65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với việc đơn giản như ghi âm, Đan Ý tất nhiên sẵn sàng làm.

Ngay lập tức, cô cầm điện thoại đang đặt trên đầu giường của Đường Tinh Chu lên, mở khoá bằng vân tay của mình, bấm vào phần ghi âm.

Cô hắng giọng vài tiếng, bắt đầu hát chay.

Đường Tinh Chu nằm bên cạnh, nhìn cô đang tập trung hát.

Tiếng hát không giống với giọng nói chuyện thường ngày, nhưng vẫn rất êm tai, nhẹ nhàng trầm bổng, có cao có thấp.

Cuối bài hát, cô còn nói thêm một câu: "Ông xã, hãy nhớ đến em nhé."

Ghi âm xong, Đan Ý cảm nhận được bên cạnh mình có một ánh mắt nóng như thiêu đốt, bèn quay đầu lại.

Ánh mắt người đàn ông toát lên vẻ dịu dàng, sự lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt cũng trở nên ôn hoà đến lạ thường, trên môi nở một nụ cười.

Cứ như vậy, nhìn cô từ đầu đến cuối.

Đan Ý đặt điện thoại xuống, nhào vào lòng anh, khẽ nói: "Anh đừng nhìn em như vậy, em rất xấu hổ."

Đường Tinh Chu lật người cô lại, hôn lên môi cô.

Cô khép hờ mắt, cơ thể toát ra mùi hoa hồng nhẹ nhàng, trên chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh còn vài vết hickey mà anh để lại.

Chỉ là một nụ hôn, nhưng Đan Ý có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.

Đan Ý vòng tay qua cổ anh, siết chặt hơn, mím môi rồi thì thầm vào tai anh.

"Anh, muốn tạm ứng tiếp sao?"

Đường Tinh Chu không đáp, trực tiếp dùng hành động để trả lời cho câu hỏi này.

Đến tối, hai người cùng nhau ăn tối ở nhà.

8 giờ, Đường Tinh Chu lên chuyến bay trở về Boston, Mỹ.

_

Cuối tháng 6, sinh viên năm cuối của Đại học Thanh Thành chính thức tốt nghiệp, các học viện lần lượt sắp xếp các buổi chụp ảnh tốt nghiệp và lễ trao bằng.

Khoa Âm nhạc của Đan Ý đứng thứ hai từ dưới lên, xếp lịch vào thứ Bảy.

Đêm trước hôm đó, Đường Tinh Chu vẫn đang ở nước ngoài, cùng Đan Ý gọi video call.

Đường Tinh Chu sống chung với người khác trong căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, anh đang ở trong phòng riêng.

Anh vốn định vừa nói chuyện với cô vừa viết báo cáo, nhưng đang nói chuyện thì có người gõ cửa tìm anh có việc, nên Đường Tinh Chu tạm thời rời đi.

Một lúc sau, Đan Ý vẫn không thấy anh đâu, có phần buồn chán.

Cô nhớ ra ngày mai phải chụp ảnh tốt nghiệp, bèn muốn thử thay quần áo để xem hiệu quả ra sao.

Ngày mai Đan Ý cần mặc hai bộ đồ, một là đồng phục cử nhân, hai là trang phục chỉnh tề.

Trước đây, trong tủ của Đan Ý không có trang phục nào quá trang nghiêm, Vì thế mà vài ngày trước, lúc cùng bạn cùng phòng đi mua sắm, cô thử vài bộ thấy đúng kích cỡ đã trực tiếp mua về. Sau đó về nhà giặt sạch sẽ xong cũng cất luôn vào tủ, chưa có dịp mặc.

Vừa thay quần áo xong, trước máy tính đã xuất hiện bóng dáng của Đường Tinh Chu.

Anh định lên tiếng gọi cô, nhưng khi thấy cô thay đồ bước ra, giọng nói lập tức thu về.

Con gái ở nhà thường có thói quen buộc tóc cho gọn gàng, Đan Ý cũng vậy. Cô buộc tóc lên cao, thuận tiện thay bộ đồ chỉnh tề mà mình mới mua.

Cô đứng trước gương soi toàn thân, không hề nhận ra rằng ở chiếc máy tính cách đó không xa, Đường Tinh Chu đang chăm chú ngắm nhìn cô.

Vì quá tập trung thử quần áo, nên Đan Ý không hề phát hiện ra anh đã quay về chỗ.

Trang phục chỉnh tề và sườn xám là hai loại trang phục có thể kiểm tra dáng người một cách hiệu quả nhất, bởi nó có thể phô diễn toàn bộ đặc điểm và làm lộ ra khuyết điểm của người mặc.

Đan Ý hiển nhiên thuộc vế trước. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng, gọn gàng trang nhã. Vạt áo sơ mi được sơ vin vào trong chiếc váy ngang hông màu đen, độ dài không quá đầu gối, để lộ ra bắp đùi nhỏ nhắn và đôi chân thon thả.

Có điều, dù đã mua size nhỏ nhất nhưng váy vẫn hơi rộng, cô phải dùng một chiếc kẹp đen để giữ cho khỏi tụt váy.

Dưới chân đi một đôi cao gót nhung đen, khiến cô cao lên không ít.

Nơi cần bằng phẳng thì bằng phẳng, nơi cần nhô ra thì nhô ra.

Từ góc độ của Đường Tinh Chu, anh không chỉ nhìn thấy lưng của cô, mà còn có thể nhìn thấy phía trước thông qua chiếc gương soi toàn thân.

Cô hơi ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần, hai tay đang cài khuy trên cùng của chiếc sơ mi trắng.

Có lẽ vì quần áo mới, khuy áo khá nhỏ nên liên tục bị bung ra, khiến cô bất lực thở dài.

Sau đó, cô sửa sang lại quần áo, một tay chống eo, xoay người từ trái sang phải.

Rất đẹp.

Đan Ý đang tự tán thưởng vẻ đẹp của mình, lúc quay người lạii, ánh mắt vô tình rơi xuống chiếc máy tính cách đó không xa. Trên màn hình không còn là một chiếc ghế trống, mà là khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông quen thuộc.

Đan Ý tròn mắt, hỏi anh: "Anh quay lại từ bao giờ vậy?"

"Đúng lúc em vừa thay quần áo xong."

Đan Ý: "! ! !"

Nói vậy là, anh đã thấy dáng vẻ cô tự luyến trước gương rồi sao?

Giây tiếp theo, người đàn ông dường như đoán ra suy nghĩ của cô, ánh mắt quét từ trên xuống dưới một lượt.

Đôi mắt đen của anh lướt từ trên khuôn mặt xuống cổ, rồi đến chiếc áo sơ mi trên người cô.

Ánh mắt rõ ràng có chút thay đổi.

Đường Tinh Chu tích chữ như vàng, chỉ đưa ra đánh giá bằng bốn chữ, "Dáng người rất đẹp."

Mặc dù anh vẫn luôn biết điều này, nhưng bình thường cô rất ít khi mặc đồ bó sát như vậy.

Ngoại trừ bộ sườn xám trong Đại hội Thể thao của trường trước kia.

Cô quả thực rất hợp mặc những bộ đồ như thế này, nhưng Đường Tinh Chu sẽ không để cô mặc vậy thường xuyên. Nếu cô muốn mặc, chỉ có thể mặc trước mặt anh,

Đường Tinh Chu liếc nhìn đôi chân thon dài của cô, khẽ cau mày, "Không thể mặc quần dài sao?"

Đan Ý phản bác, "Mặc quần dài chụp ảnh không đẹp."

"Người đẹp là được."

"Không được, anh chưa nghe câu người đẹp vì lụa sao..." Nói giữa chừng, cô đột nhiên dừng lại, "Anh vừa nói cái gì đẹp?"

Khuy áo trên cùng không cài cúc, lúc cô cúi đầu xuống, đường viền cổ áo để lộ ra mảng da thịt trắng nõn.

Đường Tinh Chu có thể nhìn thấy rõ ràng từ góc độ này.

Rõ ràng biết cô đang gài bẫy, nhưng anh vẫn thuận theo, "Người đẹp."

Khoé môi Đan Ý không kìm được mà cong lên, "Anh đang khen em xinh sao?"

"Ừm, vợ anh xinh nhất."

Đan Ý thở dài một tiếng, lấy tay che mặt, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

"Em cũng biết là mình rất xinh."

Đường Tinh Chu quay lại chủ đề vừa rồi, "Vậy mặc quần dài được không?"

Đan Ý cúi đầu nhìn bản thân, "Ngày mai em còn mặc đồng phục cử nhân bên ngoài nữa, sẽ không lộ quá nhiều đâu."

"Mọi người đều mặc váy."

Cô bất đắc dĩ nhìn anh, kéo dài giọng điệu, "Em cũng muốn mặc váy."

Phụ nữ làm nũng chính là vũ khí mang tính sát thương cao nhất.

Đường Tinh Chu cuối cùng thoả hiệp, "Nếu em thích thì mặc."

Đan Ý lập tức vui vẻ, hôn gió qua màn hình.

Nhìn động tác ấu trĩ mà đáng yêu của cô, Đường Tinh Chu không khỏi cúi đầu bật cười.

Trung Quốc và Mỹ có chênh lệch về múi giờ, bên Đường Tinh Chu đang là buổi sáng. Anh mở điện thoại ra, kiểm tra chuyến bay trong ngày, hỏi cô: "Ngày mai mấy giờ em bắt đầu chụp ảnh?"

"Chụp ảnh tốt nghiệp toàn khoa là 7 giờ, nhưng không nhất định phải đến đúng giờ. Chụp ảnh khoa xong thì đến chụp ảnh lớp, chắc là khoảng 9 giờ." Đan Ý nói.

"Được, em đợi anh một lát."

Đường Tinh Chu áp điện thoại vào tai, gọi điện đi.

Video chưa tắt, Đan Ý có thể nghe thấy anh đang nói chuyện với người nào đó bằng vốn tiếng Anh lưu loát.

Cô nhìn người đàn ông trên màn hình, góc nghiêng hoàn hảo, yết hầu di chuyển lên xuống, từ quai hàm đến cổ, mỗi đường nét đều rõ ràng.

"Yes, I miss my wife."

Khi nói câu này, anh nghiêng đầu liếc qua Đan Ý.

Đan Ý một tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh.

Trái tim đã lỡ nhịp từ bao giờ không hay.

Trò chuyện thêm vài câu, Đường Tinh Chu mới cúp máy.

Thấy anh tắt điện thoại, Đan Ý ngập ngừng hỏi, "Ngày mai anh có thể quay về sao?"

Cô biết khoảng thời gian này Đường Tinh Chu rất bận rộn, sự mệt mỏi thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh, "Không quay về cũng không sao, em không muốn anh quá sức."

"Gặp em sẽ không mệt nữa." Anh đột nhiên thốt ra câu tán tỉnh.

Đường Tinh Chu cố tình trêu chọc cô, "Bà Đường, anh đã nghỉ phép rồi, em vẫn không muốn anh quay về sao?"

Nghỉ phép đồng nghĩa với có thể quay về.

Đan Ý mím môi cười, đuôi mắt hơi nhướng lên, "Vậy bà Đường đồng ý cho anh quay về."

"Được, ngày mai bà Đường muốn quà tốt nghiệp gì?"

Đan Ý đáp, "Anh quay về chính là món quà tốt nghiệp tốt nhất rồi."

Nghe vậy, Đường Tinh Chu hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Ngay khi định nói gì đó, điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên, kèm theo đó là tiếng nhạc chuông.

"Ông xã, hãy nhớ đến em nhé~ Ông xã, hãy nhớ đến em nhé~ Ông xã, hãy nhớ đến em nhé~"

Nghe thấy giọng nói của chính mình từ đầu dây bên kia, Đan Ý chợt hoá đá tại chỗ.

Gò má cô đỏ bừng, lan đến tận mang tai.

Đồng tử cô giãn ra, "Cái, cái gì vậy?"

Đường Tinh Chu ngược lại rất bình tĩnh, "Chuông điện thoại của anh."

"Cho anh hai phút, anh đi nghe điện thoại." Anh liếc nhìn tên người gọi tới, nói xong liền đứng dậy, rời khỏi tầm nhìn của cô.

Hai phút sau, Đường Tinh Chu trở lại.

Anh nhìn Đan Ý trên màn hình, tư thế giống hệt lúc anh rời đi, anh hoài nghi: "Mạng lag rồi sao?"

Đúng lúc anh định kiểm tra lại mạng, thì nghe thấy giọng nói gần như suy sụp của Đan Ý truyền tới, "Nhạc chuông của anh? Sao anh có thể lấy nó làm nhạc chuông được chứ?"

Thật sự quá quá quá quá xấu hổ!

Đường Tinh Chu nghiêm túc nói, "Bạn học xung quanh hầu như đều là người nước ngoài, họ nghe không hiểu."

Nhóm nghiên cứu mà anh tham gia có rất ít người có thể nói tiếng Trung, thi thoảng sẽ có người nói ra một hai câu tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn.

Hơn nữa, điện thoại của anh thường đặt ở chế độ rung hoặc im lặng. Chỉ khi nói chuyện với Đan Ý, anh mới đặt chuông vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng nào đó.

Đan Ý lấy tay che mặt, vẫn cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác.

Đường Tinh Chu nhìn người phụ nữ gần như cúi gằm mặt xuống bàn, tự cho mình là đúng: "Nhạc chuông như vậy, coi như lời nhắc nhở đến anh."

Nhắc nhở anh, phải luôn nhớ đến cô.

Lần đầu tiên, cuộc gọi xuyên giới này bị Đan Ý cắt đứt, kết thúc giây phút xấu hổ của chính mình.

...

Ban đêm, khi đã say giấc.

Đan Ý nằm một mình trên chiếc giường màu xanh khói, mái tóc đen xoã phủ trên gối.

Trong căn phòng bật điều hoà mát mẻ, cô trở mình trong chăn bông, không tài nào ngủ được.

Khung cảnh buổi tối vô thức hiện ra.

"Ông xã, hãy nhớ đến em nhé."

Bảy chữ này, lặp đi lặp lại, không ngừng.

Xin hỏi, làm thế nào mới có thể xoá trí nhớ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro