3. First clue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jaewon không hoàn toàn thích CLVB, đầu tiên là ở cách đặt tên, lúc đầu hắn nghĩ chủ nơi này chọn tên giống cách hãng trang sức BVLGARI thay chữ U bằng chữ V để tạo điểm nhấn, nhưng CLVB hoá ra không phải vậy, chỉ đơn giản đặt là CLUB quá phổ biến, trước chữ CLUB lại không nghĩ được cái tên gì đặc sắc, sợ giới chơi bời không nhớ được liền chọn luôn cái tên CLVB. Nếu không phải nơi này do người quen của Nhạn Hội mở, thêm vào gout chọn rượu của chủ club rất khá, Jaewon cũng không muốn lui đến nhiều.

Jungwoo lôi theo Jaewon bước vào không gian tràn ngập hương vị của những club cao cấp nhất, CLVB cũng giống như bao chốn ăn chơi mà đám nhà giàu và làm ăn ngầm vẫn lui tới, khu vực trung tâm là một khoảng huyên náo của nhạc mạnh và da thịt va chạm vào nhau, ánh đèn chớp nhảy khiến những thân hình ấy trở nên mơ hồ, không gian một màu trụy lạc. Jaewon lên tầng 2, ngồi xuống chỗ Jungwoo đã đặt trước, nơi này nhìn thẳng ra quả cầu đèn khổng lồ đang không ngừng xoay chuyển với đủ các tia màu lóa mắt, hắn không thích tham gia vào việc nhảy nhót, năm nay hắn chỉ mới hai mươi mốt, bước chân vào cái giới này từ khi mười sáu tuổi, số lần ra vào bar club nhiều đếm không hết, nhưng chưa từng hòa mình vào đám người cuồng loạn bên dưới. Jaewon nhìn mấy nhân vật được nhắc đến qua miệng Jungwoo lần lượt xuất hiện, có vài người quen, còn hai người khác hắn chưa từng gặp qua, không chú ý đến quá nhiều, hắn gọi phục vụ lại, yêu cầu một ly armagnac có đá. Jungwoo kéo một người trong đó đến trước mặt hắn, Jaewon đưa qua một cái nhìn không lạnh không nóng, người này khá cao, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn sạch sẽ, ăn mặc có phần tách biệt so với một nơi như thế này, Jaewon không hiểu Jungwoo tại sao lại quen người có vẻ ngoài kiểu vậy, hắn liếc anh ta, nhướn mày thắc mắc. Jungwoo cười gợi chuyện, để người mới đến ngồi xuống cạnh Jaewon.

"Đừng đa nghi như vậy, đây là cháu trai của chủ tịch, Kim Yoolim. Chú mày cứ ở lì trong cái khu tập bắn, không thì cũng chạy nhảy khắp nơi, chuyện trong tổ chức không quan tâm đến, chủ tịch bảo anh nói với chú mày, sắp tới dẫn dắt cháu của ông ấy."

Jaewon càng cảm thấy khó chịu, trước giờ hắn không thích làm việc chung với ai, nhiệm vụ đầu tiên dưới trướng Nhạn Hội cũng là một mình hắn đem ngực của người được chỉ định ghim xuống hai viên đạn, hắn được gọi là cáo sa mạc, cô độc và không bị ràng buộc. Kim Chungdae giao cho hắn một người, lại còn là cháu ông ta, bảo hắn sao có thể vui vẻ chấp nhận. Nhìn người tên Kim Yoolim trước mặt, hắn ghét nhất bộ dạng kiểu này, ít nhất là đối với người cùng làm công việc giống hắn, thằng nhóc kia không biết đã cầm súng bao giờ chưa. Jungwoo nhìn được vẻ bài xích ra mặt của Jaewon, bước tới bên cạnh ngồi xuống, nói thầm vào tai hắn mấy câu.

"Thằng nhóc này năm nay mười chín tuổi, nhìn bộ dạng trói gà không chặt nhưng nghe nói rất có tố chất, kỹ năng phi dao của nó được công nhận bởi Mike, đáng lẽ nó sẽ được chuyển cho Mike nâng đỡ, nhưng giờ bạn đồng niên của anh đang ở tận trời Newyork chưa về, lão Kim mới giao vào tay mày."

Jaewon trào phúng.

"Em không cảm thấy mình cần phải gánh thêm cục nợ của lão già đó."

"Thôi nào, trông chừng thằng nhóc này hai tháng thôi, Mike về thì mày liền trở lại với khoảng trời tự do rồi."

"Lý do nào khiến lão già đầu sắp hói đó nghĩ em sẽ chịu nhận thằng nhóc kia?"

"Có lẽ vì thằng nhóc đó từng được dạy dỗ bởi cùng một người đã tạo nên cái gốc cho HB19?"

Jaewon nhìn Jungwoo bằng đôi mắt lạnh nhạt, nhưng Jungwoo biết hắn đã lung lay rồi, không phải vì thằng nhóc kia, mà vì cái tên được nhắc đến. Kim Chungdae nghĩ Jaewon có thể từ cháu trai ông ta tìm được cách đối phó với HB19, Jaewon lại chỉ quan tâm mình có thể moi được thông tin gì của HB19 từ thằng nhóc này, nếu nó được dạy dỗ bởi người từng lắp cánh cho anh, hắn có thể thông qua đó tìm hiểu một ít quá khứ đằng sau của sát thủ số một Red Fang, đào được về anh càng sâu thì càng dễ tiếp cận từ nhiều phía, Jaewon chưa xác định mình muốn gì ở Hanbin, nhưng những việc liên quan đến anh, hắn có hứng thú.

Jaewon giơ tay về phía Yoolim, thôi được, dù gì cũng chỉ hai tháng, Jaewon nhàn nhạt mở lời.

"J04, hân hạnh."

*****

Hanbin đang phóng motor trên đường quốc lộ, chiếc BMW S1000RR này được Ha Dongin tặng sau khi anh giết chủ tịch của một công ty thương mại có hiềm khích cùng tập đoàn Ha Cheon, hắn đã điều tra được chút ít thông tin và muốn đưa tội danh buôn bán chất cấm của Red Fang ra ánh sáng, dù rất nhanh sau đó bị kết liễu và ngụy tạo như một vụ tự sát, vài tên quan sai Chính phủ cũng để ý đến việc nhỏ này, nặng nhẹ buông lời mỉa mai Red Fang đã xuống cấp. Cái chết của vị chủ tịch đó như một đòn trả thù lại mấy tay quan chức không biết thân phận. Ha Dongin rất hài lòng về tốc độ làm việc của anh. Hanbin vặn tay ga, chiếc motor vút đi như một con sói đồng cỏ, anh thích cảm giác thả trôi mình theo tốc độ, tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn lại những vệt sáng kéo dài, tiếng gió hay tiếng của màn đêm cũng giống như một bản nhạc, không có ai, chỉ có một mình anh độc chiếm thế giới này.

Khi con đường quốc lộ vắng vẻ nhưng đầy mùi vị tự do ấy cuối cùng cũng kết thúc nhường cho phố thị phồn hoa, Hanbin thả chậm tốc độ, rẽ vào con đường dẫn ra phía bờ sông, anh thường đến đây mỗi khi có chuyện cần nghĩ một mình. Dựng xe cạnh bãi cỏ mọc cao gần bằng người, Hanbin tiến lại phía mặt nước nhuốm ánh trăng, anh nhớ về cuộc nói chuyện trong văn phòng Ha Dongin lúc sáng, hình ảnh của Euiwoong hiện lên trong đâu, trong suy nghĩ của Hanbin, Euiwoong và Byeongseob chỉ là những đứa em trai thông minh, không thích tham gia vào việc giết chóc, cả hai cùng nhau làm công việc này chỉ vì theo chân Hyeongseop, còn Hyeongseop lại có ơn với Ha Dongin. Hai tên nhóc kia khi còn ở cùng trường là sinh viên do Hyeongseop chỉ dạy, chúng rất sùng bái người thầy đó của mình, cho đến khi Hyeongseop đầu quân cho Ha Dongin thì lại mất bóng, Euiwoong và Byeongseop vô tình phát hiện ra thông tin mật của Red Fang trong phòng làm việc của giáo sư mình, khi liên lạc được với Hyeongseop thì chúng hoàn toàn đã bị kéo vào vòng liên quan, Hyeongseop chỉ đành để cả hai làm nguồn tin cho Red Fang, hạ mình xin Ha Dongin không làm khó chúng.

Ngày Euiwoong đột nhiên biến mất khỏi Red Fang, Hyeongseop đau xót nhìn Ha Dongin đưa ra thông báo truy lùng cậu, nhất định không được để cậu còn sống, nhưng suốt 2 năm trời không tìm được tung tích của Euiwoong, bây giờ cậu lại tự xuất đầu lộ diện, còn mang cho mình cái danh làm việc cho quan chức cũ của Chính phủ, Ha Dongin chắc chắn lần này sẽ không bỏ qua.

Hanbin châm một điếu thuốc, anh đã không hút thuốc trong gần nửa năm, nhưng tối nay khi mọi thứ xảy đến có phần dồn dập lại không nhịn được để mình chìm trong làn khói mỏng này một lúc. Mùi hương của Captain Black đọng lại trong cổ họng, Hanbin lại nghĩ đến Red Fang, đến lí do mình rơi vào vòng xoáy lộn xộn của thế giới ngầm tàn nhẫn này. Anh nhiều lúc muốn tự khinh rẻ mình như cái cách anh đạp những sinh mạng khác dưới chân, viên đạn găm vào não, con dao đâm ngập quả tim, rốt cuộc vì sao đôi tay này đã dính đầy máu, lại không thể tự kết liễu bản thân. Hanbin ngẩng đầu thả ra một làn khói, anh nhớ đến cha mình, lí do để anh bán mạng cho Ha Dongin, là vì những che chở ông ta đã ban cho gia đình anh khi người cha bệnh tật của anh còn sống. Nếu ngày đó cha anh không nắm lấy tay anh và hết mực dặn dò phải dùng mạng báo đáp chủ tịch Ha, có lẽ bây giờ trên tay Hanbin không phải một khẩu súng hay lưỡi dao găm, mà là một thứ khác anh đã từng rất mong muốn.

Dụi tắt điếu thuốc, Hanbin ngồi trở lại xe. Khi anh về với những ánh đèn rực rỡ của trung tâm thành phố, dừng lại trước vạch sơn dành cho người đi bộ dưới cột đèn đỏ, những bóng dáng xa lạ lướt qua thật nhanh. Vô tình, một gương mặt Hanbin chỉ vừa nghĩ đến cách đây ít phút xuất hiện chớp nhoáng sau cửa kính một chiếc ô tô chạy ngang qua. Lee Euiwoong.

Hanbin đợi đèn xanh rồi rẽ hướng giữ một khoảng cách nhất định đuổi theo. Khi chiếc xe kia cuối cùng đã dừng lại trước hầm đỗ của một tòa nhà cao tầng, Hanbin nhận ra nơi người ấy đến khu ăn chơi có tiếng với giới làm ăn ngầm, có một club cao cấp ở bên trong, CLVB. Anh dừng xe trước tòa nhà, tháo mũ bảo hiểm, áo khoác da phản chiếu mờ mờ ánh đèn màu của chiếc biển gắn ở trung tâm. Khi ngẩng đầu lại phát hiện có một người đứng nhìn mình chằm chằm từ phía cửa ra vào lớn của tầng một.

Song Jaewon cảm giác máu dưới da sôi sục, không vui cả buổi tối nay đều bị đánh bay sạch sẽ, hắn không nghĩ mình có thể gặp lại người này nhanh như vậy, thành phố này phải chăng quá nhỏ, nhưng hắn chẳng quan tâm nhiều thế, hắn bước tới phía người kia trước khi anh kịp bỏ đi như chẳng hề quen biết. Đặt tay mình lên phần đầu của chiếc motor giữ người lại, Jaewon nở nụ cười của một tên lưu manh hàng thật giá thật.

"Sao lúc nào xuất hiện nhìn anh cũng quyến rũ vậy nhỉ?"

***

Hanbin ngồi trên motor đúng là cảnh đẹp ý vui, Jaewon lại nghĩ rằng anh cưỡi trên người mình thì còn tuyệt hơn. Người kia không trả lời hắn, anh thấy phía cửa có vài người của Nhạn Hội còn đang đứng khoanh tay trông sang chỗ này, Jaewon không quan tâm nặng nhẹ trêu chọc anh ngay ở đây, Chúa mới biết có kẻ nào trong đám người kia nhận ra anh là ai hay không. Hanbin không phải người tính toán mấy việc cỏn con, nhưng anh không thích mình bị lép vé dưới Jaewon, ngoắc ngón tay ý nói hắn đi đến gần mình, Hanbin kéo cổ áo vest của Jaewon xuống như đêm qua anh đã làm, khi đôi môi cả hai gần chạm vào thì dừng lại, Jaewon ngửi được mùi nho của Black Captain trên môi anh, hắn nhướn một bên mày, nhận xét người này lúc nào cũng quyến rũ cực độ chẳng có gì sai. Hanbin giữ nguyên tư thế ấy, nói với người cao hơn.

"Cậu thực sự muốn cùng người của Red Fang dính líu đấy à?"

Jaewon vươn tay vắt ngang eo anh, đôi môi hắn như có như không dẫn dắt một nhịp điệu, lướt qua làn da của người đối diện.

"Tôi không quên được, anh nhìn đám người đằng sau xem, trong đó có không dưới hai kẻ muốn ngủ với tôi. Nhưng tôi nhung nhớ một chú mèo đi lạc ở High hơn, sao nào, đủ thành ý rồi chứ?"

"Đừng nghĩ đến việc đấy, sau 419 là 420, không phải 429, cậu tốt nhất vào trong đó quơ bừa một người rồi đưa về phòng đi. Tôi rất bận, nếu người của Nhạn Hội như cậu rảnh quá thì nên quay về suy nghĩ làm sao để giết tôi, không phải tìm mọi cách lôi tôi lên giường lần nữa."

"Tôi có thể giết anh trên giường, cá là máu của anh rơi trên làn da này so với rơi trên tấm ga trải giường còn đẹp hơn."

Mắt thấy tên khốn này còn chưa chịu bỏ cuộc, anh lại muốn vào bên trong tìm Euiwoon, không thể tiếp tục dây dưa thêm, Hanbin đặt một ngón tay lên môi hắn, trừng mắt ý bảo hắn câm miệng. Jaewon nhìn thẳng vào mắt anh, giữ bàn tay người kia lại, vươn lưỡi liếm đầu ngón tay. Hanbin không giật tay về, anh nheo mắt nhìn hắn, cuối cùng kéo hắn lại đè nghiến môi mình lên môi Jaewon, cái bộ dạng đẹp mắt chết tiệt của hắn thôi thúc anh làm ra những điều chẳng khống chế nổi, con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, không thể trách anh được. Dứt khỏi nụ hôn, Hanbin nhìn người đang vô cùng thích thú mà tự liếm môi mình sau món quà bất ngờ kia, anh đảo mắt.

"Lần sau nếu cậu có thể bắt được tôi, sẽ cho cậu lột sạch, còn giờ thì tránh ra, tôi có việc cần làm."

Jaewon lưu luyến như thể trước mặt hắn là tình nhân trăm năm.

"Rất mong chờ, mèo con."

"Im miệng!"

Khi Hanbin rít ga chiếc motor phóng vào trong hầm gửi xe, Jungwoo bước tới bên cạnh Jaewon còn đang đứng ngóng theo bóng hình của người đáng ra phải là đối thủ một mất một còn của mình. Anh ta dừng lại đánh giá vẻ mặt treo lên hứng thú vỡ bung của Jaewon, nghi hoặc.

"HB19 à?"

Jaewon giơ ngón tay lên suỵt một tiếng, mắt cười vẫn cong cong, hắn chưa bao giờ muốn gặp lại một người đến thế, adrenalin trong người như sôi sục, Jungwoo chưa lúc nào thấy cả người Jaewon toát ra dáng vẻ cuồng loạn như vậy. Jaewon rút ra hộp Black Captain vừa tiện tay móc từ túi áo của người kia, đưa một điếu lên miệng rồi châm lửa.

"Mình anh biết là được rồi, rơi vào tai lão hói kia không chừng em sẽ bị giết ngay đấy."

"Biết sẽ bị giết còn làm đến mức này, đám người kia có thể không biết mặt HB19, nhưng Ha Dongin chắc chắn biết, nếu họ về kể lại cho lão nghe..."

"Vậy anh mau nhắn cho đám phiền phức đó tốt nhất nên giữ kín cái miệng mình một chút, họ sẽ không muốn gặp J04 khi trở về nhà đâu."

"Song Jaewon, chú mày kiêu ngạo thật đấy."

"Thì sao chứ, bây giờ ở đây em chỉ công nhận HB19. Hơn nữa", hắn ngừng lại, thả ra một làn khói, "chẳng ai vừa mắt em bằng con mèo đi lạc kia."

Chết thật, cái dáng vẻ trần trụi chĩa súng vào đầu hắn sáng nay mới xinh đẹp làm sao, Jaewon mơ màng nhớ lại, từng mạch máu dưới da càng kêu gào muốn nổ tung. Jungwoo tránh xa khỏi hắn, giọng điệu ghét bỏ.

"Đừng có bắn hormone tứ tung như vậy, trông mày giống một thằng thèm khát cực độ đó em trai."

Jaewon cười khoái trá quăng điếu thuốc đã cháy gần hết đi, cùng Jungwoo quay đi lấy xe để trở về.

***

Hanbin bước vào bên trong CLVB, anh không chắc chắn Euiwoong sẽ đến đây, nhưng ngoại trừ khu vực này thì không nơi nào khả thi hơn trong tòa nhà cao tầng mang nhiều yếu tố đặc biệt, Euiwoong chắc sẽ không vào đây để shopping hay đại loại như vậy.

Không gian của CLVB chỉ giống như những club cao cấp khác, điểm nhấn không có gì nổi bật. Hanbin nhìn quanh một lần, khi nãy ngoài Euiwoong anh còn nhìn thấy một khuôn mặt khác, tuy rằng không quen nhưng nếu người đó ở đây thì Euiwoong hẳn cũng vậy. Hanbin chọn một chỗ trên quầy bar ngồi xuống, anh kín đáo quan sát xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Euiwoong hay người đàn ông kia. Khi ly Gin được đưa đến tay anh, có một người ngồi xuống bên cạnh anh, Hanbin nắm chặt tay lại, đôi mắt ánh lên chút nhớ mong và lo lắng, anh gọi.

"Woongie."

"Anh Hanbin, đã lâu không gặp."

Người vừa xuất hiện trông chẳng khác gì so với hai năm trước, đường nét gương mặt vẫn vương lại chút ngây ngô của cậu sinh viên ngày ấy, nhưng đôi mắt đã chẳng còn sáng như năm xưa tháng cũ, cậu mỉm cười với anh.

"Anh rốt cuộc vẫn có thể tìm được em, Hanbin."

Hanbin lo sợ chỗ này có người nhận ra cả hai, hơn hết anh không mong muốn người đứng sau Euiwoong hiện giờ phát hiện ra cậu còn liên quan đến người ở tổ chức cũ, anh đứng dậy định rời đi trước, Euiwoong kéo anh lại, nói nhỏ.

"Không sao, là người đó bảo em ra gặp anh."

"Tại sao?"

Euiwoong nhìn anh một lúc, sau đó nhoài người tới ôm lấy anh như đứa em trai nhỏ năm ấy.

"Em rất nhớ mọi người."

Hanbin ôm lại cậu, vỗ vỗ tấm lưng đã trưởng thành hơn nhiều của người trước mặt, không nói gì. Euiwoong buông anh ra, cậu phải nói thật nhanh, người đứng sau không nguy hại, nhưng tai mắt của Red Fang có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

"Hanbin, nghe em nói này, Red Fang không phải chỉ là đám buôn thuốc và giết người đâu, họ đã làm còn nhiều thứ hơn thế, bây giờ em chưa thể nói rõ hết cho anh được, em sẽ tìm cách liên lạc với anh và thầy Ahn sau, nhưng anh nhất định phải nghe em. Người phía sau em sẽ không làm tổn hại đến anh, nhưng kế hoạch của họ chính là thanh trừng hai tổ chức, kẻ duy nhất anh không thể tin chính là Ha Dongin."

Nói xong Euiwoong siết nhẹ cánh tay anh, đứng dậy hòa mình vào dòng người hỗn loạn dưới sàn nhảy, mất bóng. Hanbin ngồi im lặng trên ghế xoay, anh không quá rõ ràng điều Euiwoong muốn nói về Red Fang, nhưng anh chắc chắn một việc, Euiwoong muốn anh đừng tham gia vào việc giết chóc của Red Fang nữa, máu đổ dưới chân tổ chức không chỉ có những người anh đã giết, hơn nữa, có thể người bỏ mạng dưới súng và dao của anh không phải người đáng chết.

Hanbin rời khỏi CLVB, đêm nay thật sự không muốn trở về trụ sở Ha Cheon, anh dừng xe trước một hàng bán mì gõ, ngồi xuống gọi một bát mì cay nóng hổi, vừa ăn vừa cố gắng nghiền ngẫm thêm lời nói của Euiwoong. Tổ chức thứ ba muốn thanh trừng Red Fang và Nhạn Hội, Ha Dongin đã làm nhiều chuyện khó tha thứ hơn cả giết người và buôn chất trắng.

Sợi mì nghẹn lại nơi cổ họng, nếu vậy, anh có phải cũng đã góp phần vào những chuyện bỉ ổi nhất lão từng làm, bạn bè trong tổ chức của anh, họ cũng bị kéo theo vào mớ bầy nhầy tội lỗi ấy từ lâu, dù gì trong Red Fang cũng không chỉ có nhóm của Hanbin.

Anh đút tay vào túi muốn lấy thêm một điếu thuốc, lại phát hiện hộp Black Captain đã không cánh mà bay, Hanbin nghiến răng làu bàu.

"Tên khốn, muốn người còn muốn cả thuốc."

***

Jaewon nhìn Taerae cắn ngón tay không dám lên tiếng, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, hắn mất kiên nhẫn gõ lên đầu cậu mấy cái.

"Nói gì thì nói luôn đi, anh mày có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ lắm."

Jungwoo ngồi ở phía bên kia đầu ghế cầm khẩu súng lục mới lấy được chơi đùa trong tay, sau đó chĩa khẩu súng về phía Jaewon làm động tác bắn hạ.

"Mày thì suy nghĩ cái gì, có mà..."

Jaewon quay lại lườm anh ta, Jungwoo liền im bặt. Taerae rốt cuộc cũng buông xuôi, cầm một bức thư dúi vào tay Jaewon, ghì hắn xuống mà nói như thể sợ tiếng mình quá to có thể lọt ra ngoài.

"Thư viết tay của Euiwong, trong đó có nhắc đến chuyện cũ của anh, em đọc đến đó không dám đọc tiếp, anh cầm về đọc đi, liên quan đến cả chủ tịch Kim đấy. Có người bỏ vào túi áo em khi em đang đứng ở trên tàu điện ngầm."

Jaewon nắm bức thư mà đầy một bụng nghi ngờ, người đã trốn khỏi Red Fang giờ lại còn quản cả chuyện cũ của thân nhân thành viên Nhạn Hội? Hắn cất bức thư vào túi mặt trong của áo vest, vẫy tay chào tạm biệt Taerae và Jungwoo, trở về căn hộ riêng của mình cách tổ chức không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro