54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai nười ngồi trước mộ của Đường Tinh Nhạc một lúc lâu.

Về cơ bản đều là Đan Ý nói chuyện, còn Đường Tinh Chu chỉ ngồi cạnh và im lặng lắng nghe.

Nhất động nhất tĩnh, rất hài hoà.

Cuối cùng, vào lúc hai người chuẩn bị rời đi, Đan Ý để lại hai câu nói.

"Từ nay về sau, cứ giao anh trai của em cho chị, chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

"Sau khi anh ấy xuất ngoại có lẽ sẽ rất bận, không có thời gian đến thăm em, em đừng trách anh ấy, chị sẽ thay anh ấy đến thăm em thường xuyên."

Đường Tinh Chu nhìn di ảnh của Đường Tinh Nhạc trên bia mộ, chậm rãi nở một nụ cười.

Nhạc Nhạc, anh trai của em, đang sống rất tốt.

Bên cạnh anh, có thêm một thiên thần, chính là người mà trước kia em nhắc tới, một thiên thần sau lưng mang thêm đôi cánh.

Ra khỏi nghĩa trang đã là gần trưa.

Thời gian cất cánh của Đường Tinh Chu là buổi chiều, Đường Kì dặn anh đưa Đan Ý về nhà ăn cơm một bữa trước khi rời đi.

Sau khi ăn cơm ở nhà họ Đường, hai người quay về căn hộ mà Đường Tinh Chu mua.

Trong phòng ngủ, Đan Ý ngồi bên cạnh giường, hai chân đung đưa trên không trung, nhìn Đường Tinh Chu đang thu dọn đồ đạc.

Quần áo và áo khoác đều được gấp gọn sang một bên, kế đó là một số quyển sách và nhu yếu phẩm hàng ngày, được xếp ngay ngắn theo từng loại riêng biệt.

Anh không mang theo nhiều đồ, đến nơi có thể mua thêm.

Thu dọn xong, anh đóng vali lại.

Đan Ý bừng tỉnh khỏi trạng thái thất thần, lúc này mới có cảm giác như Đường Tinh Chu thực sự sắp rời đi.

Đương nhiên là không nỡ, nhưng cô luôn cố gắng không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Bởi chính cô đã nói sẽ để anh đi.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Đan Ý vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh đang quỳ một gối trước mặt mình.

Giống như một phép màu, trong tay anh bỗng có thêm một chiếc hộp nhung màu đỏ.

Đan Ý sửng sốt, đã đoán được bên trong là thứ gì.

Quả nhiên, trong hộp là một chiếc nhẫn, giữa chiếc nhẫn có viên kim cương nhỏ hình ngôi sao, kiểu dáng đơn giản mà tinh tế.

Anh lấy nhẫn ra, nâng bàn tay trái của cô lên, chậm rãi đeo vào ngón giữa, "Em không muốn công khai cũng được, nhưng phải để cho người khác biết, rằng em có chủ rồi."

Chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa của tay trái, có nghĩa là cô đã có đối tượng, hơn nữa cũng đã chấp nhận lời cầu hôn của đối phương.

Ánh mắt Đan Ý rơi xuống bàn tay trái, mu bàn tay của anh hướng về phía cô, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn trơn.

Ngón áp út, tượng trưng cho việc, đã kết hôn.

Anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay cô, ngước mắt lên nhìn, "Anh ở nước ngoài, sẽ vì bà Đường mà thủ thân như ngọc."

Thủ thân như ngọc.

Đan Ý chỉ cần một câu nói này là đủ, bởi vì cô tin anh.

Cô nắm ngược lại bàn tay anh, mỉm cười: "Được, ông Đường."

Thời gian không còn nhiều, Đường Tinh Chu chuẩn bị xuất phát ra sân bay.

Lúc đến sân bay, bất ngờ trông thấy hai người khác, là Chu Mộ Tề và Mạnh Tử Lâm.

Chu Mộ Tề nhìn thần sắc lạnh lùng của Đường Tinh Chu, lập tức kéo giãn khoảng cách với Mạnh Tử Lâm, phủ sạch mối quan hệ, "Đừng hiểu lầm, tôi không đưa cô ta tới đây."

Ông trời làm chứng cho sự trong sạch của anh ta, lúc anh ta tới đã nhìn thấy Mạnh Tử Lâm đứng đây rồi, cũng không biết cô ta lấy được tin tức của chuyến bay từ đâu.

Mạnh Tử Lâm nhìn đôi tay đan chặt vào nhau của hai người đối diện, ánh mắt toát lên vẻ chua xót. Lúc di chuyển tầm mắt, cô ta vô tình nhìn sang bàn tay trái đang đặt trên thanh kéo hành lý của Đường Tinh Chu, ngón tay áp út có đeo một chiếc nhẫn trơn.

Trước kia không hề có, anh cũng không phải người thích đeo trang sức, ngoại trừ chuỗi hạt Phật kia.

Hơn nữa, nhẫn trơn đeo ở ngón áp út, ý nghĩa rất rõ ràng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh với vẻ khó tin, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là, "Hai người kết hôn rồi?"

Ngay cả Chu Mộ Tề bên cạnh nghe được câu này cũng sửng sốt, nhìn sang tay hai người, quả nhiên đều đeo nhẫn.

Anh ta buột miệng nói, "Cmn lão Tứ, cậu gấp đến vậy sao, còn sợ em ấy chạy mất?"

"Phải." Anh thẳng thắn thừa nhận, đúng là sợ cô chạy mất.

Nghe được câu trả lời mang tính khẳng định của anh, Mạnh Tử Lâm tự giễu cười một tiếng, tay siết chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Anh kết hôn rồi.

Phải, đã kết hôn rồi.

22 tuổi, là độ tuổi kết hôn hợp pháp dành cho nam giới.

Một người trầm ổn và giữ mình như anh, làm việc gì cũng có quy tắc, một khi quyết định kết hôn, chứng tỏ đã suy nghĩ rất cẩn thận.

Thật đúng là, không cho người khác chút hi vọng nào.

Mạnh Tử Lâm, mày nên chết tâm thật rồi.

Cô ta từng cho rằng, chỉ cần bên cạnh anh không có ai, cô ta sẽ có hi vọng, cho dù lời từ chối của anh tuyệt tình và quyết đoán ra sao.

"Mạnh Tử Lâm, tôi không thích cô, chúng ta không có khả năng."

Lúc đó, cô ta đã trả lời thế nào? Cô ta nói, "Không sao, chỉ cần em thích anh, chúng ta sẽ có khả năng."

Vì thế, mỗi ngày cô ta đều tìm cách để xuất hiện trước mặt anh, cô ta gia nhập hội sinh viên là để gặp anh nhiều hơn, chăm chỉ học Toán là để có chung chủ đề nói chuyện với anh, cố gắng thể hiện bản thân cũng là để bản thân có cảm giác tồn tại trước mặt anh.

Cô ta nghĩ, chỉ cần anh ghi nhớ mình là được, cô ta sẽ có cơ hội.

Cô ta nỗ lực một năm trời, từ lúc anh bắt đầu gọi "bạn học này" qua "bạn học Mạnh", chỉ thêm một cái họ, cô ta đã cảm thấy thoả mãn.

Cô ta cho rằng, chỉ cần nỗ lực thêm một chút, nhất định anh sẽ gọi ra tên mình. Nhưng cô ta không đợi được đến ngày đó, bởi bên cạnh anh xuất hiện một cô gái, tên là Đan Ý.

Kể từ giây phút đó, cô ta như nhìn thấy một Đường Tinh Chu hoàn toàn khác, một Đường Tinh Chu biết chủ động.

Bắt đầu từ đêm hội chào đón tân sinh viên, anh vốn không thích chỗ đông người, nhưng ngày đó lại đến hậu trường.

Khi ấy, cô ta đứng một bên quan sát, chưa từng nhìn thấy trên mặt anh xuất hiện vẻ hoảng loạn như thế, còn chủ động đỡ một cô gái khác.

Sau đó là buổi tiệc của hội sinh viên, Chu Mộ Tề nói rằng anh ta nghe ngóng được là người của câu lạc bộ âm nhạc cũng đến đó ăn nướng, vì thế anh lập tức đổi ý, nói rằng anh cũng đi.

Còn nữa, anh còn đưa nước cho cô ấy, đưa huy chương vàng của mình cho cô ấy, tự mình đến "giám sát" cô ấy trong bài kiểm tra thể chất, đặc biệt ngồi ở hàng ghế sau trên khán đài để xem màn trình diễn của cô ấy trong cuộc thi hát.

Mạnh Tử Lâm không thể đếm được còn những lần nào, nhưng cô ta hiểu rằng, chỉ cần nơi đó có Đan Ý thì chắc chắn cũng sẽ có anh, mà nơi có anh thì sẽ có Mạnh Tử Lâm cô ta.

Thì ra, dáng vẻ của anh khi thích một người chính là như thế, cũng sẽ cố gắng thể hiện cảm giác tồn tại của mình với cô ấy.

Cô ta giống như nhìn thấy chính mình trong anh.

Nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, cô ta tin rằng chỉ cần hai người họ chưa ở bên nhau, thì cô ta vẫn còn một tia hi vọng.

Cho đến ngày đó, khi anh nắm tay Đan Ý đi ngang qua cô ta, tuyên bố chủ quyền trước mặt tất cả mọi người, cắt đứt hi vọng của cả những người khác.

Khi ấy, cô ta mới cảm thấy, giấc mộng này nên tỉnh dậy rồi.

Năm xưa, với tư cách là đại diện sinh viên năm nhất, chàng thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng bước lên bục phát biểu, mặt mày sáng rực như sao, khí chất xuất chúng, trở thành tân nam thần của Đại học Thanh Thành.

Chỉ một cái liếc mắt, đã chìm vào giấc mộng của cô ta.

Giống như những nữ sinh khác, cô ta thích anh, là thứ tình cảm gọi là nhất kiến chung tình.

Cô ta vốn tưởng rằng, dựa vào ưu thế của bản thân có thể hái được bông hoa cao lãnh trên đỉnh núi cao, nhưng suy cho cùng, vẫn là tự mình dối mình mà thôi.

Tình yêu đâu có phân biệt ai đến trước ai đến sau, anh không thích cô ta là sự thật, không thể thay đổi.

Tất cả mọi thứ đều là vọng tưởng của cô ta, nếu tiếp tục vướng bận, sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Anh đã kết hôn, cô ta không nên tiếp tục cố chấp, càng không nên làm người thứ ba. Chút đạo đức này, cô ta vẫn có.

Mạnh Tử Lâm buông thõng tay, cơn đau đến từ đầu ngón tay dần biến mất.

Lần này, cô ta sẽ không nhìn anh nữa.

"Em đến để nói lời tạm biệt."

"Đường Tinh Chu, chúc anh hạnh phúc."

Sau khi Mạnh Tử Lâm rời đi, Chu Mộ Tề vẫn đứng đó, anh ta liếc nhìn Đường Tinh Chu, "Nào, lão Tứ, ôm một cái, chúc cậu sang Mỹ mọi điều thuận lợi."

Anh ta vừa nói vừa dang rộng đôi tay, định ôm người đối diện, nào ngờ bị đối phương dùng một tay chặn lại.

"Đã nhận, không đụng chạm."

Chu Mộ Tề: "......"

Cái quần què gì thế?

Tiếp theo, anh ta trơ mắt nhìn Đường Tinh Chu quay sang một bên, một tay luồn qua eo Đan Ý, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Chu Mộ Tề, người đột nhiên bị đút cẩu lương: "......"

Đối xử phân biệt không phải quá rõ ràng hay sao?

Đan Ý để mặc anh ôm, cũng không nói gì.

Lúc Đường Tinh Chu nghiêng đầu hôn lên trán cô, cơ thể Đan Ý mới có chút phản ứng, hơi dựa vào anh.

Cô từ từ giơ tay lên, vòng qua eo anh, ôm thật chặt.

Xung quanh người đến kẻ đi, cô nghe thấy âm thanh truyền đến từ loa phát thanh, nghe thấy tiếng mọi người tạm biệt nhau, nghe thấy tiếng vali lăn trên mặt đất. Cô bây giờ mới cảm nhận được, thời khắc chia xa, thực sự đến rồi.

Anh thực sự phải rời đi rồi.

"Bao giờ hạ cánh anh sẽ gọi cho em."

"Gói cước quốc tế rất đắt." Phản ứng đầu tiên của Đan Ý là tiếc tiền thay anh, "Anh gửi tin nhắn Wechat cho em là được."

"......"

Đường Tinh Chu nghe theo lời cô, "Được."

"Chìa khoá nhà căn hộ kia đã đưa em, vân tay em cũng có, có thời gian qua đó lau dọn một chút."

"......"

Đan Ý vùi mình trong lòng anh, nghẹn ngào nói: "Em là lao công à?"

Đường Tinh Chu: "Không phải, em là bà chủ."

Bà chủ.

Hai từ này, khá khiến người khác rao động.

Bà chủ Đan Ý đáp, "Em biết rồi, ông chủ."

Đan Ý nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được mà hỏi: "Tại sao khung cảnh chia tay của chúng ta không sướt mướt chút nào vậy?"

"Sợ em khóc." Câu trả lời vỏn vẹn ba chữ, cũng đủ khiến tâm trạng của cô thay đổi.

Ngón tay Đan Ý bấu chặt lấy vạt áo sau lưng anh, giọng nói mang theo vẻ kìm nén, "Đường Tinh Chu, anh thật đáng ghét."

Sao lại nói ra sự thật, khiến cô không nhịn được nữa.

Thanh âm nghẹn ngào của cô vừa thốt lên, lồng ngực Đường Tinh Chu liền đau nhói.

Anh nhìn Chu Mộ Tề đang đứng đối diện, hơi hếch cằm lên, "Cậu quay sang bên kia."

Chu Mộ Tề, người đột nhiên bị hạ lệnh vẫn còn đang thất thần, thì ra anh ta đứng đây là chướng ngại vật sao.

Giây tiếp theo, anh ta trông thấy Đường Tinh Chu buông Đan Ý ra, cúi đầu hôn cô.

Mẹ kiếp, cuối cùng Chu Mộ Tề cũng phản ứng kịp, vội vàng quay đầu đi.

Lão Tứ, quả nhiên không ai sánh bằng.

Đan Ý bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho mơ màng, cho đến khi hàm mở ra, hơi thở của anh xông vào khoang miệng cô, đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, cô mới phản ứng lại.

Sau đó anh lại rút ra, mút lấy môi cô, xoay trái xoay phải, môi và răng hoà quyện lấy nhau, câu dẫn đối phương.

Đợi đến khi hơi thở của cô dịu đi đôi chút, anh lại một lần nữa tiến sâu.

Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng mang theo cường thế, vừa hôn cô vừa giữ cằm cô, sau đó dùng đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt trơn nhẵn, ánh mắt mang theo vẻ tiếc nuối và thâm tình.

Sau nụ hôn sâu, Đường Tinh Chu rời khỏi môi cô, hai người trán chạm trán, thở dốc nhẹ.

Đôi môi của cô rất đẹp, ánh mắt long lanh tựa làn nước, nhìn anh với vẻ không đành lòng, càng thêm động lòng người.

Anh lại hôn lên môi cô, biến trăm câu ngàn chữ thu về một câu nói, "Bà Đường, hãy nhớ tới anh."

"Vâng." Đan Ý ngoan ngoãn gật đầu, móc tay qua cổ, hôn lại anh một cái.

Có hôn bao nhiêu cũng không thể nào là đủ, Đan Ý cảm thấy anh như chất gây nghiện khó bỏ.

Nụ hôn của hai người kéo dài bao lâu, thì Chu Một Tề đứng bên cạnh xấu hổ bấy lâu, anh ta luôn giữ tư thế nhìn thẳng về phía trước, không dám quay đầu.

Sớm biết vậy thì anh ta đã không tới, rõ ràng là tự ngược bản thân.

Cho đến khi tiếng thông báo của loa phát thanh vang lên, nhắc nhở các hành khách bay tới Boston, Mỹ lên máy bay càng sớm càng tốt, hai người mới miễn cưỡng buông nhau ra.

Đường Tinh Chu xoa đầu cô, "Chăm sóc cho bản thân thật tốt, nhé?"

"Ừm, anh cũng vậy."

Nhìn thấy người nọ thật sự sắp rời đi, Chu Mộ Tề mới cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại của mình, một lần nữa dang rộng vòng tay, "Này người anh em, thật sự không ôm một cái rồi đi sao?"

Đường Tinh Chu liếc sang, bước lên trước ôm anh ta một cái, rất nhanh liền buông ra, sau đó nhìn về phía Đan Ý, "Lúc tôi không ở đây, cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút."

"Chắc chắn rồi, nói thế nào cô ấy cũng là em gái cùng cha khác mẹ với tôi."

Đường Tinh Chu chỉ cần một lời này là đủ.

Anh biết con người Chu Mộ Tề, ngày thường tuy bất cần tuỳ hứng, nhưng làm việc gì cũng đáng tin, nói được nhất định sẽ làm được.

"Tạm biệt."

Anh kéo vali, đi về phía cổng sân bay.

Lúc chuẩn bị bước vào, anh quay đầu lại lần nữa.

Một nam một nữ đứng cạnh nhau cách đó không xa, Đan Ý mỉm cười vẫy tay với anh, Chu Mộ Tề đứng cạnh thì một tay cuộn chặt, chạm vào vai của mình.

Bóng dáng của Đường Tinh Chu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Nụ cười trên môi Đan Ý lập tức thu lại, bàn tay cũng chậm rãi buông xuống, ánh mắt hướng sang bên cửa sổ sát sàn bên cạnh. Bên ngoài là đường băng dài vô tận của sân bay, nơi đang đậu hơn chục chiếc máy bay lớn nhỏ màu trắng.

Không biết Đường Tinh Chu sẽ ở trên chiếc máy bay nào.

Chu Mộ Tề nói: "Được rồi, chúng ta về thôi."

"Đợi một lát nữa đi."

Ánh mắt Đan Ý vẫn nhìn ra bên ngoài.

Chu Mộ Tề cũng không rời đi, ở lại bên cạnh cô.

Hai người chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn hết chiếc máy bay này đến chiếc máy bay khác cất cánh, bay vào bầu trời trong xanh.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, ánh đèn bên ngoài bật sáng.

Thành phố này, đã hoàn toàn mất đi sự tồn tại của anh.

Đan Ý cuối cùng không kìm được nước mặt, ôm mặt oà khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro