6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nào cũng thế,hắn dùng cái giọng đe doạ,rồi quăng y như một con mèo nhỏ,y thực sự cảm thấy nơi này như một động băng,thiết nghĩ con người lòng dạ thật khó đoán.

Y không thể chịu nổi,dù y tu chân khí thể hàn,nhưng cái lồng của hắn, sự nhẫn tâm của hắn còn lạnh gấp vạn lần y ngồi trên tảng băng.Y bỗng thấy nhớ ngày tháng ở Tinh Nguyệt Các, ở đó y còn gia đình.Y không còn cảm thấy căm hận Ngô Diệc Phàm,kẻ đã đẩy y xuống vực,mà y căm kẻ đã nhốt y như một con thú,tra tấn y về cả thể xác lẫn tinh thần...

Tu vi của Ngô Thế Huân có thể công phá chiếc lồng,nhưng không tránh khỏi bị thương và thổ huyết.

Nhân lúc hắn ngủ say,y khởi động lại chân tu,y công phá xong chiếc lồng, trở về hình hài đế vương hồ tộc,các chủ Tinh Nguyệt Các - Ngô Thế Huân.

Y nhìn con người đang ngủ say với ánh mắt căm hận:

"Đáng chết,đợi chờ ta, ta sẽ khiến ngươi trả giá!"

Đoạn ngoái lại vũng máu:

"Chút máu này có là gì,ngày nào đó ta sẽ cho cho ngươi ngập trong biển máu"

Y biến lại dạng hồ ly,nhảy qua tường thành,đi đến khu chợ cổng thành.

Ngô Thế Huân đã nhìn thấy khu chợ này,y muốn đi đến đó mua y phục và vũ khí.

Y tìm đến tiệm y phục,mua một bộ xiêm y trắng muốt.Y không thể biến thành hình khi y phục tả tơi được.

Có bà cụ tốt bụng bán vải, nhìn thấy y cũng tỏ ý muốn mua, cũng đem ra đo đạc cho y một bộ,y đưa lại bà một nén bạc,chui vào một góc,mặc y phục lên,trong thật vừa vặn.

Cảm ơn cụ, có gì ta sẽ quay lại báo đáp.

Bà cụ cười hiền từ:

Cậu trai trẻ,tuy cậu rất lạ,ta chưa từng thấy một con tiểu hồ ly,nhưng ghé vào mua vải của ta,còn đưa một nén bạc,đối với bà già này,quá đủ rồi.

Vậy cụ có thể cho biết,tiệm kim hoàn ở đâu không,ta muốn mua một cây kiếm.

Ở phía nam khu chợ, có tiệm kim hoàn nổi tiếng,hầu hết các tráng sĩ,thiếu hiệp đều đến đó mua.

Y nói lời tạm biệt bà cụ rồi rảo bước đến tiệm kim hoàn.

Y đã trong thấy nó,một cửa tiệm đồ sộ,vũ khí la liệt,ông chủ tiệm bước ra đon đả:

Thiếu hiệp muốn mua gì ?

Nói đoạn giới thiệu:

Ở đây có đao,thương,kiếm,mác,mũi tên... Mời thiếu hiệp lựa chọn.

Y không đáp lại, rút ra 2 nén bạc:

Tôi muốn ông làm giúp tôi một cây kiếm,cứa như không cứa nhưng đến khi hạ thủ xong máu chảy ròng ròng,nhanh và gọn,phải mảnh,đặc biệt khắc cho tôi một ấn hoa anh đào gần lưỡi kiếm.

Ông chủ nhìn tiền thì mắt sáng rực,vâng vâng dạ dạ,tiến hành làm ngay,3 canh giờ sau mang ra một cây kiếm mảnh,nhưng vô cùng sắc,bén,màu sắc ám lạnh.

Thiếu hiệp, như này được chưa?

Đẹp lắm-Rút thêm hai nén bạc:

Thưởng cho ông đó!

Thiếu hiệp thật phong lưu,kiếm bản mỗ đúc nổi nhất kinh thành,thiếu hiệp cần gì,xin hoan nghênh hạ cố.

Được,cáo từ!

Ngô Thế Huân bay thẳng đến rừng trúc phía tây.

Phác Xán Liệt tỉnh dậy, chỉ thấy cửa lồng đập tan,vương lại một vũng nhỏ máu,hắn vô cùng tức giận.

Ngươi to gan thật,dám tẩu thoát!

Nhưng hắn lại cảm thấy lo lắng khi thấy vũng máu còn vương lại trên nền gạch:

Ngươi còn bị thương,lại không ăn cả tuần lễ,sao có thể đi...mà chắc chưa đi được bao xa đâu.

Hắn đi tìm khắp nơi,từ Tử Cấm Thành đến khu chợ, đó đã là nơi xa nhất,Phác Xán Liệt vô cùng tức giận,quyết định đi đến bãi săn tìm thử,cũng không có tung tích gì của tiểu hồ ly.

Hắn ra lệnh cho Kim tướng quân đi tìm,còn hắn sẽ phải ở đây, vì hôm nay là ngày đại hỷ của hắn.

Hoàng cung hôm nay thật nhộn nhịp,kẻ treo chữ, người chuẩn bị lễ vật,đi đi lại lại tấp nập.

Ở Từ Ninh Cung,thái hậu vui vẻ ra mặt,bà nghĩ đứa con do bà sinh ra cuối cùng đã có thê tử, khỏi phải lo lắng.

Tại Biên phủ,Biên Bá Hiền vui sướng khôn tả,nam nhân đội khăn trùm đỏ,tay đeo nhẫn nạm ngọc,toàn thân phủ một bộ y phục cũng đỏ,hai bên bê đủ lễ vật,gấm vóc,lụa là,chuẩn bị đi đến Hoàng cung.

Ngô Thế Huân đi ngang qua,để tìm mua ít vật liệu,cất một căn nhà,chợt nghe người ta nói hôm nay là ngày đại hỷ của Phác Xán Liệt.

Y biết rõ tên húy kẻ được gọi là hoàng thượng,là kẻ đã thô bạo ném y,nhốt y,doạ nạt y,y nhìn về phía Hoàng cung,đôi mắt đầy sát khí:

Cũng may ta phá công rời khỏi lồng,không chắc hôm nay ta sẽ bị ngươi lột da,giết chết!

Đoạn liếc nhìn thanh kiếm giắt bên lưng,chậc lưỡi:

Phác Xán Liệt,ngày đại hôn của ngươi,cũng là ngày ngươi đổ máu dưới tay Ngô Thế Huân ta!



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro