55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau.

Thanh Thành.

Tháng 5, mùa hè lại tới.

6 giờ chiều, một cô gái trẻ bước ra khỏi cổng công ty giải trí HN.

Mái tóc đen dài của cô gái búi cao, tôn lên ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt, thanh tú mà quyến rũ. Cộng thêm chiếc váy đỏ siết eo trên người, làm nổi bật khung xương mảnh mai và làn da trắng nõn, đẹp đến mê hồn.

Đan Ý ngước nhìn bầu trời, mặt trời đang lặn dần, lơ lửng trên không trung, ánh hoàng hôn nhuốm màu cả thành phố.

Đường phố tấp nập người qua kẻ lại, dòng người bước ra khỏi ga tàu điện ngầm rồi tách ra, ai về nhà nấy.

Lại một ngày nữa sắp hết.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

"Đan Ý, đi thôi, chị tiễn em về."

Bên đường truyền tới một giọng nữ, người đại diện Lý Chân lái chiếc xe Ferrari từ bãi đậu xe dưới hầm lên, thò đầu ra ngoài cửa kính gọi cô.

Đan Ý định thần trở lại, đi về phía chiếc xe, ngồi lên ghế phụ lái rồi đóng cửa.

Lý Chân đợi cô thắt dây an toàn xong mới đạp ga.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, rời khỏi cổng công ty giải trí HN.

Đan Ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm nhận được lớp đệm êm ái bên dưới ghế ngồi, không khỏi cảm thán, "Bao giờ em mới có thể mua được chiếc Ferrari của riêng mình giống chị Chân đây."

Lý Chân cười nhẹ, "Nằm mơ là được."

Đan Ý: "......"

Thật là.

Thấy cô không tiếp lời, Lý Chân đổi cách nói, "Bảo chồng em mua cho một chiếc."

Lúc Đan Ý nghe đến danh từ đó, khuôn mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn tràn đầy khí thế đáp: "Em không dựa vào đàn ông."

Lý Chân ồ một tiếng.

Cô ấy nói sự thật, "Thật ra, chiếc xe này cũng là chồng chị mua cho."

Đan Ý lập tức đổi lời, "Vậy em cảm thấy, có thể cân nhắc lời gợi ý của chị một chút."

Lý Chân cong môi, không nhịn được mà cười thành tiếng, chợt nhớ ra một chuyện, "Hôm nay là sinh nhật của em, chồng em hẳn là sẽ về đúng không."

Nghe đến đây, Đan Ý hơi dừng lại.

Cô thất thần đáp: "Không biết nữa, gần đây anh ấy rất bận."

Sau một năm trao đổi ở nước ngoài, Đường Tinh Chu thành công nhận được offer tiến sĩ của đại học Harvard.

Cô chắc chắn ủng hộ việc anh tiếp tục lấy bằng tiến sĩ của Harvard, giọng điệu của cô khi đó mang đầy sự tự hào, "Đường Tinh Chu, anh giỏi thật đó."

"Ý Ý, anh nghĩ---"

"Em nghĩ anh nên tiếp tục học." Đan Ý biết anh suy nghĩ đến việc gì, "Chúng ta đã kiên trì yêu xa một năm rồi, cố thêm mấy năm nữa cũng vậy thôi."

"Chúng ta vẫn có thể như trước, em rảnh rỗi sẽ đến tìm anh, anh có thời gian sẽ về thăm em, không rảnh thì gọi video hoặc điện thoại."

"Chúng ta đã hứa, sẽ cùng nhau cố gắng."

Nhưng nói với anh là một chuyện, còn sau khi cúp máy, Đan Ý lại có phần khổ sở.

Chuỗi ngày yêu xa của cô vẫn chưa kết thúc, phía trước còn một chặng đường rất dài.

Nhưng cô không hối hận với quyết định khi đó của mình, cô ủng hộ việc anh leo lên đỉnh núi hơn ai hết.

Năm nay là năm đầu tiên Đường Tinh Chu học tiến sĩ, Đan Ý hoàn toàn cảm nhận được sự bận rộn của anh, anh không còn trả lời tin nhắn của cô nhanh như trước, số lần gọi video cũng giảm đi.

Đôi khi qua điện thoại, cô có thể nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của anh.

Dần dần, Đan Ý ít liên lạc với anh hơn, bởi vì bản thân cô cũng trở nên bận rộn.

Vào học kỳ hai của năm cuối, cô ký hợp đồng với Lý Chân. Ngày thứ hai sau khi trở lại trường, một người phụ nữ xuất hiện dưới ký túc xá nữ, nhìn thấy cô thì nói rằng có chuyện muốn bàn bạc.

Phản ứng đầu tiên của Đan Ý là, đào hoa của Đường Tinh Chu lại tìm đến cửa rồi.

Tại sao anh còn cuốn hút cả phụ nữ hơn tuổi chứ.

Sự phòng thủ trong mắt Đan Ý quá rõ ràng, Lý Chân chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu về bản thân.

"Tôi là Lý Chân, người đại diện nghệ sĩ của công ty giải trí HN, muốn thương lượng với cô về việc ký hợp đồng, không biết cô có ý định này không."

Công ty giải trí HN, Đan Ý nhanh chóng nghĩ đến một người.

Nhận thấy tầng dưới của ký túc xá không phải nơi thích hợp để nói về việc này, Đan Ý đề nghị: "Chúng ta tìm một nơi ngồi nói chuyện đi."

Lý Chân: "Được."

Hai người tìm một quán cafe ngoài trường, ngồi đối diện nhau.

Lý Chân có thể coi là đại diện cấp cao của công ty giải trí HN, dưới trướng từng có hai nữ ca sĩ nổi tiếng, đều là người do cô ấy tìm kiếm và ký hợp đồng, nhưng sau đó họ đều bị công ty khác dùng mức lương cao để lôi kéo.

Hai ba năm gần đây, HN dần xuống dốc, ông chủ Lâm Hàn không quan tâm đến sự phát triển của công ty, nhiều ca sĩ cảm thấy không có tiền đồ nên đã chấm dứt hợp đồng và chuyển sang công ty khác.

Nhưng Lý Chân không rời đi, bởi vì cô ấy mang ơn Lâm Hàn. Lúc mới tốt nghiệp đại học, cô ấy nợ nần chồng chất, chính Lâm Hàn đã cho cô ấy một công việc, vì thế cô ấy không thể vô ơn.

Cô ấy cũng muốn vực dậy HN một lần nữa.

Cho nên, cô ấy hao tâm tổn sức, tìm kiếm hạt giống tốt ở khắp mọi nơi.

Cuối cùng, cô ấy phát hiện ra một người tên là Đan Ý.

Một lần nọ, Lý Chân đến quán bar cùng bạn, tình cờ nghe được giọng hát của Đan Ý, cảm thấy thanh âm của cô rất đặc biệt.

Sau đó, cô ấy đến quán bar thêm vài lần để quan sát cẩn thận hơn, phát hiện Đan Ý có nhiều phong cách hát khác nhau, hơn nữa có thể khống chế rất tốt, là một hạt giống tiềm năng.

Cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp kia, chắc chắn là điểm cộng.

Lý Chân tìm hiểu được cô là sinh viên trường Thanh Đại, nên đã chủ động tìm tới.

Cô ấy chạy đến báo cáo với Lâm Hàn, "Ông chủ, tôi đã phát hiện ra át chủ bài, muốn lôi kéo cô ấy ký hợp đồng với HN chúng ta."

Lâm Hàn không quá xao động với những lời cô ấy nói, chỉ để lại bốn từ, "Tuỳ cô quyết định."

Đan Ý chỉ nghe Lý Chân nói qua về tình hình hiện tại của HN, sau đó nghe cô ấy bổ sung: "Tôi biết hiện tại HN không phát triển tốt như trước kia, chắc chắn cô sẽ lo lắng về tiền đồ của bản thân, nhưng cô hãy tin tôi---"

"Tôi ký."

Câu trả lời của Đan Ý hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý Chân, cô ấy đã nghĩ đây sẽ là một trấn chiến kéo dài, phải chờ rất lâu sau mới có thể làm Đan Ý dao động.

Hai năm nay, Đan Ý đã nghe bà ngoại đề cập đến tình hình hiện tại của Lâm Hàn, thi thoảng cô đến thăm mẹ còn gặp ông ở nghĩa trang.

Mỗi khi nhìn thấy bó hoa hồng trước bia mộ của Đan Noãn, cô liền biết Lâm Hàn đã tới đó.

Bà ngoại nói, Lâm Hàn vẫn không thể buông tay.

Người đàn ông đó, đã tự nhốt mình trong đoạn tình cảm kia, không tình nguyện bước ra.

Lâm Hạ từng một lần buột miệng nói với cô, "Năm đó, ba chị mở công ty giải trí này là vì mẹ của em."

Khoảnh khắc đó, Đan Ý mới biết tại sao lại gọi là công ty giải trí HN.

H, N.

Hàn, Noãn.

Ông dùng tên của mẹ cô, mở đường cho giấc mơ ca hát của mẹ.

Chỉ là Đan Noãn không có phúc khí, không nhìn thấy được.

Vậy thì cô sẽ thay họ hoàn thành giấc mơ đó.

Thay cho mẹ cô, thay cho cả Lâm Hàn.

Lúc Lý Chân ký hợp đồng với cô, Đan Ý trực tiếp thừa nhận mình đã kết hôn.

Cô biết, có một vài hợp đồng quy định nghệ sĩ không được yêu đương trong thời gian ký kết.

Lý Chân nghe vậy, cười nói: "Công ty chúng tôi không gò bó đến thế."

Khi đó, cô ấy chỉ hỏi một câu: "Cô kết hôn từ lúc nào?"

Đan Ý dừng hai giây, đáp: "Năm 20 tuổi."

Lý Chân: "Chồng của cô đúng là rất nóng vội, vừa đến tuổi hợp pháp đã viết tên cô vào hộ khẩu rồi."

Đan Ý không giải thích nhiều, cũng không nói mình kết hôn với ai, chỉ nói ba chữ "người ngoài ngành".

Giống như cô, Lý Chân là người đã có gia đình. Cô ấy và chồng là bạn học cấp ba, hai người gặp lại nhau trong một buổi họp lớp và nảy sinh tình cảm, đến bây giờ đã kết hôn được 5 năm.

Chồng cô ấy là ông chủ của một công ty đầu tư, bản thân cô ấy cũng là quản lý cấp cao của công ty giải trí HN, đôi bên đều có sự nghiệp riêng, và có một cô con gái 4 tuổi đang học mẫu giáo.

Trong mắt người khác, vợ chồng cô ấy là gia đình hạnh phúc điển hình.

Xe nhanh chóng lái đến khu chung cư Đan Ý sống. Cô không có nhiều lớp học vào kỳ hai năm cuối, bạn cùng phòng người thì học lên thạc sĩ, người thì ra ngoài tìm việc, mỗi người đều nỗ lực trên con đường riêng.

Sau khi Đan Ý ký hợp đồng, cô đã nghỉ việc ở quán bar, chuẩn bị cho việc ra mắt bài hát đầu tay.

Căn hộ này tương đối gần công ty, cho nên hầu hết thời gian cô đều sống ở đây.

Lý Chân: "Hai ngày nay em nghỉ ngơi một chút, vài ngày nữa phải chuẩn bị quay MV rồi."

Bài hát mới của Đan Ý đã lên kế hoạch từ lâu, do chính cô viết lời và sáng tác. Hiện tại, bài hát đã thành hình, sau khi quay xong MV sẽ đăng tải lên mạng.

"Được."

Đan Ý tháo dây an toàn, bước xuống xe.

Cô cúi người, vẫy tay với Lý Chân qua cửa sổ xe, nói lời tạm biệt.

Lý Chân nhìn cô, "Hay là em về nhà chị đi, chị tổ chức sinh nhật cho em."

"Không cần đâu chị Chân, chị mau về đón con gái đi."

Thấy cô từ chối, Lý Chân không miễn cưỡng, nói: "Sinh nhật vui vẻ, tuổi mới rạng rỡ."

Đan Ý mỉm cười, "Cảm ơn chị Chân."

"Lái xe cẩn thận."

Lý Chân ừ một tiếng, nhấn nút, cửa sổ xe lập tức kéo lên.

Đan Ý nhìn chiếc xe vụt đi, nụ cười trên môi dần thu lại.

Cô cúi đầu, xoay người, đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó.

Trong nhà không có người, tủ lạnh không có đồ ăn, có về cũng không biết ăn gì.

Hơn nữa, hôm nay thu âm bài hát mới, cô có chút mệt mỏi, không muốn tự mình vào bếp nấu nướng, bèn dứt khoát đến cửa hàng tiện lợi và kiếm chút gì ăn lót dạ.

Cô gọi món mì oden, thêm vài xiên cá.

Sau đó, cô ngồi xuống chỗ bên cạnh cửa sổ của cửa hàng tiện lợi.

Đan Ý cầm xiên que, cắn vài miếng và nhai một cách chậm rãi.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời chuyển sang màu đen, hàng ngàn ngọn đèn thắp sáng cả thành phố.

Cô bỗng nhớ về ngày ra sân bay tiễn Đường Tinh Chu, hai mắt rủ xuống, không khỏi thất thần.

Người trong cửa hàng tiện lợi đến rồi đi, chỉ có người phụ nữ ngồi một mình bên cửa sổ vẫn bất động tại chỗ.

Gần 11 giờ, nhân viên bước tới nói với Đan Ý: "Cô ơi, chúng tôi chuẩn bị đóng cửa rồi ạ."

Đan Ý bừng tỉnh quay đầu: "Được, tôi đi đây."

Cô nhìn chiếc bát giấy rỗng trên bàn, ném vào thùng rác bên cạnh.

Đan Ý bước vào thang máy trong khu chung cư, nhấn số tầng rồi nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, 11 giờ đúng.

Cô nhắm mắt lại, còn một tiếng nữa là sinh nhật cô sẽ qua.

Cũng không biết người đàn ông kia đang làm gì.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào dịp Tết Nguyên Đán tháng 2 năm nay, anh từ Mỹ bay về và ở lại hai tuần.

Đường Kì và Dung Huệ đã mời ông bà ngoại cô đến nhà họ Đường ăn cơm giao thừa, hiếm khi cả nhà tụ tập đông đủ và vui vẻ như thế.

Đầu tháng 3, Đường Tinh Chu bay về Mỹ, đến bây giờ đã là đầu tháng 5, bận rộn đến mức không có thời gian gặp nhau.

Giờ này năm ngoái là sinh nhật của cô, cũng là kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người, anh về sớm hai ngày để ở cạnh cô, nhưng năm nay lại không có tin tức gì.

Có lẽ là do quá bận nên quên mất.

Không nói là buồn, chỉ hơi hụt hẫng mà thôi.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Đan Ý vừa định dùng vân tay mở khoá thì bên trong có người mở cửa ra.

Ánh sáng trong phòng đột nhiên chiếu vào Đan Ý, trước mặt cô cũng xuất hiện một bóng người.

Đan Ý ngẩng đầu, bất ngờ chạm mắt với người đàn ông đối diện.

Đã lâu không gặp, nhưng anh vẫn tuấn tú đến thế, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trắng trẻo, trên người mặc một chiếc áo sơ mi và quần âu đen được cắt may cẩn thận, phù hợp với dáng người, carvat đen thắt trên cổ, đơn giản mà tinh tế, như mới trở về từ một sự kiện quan trọng nào đó.

Đan Ý ngây người nhìn anh, chớp chớp mắt, nhưng chôn chân tại chỗ.

Đường Tinh Chu dang tay về phía cô, nghiêng đầu mỉm cười, "Bà Đường, muốn ôm một cái không?"

Mãi đến khi nghe thấy giọng anh, Đan Ý mới xác nhận đây không phải ảo giác. Cô vòng tay qua cổ anh, nhảy cẫng lên, hai chân móc qua eo anh.

"Aaaaaa, anh trở về từ khi nào vậy?"

Hai cánh tay của Đường Tinh Chu ôm chặt eo cô, xoay người lại, giơ một chân lên để đóng cửa.

"Vừa về chưa lâu, suýt chút nữa đã lỡ chuyến bay cuối cùng trong ngày."

Kết quả, về đến nhà thì phát hiện cô không có ở đây.

"Sao em không bắt máy?"

"Hả?" Đan Ý vươn một tay ra lấy điện thoại, màn hình tối đen, ấn bật nguồn cũng không có phản ứng.

"Em quên sạc điện thoại."

Ngữ khí của Đường Tinh Chu vừa mang theo vẻ lo lắng, vừa mang theo vẻ bất đắc dĩ, "Lần sau phải nhớ sạc pin, không liên lạc được anh sẽ rất lo."

Vừa rồi, anh còn định ra ngoài tìm cô.

"Xin lỗi, em biết sai rồi."

Cô làm nũng, thu mình vào lòng anh.

Lúc này, Đường Tinh Chu mới nhận ra cô đang mặc gì. Là một chiếc váy trễ vai và siết eo màu đỏ, mỗi một đường may đều tôn lên ưu điểm trên dáng người cô, cánh tay thon thả và đôi chân dài đều lộ ra, khiến sắc da của cô càng trắng hơn, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Ánh mắt của anh trở nên tối lại, "Bà Đường, anh không ở đây, bình thường em ra ngoài đều mặc thế này sao?"

Thôi xong, bị phát hiện rồi.

"Không có, hôm nay thời tiết nóng nực, hơn nữa em chỉ ở trong phòng thu âm với chị Chân, không có người nào khác."

Trên thực tế, còn có một vài nhân viên khác, nhưng Đan Ý không nói ra.

Trong mắt cô mang theo vài phần lúng túng, nhưng vì đôi mắt dáng hồ ly vốn quyến rũ, khiến dáng vẻ của cô càng thêm phần phong tình.

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, hiển nhiên đã bị câu dẫn.

Đan Ý thấy anh không nói gì, chủ động hôn lên môi anh, âm thanh mềm nhũn nịnh nọt, "Hôm nay là sinh nhật của em, anh không được tức giận linh tinh."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã đảo khách thành chủ, đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng cô, hôn một cách mãnh liệt như sự trừng phạt.

Thế giới bên ngoài tối đen như mực.

Trong nhà lờ mờ vài tia sáng.

"Đường Tinh Chu, anh thật đáng ghét,..."

Thanh âm của cô khàn khàn mà quyến rũ, chưa nói xong, đã bị môi người đàn ông chặn lại.

Người đàn ông đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn của cô, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó đè cô lên tấm đệm màu lam khói.

Lòng bàn tay cô nóng bừng, cơ thể và trái tim cô cũng vậy.

Cổ tay trắng nõn và thon thả của cô có đeo một chuỗi hạt Phật.

Rất bắt mắt.

Không biết qua bao lâu, sóng tình mới dứt hẳn.

Đường Tinh Chu ôm cô từ phía sau, lưng của người phụ nữ áp vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, cánh tay anh vòng qua eo cô.

Anh tựa cằm lên vai cô, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Thể lực của em sa sút rồi."

Đan Ý nhắm mắt, như thể không muốn quan tâm anh.

Người đàn ông này, đêm nay đã hành hạ cô theo một cách khác.

Đường Tinh Chu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng ngủ, kim giờ chỉ vào số 11, kim phút chỉ vào giữa số 11 và 12.

Ở phút thứ 57.

Người đàn ông nghiêng đầu hôn lên má cô, giọng nói ôn nhu trìu mến: "Chúc mừng sinh nhật, bà Đường."

"Còn nữa, chúc mừng kỷ niệm hai năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro