60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ngày sau khi [Trụ Tinh] phát hành, sự nổi tiếng vẫn tiếp tục tăng lên, chiếm vị trí đầu của các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Những người đã nghe bài hát đều bày tỏ, bài hát này xứng đáng nghe đi nghe lại nhiều lần.

Với tư cách là tác giả của bài hát này, Đan Ý cũng thu về một lượng fan hâm mộ lớn, Weibo ngày càng nhiều lượt theo dõi hơn, hiện tại đã hơn 1 triệu.

Ban đầu, Đan Ý còn hỏi người đại diện của mình rằng có phải chị ấy mua fan cho cô không, bây giờ cô không dám mở Weibo ra bởi vì Weibo của cô đã bị lag kể từ ngày đầu tiên ra bài hát, cả lượt mention @ và tin nhắn riêng tư đều là 99+.

Lý Chân: "Em đừng có mơ, tiền kiếm từ ca khúc này còn chưa tới tay, chị lấy đâu ra tiền mua fan cho em."

"Có điều, người em nên cảm ơn là Ôn Cố, nếu không nhờ anh ấy đăng bài Weibo thì làm sao 100 triệu fan đó có thể biết đến em, thậm chí còn đưa em lên hot search."

Đan Ý cảm thấy Lý Chân nói không sai, bèn đề nghị, "Hay là em mời Ôn tiền bối một bữa nhé?"

"Không được." Phản ứng đầu tiên của Lý Chân chính là sợ xảy ra scandal, "Nếu em bị bắt gặp đi ăn với Ôn Cố vào thời điểm này, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn."

Đan Ý: "Sẽ nói em ôm đùi người ta?"

Lý Chân: "Ôm đùi đã là từ nhẹ nhàng nhất rồi, đến lúc đó sẽ xất hiện những từ còn khó nghe hơn mà em không bao giờ ngờ tới. Con người trong xã hội ngày nay, rất giỏi trong việc đánh tráo khái niệm, bạo lực mạng cũng là điều rất khủng khiếp."

Đan Ý cho rằng những lời Lý Chân nói đều đúng, hơn nữa lưu lượng của Ôn Cố quá lớn, đến lúc đó bất kể cô có giải thích thế nào, đều sẽ bị nói là cọ nhiệt.

"Vậy chị Chân, chị có phương thức liên lạc của tiền bối Ôn không? Trợ lý cũng được. Em chỉ muốn nói một lời cảm ơn với anh ấy, chuyện mời cơm để sau hẵng nói."

Lý Chân: "Chị không có."

Đan Ý không hiểu, "Vậy chị mời tiền bối Ôn làm nam chính MV của em kiểu gì vậy?"

Lý Chân: "Nói đến đây, em phải cảm ơn một người khác."

Đan Ý: "Là ai?"

Lý Chân: "Không phải em hỏi chị còn bán ai sao..."

Cô ấy khẽ cười, nói ra một câu đủ khiến đối phương kinh ngạc, "Chị bán ông chủ của chúng ta."

Đan Ý sửng sốt, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến đáp án này.

Nói như vậy, là Lâm Hàn tìm đến Ôn Cố?

Lý Chân nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, hỏi ra một câu mà cô ấy đã cất giữ trong lòng từ lâu, "Đan Ý, em nói thật cho chị biết, rốt cuộc em và ông chủ của chúng ta có mối quan hệ như thế nào?"

Việc Đan Ý đồng ý ký hợp đồng với HN là nằm ngoài dự đoán của Lý Chân.

Về sau, lúc Lý Chân đưa hợp đồng cho ông chủ của mình là Lâm Hàn ký tên, người đàn ông xem xong thông tin cá nhân của Đan Ý, chỉ để lại đúng một câu: "Hãy cho cô bé tất cả những tài nguyên tốt nhất, cần tôi ra mặt cũng được."

Lâm Hàn ở trong làng giải trí lâu như vậy, đương nhiên sẽ có đủ mối quan hệ. Chỉ là tính cách của ông trước giờ không tranh không đoạt, càng không theo chủ nghĩa thực dụng, cho nên rất ít khi dùng đến những điều này.

Đây là lần đầu tiên Lý Chân thấy ông dùng cách này để nâng đỡ một người, cũng là cách đãi ngộ mà trước đây chưa nghệ sĩ nào trong công ty có được.

Vì thế khi Lý Chân gửi kịch bản MV mà Đan Ý muốn quay và hỏi ý kiến Lâm Hàn về việc mời ai làm nam chính của MV thì tốt, ông rất nhanh đã nghĩ tới một người, "Ôn Cố."

Khi đó, Lý Chân cảm thấy chuyện này rất khó xảy ra.

Ôn Cố là ai cơ chứ, nam nghệ sĩ hàng đầu trong nước, người chồng quốc dân, ngoại hình gia thế nhân phẩm đều không thể chê vào đâu, lại có hơn 100 triệu fan hâm mộ. Lưu lượng này, địa vị này, sao có thể hạ mình để xuất hiện trong MV đầu tay của một ca sĩ mới không tên tuổi.

"Ông chủ, Ôn Cố trước giờ chưa từng xuất hiện trong MV của bất kỳ ai. Hơn nữa, địa vị của anh ấy như vậy, lịch trình cũng rất kín..."

Lâm Hàn: "Tôi không nhìn địa vị mà là nhìn người, Ôn Cố là nam chính thích hợp nhất cho kịch bản này."

Bởi vì anh giống Đường Tinh Chu nhất, phù hợp với hình tượng nam chính nhất.

Kịch bản này ông có thể nhận ra, nam chính mà Đan Ý viết lên chính là Đường Tinh Chu.

Lâm Hàn đã nghe con gái của mình là Lâm Hạ nói về chuyện Đan Ý và Đường Tinh Chu ở bên nhau, sau đó ông còn đích thân đến Đường gia một chuyến, nói chuyện với Đường Kì và Dung Huệ.

"Em và mẹ cô bé là cố nhân, không ngờ con gái của cô ấy lại ở bên cháu họ của em, thật tốt."

Người cháu họ Đường Tinh Chu này của ông, mặc dù hai người gặp nhau không nhiều, nhưng ấn tượng rất tốt, cách đối nhân xử thế không có gì để nói.

Có thể nói, Đường Tinh Chu là người xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của dòng họ, Đan Ý và Đường Tinh Chu ở bên nhau, Lâm Hàn cảm thấy rất yên tâm.

Nhưng anh không biết Đan Ý trong mắt người nhà họ Đường có ấn tượng như thế nào, bèn đến để tìm hiểu thêm.

Dung Huệ: "Đúng là duyên phận trời ban, đứa trẻ Ý Ý này rất tốt..."

Lời trong lời ngoài của bà đều là khen ngợi Đan Ý, thể hiện sự yêu thích của mình với cô gái nhỏ.

Lúc này, Lâm Hàn mới thật sự yên tâm, xem ra sau này Đan Ý sẽ không xảy ra mâu thuẫn về mẹ chồng nàng dâu.

Lúc rời khỏi nhà họ Đường, ông khom người cúi đầu trước vợ chồng họ Đường, ngữ khí vô cùng thành khẩn: "Về sau, xin mọi người hãy chăm sóc Đan Ý thật tốt."

...

Lúc Ôn Cố mới ra mắt, danh tiếng chưa cao, đã xảy ra mâu thuẫn với phía đầu tư, suýt chút nữa bị phong sát. Khi đó, là Lâm Hàn đã mượn thế lực của nhà họ Lâm để giúp anh giải quyết, vì thế Ôn Cố nợ ông một ân huệ.

Lâm Hàn nói, chỉ cần anh làm nam chính trong MV của Đan Ý, ân huệ này xem như trả xong.

Đối với Ôn Cố mà nói, làm khách mời chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thứ anh nợ Lâm Hàn lại là một ân huệ lớn, hoàn toàn có thể sử dụng ở nơi khác.

Nhưng Lâm Hàn chỉ cần anh làm chuyện này là đủ.

Lý Chân không ngờ Lâm Hàn thật sự đích thân mời Ôn Cố về làm nam chính của MV lần này.

Cô ấy đương nhiên vui mừng, Đan Ý có thể hợp tác với Ôn Cố, cộng với tài năng của cô, thì chuyện nổi tiếng chỉ là sớm hay muộn.

Lâm Hàn thật sự đã mở ra con đường xán lạn nhất cho Đan Ý trong làng giải trí.

Vì thế, Lý Chân thực sự rất tò mò, rốt cuộc Đan Ý là ai.

Phải nói là, cô là gì của Lâm Hàn, mà có thể khiến Lâm Hàn dốc sức giúp đỡ đến thế.

Đan Ý nghe Lý Chân nói xong, mới nhận ra rằng người đứng sau giúp đỡ cô tất cả những điều này là Lâm Hàn.

Lý do ông giúp đỡ cô rất rõ ràng, là bởi vì mẹ cô.

Câu chuyện của mẹ cô và Lâm Hàn quá phức tạp, Đan Ý không đi vào chi tiết mà chỉ nói qua về mối quan hệ của hai người, "Chú Lâm Hàn là bạn tốt của mẹ em."

"Bạn tốt?" Lý Chân không biết thì ra mẹ của Đan Ý và Lâm Hàn là mối quan hệ này.

"Chị quen biết ông chủ của chúng ta cũng khá lâu rồi, chưa từng thấy ông ấy có mối quan hệ tốt với người phụ nữ nào, mẹ em cũng rất thật kín tiếng, hôm nào chị nhất định phải đến thăm."

Đan Ý giật mình, thành thật nói: "Mẹ em, đã qua đời vài năm trước rồi."

Lý Chân: "Thật xin lỗi, chị..."

Đan Ý lắc đầu, "Không sao."

Lúc này, Lý Chân mới vô thức nhớ lại thông tin mà Đan Ý điền trước đó, ngoài thông tin của ông bà ngoại, thì cô bỏ trống hai cột về ba mẹ.

Bản thân cô ấy cũng là một người mẹ, đột nhiên cảm thấy rất xúc động.

Lý Chân xoa đầu Đan Ý, nhẹ nhàng nói: "Đan Ý, sau này em sẽ trở thành một ca sĩ giỏi giang, mẹ em nhất định sẽ rất tự hào về em."

_

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc công việc, Đan Ý đến nhà họ Lâm một chuyến.

Cô gọi điện trước cho Lâm Hạ, "Chị, chú Lâm Hàn có ở nhà không?"

Lâm Hạ: "Có đó."

"Vâng, một lát nữa em sẽ tới."

Lâm Hàn: "Được, ba chị biết em đến nhất định sẽ rất vui."

Trên đường đi, Đan Ý mua chút trái cây và quà. Vừa xuống xe, cô đã trông thấy Lâm Hàn đứng đợi bên đường, ông bước ra ngoài và đứng đợi cô ở đây.

Cô gọi một tiếng, "Chú Lâm Hàn."

Lâm Hàn mỉm cười, nhìn đồ vật trên tay cô, "Tại sao còn mang đồ tới, con đến là tốt lắm rồi."

Đan Ý: "Chút thành ý của con mà thôi."

"Ngoài trời nóng quá, chúng ta mau vào trong đi."

Cả hai vừa nói chuyện vừa đi về cổng nhà họ Lâm.

Sau khi tốt nghiệp, Lâm Hạ đến làm việc trong một đoàn kịch, thường xuyên bay ra nước ngoài, gần đây mới có thời gian rảnh rỗi ở nhà.

Đan Ý xem được bài viết trên vòng bạn bè mới biết cô ấy đã trở về, vì thế hỏi rằng Lâm Hàn có nhà hay không.

"Chị lại xinh đẹp hơn rồi."

Mặc dù mái tóc ngắn màu bạch kim mang tính biểu tượng đã được nhuộm lại thành màu đen, nhưng phong cách cool ngầu vẫn còn đó. Lâm Hàn mặc chiếc áo vest ngắn và quần short denim sáng màu, để lộ cánh tay và đôi chân mịn màng, cả người xinh đẹp và bừng sáng.

Lâm Hạ nhìn về phía cô, ra vẻ soái khí, "Chị thích nhất là dáng vẻ thật thà của em."

Cô ấy bưng trà đã chuẩn bị sẵn lên, "Vốn dĩ chị muốn lấy coca cho em, nhưng ba chị không cho."

Lâm Hàn khẽ nhíu mày, "Không nên uống quá nhiều đồ có ga."

Lâm Hạ bĩu môi, không tán thành.

Mặc dù về mặt lời nói, cô ấy hay chống lại Lâm Hàn, nhưng trên thực tế đều nghe theo.

Đan Ý cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon bên cạnh, nói ra mục đích của chuyến thăm này, "Hôm nay con đến đây là để cảm ơn chú Lâm Hàn."

"Chị Lý Chân đã nói với con cả rồi, là chú đích thân mời tiền bối Ôn tới..."

Lâm Hàn ôn hoà đáp, "Chuyện nhỏ mà thôi, chú còn muốn cảm ơn con vì đã giúp công ty kiếm tiền."

Đan Ý: "Cho dù thế nào, con vẫn phải cảm ơn chú."

Cô là nghệ sĩ mới xuất đạo, lại có thể hợp tác với tên tuổi lớn như Ôn Cố trong đĩa đơn đầu tiên, khởi điểm đã cao hơn người khác vài phần.

Lâm Hàn nhìn cô ở khoảng cách gần, thần sắc có phần sững sờ, nhưng rất nhanh đã tách khỏi khuôn mặt trong trí nhớ của ông.

"Không, không có gì. Sau này có khó khăn gì, đều có thể nói cho chú Lâm Hàn nghe."

"Con cũng có thể coi chú Lâm Hàn như người thân của mình."

Đan Ý bất ngờ ngước lên nhìn ông, ngón tay trên đầu gối vô thức co lại rồi thả lỏng ra.

Lâm Hàn nhận ra câu nói này có chút không phù hợp, bèn bổ sung, "Ý của chú là, con và Tinh Chu đã kết hôn, cũng xem như là người nhà họ Lâm, chúng ta chính là người thân của con."

Trong nháy mắt, Đan Ý nhẹ nhàng gật đầu, nhìn ông và Lâm Hạ, "...Vâng."

Lâm Hàn mỉm cười.

Ba người ngồi nói chuyện một lúc, khoảng một giờ sau thì Đan Ý xin phép rời đi.

Lâm Hàn níu cô lại, "Ở lại ăn cơm rồi đi con."

Đan Ý: "Không cần đâu ạ, làm phiền tới mọi người rồi."

Là cô đột nhiên tới làm khách, quản gia nhà họ Lâm chắc chắn không chuẩn bị trước đồ ăn, cô cũng không muốn làm phiền người ta.

Cô đứng dậy toan rời đi, nhưng Lâm Hàn một mực muốn giữ lại.

Đan Ý nghĩ ra một cách giải thích khác, "Chú Lâm Hàn, hôm nay là con mạo muội đến quấy rầy, con còn có việc phải rời đi trước."

"Sau này có thời gian, con sẽ lại tới thăm chú."

Lâm Hàn nghe cô nói sau này sẽ tới thăm, nụ cười lập tức trở nên sâu hơn, "Được, sau này hãy tới đây thường xuyên hơn."

_

Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Đan Ý bắt taxi trở về khu mình sống.

Xuống xe, cô đến siêu thị gần đó để mua ít thức ăn cho bữa tối.

Bước ra khỏi thang máy, đi về phía căn phòng 1314 quen thuộc, việc đầu tiên cô làm sau khi mở cửa chính là thay giày, nhưng chợt phát hiện dưới sàn rọi lên tia sáng yếu ớt.

Cô nhìn sang, thấy đèn trong phòng khách đang mở, một người một chó đang nằm trên sofa và ngủ thiếp đi.

Người đàn ông đã hơn nửa tháng không gặp đang nằm nghiêng trên chiếc sofa màu xám, hai chân co lại vì không đủ chiều dài, dưới đầu kê một chiếc gối, đang chìm đắm vào giấc ngủ.

Chú cún lông vàng nằm trong lòng anh, tứ chi dang ra chiếm hai phần ba diện tích, cũng đang ngủ say sưa.

Đan Ý đặt đồ trên tay xuống, nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống bên cjanh sofa. Cô vừa ôm lấy chú cún lông vàng thì cổ tay bị nắm lại---

Đường Tinh Chu hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng hành động đi trước ý thức, cảm giác được độ chân thực trong lòng bàn tay, anh mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người trước mắt mình.

"Anh tỉnh rồi à?"

Đường Tinh Chu nhìn chú cún trong lòng cô, câu đầu tiên anh nói là: "Tại sao em ôm nó trước mà không phải anh?"

Đan Ý không ngờ anh lại có phản ứng này, người đàn ông này sao lại ghen tuông với cả chó cơ chứ.

Cô nhanh nhẹn đáp: "Em phải ôm nó ra trước thì mới ôm anh được."

Đường Tinh Chu vẫn nắm lấy tay cô, dáng vẻ "Anh đang im lặng xem em tự biên tự diễn thế nào".

"Lát nữa nếu Ngũ Thất tỉnh lại thì..." Lời còn chưa dứt, chú cún trong tay đột nhiên sủa một tiếng, tự động nhào vào lòng cô, cọ tới cọ lui không ngừng.

Đường Tinh Chu tinh mắt nhìn thấy móng vuốt nó sắp vượt lên trên, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lần trước, bèn vội vàng chụp lấy nó. Kết quả, ngón tay của anh vô tình chạm phải nơi mềm mại đó.

Hai người nhìn nhau, đồng thời sững sờ.

Sau khi Đan Ý phản ứng lại, xấu hổ đến mức đem chú cún lông vàng ném thẳng vào lòng Đường Tinh Chu, tức giận đứng dậy, "Cha con hai người đều như nhau cả!"

Đường Tinh Chu thậm chí không biết mình có thêm một đứa con trai từ khi nào.

Chú cún nhỏ dường như biết mình đã chọc giận nữ chủ nhân của căn nhà này, không chạy theo như mọi khi nữa mà ngoan ngoãn nằm trên người ông chủ.

Đường Tinh Chu cúi đầu nhìn chú cún, giật tai nó, cười nói: "Nói mày đó."

...

Trong bếp.

Đan Ý vo gạo nấu cơm, sau đó cầm rau cô mua ở siêu thị cho vào bồn rồi rửa sạch.

Đột nhiên sau lưng truyền đến luồng khí ấm áp, Đường Tinh Chu ôm cô từ phía sau, vòng tay qua eo cô, tựa cằm lên bờ vai cô.

Anh chủ động nhận sai, "Anh không cố tình mà."

Anh không cố tình chạm vào đó, là anh muốn ngăn hành động của chú cún, nên mới vô tình sượt qua.

Đan Ý hừ một tiếng, nhưng cũng không phản ứng quá lớn, giọng nói của cô ngay cả khi tức giận cũng rất mềm mại.

Đôi môi của Đường Tinh Chu rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô, sau đó di chuyển đến bên tai.

Khi nói ra lời này, giọng nói mang theo vẻ vô tội, "Nhưng trước đó đâu phải anh chưa từng hôn qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro