52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Đan Ý được đánh thức bởi nụ hôn của người nọ.

Vừa mở mắt liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Tinh Chu, đôi môi anh truyền đến cảm giác ấm áp. Ý thức của cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ hồ để mặc anh tấn công, hơi thở nam tính của người đàn ông càng lúc càng tiến sâu vào khoang miệng cô.

Toàn thân Đan Ý đau nhức và mềm nhũn, ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có, mặc cho anh hôn thoả thích.

Hôn một hồi, Đường Tinh Chu mới buông cô ra, nhéo má cô và nói, "Dậy ăn sáng thôi."

Gò má cô ửng hồng, ánh mắt đọng một tầng sương mờ, long lanh xinh đẹp, nghĩ đến "bữa đêm" mà anh nói ngày hôm qua.

"Không, em không ăn."

Đường Tinh Chu dường như nhìn thấu biểu cảm của cô, bật cười: "Anh mua mì hoành thánh, không muốn ăn thật sao?"

Đan Ý lập tức đổi mặt, "Ăn."

Không thể trách cô suy nghĩ không đứng đắn, bởi hiện giờ cô thật sự bị ám ảnh với những từ như bữa sáng hoặc bữa đêm.

Cho nên mới vô thức phản ứng như vậy.

"Đi rửa mặt đi."

Đường Tinh Chu rời khỏi giường, anh mặc một chiếc áo phông đen và quần đùi, bắp chân bên dưới vừa trắng trẻo vừa thon gọn, còn đẹp hơn cả chân con gái.

Trên người, hoàn toàn không phải bộ đồ ngủ của tối qua.

Đan Ý bám lấy người anh, mượn lực ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ xong thì thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề, "Anh dậy từ khi nào vậy?"

"Khoảng 7 giờ, đi chạy bộ về nên tiện thể mua chút đồ ăn sáng." Anh vừa nói, vừa bước về phía phòng khách.

Tại sao anh vẫn tràn đầy tinh thần như vậy, còn cô thì không có chút năng lượng nào cả.

Ánh mắt Đan Ý quét qua chiếc bàn cạnh giường, nơi đặt một chiếc hộp nhỏ đã mở nắp.

Đêm qua, lúc cô bị anh hôn đến ý loạn tình mê, cô còn van xin, "Cái đó, cái đó không có ở đây."

"Có, anh mua rồi, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước."

Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, từ này có thể sử dụng trong tình cảnh hiện giờ sao?

Học sinh ban xã hội - Đan Ý, tức giận đến mức cắn bả vai anh, bị anh hành hạ đến mức không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Mười phút sau, Đan Ý vệ sinh cá nhân xong xuôi. Đường Tinh Chu đang đứng cạnh bàn ăn, trước mặt là một bát mì hoàn thánh, bên trên có màu sắc của hành lá và cả hơi nóng từ từ bay lên không trung.

Đan Ý bước qua, "Sao chỉ có một bát?"

"Anh ăn rồi." Anh đưa đôi đũa trong tay cho cô, sau đó ấn vai cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Cẩn thận nóng, em ăn từ từ thôi."

Anh cúi người hôn lên mặt cô, "Người anh đổ mồ hôi, anh đi tắm trước."

Đan Ý: "Được."

Quần áo của Đan Ý tối qua vẫn đang phơi ngoài ban công, cô không có bộ nào khác để mặc, hơn nữa chỉ có lớp học vào buổi chiều nên quyết định không về ký túc xá mà ở lại đây.

Ăn xong bữa sáng, cô thu dọn bàn ghế, vừa đứng dậy thì đột nhiên cảm nhận được một cảm giác lạ từ bụng dưới truyền đến.

Đường Tinh Chu vừa tắm xong bước ra ngoài thì thấy cô ôm bụng, chưa kịp hỏi thì cô đã chạy như bay vào phòng tắm.

Chưa tới một phút sau, cửa phòng tắm hé mở, cái đầu đen của cô ngó ra, "Đường Tinh Chu, người thân của em tới rồi."

Đường Tinh Chu mới đầu vẫn chưa hiểu, "Ai?"

"..."

Đường Tinh Chu nói xong, một lúc sau mới nghe hiểu ý của cô, thần sắc hiếm khi lộ ra vẻ khó xử.

Anh lập tức nghĩ ra cô đang cần thứ gì vào lúc này, bèn cầm chìa khoá và chuẩn bị ra ngoài, "Anh đi mua cho em."

"Đợi chút." Đan Ý gọi anh.

Cô ngập ngừng, "Anh có biết mua thế nào không?"

"Biết." Anh đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán.

Sợ cô nghĩ nhiều, anh lại bổ sung thêm một câu, "Trước đây từng mua cho em gái."

Tình cờ là gần tiểu khu có một siêu thị nhỏ, Đường Tinh Chu đi thẳng đến quầy sản phẩm dành cho nữ, lục lọi trong trí nhớ và tìm những thứ liên quan đến hai từ mấu chốt là "băng hàng ngay" và "bông mềm", sau đó nhớ lại vài tổ hợp số "290", "350", 420", mỗi thứ chọn một gói

Nghĩ tới việc đồ lót của cô có thể cũng bị bẩn, vì thế mua thêm đồ dùng một lần cho cô.

Còn lấy thêm nước gừng và đường nâu.

Mua xong những vật dụng cần thiết, anh lại trở về căn hộ của hai người, gõ cửa phòng tắm và đưa chiếc túi màu đen trên tay cho cô.

Đan Ý không ngờ anh lại chu đáo đến thế, còn mua cả đồ lót dùng một lần.

Cũng may là phát hiện sớm nên áo sơ mi của anh không bị bẩn, bằng không cô không biết đối mặt với anh như thế nào.

Sửa soạn xong xuôi, cô bước ra ngoài phòng tắm, cảm thấy bụng đau âm ỉ, chân có chút mềm nhũn, vì thế nằm xuống sofa nghỉ ngơi.

Đường Tinh Chu cầm bát tới, cô liền ngửi thấy mùi gừng nồng nặc bốc lên, lập tức đoán ra được đó là cái gì.

"Lần đầu tiên anh nấu thứ này, em uống tạm đi." Đường Tinh Chu ngồi xổm bên mép sofa, bưng bát trà gừng rồi cúi đầu thổi, sau đó đưa tới bên miệng cô.

Đan Ý cúi đầu nhấp một ngụm, vị rất cay, có lẽ là do cho quá nhiều gừng.

Nhưng cô không nói gì, tiếp tục uống.

Cô rất nhanh đã uống hết bát trà gừng, cảm thấy từ cổ họng xuống bụng đều nóng ran.

Đường Tinh Chu đặt cái bát trống rỗng qua một bên, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Đan Ý gật đầu, hôn lên môi anh và làm nũng, "Cảm ơn ông xã."

"Ừm." Đường Tinh Chu đáp lại, mới nhận ra có điều gì không đúng, "Em vừa gọi anh là gì?"

Đan Ý cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên gọi anh như vậy, ôm gối rồi lui về sau sofa, nhìn lên trần nhà và cố tình giả chết, "Không biết nữa."

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Tinh Chu sát lại gần cô, không chịu bỏ qua, "Gọi lại lần nữa."

"Không, rõ ràng là anh vừa nghe thấy rồi."

"Chưa nghe thấy."

"Nói dối."

"Anh bị điếc."

"..."

Ngay cả câu này mà anh cũng dám nói ra.

Vào lúc Đan Ý nghĩ rằng anh sẽ bỏ cuộc, thì cô liền nghe thấy anh nói, "Bà xã, gọi lại lần nữa đi."

Bà xã.

Anh gọi cô là bà xã.

Sao anh có thể gọi một cách tự nhiên như vậy.

Trái tim Đan Ý đập thình thịch, ném chiếc gối trong tay sang một bên, nhào vào lòng anh, nhất quyết không để anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, thì thầm bên tai anh, "Ông xã."

Nếu không phải là hôm nay có người thân đến thăm, thì Đan Ý tin chắc cô sẽ không thể xuống khỏi giường.

(*) Người thân = Bà dì, trong tiếng Trung thì "Bà dì" ám chỉ kỳ kinh nguyệt.

Cô đứng trước gương phòng tắm, nhìn đôi môi sưng tấy của mình, ánh mắt ngập tràn lửa giận.

Chiều nay cô còn có tiết đó.

Đường Tinh Chu bước vào, ôm cô từ phía sau, đôi môi mỏng cọ vào gáy của cô, muốn hickey thêm vài vết, nhưng Đan Ý đã nhanh chóng nhìn ra ý đồ của anh, vội vàng ngăn cản, "Không gọi nữa, không gọi nữa, kiệt sức rồi."

Đường Tinh Chu bật cười một tiếng.

Anh vỗ đầu cô, xem như đã tiếp nhận, "Không chọc em nữa, thay quần áo đi rồi chúng ta ra ngoài."

Ăn xong bữa trưa, Đường Tinh Chu đưa Đan Ý trở về ký túc xá trong trường.

Lúc quay về, Đan Ý không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị người khác phát hiện ra điều gì đó.

Nhưng đã về đến kí túc xá, thì làm sao thoát khỏi ánh mắt sớm đã thành tinh của hai chị em Mộc Miên và Mộc Cận.

Đêm qua khi Đan Ý gửi tin nhắn Wechat, nói rằng cô sẽ không về ký túc xá ngủ, hai người họ đã đoán ra cô đang ở bên Đường Tinh Chu rồi.

Đôi tình nhân trẻ, lại trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, tất nhiên dính nhau như keo sơn, không thể tách rời. Bọn họ hiểu mà, rất hiểu.

Nhưng ánh nhìn của bọn họ đối với Đường Tinh Chu, chính là trong sạch không chút tì vết, ai biết được rằng khi yêu anh sẽ trở nên như thế này.

"Cmn, Chu thần dữ dội vậy sao?"

"Quả nhiên, một khi nam thần cấm dục được giải phóng, sẽ chỉ còn lại một chữ dục."

Ngay cả người vốn điềm tĩnh như Ôn Di Nhiên, sau khi nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Đan Ý, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ bừng vì xấu hổ, không nói nên lời.

Đan Ý cảm thấy, cô không còn mặt mũi để đối mặt với người khác nữa rồi.

*

Vài ngày sau, Đường Tinh Chu - một người bạn trai tiêu chuẩn, cứ tan học là đứng đợi trước cửa lớp của Đan Ý, sau đó hai người cùng nhau đi ăn.

Buổi tối, chờ cô tan ca ở quán bar thì cùng nhau về nhà, hôm sau lại đưa cô trở lại trường.

Không ai trong số các sinh viên của Thanh Đại nghĩ rằng, một người không gần thế tục như Chu thần lại vì tiên nữ mà hạ phàm, thậm chí sau khi yêu đương lại trở nên bám người như vậy.

Cuối tuần.

Sau khi kết thúc công việc ở quán bar vào tối thứ Sáu, Đan Ý ngủ lại căn hộ của cô và Đường Tinh Chu. Sáng hôm sau, khi cô mơ hồ tỉnh giấc, thì nghe thấy tiếng có người nói chuyện.

Âm thanh rất nhỏ, căn bản nghe không rõ.

Đan Ý tỉnh giấc, không biết có phải là ảo giác của cô không, mà dường như cô nghe thấy giọng của Chu Mộ Tề.

Vừa mở cửa phòng ngủ, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc của Đường Tinh Chu, "Cậu nhỏ giọng một chút."

"Sao phải nhỏ giọng, ở đây làm gì có ai khác, không lẽ cậu giấu phụ nữ? Hôm nay tôi đến là để mắng cậu cho tỉnh, cậu điên rồi phải không, tại sao không đi Mỹ nữa, cơ hội tốt như vậy mà cậu---"

Chu Mộ Tề đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên im bặt.

Ánh mắt anh ta nhìn sang Đan Ý, người đang đứng ở cửa phòng ngủ.

"Cmn, lão Tứ, cậu thật sự giấu phụ nữ sao!"

Đường Tinh Chu nhận ra bầu không khí không đúng, vừa quay đầu thì trông thấy cô.

Đôi mắt đen láy của cô không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa.

Cũng không biết cô đã nghe được bao nhiêu.

Đường Tinh Chu trực tiếp đuổi người, "Cậu về trước đi, có việc gì thì hôm khác nói sau."

Chu Mộ Tề: "Tôi---"

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Đường Tinh Chu, anh ta kịp thời ngậm miệng, lập tức nhịn lại, "Được, tôi đi đây."

Trước khi rời đi, còn thấp giọng bổ sung một câu, "Cậu tự mình nghĩ cho kỹ."

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn sang Đan Ý, do dự như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cánh cửa vừa mở ra đã đóng lại, bóng dáng của người nọ cũng biến mất, phòng khách khôi phục vẻ yên tĩnh thường ngày.

Đường Tinh Chu đi tới trước mặt Đan Ý, ngữ khí ôn hoà, "Có phải đánh thức em rồi không, âm thanh cậu ta mở cửa hơi lớn, nếu buồn ngủ thì em ngủ tiếp đi."

"Em nghe thấy rồi." Đan Ý không cho anh cơ hội chuyển chủ đề, trực tiếp hỏi, "Tại sao anh không đi Mỹ nữa?"

Đường Tinh Chu né tránh ánh mắt của cô, chưa kịp mở lời, cô đã tự mình tiếp tục, "Là vì em sao?"

Một tay anh đưa ra, muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô lại nhẹ nhàng né tránh, hiển nhiên là không muốn tiếp xúc thân thể với anh.

Đan Ý lùi về sau một hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh.

Hành động bất ngờ này của cô, khiến trái tim Đường Tinh Chu trở nên hoảng sợ, "Ý Ý, em nghe anh nói."

"Anh nghe em nói trước." Đan Ý không muốn anh chạm vào mình, là sợ anh sẽ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ngay lúc này.

Cô cúi đầu, không nhìn anh, chỉ khẽ gọi một tiếng: "Đường Tinh Chu."

"Em không muốn anh từ bỏ thứ gì đó vì em, đó không phải là điều mà em muốn."

Đan Ý đã mơ hồ đoán được điều gì đó từ sự do dự của Chu Mộ Tề.

Những ngày qua, cô quả thực chìm đắm quá độ trong hạnh phúc, mà quên mất trước kia anh đã từng nói, đầu tháng anh sẽ xuất ngoại.

Bây giờ đã gần giữa tháng Năm, nhưng anh vẫn còn ở Thanh Đại.

Điều này là không hợp lý.

Cô nhanh chóng nhìn ra vấn đề, vốn dĩ mọi chuyện đều đã an bài thoả đáng, nhưng giữa chừng đột nhiên xuất hiện thêm cô.

Cô trở thành một biến số, làm thay đổi quyết định của anh.

Đan Ý: "Em cho rằng, chỉ cần hai người yêu nhau thì những thứ như khoảng cách địa lý đều không là gì cả. Trước kia rõ ràng đã biết anh sẽ xuất ngoại, nhưng em vẫn sẵn sàng gả cho anh, điều đó đồng nghĩa với việc, em yêu anh và sẽ luôn ủng hộ anh."

Trái tim Đường Tinh Chu run lên.

Từng câu từng từ cô nói, đều đánh thẳng vào trái tim anh, tạo ra một cơn sóng dữ dội.

"Em ủng hộ anh làm những thứ anh muốn, làm những thứ anh nên làm, làm những thứ có ý nghĩa với cuộc sống của anh."

Đối với Đường Tinh Chu, Toán học đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của anh.

Lúc còn ở trường trung học, Đan Ý từng nghe một giáo viên nói rằng, Đường Tinh Chu giống như một người sinh ra để dành cho Toán học.

Tình yêu dành cho Toán học và loại thiên phú của anh, là điều không ai có thể sánh bằng.

Tương lai, anh nhất định sẽ có một vị trí nhất định trong ngành Toán học.

Đây là một đánh giá rất cao.

Đan Ý biết, đằng sau những lời đánh giá cao đó, là toàn bộ nỗ lực của Đường Tinh Chu.

Chuyện đó, đều là chuyện từ những năm trung học.

Tình yêu đơn phương của cô, ẩn chứa trong sự quan sát theo nhất cử nhất động của anh.

Cô từng thấy, anh đột nhiên lấy giấy bút trong cặp sách ra khi đang ăn cơm trong cantin của trường, bắt đầu viết ra một lời giải nào đó.

Viết được một lúc rồi dừng lại, giống như đang suy nghĩ, rồi lại viết tiếp.

Bữa cơm còn dang dở đã bị anh bỏ qua một bên.

Cô từng thấy, anh ôm một cuốn sách dày như viên gạch trong thư viện, thần sắt vô cùng tập trung.

Thi thoảng sẽ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, rồi lại mở mắt ra để đọc tiếp.

Cô từng thấy, trên đường về nhà sau khi tan học, anh thảo luận những vấn đề về Toán học mà cô nghe không hiểu với giáo viên, thái độ nghiêm túc và chuyên tâm.

Cô đã từng thấy rất nhiều, rất nhiều những cảnh tương tự.

Đằng sau danh xưng "Chu thần", là sự nỗ lực bền bỉ của anh.

Không có thiên tài nào là không cần nỗ lực tiến lên, chỉ là người khác nhìn không ra mà thôi.

Giờ đây, anh đã có thể leo lên một nơi cao hơn, đi ngắm nhìn những phong cảnh đẹp đẽ hơn, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là vui mừng thay anh.

Cô tin rằng, một ngày nào đó anh sẽ đứng trên đỉnh núi cao nhất và có một tương lai toả sáng.

Nhưng lúc này, anh đã dừng bước ngay lưng chừng núi, không leo tiếp nữa.

Vì bên cạnh anh, có thêm cô.

Đan Ý cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, khiến cho lời nói trở nên mạch lạc hơn, cô nói từng từ một: "Đường Tinh Chu, em không muốn trở thành chướng ngại vật của anh, em muốn trở thành người có thể kề vai sát cánh với anh."

Cô muốn cùng anh leo lên ngọn núi đó, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất.

Anh có thể đến đích trước, cô sẽ từ từ đi theo bước chân anh.

Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định, ẩn chứa sự cổ vũ và mong đợi dành cho anh.

"Cho nên, chúng ta cùng nhau nỗ lực."

"Anh hãy làm những điều mình mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro