chằng chịt. Cô gái đứng ở quầy pha chế đeo một cái cặp sách hình thỏ bông, tóc nhuộm hồng anh đào, Jungwoo trợn mắt nói với Jaewon nơi này vi phạm luật lao động, nhìn cô bé kia chắc chắn còn chưa học hết cấp ba vậy mà đã đi làm pha chế cho một đám ma cà rồng. Cô bé nhìn như dân cosplay kia nháy mắt với Jungwoo, Jungwoo còn nhìn sang Jaewon.

"Em nó nháy mày kia."

Jaewon thong thả.

"Nếu góc đó mà đang nháy em thì chỉ có hai trường hợp, một là bị lác, hai là anh đứng cạnh em nhưng lại bị coi thành người vô hình."

Jungwoo chậc lưỡi gọi một ly gin, cô bé học sinh cấp ba không biết đọc vị thế nào mà cho đúng hai viên đá. Jungwoo vừa uống vừa tán thưởng, còn cô bé kia thì tán thưởng Jungwoo. Anh ta lui đến quán bar lần nào cũng gặp cô bé đeo ba lô thỏ bông đứng ở quầy pha chế, còn trách nền giáo dục nước nhà xuống cấp, không đủ thú vị để níu chân những cô cậu đáng lẽ ở tuổi này phải ngồi trong giảng đường thay vì đi làm ở một nơi không có vẻ gì là lành mạnh này. Về sau Jungwoo mới biết đây là con gái của một quý bà tài phiệt sở hữu gần ba mươi quán bar lớn nhỏ quanh thành phố, hưởng sự giáo dục tại gia vì cô bé cho rằng trường học là nơi chán ngắt. Jungwoo được người ta tỏ tình trước, anh ta haha vài tiếng nói cô bé thích nhầm người rồi, anh ta không phải mấy cậu hoàng tử sống trong lâu đài đi tìm công chúa tóc mây, ở đây là công chúa tóc hồng. Sau đó là giai đoạn chạy trốn mà theo Jaewon là hèn hạ hết sức, con gái người ta tỏ tình trước mà kẻ trốn chui trốn nhủi lại là một tên đàn ông cao mét tám tay cầm súng. Jungwoo sa đọa hơn cả ngày xưa, cho đến lúc chịu không nổi nữa thì quay lại quán bar ma cà rồng tìm cô bé, khi đó chỉ vì một câu nói mà cả hai còn dây dưa đến bây giờ.

"Anh chê em nhỏ tuổi thì đợi thêm một năm sau, em sẽ tỏ tình lại."

Vậy là Jungwoo đeo một cái gông vô hình, rõ là cũng thích cô bé đó nhưng vì nghĩ cho cái thân phận không đàng hoàng của mình mà trốn tránh, dù có sở thích khác phần đông số người thì cô bé dù sao cũng có vẻ sống trong sạch hơn anh ta nhiều. Mọi thứ chỉ bung ra khi Jungwoo trong một lần lỡ miệng đã hỏi rốt cuộc ba mẹ em là ai mà để em đi làm ở nơi như thế này. Heein nhún vai nói đây là quán bar của mẹ, mẹ em có rất nhiều quán bar giống thế này. Jungwoo không tưởng tượng ra nổi kiểu ba mẹ nào lại dựng hẳn một chuỗi bar rồi cho con gái mình đi pha chế, tiếp xúc với một đống đàn ông mà chắc chắn sẽ có kẻ không ra gì, Heein cầm con dao cắt vỏ chanh xoay một đường điệu nghệ trên tay rồi không nói không rằng ném vút qua vai Jungwoo, con dao cắt điếu thuốc của một gã người Pháp tóc vàng phía sau rồi cắm thẳng vào mặt tường gỗ, Jungwoo nghe Heein gằn một câu bằng thứ tiếng anh ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được cách để chia giới từ.

"Biển cấm hút thuốc to thế kia mà, tên đần?"

Quý bà tài phiệt có một chuỗi quán bar là vợ của chủ tịch tập đoàn công nghệ SHIN. Cô bé trước mặt là Shin Heein, Jungwoo vỡ lẽ mình đã chọc nhầm con gái của một bà trùm máu mặt trong giới làm ăn, và Shin Heein là chắt ngoại của một ông già từng là người của Red Fang. Thế giới đúng là tròn, Jaewon cảm thán ngày đó Jungwoo mà không dính vào Shin Heein thì giờ hắn cũng không tìm được thêm một đồng minh lớn thế này, mà cái giá trao đổi cho sự giúp đỡ thì hoàn toàn nhờ vào Jungwoo.

Sau khi liên lạc với quý bà tài phiệt kia thông qua Heein, Jaewon có được một cuộc hẹn. Phi vụ này hắn không dám chắc hoàn toàn cả về thiệt lẫn hại. Cùng là người lăn lộn trong mấy nơi tranh đấu có dính dáng đến chính phủ, những bóng hồng càng đáng để người ta nể sợ hơn. Quý bà tài phiệt kia bước đầu nương nhờ danh tiếng của ông mình mà thành lập trung tâm thương mại với mặt tiền nằm ngay con phố ăn chơi sầm uất nhất thành phố, sau đó mở rộng kinh doanh, ngay cả HIGH cũng có cổ phần của bà. Jaewon tin người phụ nữ này chịu giúp mình vì kí ức về ngày bị bắt cóc rõ ràng đã để lại cho bà một bóng ma rất lớn, ý định trả thù có lẽ đã luôn được ủ sâu đâm rễ, chờ ngày trở thành một thân gỗ chắc chắn có thể vót thành mũi tên bắn hạ toàn bộ đàn chim Nhạn đã từng coi bà như một món hàng để chào bán.

Vị phu nhân trước mặt Jaewon sống đúng theo phương châm níu kéo tuổi xuân bằng tiền của người giàu. Gương mặt đẹp khó đoán được tuổi tác, giơ tay nhấc chân cũng mang dáng vẻ được nuôi lớn bởi những lễ nghi dày đặc. Jaewon từ nhỏ đã ở trong trại huấn luyện sát thủ, không hiểu được mấy thứ quy tắc của người có tiền, hắn chỉ buồn cười là những người như ông nội của vị phu nhân này hai tay cũng nhuốm bẩn, nhưng lại dạy dỗ con gái và cháu gái của mình như những tiểu thư giới nhà giàu kinh doanh trong sạch. Có thể Heein không đi theo quy chuẩn của những nàng công chúa khác, nhưng xét về gia thế thì lại đúng chuẩn một tiểu thư vàng ngọc từ khi sinh ra. Phu nhân tập đoàn SHIN mang họ Park, Jaewon không hỏi tên thật của bà, chỉ gật đầu.

"Phu nhân Park."

Người phụ nữ gật nhẹ đầu chào lại.

"Nghe danh cậu đã lâu."

"Phu nhân quan tâm đến cả giới "làm ăn" ngầm sao, không nhiều người sống trên mặt đất lại biết tôi."

"Tôi còn biết cả cha của cậu, cậu Song."

Jaewon không chắc bà nhớ về cha hắn theo cách nào, Song Kijoon là người đã vận chuyển "chuyến hàng" năm ấy, không biết trong lúc hỗn loạn ông có gây gì tổn hại đến phu nhân Park hay không.

"Tôi thay mặt cha mình ở đây tạ lỗi với phu nhân."

"Không cần phải day dứt, cha cậu ngày đó đã ngăn những tên khác của Nhạn Hội làm nhục tôi". Song Kijoon có thể là một người xấu, nhưng có lẽ không xấu xa đến mức mất đi nhân tính của một con người.

Jaewon trong lòng cảm ơn cha mình đã làm được một việc tốt, hắn đưa cho phu Park một tập hồ sơ lấy được từ chỗ Lee Minseong, trong đó có đầy đủ những chuyến hàng của Nhạn Hội đi về từ khắp thế giới trong hai năm nay, ngoài ra còn có địa chỉ những xưởng chế xuất hàng trắng núp bóng nhà máy dược liệu khu vực lân cận. Phu nhân Park lướt nhìn danh sách những cái tên xuất hiện trong từng giao dịch hàng trắng, ngay cả khoản lợi kếch xù được chuyển tới tài khoản ma dùng để rửa tiền cũng được ghi rõ ràng, bà nhếch mắt với Jaewon.

"Cậu đã một lòng muốn chôn vùi cái nôi của mình rồi đấy nhỉ?"

"Trong danh sách này có không ít kẻ đã bị tôi giết, Kim Chungdae là người rất đa nghi, dù là khách hàng lâu năm ông ta cũng không nể mặt, sớm hay muộn thì tôi cũng phải chạy trốn đám người muốn trả thù."

"Biết vậy mà cậu vẫn muốn làm tới sao, trong đây có không ít người đang ngồi cái ghế chính trị cao ngất ngưởng trong bộ máy nhà nước đấy."

"Có thể là tôi bỗng dưng muốn sống như một con người bình thường?"

"Tôi sẽ không hỏi vì sao cậu dám chắc mình xóa được những dấu vết phạm tội trong quá khứ để tìm cách đứng dưới ánh sáng một lần nữa. Nhưng tôi biết những người "bỗng dưng" có suy nghĩ đó như cậu, trong lòng đã có người muốn bảo vệ. Nếu tiếp tục thì cả cậu lẫn người kia đều sẽ gặp nguy hiểm không thể tránh được. Vẫn muốn làm sao?"

"Cảm ơn phu nhân quan tâm, người nhà tôi rất giỏi. Không dễ chết."

Phu nhân Park nhướn mày không nói tiếp. Bà xách túi đứng dậy, cầm theo tập hồ sơ chuẩn bị rời đi.

"Trong vài ngày tới sẽ có những kí giả ẩn danh đăng bài về công ty dược phẩm của Kim Chungdae, tôi không biết cậu sẽ dùng cách gì tiếp theo, nhưng tôi sẽ khiến Kim Chungdae mất một vài xưởng sản xuất bằng cách này. Cậu biết đấy, ngày nay đám nhà báo còn nguy hiểm hơn mấy tay súng như cậu."

"Nhờ vào phu nhân."

Jaewon có cách để biến mình trở thành người không một vết nhơ nếu Nhạn Hội có sập xuống, Taerae có thể xóa sạch dữ liệu về hắn, ngay cả khi chính phủ nhúng tay cũng không dễ dàng moi được chút thông tin nào về số lượng người Jaewon đã giết. Có thể sau này hắn sẽ giống như Na Seokmin, dạy người ta dùng súng dùng dao, hoặc cũng có thể sau này khi hắn và Hanbin có con, con của cả hai sẽ cắt một điếu thuốc làm đôi như cách Heein có thể làm. Jaewon không muốn từ bỏ cảm giác đứng trên cao như một vị vua rồi giẫm đạp đám người yếu hơn hắn dưới chân, nhưng nếu có thể cùng Hanbin sánh vai trong ánh mặt trời, hắn không ngại bỏ đi một phần con người mình, giữ lại cho anh bản ngã dịu dàng nhất.

Vì Hanbin vốn là một người chẳng hề có dã tâm.

.

Đúng như Park phu nhân đã nói, những ngày tiếp theo một loạt bài báo về việc xưởng dược liệu của chủ tịch tập đoàn dược phẩm Kim Chungdae bị phát hiện đang điều chế chất cấm. Bộ phận xử lí khủng hoảng truyền thông của công ty làm việc hết công suất cũng không thể dìm mớ tin tức xuất hiện ngập trên báo giấy và báo mạng không biết là do ai viết xuống. Những hình ảnh sắc nét bên trong khiến người ta có cảm giác đang tận mắt chứng kiến quy trình sản xuất hàng trắng. Đám quan chức ăn đẫm của chính phủ phái người xuống chất vấn từng người trong bộ máy cấp cao của Nhạn Hội. Kim Chungdae tức giận ném tượng chim nhạn đúc bằng vàng về phía Rui.

"Chính miệng cậu nói cậu có thể giết được thằng nhãi kia, vậy mà cho cậu một tuần vẫn không tóm được cái đuôi cáo của nó."

Rui im lặng đón cơn thịnh nộ của Kim Chungdae ập tới. Sau cái ngày đem đoạn băng ghi hình về cho Kim Chungdae, Rui cố gắng bám sát Jaewon để tìm thời cơ thích hợp, Jaewon không giống bất cứ mục tiêu nào trước đó của gã, hắn là sát thủ hàng đầu, đương nhiên không thể đem so sánh với những tên ăn chơi chỉ biết nằm yên chờ chết. Rui mất dấu Jaewon sau một ngày theo dõi hắn trên một con đèo uốn lượn. Sương mù vẫn giăng kín, khi chiếc xe của Jaewon phía trước tắt đèn xe, đồng nghĩa với việc hắn chấp nhận khả năng gặp tai nạn vì không có lấy một ngọn đèn đường còn chiếu, tiếng bánh xe tăng tốc khiến Rui đang theo dõi phía sau phải tăng tốc theo, cuối cùng chờ gã là một âm thanh va chạm chói tai khi chiếc xe của Jaewon lao thẳng xuống vực. Người thì đã mất bóng.

"Xin lỗi chủ tịch, tôi không nghĩ là..."

"Không nghĩ thằng nhãi đó liều cả mạng nó đâm xe xuống biển? Rui, cậu vào trại huấn luyện năm mười một tuổi, Jaewon vào đó năm mười tuổi, cậu nghĩ một thằng nhãi gãy cả cánh tay năm mười tuổi vẫn không kêu lấy một tiếng thì sẽ không dám cho xe lao xuống vực sao? Miễn là nó thoát được, cái gì nó cũng dám làm."

Mặt trận truyền thông là thứ hiệu quả nhất, Kim Chungdae còn chưa giải quyết được Wiser đã phải đau đầu vì bị đám dân thường chĩa mũi rìu tới, buộc ông ta phải cho đóng cửa ba xưởng sản xuất và "sẽ cố gắng phối hợp với phía cảnh sát để chứng minh tập đoàn dược phẩm KIM trong sạch". Kim Chungdae không biết Jaewon đã cậy nhờ được ai, ông ta chỉ biết mình đã bị hắn chơi một vố đau.

"Gọi cả Yoolim theo, cho cậu thêm một tuần, lôi thằng nhãi đó về đây. Nếu tìm được Nai Trắng của Red Fang thì càng tốt, cậu ta ở đâu, chắc chắn thằng nhãi phản bội kia ở đó."

"Vâng, thưa chủ tịch."

Kim Chungdae nghiến răng, không biết rằng Jaewon bây giờ đang ở một nơi mà ông ta có đào tung cả cái Gildong này cũng không thể tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro