6. The gun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jung Hanyun. Hay Oh Hanyun.

Người đã dựng cho Kim Chungdae một cái trụ nhà vững chắc chống cả Red Fang qua mười năm vinh quang, cho đến khi ông lâm bệnh nặng qua đời mười lăm năm trước, Red Fang chỉ còn lại ba sát thủ kỳ cựu có danh tiếng khác. Cái bóng của Hanyun quá lớn, dù là những tay súng nổi danh cùng thời với ông cũng không bao giờ chung một số cân. Dưới trướng Red Fang, Hanyun chưa từng thất bại dù chỉ một lần.

Song Kijoon cũng nằm trong số lần thành công đấy. Kim Chungdae chậm rãi kể lại, khi tay chân của Nhạn Hội đang vận chuyển một lô "hàng" sẽ bị bán cho bên buôn người và nội tạng, Red Fang chặn đứng chuyến "hàng" vì một người bị bắt cóc trong số đó là cháu gái của một thành viên cấp cao, không hiểu bằng cách nào lại bị gom nhầm vào đây. Hai bên đương nhiên xảy ra hỗn chiến, Song Kijoon bị trúng một nhát dao giữa ngực, mà người đâm nhát dao này là Oh Hanyun. Đạn súng không có mắt, vì để bảo vệ Kim Chungdae khi ấy còn chưa trở thành chủ tịch Song Kijoon đã đỡ giúp ông 2 viên đạn, cuối cùng vì vết thương nặng từ cả dao và súng mà không qua khỏi.

Người đã giết cha của Song Jaewon, vậy mà lại mang họ Oh.

Tuy rằng Song Kijoon đã làm những việc không tha thứ nổi, nhưng một tiếng cha này, sao có thể không quan trọng.

Hắn nhớ tới nụ cười nhẹ như gió thoảng của người kia giữa làn khói thuốc mơ màng đậm vị hương nho.

"Song Jaewon, chúng ta thế này thì gọi là kiểu quan hệ gì, cậu và tôi đều cần giết nhau mà."

Gương mặt ấy có giống với người cha của anh, tặng cho cha hắn một dao tiễn biệt.

Kim Chungdae đứng dậy, bước tới gần Jaewon, nhìn người nay đã cao hơn ông ta một cái đầu, lại vỗ vai hắn an ủi như một người thân. Không có công sinh, nhưng có công dưỡng.

"Chăm sóc cậu, để cậu làm việc tùy ý bao nhiêu  năm, chính là vì tôi cảm thấy rất có lỗi với Kijoon."

Song Jaewon cúi xuống đưa tới cho ông ta một ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào.

"Vì sao còn uy hiếp mẹ và anh trai tôi, họ vốn cũng chẳng liên quan đến tổ chức. Cách hối lỗi của ông nghe cũng hợp tình hợp lí lắm, chủ tịch."

Chủ tịch trên cao của Nhạn Hội vẫn giữ ánh mắt nhìn Jaewon như một đứa trẻ ngang ngược chưa hiểu hết chuyện thế gian.

"Cậu từ đầu cũng đâu liên quan, Kijoon đã bảo vệ gia đình mình rất tốt, nhưng tôi nhìn ra được cậu là một mầm cây hiếm có, không theo tôi thì sao có thể phát huy hết niềm yêu thích và khả năng của cậu với mấy thứ vũ khí kia, trở thành một tán cây lớn như hiện tại được. Hong Jieun không đồng ý tôi đưa cậu đi, tôi đành tìm cách khác. Hơn nữa, anh trai cậu khi đó chỉ đang ngủ, tôi không hề động tới một sợi tóc của cậu ấy."

Jaewon vẫn không hoàn toàn tin ông ta, người này leo lên ghế chủ tịch của Nhạn Hội từ một chức vị không cao, qua mặt chính phủ, phân chia người dưới trướng thành nhiều nhóm, ngay cả khi ông ta luôn thể hiện mình không giấu giếm Jaewon chuyện gì, thì việc ông ta để Iris khóa bộ nhớ mật của tổ chức phong tỏa mọi thông tin trong quá khứ này ngay dưới tầm mắt hắn đã chứng minh Kim Chungdae còn rất nhiều thứ đang được chôn thật sâu. Mà hắn phải đào cho bằng hết.

Xung quanh lại rơi vào im lặng, Kim Chungdae nhìn đồng hồ trên tường, tiến về phía bàn làm việc mở chiếc két sắt nhỏ dưới hộc tủ, đi qua đưa cho Jaewon một khẩu súng.

"Của Kijoon, là thứ đi theo cậu ấy lâu nhất."

Jaewon cầm lấy, đây là một khẩu Beretta M9 của Ý, trên thân súng có thể nhìn thấy vài vết xước nhỏ, nhưng màu đen bóng vẫn vẹn nguyên. Kim Chungdae quan sát hắn chưa rời một giây, ông ta nghĩ ngợi đôi chút, sau lại mở miệng.

"Đừng đa nghi quá nhiều về chuyện tại sao tôi giấu những điều liên quan đến gia đình cậu khi xưa, tôi đã hứa với Kijoon sẽ đào tạo cậu thật tốt, cha cậu cũng đã nhìn thấy hình ảnh của cậu sau này mới gửi gắm cậu cho tôi."

Jaewon siết chặt khẩu súng, muốn quay lưng rời đi, Kim Chungdae giữ hắn lại.

"Bốn giờ chiều nay HB19 hẹn gặp Na Seokmin ở Gidong, Yoolim cũng sẽ đi, suy cho cùng hai người đó tính là đồng môn", dừng chốc lát, ông ta nhìn thẳng vào mắt Jaewon, "Cậu đừng bỏ lỡ cơ hội nữa, hai người không bao giờ có thể trở thành bất cứ loại quan hệ gì khác ngoài kẻ thù đâu."

Khi hắn rời khỏi trụ sở của Nhạn Hội, mặt trời đổ nắng gay gắt giữa trời thu vốn đang mát mẻ, Jaewon cảm nhận luồng nhiệt đột ngột xông lên não, bóng hắn in trên mặt đất như trải dài vô tận. Hắn lái xe trở về căn hộ của mình, bên trong đã được dịch vụ dọn dẹp thu gom sạch sẽ, Jaewon đặt khẩu súng của cha hắn lên mặt kệ trống trải trước đó từng là chỗ để của một bình sứ đắt tiền. Nhìn chăm chăm vào khẩu súng không rời mắt, Jaewon lại chỉ muốn điên cuồng đập phá thêm một trận.

Tại sao nhất định phải là Song Kijoon, tại sao nhất định phải là họ Oh.

Hắn chưa yêu, hắn chưa hề yêu người kia, nhưng thứ gắn kết vô hình từ suy nghĩ đồng điệu của cả hai được hắn trân trọng hơn mọi mối quan hệ qua đường trước đó. Hắn có thể là kẻ bạc tình, nhưng hắn không phải một kẻ không có cảm xúc. Hắn hiểu thế nào là thích thú một thứ gì đó hơn mức bình thường, sống trong cái giới ngầm mục nát này, xúc cảm hiếm hoi như vậy khó gặp tới cỡ nào.

Nhưng đấy là cha hắn, người cha không để lại được bao nhiêu kí ức, nhưng dòng máu đang chảy trong huyết quản này mang ADN của ông. Và có lẽ đúng như Kim Chungdae nói, Song Kijoon làm rất nhiều việc không thể dung thứ, nhưng ông yêu gia đình và bảo vệ họ bằng tất cả những gì ông có.

Người giết ông cũng đã nhắm mắt rồi, món nợ này tính lên đầu ai đây?

Hanbin.

Món nợ này có thể tính cho anh không, tôi có thể tính cho anh không?

"Song Jaewon, chúng ta thế này thì gọi là kiểu quan hệ gì đây?"

Hắn chẳng muốn nghĩ nữa, cám dỗ khó cưỡng từ người kia hắn cũng muốn quăng ra khỏi trí nhớ, nếu ngày đó thực sự có thể giết được anh trên tầng thượng High, mọi thứ có lẽ đã đơn giản hơn rất nhiều. Nợ cũng sẽ được tính xong, nhiệm vụ cũng hoàn thành.

Nhưng đôi mắt ấy, sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì.

Như đã trải qua mọi thống khổ lỗi lầm của thế giới, cuối cùng lại được gột sạch bằng bùn vương dưới chân.

Hắn có thể không yêu anh, nhưng hắn đã mong mình vẫn còn có cơ hội gặp lại anh. Thêm những lần sau. Cùng đứng trên cao như những vị vua không ngai, người đó là bức tường mà hắn đã luôn muốn đạp đổ, nhưng nếu đạp đổ rồi, hắn sẽ chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Jaewon ngồi dựa lưng vào cạnh bàn trong phòng khách, hộp black captain Hanbin bỏ trong túi áo hắn sáng nay bỗng trở nên nặng hơn. Jaewon rút một điếu ngậm vào miệng, hương nho bao trọn lấy tri giác, lại giống như vị trên môi người kia vừa ngọt vừa đắng. Ngọt của nho, đắng của rượu. Jaewon mắc kẹt trong mớ cảm xúc chằng chéo như mạng nhện, hắn thích đôi mắt của người kia, cũng mê đắm làn da như sứ trắng, giữa những môi hôn vội vã hắn nhớ anh thì thầm nói rằng không muốn Jaewon chết dễ dàng như vậy, anh sẽ chơi đùa với hắn thật lâu, vì gương mặt này cũng được, nhưng.

"Cậu rất giống tôi, qua vài năm nữa, thế giới trong mắt cậu cũng biến thành một khối tuần hoàn không dứt, đôi mắt này sẽ trở nên sạch hơn tất thảy."

Anh có biết cha mình đã làm gì không, hay những lời nghe như thâm tình ấy đơn giản chỉ là một câu đánh giá kẻ khiến anh cảm thấy hứng thú.

Điếu black captain trên môi đã cháy gần hết, Jaewon quăng điều thuốc đi mà chẳng quan tâm nó có thể sẽ làm hỏng tấm thảm, trước khi thả người mình xuống liền với lấy khẩu súng của Song Kijoon, nằm trên mặt sàn nắm chặt nó đặt lên ngực.

Bốn giờ chiều nay, hắn sẽ đến Gidong.

***

Hanbin gặp lại người đã dẫn dắt anh khi còn trong khu đào tạo của Red Fang, Na Seokmin và Ha Dongin là đồng môn, trở thành người có tiếng nói trong tổ chức, nhưng ông đã rời khỏi Red Fang, sau Hanbin chỉ nhận dạy dỗ thêm một người khác. Hôm nay người anh gọi là thầy muốn giới thiệu anh với đứa học trò cuối cùng kia của mình.

Gidong nằm ở phía Tây thành phố, là một khu nhiều cây xanh rất yên tĩnh, trong đó chỉ có vài ngôi nhà được xây theo kiểu quý tộc cũ. Hanbin đặt chân lên bậc thang bằng gỗ dẫn vào trong, thấy Na Seokmin đã ngồi cạnh bàn trà chờ sẵn, phía bên trái của ông là một người trẻ tuổi chỉ chừng mười tám. Hanbin chào ông bằng vẻ cung kính, Seokmin rất thích cách cúi đầu thật sâu đó. Ông ra hiệu cho anh ngồi phía bên phải của mình, giới thiệu.

"Hanbin, đây là Lee Yoolim, con trai nuôi một vị bạn cũ của ta."

Anh vươn tay mình qua, bắt tay người ở phía đối diện.

"Hân hạnh."

"Hân hạnh, đàn anh."

Seokmin rót trà cho hai người, tiếp tục nói chuyện.

"Hai đứa là đồng môn, sau thành người quen, khi ta ngày càng già yếu thì chịu khó đến đây nhìn người thầy này một chút, đừng suốt ngày mải mê với mấy thứ cắt gọt kia. Ta dạy mấy đứa dùng dao dùng súng cũng không phải hoàn toàn để giết chóc khắp nơi."

Hanbin hơi cúi đầu nghe lời ông nói, anh biết dù người này là thầy của sát thủ, nhưng ông lại chưa từng giết ai, Seokmin chọn dạy những người phải hoạt động ở thế giới ngầm vì đam mê vũ khí của ông quá lớn, nếu chỉ bắn và ném đơn thuần không thỏa mãn được mong muốn truyền tải của ông. Sát thủ sống dựa vào súng và dao, họ có thể bán linh hồn cho vũ khí, Seokmin thích đặc điểm ấy nhất. Nhưng đến khi tuổi đã cao, ước muốn của con người ta lại dễ chịu hơn nhiều, như Seokmin bây giờ chỉ muốn thấy những người ông đã từng dạy dỗ dành thời gian sống như người bình thường nhiều hơn, cũng dành thời gian cho ông nhiều hơn. Na Seokmin cả đời lau súng mài dao, không con không cái, hai người trước mặt chính là những người cuối cùng ông dạy dỗ vẫn còn sống.

Lee Yoolim nghe mấy lời tâm tình như cha già của Seokmin, gương mặt còn chưa phai nét thiếu niên lộ ra nụ cười thoải mái, cậu ta nhìn về phía Hanbin, hỏi anh.

"Đàn anh, cuộc sống ở Red Fang dễ chịu chứ?"

Hanbin có chút thả lỏng đáp lời.

"Cũng ổn."

"Vậy sao, Red Fang có vẻ tốt thật, bên ngoài không tốt được như vậy."

Lời này nói ra nghe vào tai lại như mang hai nghĩa, Hanbin không tiếp câu nói ấy, anh không muốn tò mò thằng nhóc trước mặt làm việc cho ai, hoặc chỉ là một sát thủ tự do ai cũng có thể thuê. Anh tin Seokmin sẽ không dạy ra một con cờ mới cho bên đối địch của Red Fang. Người thầy ấy của anh như đọc được những gì đang diễn ra trong đầu Hanbin, nhẹ giọng.

"Yoolim chưa quyết định đầu quân cho bên nào, nhưng nếu giờ nó trở thành người của Nhạn Hội, chẳng phải mọi thứ sẽ thú vị hơn cho hai đứa sao? Dù gì Ha Dongin bây giờ cũng không giết được ta, ta dạy ra người sẽ về dưới trướng Kim Chungdae, chọc cho lão già đó tức tới đau tim, sau đó mai táng cùng một ngày với ta."

Hanbin rất muốn lắc đầu, đối thủ của anh ở Nhạn Hội đã được xác định rồi, chỉ có một người, không cần thêm ai khác.

Hàn huyên thêm một lúc, cả hai tạm biệt Seokmin ra về với lời hẹn sẽ đến thăm ông lần tới. Khi Hanbin bước song song cùng Yoolim về phía bãi đỗ xe ở sân sau, anh thả chậm bước đứng cách cậu ta một đoạn, nghe Yoolim hỏi mình.

"Anh có ghét người của Nhạn Hội không?"

"Nếu không gây phiền phức cho tôi, thì không."

"Vậy sao?"

Yoolim nhìn anh như xoáy vào trong mắt.

"Tôi thì nghĩ người của Nhạn Hội không thích anh đâu."

Cậu ta mở cửa xe, Song Jaewon ngồi bên trong ngước mắt nhìn anh, sau lại cầm khẩu Beretta M9 chĩa tới, ánh mắt kia chẳng nhìn ra thứ cảm xúc gì, nhưng tay vẫn không thể nhấn cò súng.

Yoolim thấy hắn do dự, rút súng của mình ở bên hông nhắm tới Hanbin bắn liền hai phát đạn. Không hổ là cùng một thầy dạy ra, góc độ giơ súng và cách cầm giống nhau như đúc.

Tích tắc ngỡ ngàng khi nhìn thấy Jaewon đã qua đi, Hanbin rất nhanh hiểu được động tác chớp nhoáng đó của Yoolim, anh nhảy ra phía sau chiếc xe Na Seokmin đỗ gần sát, trong lòng thầm cười nhạo bản thân mình bị Song Jaewon lừa đến hai lần.

Thành công tránh được đạn, trên bậc thềm lại xuất hiện bóng dáng của Seokmin vì nghe được tiếng nổ mà chạy đến, ông nhìn thấy Yoolim cầm súng nhắm tới phía Hanbin vẫn đang nấp ở sau chiếc xe, anh cũng đã rút súng của mình ra. Ông không tin nổi hét lớn.

"Lee Yoolim, làm cái gì vậy hả?"

Thằng nhóc có gương mặt trắng trẻo sạch sẽ nhìn về phía ông, cười thật tươi.

"Thưa thầy, con không cần chọn nơi mình sẽ đến."

"Con tên là Kim Yoolim, thầy hãy nhớ kỹ khi đi tới thế giới bên kia nhé."

Nói rồi liền chĩa súng về phía ông, không chút do dự bóp cò.

Hanbin sau khi nghe thấy tên họ của người vừa lên tiếng đã rời khỏi chỗ trốn bắn liên tiếp mấy viên đạn, ngăn được Yoolim để súng của mình giết chết Na Seokmin. Vị đồng môn đã nằm xuống đất tránh loạt đạn bắn thẳng từ anh, cậu ta mỉm cười, rất nhanh rút thêm một khẩu súng chĩa về phía Seokmin, khẩu còn lại vẫn đặt hướng tới Hanbin, đứng dậy nhìn anh chắn trước người thầy của cả hai, súng trên tay đang hướng về phía đối phương. Cùng một thầy dạy ra nên tốc độ của viên đạn chắc chắn không khác nhau. Bây giờ nổ súng thì cả hai đều sẽ bỏ mạng hoặc bị thương, Kim Yoolim mắt ghim trên người Hanbin, miệng lại gọi Song Jaewon.

"J04, vẫn không nỡ sao?"

Jaewon im lặng không đáp lời.

"Chậc, lại một lần nữa anh thất bại rồi, về báo cáo với bác tôi bằng cách nào bây giờ?"

"Quay lại xe đi, tôi tự có cách thông báo với chủ tịch."

Na Seokmin chìm trong ngờ vực khi nghe được người mà mình dạy dỗ bao lâu lại là cháu của chủ tịch Nhạn Hội, giấu kĩ đến như vậy.

"Cơ hội không đến mãi được đâu, Song Jaewon."

Kết thúc lời trào phúng, cậu ta bất thình lình ngồi thụp xuống, bắn một viên đạn theo hướng từ dưới lên, động tác của cậu ta không ngoài dự đoán, nhưng viên đạn vẫn trúng cánh tay của Hanbin đang cố gắng bao lấy vai Seokmin, cửa nhà không có chỗ che chắn, góc bắn đó của Yoolim là góc chết của cây súng trong tay anh, Hanbin lại không muốn để người dạy dỗ mình bị thương.

Jaewon trợn lớn đôi mắt nhìn Yoolim ngồi lên xe phóng đi ngay lập tức sau khi đã bắn trúng Hanbin, cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm đến vết đạn anh vẫn kịp trả lại cho cậu ta ở trên đùi. Hắn đạp chân sang giữ phanh, thắng gấp mình và người đang ngồi cùng trong xe lại. Jaewon dộng đầu Yoolim lên tấm cửa kính xe, vậy mà không do dự cầm dao rạch một đường dưới cằm cậu ta.

"Cậu không được phép."

Máu từ vết cắt rơi xuống cổ tay áo Song Jaewon, Kim Yoolim lại như không cảm thấy đau.

"Anh phá luật hai lần, tôi còn chưa bắn chết anh ta, anh tức cái gì, thích anh ta rồi sao?"

"Câm miệng, HB19 là mục tiêu Kim Chungdae giao cho tôi. Tôi do dự, cậu càng không được phép ra tay."

"Anh sẽ xuống tay được sao, bàn tay này vừa nãy còn không bóp nổi cò súng."

Jaewon nghiến chặt răng, con dao dừng cách con ngươi Yoolim chưa đến nửa phân.

"Ai giết anh ta trước tôi, tôi liền giết ngay kẻ đó."

.

Seokmin đỡ Hanbin vào trong gian nhà chính, giúp anh xử lí vết thương. Cởi bỏ một nửa chiếc áo khoác xuống để trông rõ viên đạn ghim vào bắp tay trái, máu chảy không ngừng trên làn da trắng đã nhợt. Đau là thế, nhưng anh chẳng hé môi kêu rên một lời, đôi mắt trong suốt chỉ vương lại một mảng ứ nghẹn những phẫn nộ.

Song Jaewon lừa anh, một màn tâm sự vương đẫm tin tưởng trong không gian tràn ngập hương martell cognac đêm qua chỉ còn là một đống bầy nhầy khó nuốt xuống khỏi cổ họng.

Hanbin nhớ tới ánh mắt vô thần cùng họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào anh, bỗng nhiên muốn gặp Song Jaewon ngay lúc này để nói một câu.

"Tôi đã bảo cậu, một cái ôm của tôi có giá rất cao". Song Jaewon nghĩ rằng cái giá đó là bao nhiêu?

Seokmin cũng không nói chuyện, ông đặt một cái khăn sạch vào miệng Hanbin để anh cắn xuống. Trên trán Hanbin đổ đầy mồ hôi, nhìn Seokmin bôi thuốc tê cho mình, đổ cồn sát trùng chiếc kẹp gắp, không chần chừ luồn lưỡi gắp vào vết thương sau đó thành thạo lôi viên đạn ra. Lúc này thì Hanbin đau thật, anh cắn chặt chiếc khăn trong miệng, hai mắt nhắm nghiền run rẩy. Người thầy tóc đã xen hai màu quấn băng dày bó khít vết thương, vừa vòng băng qua bắp tay anh vừa chăm chú nhìn viên đạn trong khay.

"Thằng nhóc khốn kiếp, đầu đạn có một vòng gai nhỏ, bắn trúng rồi thì găm sâu vào thịt, vừa nãy thuốc tê chắc không mấy tác dụng đúng không?"

Hanbin nhả chiếc khăn ra, đôi môi cũng đã trở nên nhợt nhạt. Anh cố gắng cười với ông.

"Không sao thưa thầy, dù gì cũng chỉ trúng một viên."

Na Seokmin quấn vòng cuối cuộn băng trắng, trầm ngâm quan sát anh một khoảng, lại dịu dàng xoa đầu anh.

"Hanbin, giết Kim Yoolim đi."

"Vâng?"

"Giết nó đi, người cuối cùng ta nên dạy ra chỉ có mình con là đủ. Kim Yoolim không do dự muốn giết ta, con coi như báo thù cho ta, giết nó đi."

Che giấu. Thân phân giả. Một màn kịch. Phản bội người thầy hết lòng nâng đỡ.

Hanbin khép đôi mắt sạch sẽ nhất thế gian, chập choạng hồi ức ngắn ngủi nhớ tới hình dáng khóe môi lạnh thì thầm trên vành tai nóng rực của anh những bí mật của riêng hắn, vị armagnac lẫn trong thứ xúc cảm mơ hồ anh cất thật sâu trong một góc mềm mại duy nhất. Đôi mắt ấy mở ra, lớp tro bụi cuốn trọn lấy đồng tử.

Phản bội chút yếu lòng tôi dành cho cậu, Song Jaewon.

***

Bonhyuk đến đón anh, để chiếc motor của Hanbin lại nơi ở của Na Seokmin. Anh chôn mình thật sâu vào lớp đệm ghế, quay sang hỏi chuyện người đồng đội, âm giọng đều đều không chút độ ấm.

"Có cách nào liên lạc với Euiwoong không?"

Bonhyuk một tay lái xe, tay kia bấm bấm điện thoại, cho anh xem một tin nhắn từ số lạ với những kí tự đơn không có ý nghĩa gì.

"Khu nhà bỏ hoang phố Hansa, 12/10."

Bonhyuk bỏ điện thoại vào túi áo bò, trầm giọng.

"Thay vì tìm Euiwoong thì trước hết anh nên kể cho em nghe về chuyến đi đặc sắc ngày hôm nay, đến nhà lão Na ba tiếng đồng hồ và đem về cánh tay có một lỗ đạn."

"Đây không phải lỗ đạn, đây là chó cắn."

"Vậy hở, thế còn cần sát thủ đứng đầu dưới trường làm gì nữa, tìm mua vài con giống đó, thả sang chỗ đám chim chết kia cũng được."

Hanbin quay sang nhìn cậu, vậy mà lại cười vui vẻ.

"Có rồi đấy, cái này là do chó của Nhạn Hội cắn."

"Tìm đúng con đó, em giết nó cho anh."

Hanbin thực sự rất vui vẻ, được rồi, Song Jaewon biết đâu cũng chỉ là một viên đạn sượt qua cuộc đời không thiếu mùi thuốc súng của anh, ít ra có những người nhất định không bỏ rơi anh như thế này đây.

Cười xong, lại không nhịn được tự thương cảm chính bản thân mình.

Song Jaewon, tôi không yêu cậu, nhưng hai mươi tư năm qua, tôi chỉ từng buông thả bản thân mình như vậy một lần thôi. Tôi không lừa cậu, cái ôm đó có giá ngất ngưởng đấy.

Bằng tất cả những mềm yếu Hanbin gom trọn lại, đặt cả vào tay Song Jaewon.

***

Tan ra dưới lớp bóng sáng mờ mịt không đủ của chiếc đèn đã hỏng treo giữa sảnh nhà, Jaewon cảm giác như viên đạn hôm nay ghim vào Hanbin cũng chẳng khác gì một dao đâm hắn đau đớn quá đỗi. Hắn gửi sự tin tưởng có phần khờ dại của mình vào những tâm tình đêm qua, nương nhờ nơi anh lộ ra chút yếu ớt của một con người đúng nghĩa.

Giây phút hắn trơ mắt nhìn Kim Yoolim "tặng" cho Hanbin một màn chào hỏi rực rỡ, để lại trong cánh tay anh một viên đạn ngay trước mặt hắn. Jaewon biết, hắn đã phản bội niềm tin của chính mình.

Khẩu Beretta M9 nằm chỏng chơ trên đất, Jaewon lại thấy nảy nở trong lòng mình là một khóm gai đen đúa xấu xí, dây leo lan tới từng thớ cơ, đâm hắn rách toạc từ bên trong. Thứ hỗn loạn phá nát bộ dáng thấy chết không sờn của hắn bao năm nay. Jaewon tự cho mình một sự khinh thường.

Có những cuộc gặp gỡ chỉ là thoáng qua. Có những người vừa gặp đã khiến mình sinh ra do dự. Thứ tình cảm viển vông kia vừa như muốn phá đất mà đâm chồi nhưng lại không được báo trước đành chịu thiêu đốt trong thù hận gây ra bởi những người quá cố đã không còn tồn tại trên đời.

Tôi chưa yêu anh. Nhưng làm sao đây, tôi không quên được anh.

Rung cảm nguy hiểm đã vang lên những hồi chuông tử thần, Jaewon chìm trong mê man đảo lộn của những loại mùi hương bỗng dưng trở nên thân quen. Thứ mùi ấy hắn có thể đã gặp qua cả trăm lần, vậy mà vương trên môi da người kia lại như thuốc phiện thượng hạng, gắn bó thân thể có thể trở thành tín hiệu cho sự phát triển thành một khái niệm vượt lên tình dục. Chất xúc tác thần kinh ấy khiến khứu giác hắn như bị vây chặt bởi nho ngọt và rượu đắng, và mùi máu tanh trên cánh tay người kia. Nhìn thấy thứ chất lỏng đỏ tươi chảy ra, lại như nhớ một câu bông đùa rằng hắn muốn giết chết anh trên tấm ga trải giường trắng muốt, nụ cười có chút dung túng và nụ hôn bất ngờ khi ấy của Hanbin đã cào vào trái tim của hắn hứng thú ngập tràn chảy mãnh liệt dưới từng mạch máu.

Nếu không có những bí mật tựa mũi khoan xuyên thủng sự kiêu ngạo của hắn, nếu hẵn vẫn còn có thể gặp lại anh những lần sau, nếu hắn không phải con của Song Kijoon, và Hanbin không mang họ Oh. Nhạn Hội và Red Fang sẽ chẳng tính là gì, hắn đủ tự tin vào khả năng cân bằng thế cuộc của mình.

Tại sao chúng ta lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện không có lối thoát này, tôi chưa từng hối hận mình có hứng thú với anh. Tôi hối hận mình đã gặp anh.

Cái mê cung này hắn phải tự đi, kí ức về Song Kijoon đeo theo hắn cùng những lời Kim Chungdae nói giống như con xoay chưa từng mất cót, không thể dừng lại.

Song Jaewon lần đầu nếm được rung cảm, lại đắng nghét mùi thù hận mà hắn phải gánh vác.

Hắn chưa yêu, nhưng rồi hắn sẽ yêu, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro