5. Falling

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hanbin để hắn ôm mình ngày càng chặt, vòng tay của Jaewon rất ấm áp, cũng rất vững vàng, anh không chen vào giữa những lời nói bằng âm giọng đều đều như tâm tình của hắn, cho phép da thịt mình được hắn vỗ về tựa một người tình dịu dàng.

"Anh hẳn cũng biết mười tuổi vào trại huấn luyện là chuyện như thế nào, tôi khi ấy không nghĩ gì nhiều đâu, chỉ là một cái trại rèn thiếu niên, có thể tồi tệ đến mức nào chứ? Ngay cả mẹ tôi cũng khuyên tôi nên đến đó học hỏi, bà sẽ ủng hộ tôi hết mức có thể. Hơn nữa, Kim Chungdae là người đã trả toàn bộ chi phí đào tạo sáu năm cho tôi, chỉ cần tôi sau này về làm việc cho ông ta, gia đình tôi cũng sẽ được chu cấp đầy đủ."

Hắn dừng chốc lát, tiến sát lại gần anh, kề một bên má mình lên tóc mai người kia.

"Tôi khi ấy không nghe lời người khác đến vậy đâu, nhưng tôi thích chạm vào súng, cũng thích sử dụng những thứ vũ khí lạnh khác, nên tôi đã đến nơi đó chỉ vì tôi muốn làm vậy. Anh trai rất ghen tị với tôi, anh ấy chỉ biết học, còn tôi thì đã làm bạn với mấy thứ chỉ chiếu trên phim, nghe có vẻ rất ngầu."

"Mười sáu tuổi tôi đến Nhạn Hội, anh khi đó đã nổi danh được bốn năm. Nói cho anh biết, tôi nghe người ta nhắc về anh mà tai muốn đóng kén, Kim Chungdae khi ấy còn rất nỗ lực kiếm cho tôi những "con mồi" để luyện tập, ông ta gần như bị ám ảnh với việc tên mình được đặt cạnh Ha Dongin. Nên thuận theo điều đó, tôi giết càng nhiều người, thì càng nhanh chóng xếp ngang hàng với anh. Người bên dưới cùng trình độ thì đám đầu não của tổ chức mới có thể cùng nhau so bì."

"Tôi đã coi anh như một bức tường vô hình mà mình cần đập vỡ, mỗi khi có người nhắc về anh, tôi sẽ không đào sâu vào câu chuyện liên quan đến anh, tôi chỉ quan tâm, hôm nay HB19 đã giết ai."

Hanbin nghe hắn nói đến đó, cười tự giễu.

"Chỉ muốn biết tôi đã giết ai thôi sao, việc giết chóc chúng ta đều đã làm đến mức quen tay, cậu còn lo lắng tôi cướp mất con mồi vừa ý cậu?"

"Không. Tôi chỉ muốn biết người anh giết có xứng đáng để anh ra tay hay không."

Jaewon ôm anh bằng cả hai tay, vùi mặt sâu hơn vào mái tóc đen dày của người kia, hắn khẽ run lên.

"Ngày hôm qua, tôi nhận được một bức thư. Anh sẽ làm gì khi biết cuộc đời mình ngay từ đầu đã được người khác lên kế hoạch sẵn, hóa ra anh kiêu ngạo như thế, cho rằng đến bây giờ tất cả những gì mình làm là vì mình muốn vậy, nhưng thực ra không phải, mà là vì người khác muốn anh làm như thế?"

Hai tay Jaewon siết Hanbin phát đau, anh cảm nhận được bả vai hắn run rẩy dữ dội hơn. Jaewon không khóc, hắn chỉ đang nghi ngờ mọi thứ xung quanh đến mức chính hắn cũng không cho rằng mình có thực sự tồn tại hay không, chỉ có thân thể hắn đang ôm trong lòng này là sự hiện hữu rõ ràng nhất. Hắn mê đắm cơ thể anh, cũng mê đắm phần tương đồng không còn sạch sẽ của hai người. Người này cũng giống như hắn, Jaewon đã đuổi theo hình dáng của anh từ khi bắt đầu bằng thân phận một sát thủ dưới trướng hai tổ chức ganh đua, nhưng bây giờ, thứ cảm nhận mơ hồ khác thường này cần thời gian để hắn thấu hiểu thêm, hắn không muốn anh cũng chỉ giống như những người mình đã cùng lên giường trước đó. Có thể chỉ là những xúc cảm chợt đến, nhưng Jaewon chưa từng nếm trải thứ rung động ấy, nên hắn sẽ không buông, hắn mong người này cũng đối với hắn như vậy.

Hanbin xoay mình lại, mặt đối mặt với Jaewon, ánh mắt thâm tình như thể hai người thực sự đang yêu đương.

"Đây không phải bí mật đáng mức giá đó đâu, Song Jaewon."

Anh chỉ đang ngăn hắn lại, bí mật của hắn thực ra đáng giá, nhưng anh không phải người đáng được nghe, nếu sau này hai người không còn cách nào khác phải làm tổn hại đến nhau, anh không muốn hắn hối hận vì những điều mình đã kể ra ngày hôm nay.

Người được gọi tên chạm một ngón tay mình lên môi anh, ánh mắt hắn có lẽ chưa từng đối với ai dịu dàng đến mức ấy.

"Bí mật của tôi còn một điều nữa."

Jaewon nhìn anh thật lâu, cảm thấy người trước mặt giống như ánh sao đêm hắn chưa từng được chiêm ngưỡng, chung một thế giới, chung một chức phận, lại chưa từng chung một con đường. Cả hai người bây giờ vẫn đứng ở hai đầu đối lập, dù hắn có muốn cùng Hanbin tiến tới một mối liên kết khác, bây giờ càng không phải lúc, hắn còn nhiều chuyện cần làm. Ngón tay dừng trên môi anh vẫn chưa rời đi, Jaewon nhoài người tới phía anh, ngậm lấy đôi môi mình say mê. Hắn nhận ra Hanbin cũng thích hôn mình, anh chưa từng đẩy hắn ra khi hắn muốn hôn, thậm chí anh đã chủ động nhấn môi mình lên môi hắn mấy lần. Đến khi nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa như chất chứa ưu thương kết thúc, Jaewon nhận ra hắn đã khóa người kia vào vòng tay mình thêm một lần nữa.

"Nhưng bí mật đó, đợi khi nào anh giết được tôi, tôi sẽ nói cho anh biết."

Hanbin cũng chẳng đòi hỏi thêm, anh cảm thấy mình không cần cùng người này hàn huyên quá mức, gặp nhau chưa đến một tuần đã lôi nhau lên giường hai lần, tuy rằng anh rất vừa ý Jaewon, ít nhất là ở phương diện tình dục và kỹ năng dùng súng của hắn, nhưng anh sẽ không chỉ vì vài ba chi tiết đó mà đặt cược cuộc sống hiện tại của cả hai. Những điều Jaewon vừa kể Hanbin cũng đoán được vài phần, có lẽ về phía người thân của hắn đã xảy ra chuyện mà chính hắn cũng chẳng thấu đáo được ngay từ đầu. Điều này khiến anh trầm mặc, thân phận của hắn ở Nhạn Hội rất cao, nếu hắn muốn thì có thể trực tiếp nhanh chóng điều tra về những chuyện khác trong quá khứ, nhưng hắn lại nằm đây, ngực kề ngực với anh, còn ôm anh trong lòng, để mặt anh chôn vào hõm cổ hắn, thủ thỉ cho người đáng lẽ là mục tiêu phải xuống tay của mình những chuyện được coi là bí mật.

***

Song Jaewon đã nghe về anh, anh cũng nghe người khác so sánh mình với hắn không ít.

Cáo sa mạc ôm lấy lãnh địa riêng, cánh chim nhạn trên trời chỉ che tới một cái bóng.

Song Jaewon mười sáu tuổi bước chân lên bàn cờ của thế giới ngầm, Hanbin khi ấy đã lăn lộn trong bùn lầy bốn năm, số người anh giết trong chừng ấy thời gian sao có thể ít. Song Jaewon mười tuổi bị đẩy vào trại huấn luyện thì anh đã sắp hoàn thành chương trình đào tạo như địa ngục của Red Fang.

Gọi là địa ngục, Hanbin âm thầm cười nhạt, anh không như Song Jaewon, anh vốn không thích súng hay dao. Anh cũng có bí mật của mình, Oh Hanbin năm mười một tuổi còn đang là một nam sinh cấp hai tại Việt Nam, cha anh bệnh nặng, trong nhà còn em gái phải chăm sóc. Giữa tràng ho dữ dội của ông ngày ấy luôn là những lời dặn dò ngắt quãng rằng anh phải biết ơn chủ tịch Ha, Hanbin chỉ biết người đàn ông họ Ha ấy từ Hàn Quốc xa xôi lặn lội sang Việt Nam thăm cha anh, cắt cử người chăm lo cho ông. Đến một ngày dường như cha anh không gắng gượng được nữa, ông nắm lấy tay anh.

"Sang Hàn Quốc đi Hưng, sang đó và hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của cha, trung thành với chủ tịch Ha, bán mạng cho ông ấy."

Hanbin nhìn người cha bị bệnh tật giày vò đến kiệt quệ của mình, lại nghĩ đến những ngày cuối đời ông được Ha Dongin hết lòng giúp đỡ, anh ôm lấy cha mình, đồng ý với ông.

Nhưng Hanbin ngàn vạn lần không tưởng tượng được việc mình sẽ phải làm khi đặt chân sang đất nước xa lạ này. Hình ảnh cậu thiếu niên từng âm thầm khóc trong góc phòng của nơi đào tạo khắc nghiệt năm xưa đổ ập đến trong đầu anh, nhớ lại bản thân lúc đó, kí ức mơ hồ về một vùng tối đen choán dần lấy não bộ. Anh không còn là cậu nam sinh Việt Nam tự do những năm tháng tươi đẹp khi xưa nữa, anh bây giờ chỉ sống vì lời hứa với cha mình.

Vậy mà thằng nhóc J04 của Nhạn Hội được nhắc đến trong vô vàn những lời so sánh anh đã nghe không dứt suốt bốn năm nay lại bước chân vào cuộc đời anh bằng cách này. Hanbin đã hai mươi tư tuổi rồi, tình dục đến giờ với anh chỉ là thứ nhu cầu cần có của cuộc sống, yêu đương mới là điều xa vời, gắn cuộc đời toàn máu tươi và bụi thuốc súng của mình với người khác chính là hủy hoại họ. Nhưng vòng tay còn siết lấy anh nói cho anh hiểu rằng, người đang ôm anh là một tồn tại đặc biệt, hắn ngạo mạn, hắn giỏi giang, hắn từng là người đứng ở đỉnh tháp cùng với anh, nhưng bờ vai run rẩy lại tố cáo rằng hắn đang không hề ổn.

Nhưng hắn đã tin anh.

Hanbin vòng tay mình đặt ra sau tấm lưng rộng của Jaewon, cảm nhận cánh tay đang siết quanh eo anh nhấn thêm lực đạo, anh nhẹ nhàng xoa lưng hắn, cuối cùng vòng nốt tay kia của mình tạo thành một cái ôm vỗ về.

"Đêm nay tôi chịu thiệt thêm một lần cũng không sao. Cậu ngủ đi, tôi ôm cậu."

Anh thấy thân thể người đối diện chợt gồng cứng sau câu nói của mình, rồi từ từ những thớ cơ ấy dần thả lỏng, nhưng vòng tay kia vẫn khóa chặt anh trong lòng, như thể sợ anh sẽ rời đi nếu hắn buông tay.

***

Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ được coi là yên bình, Jaewon thấy Hanbin nằm sấp cạnh hắn trên giường, miệng anh ngậm thuốc, hương nho vờn quanh cả hai. Lần đầu tiên ngủ cùng nhau hắn thức dậy với người kia cưỡi trên thân, còn bị dọa giết, anh của khi ấy quyến rũ trong chết chóc, còn lần này, là thứ gợi cảm tội lỗi mời gọi vốn đã ăn vào cốt tủy.

Thân trần, làn da sứ, sườn hông cong, rãnh lưng sâu, đường vai vuông, và một gương mặt quá đỗi ngây thơ. Tất cả trôi vào tầm mắt hắn mơ màng sau làn khói thả ra từ môi anh.

Nai trắng của Red Fang, vũ khí độc dược dưới lớp bọc của một viên kẹo dẻo. Tạo vật xinh đẹp nguy hiểm nhất thế gian.

Jaewon muốn tan đi theo làn khói vương đầy mùi ngọt đắng bồng bềnh ôm lấy hắn, đôi mắt đã phủ mờ khép lại, hắn chợt nghĩ mình chết dưới tay người này cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Hanbin đọc chuyển động của hắn từ khi hắn vẫn còn say giấc, anh nhận ra lúc ngủ Jaewon nhìn rất vô hại, khóe môi đầu mày đều dịu dàng như mưa mùa xuân, có lẽ khi không phải đối mặt với thế giới hắn mới thực sự sống đúng cái tuổi hai mốt của mình. Người này khi thức lúc nào cũng cợt nhả khó ưa, vẻ đẹp trời ban kia lại chỉ dùng cho việc khiêu khích anh, một hai câu liền biến thành lưu manh nói mấy lời hư hỏng. Tuy nhiên cũng bởi vì gương mặt này, cách tán tỉnh của hắn nghe vào tai lại khiến người ta không khỏi nổi lên hưng phấn dù ít hay nhiều. Hanbin chậc lưỡi, không biết Jaewon có nói chuyện kiểu này với những đối tượng 419 trước đó không, nếu có, anh sẽ không cho tên khốn này đụng vào mình thêm lần nữa, anh cũng có mức giá cao ngất ngưởng của bản thân đấy.

Khi Jaewon tỉnh dậy, anh biết hắn đang quan sát mình, Hanbin thấy trong mắt hắn là mờ mịt, sau lại dâng lên chút khát khao, dù qua rất nhanh nhưng anh đã cảm nhận được. Jaewon trở mình, cánh tay dài vươn tới vuốt dọc sống lưng anh, Hanbin nhớ lại lần đầu tiên sau trận làm tình nóng bỏng, thứ dạo chơi trên rãnh lưng mình là một con dao găm lạnh buốt. Anh để mặc người kia làm trò tình tứ buổi sáng, khói thuốc phả ra đậm hơn khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên lãng mạn quá mức. Jaewon thấy người kia không phản ứng với động tác của mình, hắn nghiêng người tới hôn lên đầu vai anh.

"Anh thực sự khiến tôi có suy nghĩ muốn từ bỏ Nhạn Hội, hay là tôi nên đốt trụi Red Fang rồi cưỡng ép mang anh về bên cạnh mình đây?"

Hanbin quay sang nhìn hắn, mắt anh rất đẹp, bao năm sa chân trong bùn lầy mà đôi mắt ấy vẫn sạch sẽ vô cùng, Jaewon như bị hút vào trong, hắn hận mình chịu thua chỉ với một ánh nhìn, lại cũng vui vẻ tình nguyện để mặc mình trầm sâu.

"Cậu thực sự dễ bị hạ gục vậy à, mấy năm qua cứ gặp tình một đêm có vẻ ngoài đẹp một chút liền buông lời dụ dỗ kiểu này với họ?"

Jaewon nâng cao khoé miệng, hắn nằm xuống, vươn tay kéo anh đè lên người mình, để bờ ngực ấm áp của cả hai dựa thật sát, hai tay hắn vây lấy hông anh.

"Gộp anh với đám người đó thì thật có lỗi đấy, anh hẳn biết mình lộng lẫy cỡ nào đúng không?"

Hanbin đặt một tay mình trên vai người nằm dưới, tay kia cầm điếu thuốc đưa lên môi Jaewon, anh rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao mình và hắn lại đi tới tận bước đường này. Tuần trước còn là kẻ thù, bây giờ vẫn là kẻ thù, nhưng lại không nhịn được vì những hành động thân mật khó cưỡng này mà muốn cùng hắn gắn bó thật lâu. Lòng say mê cái đẹp đúng là thuốc độc.

"Dùng vị nho này lấp kín miệng đi, để tôi quăng lại cho cậu một nụ hôn trước khi rời khỏi."

Jaewon cười lớn, rít một hơi thật dài điếu black captain trên môi, khi hắn bỏ thuốc khỏi miệng, giữa làn khói chưa nhả hết, Hanbin cúi đầu ngậm lấy vệt mỏng còn lại trong miệng hắn, cảm nhận được buồng phổi mình cũng bị lấp đầy hương nho vừa ngọt vừa đắng.

***

Một màn âu yếm nhau cuối cùng vẫn phải kết thúc, trước khi bóng lưng Hanbin khuất sau cánh cửa, anh nhìn Jaewon thêm một lần, làm động tác không hẹn gặp lại rồi cất bước rời đi. Jaewon cảm thấy mình như trai bao bị vứt sang một bên khi đã hết giá trị sử dụng, rõ ràng con mèo này còn vừa mới đòi hôn ngọt ngào đến thế, quay lưng đi lập tức không nhận người quen. Hắn chà cánh môi mỏng, khoác lại áo vest, cũng rời khỏi High.

Jaewon bước chân xuống khỏi tòa nhà cao tầng, hôm qua là hắn tự lái xe đến, liếc nhìn đồng hồ đeo tay đã là tám giờ ba mươi bảy phút. Hắn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Taerae trên điện thoại, ngồi vào trong xe nhấn nút gọi lại, chuông đổ ba tiếng thì người bên kia bắt máy, Jaewon nghe giọng cậu gấp gáp.

"Anh Jaewon, đừng đến trụ sở, em đang ở nhà riêng, anh qua đây liền đi."

"Mười phút nữa sẽ tới."

Hắn gạt cần số, nhấn chân ga quay đầu xe lao thẳng tới đường cao tốc, hắn biết Taerae đã tìm được vài thứ không tốt đẹp.

Khi Jaewon ấn chuông căn hộ nhỏ của Taerae, cậu mở cửa gần như ngay lập tức. Hắn bước vào trong, nhìn giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn, sắc mặt của Taerae rất khó coi, trước tiên ngồi xuống lục lọi tìm kiếm thứ gì đó dưới đống bừa bộn, sau nửa phút đưa tới trước mặt Jaewon một tấm ảnh chất lượng không quá tốt. Jaewon nhận ra nhân vật trong hình, là cha hắn; người chính vào năm hắn mười tuổi được Kim Chungdae đưa đi, đã biến mất không rõ tung tích. Tấm ảnh chụp lại là cảnh cha hắn nằm dài trên đất, dưới cằm ông rơi vãi mấy giọt máu, chiếc khăn phủ tới cổ nhuộm một mảng đỏ tươi gai mắt. Jaewon siết tấm hình, biểu cảm trên mặt lại như sương mù tháng mười hai, không lộ ra chút vui buồn nào.

Song Kijoon, cha hắn, kí ức của Jaewon về người cha này của mình không nhiều, như những mảnh mờ nhạt chắp vá, dăm ba món đồ chơi ông tặng, vài lần về thăm nhà, nhưng hắn nhớ nhất, là ngày ông để cả gia đình lại rồi quay lưng rời khỏi, chiếc cửa kính xe ô tô che khuất dần gương mặt ông. Jaewon không bao giờ gặp lại cha mình nữa. Nhìn lại tấm ảnh trên tay, hóa ra ông đã qua đời rồi, còn không rõ là ai giết. Taerae thấy hắn im lặng không nói, lại không để lộ nét mặt ngạc nhiên dù chỉ chút ít. Cậu nhớ lại hôm qua khi Jaewon nhờ mình điều tra thông tin, Taerae làm việc chung với một người tên Iris, tên này là thân tín khác của Kim Chungdae, dù chung một bộ phận nhưng hai người hoàn toàn không có giao thiệp thân thiết. Trong hệ thống vi tính của Nhạn Hội không có gì để nắm bắt thêm, mọi thứ trên đây Taerae đã nằm lòng, cậu thắc mắc vậy Euiwoong tìm được đống thông tin đưa cho họ kia từ đâu. Taerae nhìn sang bàn của Iris, bỗng trong đầu sáng tỏ điều gì. Nếu không có trong hệ thống của Nhạn Hội, có thể nó nằm nơi những ổ cứng mờ trong máy tính của Iris, người trong tổ chức không tìm được, người bên ngoài muốn hack ngược lại thì có thể.

Quả nhiên tìm được những thứ vượt ngoài sức tưởng tượng, ngay cả bản thân Taerae cũng nghi ngờ rốt cuộc dưới trướng Kim Chungdae, ông ta đặt niềm tin hoàn toàn vào ai, tại sao Iris biết những thứ này, cậu thì không. Nhưng suy xét kỹ càng, số tài liệu mật trên tay có nhiều việc liên quan đến quá khứ của Jaewon, cậu và Jungwoo thân với hắn nhất, Jungwoo có lẽ cũng không biết gì về sự tồn tại của những thứ này.

"Em tìm thấy tấm hình này trong một file đen, trước đó em chưa bao giờ nhìn thấy nó trong hệ thống. Iris giấu nó dưới tám tầng bảo mật, còn là giấu trong một ổ cứng mờ, có lẽ ngay từ đầu đã không muốn em tiếp cận được thứ này."

Nói rồi cậu cầm lên một tập giấy, sắp xếp lại ngay ngắn mới đưa qua cho hắn. Jaewon đặt tấm ảnh lên mặt bàn, cầm lấy tập giấy Taerae đưa, hắn lướt qua trang đầu tiên, trên đó có ghi thông tin của Song Kijoon, ngày gia nhập Nhạn Hội, ngày tử vong, chức vụ, vài ghi chú về gia đình và mối quan hệ bên ngoài. Tên Song Jaewon trong phần thân nhân được bôi đỏ in đậm. Hắn nhíu mày, lật sang trang tiếp theo. Những gì được ghi lại bên trong khớp với thông tin Euiwoong viết trong thư, nhưng chi tiết hơn. Song Kijoon thực sự đã tham gia vào đường dây buôn người, không những vậy ông còn giúp Kim Chungdae ăn chặn tiền thuế thu vào từ tầng lớp người nghèo không thể phản kháng, nhưng điều làm Jaewon khó tin nhất là thứ thuốc phiện họ vận chuyển bao lâu nay, người làm ra chúng là những đứa trẻ mồ côi cha mẹ hắn tìm về từ khắp nơi. Nhạn Hội có xưởng điều chế ngầm ở nhiều nước khác, những đứa trẻ đủ quốc tịch ấy bị ép cấy chíp theo dõi vào sau gáy, làm việc lâu ngày trong xưởng biến chúng thành những con nghiện, vừa không thể trốn thoát, vừa không cưỡng được cơn thèm thuốc, cuối cùng được nuôi trở thành công cụ kiếm tiền cho Nhạn Hội.

Mắt Jaewon đỏ lên, hắn có thể là một kẻ tàn nhẫn, hắn có thể giết bất cứ ai được chỉ định, hắn có thể coi đám người bị mình đạp dưới chân kia như cỏ rác, nhưng hắn chưa từng muốn mình hưởng thứ xa hoa bẩn tưởi này từ máu và sự non nớt bị bóp nát của những đứa trẻ còn chưa hiểu hết sự đời.

Nhạn Hội đã không còn là nhà nữa, Nhạn Hội là cái nôi của tội nghiệt trào phúng.

Jaewon quăng tập giấy chi chít những con chữ găm vào não người ta sự thương tâm xuống đất, hắn ngửa đầu ra sau, lấy tay che đi đôi mắt ngày càng đỏ của mình. Hắn đã tin tưởng Kim Chungdae, hắn đã nghĩ rằng hình ảnh cha mình ít nhất vẫn còn là những ký ức màu vàng ấm áp, không phải con người khốn nạn có hai đứa con trai để yêu thương lại nhẫn tâm dìm đám trẻ mồ côi tội nghiệp kia xuống vũng bùn.

Taerae siết nhẹ vai Jaewon, cậu cũng không biết tìm lời an ủi hắn thế nào. Một khoảng lặng thật dài qua đi, Jaewon đứng dậy, cầm tấm ảnh Song Kijoon bỏ vào túi áo, Taerae thấy hắn muốn rời đi, lo lắng chạy theo.

"Anh đừng đến Nhạn Hội, chất vấn Kim Chungdae bây giờ không phải cách hay nhất, để em tìm Jungwoo cùng điều tra thêm đã."

Jaewon quay sang nhìn cậu, đưa tay xoa đầu đứa em trai kém mình một tuổi, may mắn, người này là em trai hắn, không phải thứ tội nghiệt Kim Chungdae tạo đắp nên.

"Taerae, mẹ và anh hai anh vẫn đang ở Honghwa, anh để một cái USB trên bàn trong phòng khách, em xem đi, anh không muốn chất vấn thêm lão ta cái gì, anh chỉ muốn gia đình mình được an toàn tuyệt đối."

Khi Jaewon rời đi, Taerae quay vào trong tìm thấy thứ hắn nói, cắm USB vào máy tính, chiếc video ba mươi phút ghi lại cảnh Kim Chungdae ngồi đối diện với mẹ của Jaewon, một tên khác cầm khẩu súng đặt vào sau đầu anh trai hắn gục dưới đất, mẹ Jaewon cắn chặt môi không hé một tiếng khóc. Kim Chungdae nói muốn mang Jaewon đi, hoặc là ông ta đưa người theo, hoặc người anh trai bị chuốc thuốc mê kia liền tiếp bước Song Kijoon chầu trời ngay lập tức.

Jaewon lái xe với tốc độ vượt mức cho phép đến trước cổng trụ sở của Nhạn Hội, hắn thấy Kim Yoolim đang bước vào cửa xoay, vẫn cảm thấy thằng nhóc này có vẻ gì đó khiến hắn rất khó chịu, nhưng bây giờ hắn không quản nhiều thế. Thang máy dừng ở tầng hai mươi, Jaewon bước vào trong văn phòng của Kim Chungdae, ông ta lần này lại ngồi ở ghế đệm dài, nâng mắt nhìn hắn.

"Vừa hay muốn tìm cậu, Yoolim nói rằng hôm nay HB19 sẽ đến gặp thầy cũ, nó cũng là học trò từ bên đó dạy ra, cậu có thể đi cùng, nhân cơ hội nên làm gì thì làm đi."

Jaewon nghe đến Hanbin, cõi lòng sóng ngầm dữ dội dịu đi chút ít, hắn bước tới trước mặt Kim Chungdae, lấy tấm ảnh ra từ túi áo, thả rơi nó trước mặt ông ta. Kim Chungdae liếc tấm ảnh, mắt lóe lên ánh sáng khác lạ, sau đó rất nhanh trông lên Jaewon đang đứng nhìn xuống.

"Cậu muốn hỏi gì?"

Jaewon nhàn nhạt mở miệng.

"Việc cha tôi đã chết cũng đâu cần giấu kỹ vậy, chủ tịch Kim?"

Kim Chungdae nâng tách trà sứ ngọc lên nhấp một ngụm, sau đó đan tay lại, giọng điệu như một người cha nhìn đứa con trai mình tự tay nuôi lớn.

"Cậu có biết ai đã giết Song Kijoon không?"

"Nếu chuyện đó quan trọng!"

"Có từng nghe đến cái tên Hanyun chưa?"

Jaewon nhíu mày càng chặt, Jung Hanyun, cựu tay súng đứng đầu Red Fang mười lăm năm trước, mang quốc tịch Việt Nam.

"Thông tin này sẽ rất kinh ngạc đấy, người đó không phải họ Jung đâu."

Kim Chungdae như thể đã thắng thêm một ván cờ nữa.

"Là họ Oh."

***

I'm falling down from heaven to hell, in the SAME day.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro