2. Excitation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh tượng trước mắt hấp dẫn một cách đáng sợ, người bình thường có thể đã ngất luôn tại chỗ khi thức dậy với âm thanh của cái chết nằm ngay giữa trán, nhưng cả hai người họ đều là những cỗ máy được đào tạo để tặng cho kẻ khác một viên đạn mà chẳng ghê tay, hoặc nhận được một viên đạn cũng vậy. Song Jaewon khép hờ mắt, nụ cười chiều chuộng như thể trước mặt hắn chỉ là một chú mèo con nghịch ngợm.

"Sáng sớm đã muốn chơi trò khiêu khích cảm giác mạnh thế này sao, bé cưng?"

Hanbin nhấn thêm lực tay, khẩu súng cọ hằn vết lên trán người đối diện.

"Khuôn mặt này có một lỗ máu thì đáng tiếc quá. Nhóc con, thực sự đẹp hơn lời kể của đám nhiều chuyện kia đấy."

Jaewon nhìn dáng vẻ quyến rũ đến phát điên của người trước mặt, cái mông kia đặt quá đúng chỗ, ai cũng biết đàn ông dễ bị kích thích vào sáng sớm ra sao. Người này tựa như muốn giết hắn, lại như muốn mời gọi hắn trực tiếp đè anh xuống mà làm thêm một trận cho thỏa. Jaewon đặt tay lên một bên đùi trần trụi của anh, nhẹ nhành vuốt ve, cảm nhận sự đàn hồi tuyệt vời trong trí nhớ đêm qua.

"Đừng gọi tôi là nhóc con, có một đêm cháy bỏng như vậy không khiến anh bỏ định kiến với người trẻ tuổi à?"

"Lễ phép một chút, để ý khoảng cách tuổi tác đi."

"Nhưng nhìn anh quá trẻ, mà thực sự đấy, anh ngon kinh khủng, bỏ khẩu súng này xuống và làm thêm một lần đi rồi anh có thể cho tôi thêm mấy vết cào. Chúng sẽ là huân chương vinh quang vì đã có một trận làm tình để đời với HB19."

"419 không có thêm bữa sáng trong ghi chú đâu."

Hanbin đè thân mình xuống thêm một chút, càng ép sát cánh mông căng tròn lên thân dưới của Jaewon, đổi lại một tiếng hô hấp kìm nén. Khẩu súng trong tay vẫn không xê dịch, ngón tay yên vị trên cò súng. Jaewon càng ra vẻ bất cần hơn, như thể hắn thực sự tin rằng người này nhất định sẽ không giết mình, bàn tay đang đặt trên đùi anh chậm rãi di chuyển lên cái eo co giãn, ấn sâu ngón tay lún xuống phần đàn hồi mượt mà này, hắn thở dài.

"Tiếc thật đấy."

Trong một khắc Hanbin cảm nhận được cơn lạnh chạy dọc dưới da, một lưỡi dao găm nhẹ nhàng chạm vào rãnh lưng kiều diễm của anh, Song Jaewon cười đến sáng lạn.

"Bé cưng có một sống lưng đẹp thế này, đoán xem tôi cần đâm sâu bao nhiêu phân thì có thể chọc vỡ tủy của anh?"

Người đang ngồi trên thân hắn lặng im không nói, anh quả thực đã lơ là khi Jaewon luồn tay hắn xuống dưới gối, trong lòng bật ra vài tiếng chửi rủa gương mặt đẹp trai chết tiệt kia. Jaewon rê con dao một cách chậm rãi theo chiều dài sống lưng Hanbin, vẻ vui thích hiện rõ trong mắt, chơi trò kích thích cỡ này với người ngang cơ mình đúng là một loại khoái cảm kỳ lạ. Cho đến khi thế cân bằng thực sự phải được thiết lập giữa cả hai, ai cũng biết nếu muốn giết người kia thì bản thân đã ra tay ngay sau khi trận làm tình đêm qua kết thúc, để dây dưa sang ngày hôm sau đều không phải chuyện một trong hai sẽ làm. Hanbin hạ khẩu súng xuống, hơi lạnh trên lưng anh cũng rời đi.

Jaewon nhìn Hanbin xỏ chân vào chiếc quần jean bị vứt loạn trên sàn, không thôi trầm trồ về đường cong eo hông của người này, con mẹ nó đẹp đến mức khiến người khác bực bội. Hắn khoác cái áo sơ mi đã có chút nhăn nhúm của mình lên, ngồi trên ghế dựa bắt chéo chân, quay trở lại bộ dạng cậu ấm nhà tài phiệt hư hỏng. Hanbin thả mình lên chiếc ghế đệm đơn còn lại trong phòng, cầm khẩu Walther P99 của mình đặt lên bàn, lại hếch cằm với Jaewon. Hắn mỉm cười, rút súng của mình đặt bên cạnh. Hanbin nheo mắt nhìn khẩu Glock 34 vỏ ngoài bằng hợp chất polyme tổng hợp cực kì phổ biến trên thị trường kia, anh không nghĩ Jaewon chỉ dùng loại súng này.

"Nhạn Hội nghèo đến mức dùng đồ nhựa rồi à?"

"Nó sẽ khó bị phát hiện khi đi qua máy quét."

Quy tắc khi cùng đặt súng lên ở vị trí cả hai đều có thể để ý được, hai người sẽ có một cuộc đàm phán không khói đạn, Jaewon mở lời trước.

"Đúng là tôi phải giết anh, tôi còn đảm bảo với lão Kim sẽ đem về một ngón tay của anh nếu không kết liễu được, nhưng mà", hắn nhìn tới bàn tay trắng trẻo với những ngón búp măng đáng yêu không phù hợp cho việc cầm súng của Hanbin, "Tôi không nỡ cắt một cái móng mèo dễ thương như vậy."

Hanbin liếc hắn bằng đôi mắt chẳng có chút độ ấm nào, dáng vẻ cợt nhả của người kia khiến anh chỉ hận khi nãy mình thực sự không cho hắn một viên kẹo đồng giữa trán, nhưng sau đó anh lại dùng hai bàn tay ôm lấy má mình, giọng nói như một bé mèo lười biếng cười dịu dàng với Jaewon.

"Gương mặt này đã đánh lừa rất nhiều nhân vật quan trọng bị giết trong những năm qua đấy; chủ tịch của IJU, phi vụ 17, phó giám đốc của công ty phân phối dược Esin", Hanbin giơ những ngón tay trắng trẻo lên đếm, mắt to long lanh, "Cậu không thấy rất đáng được đề cao sao?"

Jaewon không giấu diếm ánh mắt hứng thú đặt lên người anh, hắn hất văng khẩu súng của mình xuống đất rồi cầm lấy khẩu Walther của Hanbin, thành thục tháo nó ra trong chưa đầy mười giây. Hanbin nhìn động tác trên tay người kia, đánh giá về đối thủ của mình cao thêm một bậc, nhưng tốt nhất cả hai nên kết thúc cuộc nói chuyện này trước khi phát sinh thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến hai tổ chức. Ý định trả thù lưỡi dao trên lưng mình sáng nay bùng phát, anh vụt đến trước mặt Jaewon, một con Fixation Bowie kề ngang cổ hắn. Jaewon chép miệng.

"Anh thích chơi mấy trò mang yếu tố bất ngờ vậy lắm sao, còn nghĩ bản thân không phải mèo."

Nói rồi hắn nhìn lưỡi dao trong tay anh, lại nở nụ cười trêu ghẹo.

"Fixation Bowie đặc chế à, hợp với mấy ngón tay nhỏ nhắn đáng yêu của anh thật."

Con dao găm này đúng là được thiết kế riêng cho Hanbin, vì kích cỡ bàn tay của anh mà chiều dài con dao đã phải rút đi 2cm. Anh nghiến răng nói vào tai Jaewon.

"Tôi cũng hứa sẽ giết cậu, không giết thì rạch vài đường trên mặt, nhưng thề có Chúa, tôi không thích ra tay với trẻ con."

Nói rồi anh lại nắm tóc của Jaewon dùng lực giật ra sau.

"Nhưng một lúc nào đấy, tôi nhất định sẽ lấy cái mạng này của cậu."

Thu lại con dao, Hanbin cầm khẩu súng của mình dùng số thời gian nhanh chẳng kém Jaewon lắp ráp lại, nhấc áo khoác bước chân ra khỏi phòng, đầu cũng chẳng nghiêng.

J04 của Nhạn Hội gõ tay lên cằm, nụ cười thích thú chẳng giấu được, hắn nhặt khẩu súng chính mình vừa quăng đi, xoay tròn nó trong tay. Một lúc sau mới rút điện thoại bấm một dãy số.

"Jungwoo, đến đón em dưới High."

Người ở đầu dây bên kia chửi thề mấy câu, nghe ra chất vấn hắn có chân sao không tự mà về. Song Jaewon vui vẻ.

"Bị mèo cào, không về được."

.

Jaewon cúi người chui vào trong xe, ngồi ở hàng ghế hậu duỗi một tay trên thành ghế, ngửa đầu ra phía sau, bàn tay kia gác lên che ngang mặt, bộ dạng lười biếng mệt mỏi vô cùng. Jungwoo quay hẳn người xuống chiêm ngưỡng dáng vẻ "bị mèo cào" của hắn, tên này khi gọi cho anh ta mười phút trước còn cười vui sướng trong điện thoại, vậy mà đôi chân dài kia vừa thu vào sau cửa xe lại bày ra vẻ lao lực, Jungwoo ném cho hắn một hộp kẹo bạc hà.

"Gì đây, mèo cào hay trúng độc?"

Không có tiếng đáp lại, Jaewon cầm hộp kẹo, bàn tay để che khuất mắt vẫn chưa hạ xuống, Jungwoo thấy vai hắn rung lên.

Jaewon cười lớn, mất một lúc lại thả cái thân cao lớn của mình nằm xuống ghế, hai mắt lóe sáng ngước về phía người ngồi đằng trước đang nhìn chằm chằm hắn như nhìn một tên điên.

"Anh không tưởng tượng được em vừa trải qua chuyện gì đâu."

"Chuyện gì cũng không thể khiến mày trông giống một thằng bệnh thế này được."

Song Jaewon cười càng lớn hơn.

"Em ngủ với người mà lão già kia bảo em giết rồi."

***

Hanbin yên vị trong phòng họp kín của Red Fang, nhìn chủ tịch đang ngồi ở ghế thượng, vẻ mặt của Ha Dongin đương nhiên chẳng dễ chịu. Đám thuộc hạ hôm qua được cử đến cảng kẻ chết người bị thương, mấy tên lành lặn sau khi được hỏi chuyện thì bị đá qua một bên, trong phòng họp bây giờ chỉ có bốn người. Hyeongseop ngồi đối diện Hanbin, thấy anh chỉ ngồi đó không có vẻ muốn tiếp chuyện, Ha Dongin mở lời trước.

"Đã xác định được nguồn tin giả về lô hàng của đám chim chết mà Byeongseob lấy nhầm."

Bonhyuk nhếch mép, ngắt lời lão.

"Lấy nhầm cái gì, rõ ràng là làm ăn chẳng ra làm sao."

"Nguồn tin đó bắt đầu từ một quan chức cũ của chính phủ", Hyeongseop nhẹ giọng.

Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng, nếu đây là do phía Nhạn Hội tung hỏa mù thì có thể coi như một cuộc gây hấn, hai tổ chức bây giờ đã không còn ở điểm thăng bằng của cán cân, đấu đá ngầm xuất hiện từ khi giá đàm phán giao thuốc của Red Fang bị giảm hơn so với bên kia, sau đó còn có tin đồn Nhạn Hội sai người trộn thuốc giả vào lô hàng cập cảng của Red Fang ba tháng trước, khi bắt được người thì tên đó lại tự sát. Đến bây giờ, nếu bên nào gây sự bằng vũ lực trước thì chính là châm ngòi cho cuộc chiến mở đường, đích đến không gì khác ngoài một mất một còn, có thể độc quyền đường dây cung cấp thuốc làm giàu cho đám quan chức thối nát phía trên, tiền vào túi kẻ chiến thắng chắc chắn sẽ nhiều gấp đôi.

Nhưng bây giờ lại có thêm một bên thứ 3 khuất trong bóng tối nhúng tay khuấy vũng nước đã đọng hai thập kỉ, hơn nữa còn xuất hiện dưới cái danh người cũ của bộ máy chính phủ, dám cá rằng bên Nhạn Hội cũng đang đau đầu mà tính bước tiếp theo, Hanbin rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Nhưng Byeongseob tìm ra được người cố tình tung tin sai bằng cách nào, thằng bé cũng không phải một người dễ bị chơi lại như thế, rõ ràng người hack ngược vào Red Fang cũng chằng phải tay mơ, sao bây giờ lại lộ dễ dàng vậy được?"

Hyeongseop chuyển đến trước mặt anh một tờ giấy, bên trên có ghi lại thông tin của người kia. Hanbin cầm tờ giấy lên đọc, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, bên kia Bonhyuk cũng không giấu được vẻ mặt ngỡ ngàng chen thêm lo lắng. Trong tờ giấy còn có tin nhắn người đó để lại như một dấu hiệu nhận biết, người này cũng đã gửi tin giả cho Nhạn Hội.

Trên tờ giấy đó ghi, L05.

Người đã từng làm việc cho Red Fang, đã từng cùng Choi Byeongseob đứng đầu nguồn thông tin giúp bọn họ xây dựng nên mạng lưới tin tức vững mạnh nhất từ trước tới nay.

Lee Euiwoong.

****

Có thể không ai biết rằng Nhạn Hội có người giữ giao tình cùng Euiwoong, trùng hợp cũng là người nắm nguồn tin; Taerae. Cậu từng vô tình được Euiwoong cứu một lần khi suýt sảy chân trên núi, sau khi biết đó là người của Red Fang liền giữ kín chuyện, vài lần điều thông tin đều không làm khó người của bên kia.

Nhận được tin giả người kia gửi, lại nhận được tin nhắn tiết lộ danh tính, Taerae không tin nổi một con cờ lọt khỏi lưới của Red Fang vẫn còn sống, lại còn về làm việc cho quan chức cũ của chính phủ. Đây không khác gì một lời khiêu chiến đối với thế cân bằng của Nhạn Hội và Red Fang, dù thế cân bằng đó sớm muộn cũng chẳng giữ được. Nhưng chuyện này không chỉ còn là giao tình của riêng cậu, Taerae vẫn phải đem thông tin của Euiwoong giao ra.

Khi Jaewon quay lại giáp mặt cùng Kim Chungdae trong phòng làm việc, Jungwoo vẫn còn đang dùng ánh mắt ghê sợ nhìn hắn, Kim Chungdae chẳng quan tâm nhiều đến thế, câu đầu tiên lão hỏi Jaewon.

"Người chưa giết được, vậy ngón tay đâu?"

Jungwoo khoanh tay liếc mắt đến tên cao nhòng từ lúc bước chân vào phòng vẫn giữ dáng vẻ hời hợt kia, thầm chửi trong lòng một trận, ngón tay gì chứ, quần nhau nguyên đêm với người ta rồi, bảo nó đem về chỉ có một thân phơi phới tình sắc thôi.

Jaewon thu lại vẻ mặt không nghiêm túc của mình, nói với chủ tịch của hắn.

"Để lọt lưới mất rồi, rất xin lỗi chủ tịch, nhưng anh ta thật sự quá giỏi."

"Và rất ngon lành", lời này đương nhiên không thể nói ra khỏi miệng.

Kim Chungdae nhìn hắn một lúc lâu, hồi sau mở miệng vẫn là một lời quyết đoán.

"Sau này nhất định phải giết, dù thế nào HB19 vẫn là một mối họa. Giết được rồi thì Ha Dongin có mặc giáp chống đạn từ trên xuống dưới cũng không thoát được."

Lúc ngồi trên xe Jaewon đã nhận được tin Taerae gửi đến, hắn với Jungwoo còn bàn bạc về cái người tên Euiwoong kia, bây giờ nhìn vẻ không quan tâm đến bên thứ 3 này của Kim Chungdae mà chỉ đặt hết chú ý lên sát thủ đứng đầu của Red Fang, Jaewon không nhịn được lại suy nghĩ sâu xa hơn, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn là thắc mắc giữ chừng mực.

"Không phải chúng ta nên chú tâm vào phía đã tung tin giả cho cả hai tổ chức sao, chúng ta có chuyện thì đám đó mới là người được hưởng lợi từ tất cả mọi thứ mà."

Kim Chungdae đan hai bàn tay lại với nhau.

"Chuyện của đám tay sai cũ chính phủ vừa xuất hiện này cần thêm thông tin, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết chính xác là người nào điều khiển tên tung thông tin giả kia", dừng một chút, ông ta nhìn thẳng vào Jaewon, "Nhưng tôi nhắc lại, nhất định phải giết HB19."

Rời khỏi phòng của Kim Chungdae, ánh mắt Jaewon tối lại mấy phần, hắn không hài lòng với cái cách chủ tịch quá chú ý đến việc tại sao HB19 chưa chết, dựa theo tình hình hiện tại, người kia có chết hay không chẳng hề quan trọng bằng việc tìm ra kẻ muốn hai tổ chức tự kết kiễu nhau. Jungwoo đứng bên cạnh thấy hắn không vui, liền choàng tay lên vai rủ rê.

"Đừng làm vẻ mặt khó coi thế, tối nay anh mời, có mấy đứa ở CLVB muốn gặp chú mày đấy."

Jaewon nhìn anh ta, nghe đến rượu không hiểu sao chỉ nhớ đến chú mèo đi lạc có vẻ ngoài đánh lừa toàn bộ thế giới kia, môi lại như có như không nếm được vị của armagnac. Hắn nhìn thẳng về trước, giọng nói lại pha vài phần nhớ mong kỳ lạ.

"Rượu thì uống, nhưng đừng đưa người lên giường em."

Jungwoo khó hiểu, Jaewon vẫn luôn là người gặp dịp thì chơi, từ chối thẳng thừng như vậy không giống việc một tên đào hoa bậc nhất giới này sẽ làm. Lại thấy hắn đưa tay xoa lên một bên bả vai, chỉ mình hắn biết trong đó là mấy vết cào người kia để lại.

"Nếm được món ăn thượng hạng rồi, mấy thứ khác chỉ là đồ bỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro