69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm cùng ngày, Đường Tinh Chu lên máy bay trở về Mỹ.

Sau ngày chụp ảnh tốt nghiệp của khoa Âm nhạc là đến lịch của khoa Công nghệ Thông tin, buổi tối là tiệc tốt nghiệp.

Đan Ý và Trác Khởi học cùng nhau từ cấp ba lên đại học, hôm qua cậu còn giúp cô chụp rất nhiều ảnh, hôm nay đến lượt người ta tốt nghiệp, dù thế nào cô cũng phải tới xem.

Đêm qua Đan Ý ngủ ở nhà riêng, nhìn thời gian thấy còn sớm, bèn từ căn hộ đi thẳng về ký túc xá một chuyến.

Hai chị em Mộc Miên và Mộc Cẩn đêm qua cũng về nhà với bố mẹ, ký túc xá chỉ có mình Ôn Di Nhiên, lúc Đan Ý quay về thì cô ấy đã tỉnh giấc.

"Chào buổi sáng, Di Nhiên." Đan Ý chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Ôn Di Nhiên mỉm cười gật đầu.

Thấy cô ngày hôm nay mặc một chiếc váy bó màu đỏ, còn trang điểm cầu kỳ, Ôn Di Nhiên bèn hỏi thêm một câu: "Ăn diện xinh đẹp thế này là chuẩn bị đi đâu chơi sao?"

Đan Ý vừa lục lọi tủ quần áo, vừa trả lời, "Không có, chỉ là đến xem Trác Khởi chụp ảnh tốt nghiệp mà thôi."

"Đột nhiên tớ cảm thấy chiếc váy trên người mình quá nổi bật, sợ cướp mất hào quang của cậu ấy, nên muốn thay bộ khác."

Ôn Di Nhiên nghe đến cái tên nọ, chợt sững lại, "Ồ, thì ra là vậy."

Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Đan Ý đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem.

Từng tin nhắn Wechat mới nhất liên tục nhảy trên màn hình.

Tất cả đều đến từ Trác Khởi.

[Giấc mơ của thiếu nữ Thanh Đại]: Mẹ kiếp!

[Giấc mơ của thiếu nữ Thanh Đại]: Chị đoán xem em vừa nhìn thấy ai?

[Giấc mơ của thiếu nữ Thanh Đại]: Tiểu Chanh, cô ấy trở về rồi!

[Giấc mơ của thiếu nữ Thanh Đại]: Cô ấy đến tham gia lễ tốt nghiệp của em trai, hiện tại đứng cách em chưa đến 5m.

[Giấc mơ của thiếu nữ Thanh Đại]: Em nói mà, chẳng trách hôm nay Lâm thần đột nhiên đổi ý muốn đến xem em chụp ảnh tốt nghiệp, hoá ra là có dụng ý khác.

Đôi mắt của Đan Ý nhanh chóng bắt được trọng tâm, cô không thay váy nữa, lập tức cầm điện thoại rời khỏi ký túc xá.

...

Những ngày này, Đại học Thanh Thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều phụ huynh đến tham gia lễ chụp ảnh tốt nghiệp của sinh viên năm cuối, mọi người quây quần bên nhau, chúc mừng lễ tốt nghiệp sắp tới của con mình.

Trước cổng thư viện là một nhóm sinh viên đang mặc lễ phục đứng tụ tập.

Đan Ý vừa đến, đã lập tức nhìn thấy hai người ở chính giữa, là Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Ninh.

Người đàn ông cao ráo anh tuấn, người con gái mảnh mai duyên dáng, hai người đều mặc trang phục trên trắng dưới đen, nhìn qua rất giống đồ đôi.

Trác Khởi là người đầu tiên phát hiện ra Đan Ý, hét lớn: "Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới."

Nghe vậy, Lộ Dĩ Ninh quay đầu lại. Mái tóc đen dài xoã ngang vai, lộ ra khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, đường nét thanh tú như trăng, đôi mắt xinh đẹp vừa trong trẻo vừa thuần khiết, tựa như nước suối mùa thu.

Nhìn thấy Đan Ý, khuôn mặt vốn trầm lặng của cô ấy hiện lên vẻ dịu dàng, đôi mắt và khoé môi cũng cong lên.

Đan Ý tiến thẳng về phía trước, hai tay dang rộng.

"Tiểu Chanh, tớ nhớ cậu chết mất!"

Lộ Dĩ Ninh cũng ôm cô, dịu dàng nói: "Tớ cũng rất nhớ cậu."

Đã lâu lắm rồi, âm thanh quen thuộc năm nào mới vang lên bên tai, Đan Ý lúc này mới cảm nhận được sự thật là cô ấy thật sự đã trở về.

Khoé mắt lập tức ươn ướt.

Lộ Dĩ Ninh đã rời đi 5 năm.

Số điện thoại và Wechat cũ đều đã bỏ.

Mới đầu, cô ấy biệt tăm không chút tin tức.

Nếu không có cuộc nói chuyện video với Lộ Dĩ Ninh vào ngày mà cô và Đường Tinh Chu lĩnh chứng, cô thậm chí không hề hay biết Lộ Dĩ Ninh đã từng bị trầm cảm.

Một mình cô ấy ở nước Mỹ xa xôi, vừa học tập vừa trị liệu tâm lý.

Chịu đựng quá nhiều nỗi đau.

May mắn rằng, nghe Đường Tinh Chu nói, chứng trầm cảm của cô ấy đã tốt hơn, rất lâu rồi không còn dùng những loại thuốc kia nữa.

Đan Ý đang đau lòng, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực như thiêu đốt đang hướng về phía mình.

Cô vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy vẻ mặt u ám của Trình Tinh Lâm.

Đan Ý trừng mắt nhìn lại, cố tình ôm Lộ Dĩ Ninh chặt hơn.

Ý tứ "Tôi có thể ôm, còn cậu thì không" hiệu lên quá rõ ràng.

Trình Tinh Lâm rút bàn tay ở trong túi quần ra, đúng lúc định tách hai cô gái đang ôm nhau thì có người lại nhanh hơn anh ta một bước, là Cố Dĩ Trăn - em trai Lộ Dĩ Ninh.

Cậu ta dùng một tay kéo chị gái mình ra sau, ý tứ bảo vệ rất rõ ràng.

"Đừng chiếm tiện nghi của chị gái tôi..."

Đan Ý: "Cố Dĩ Trăn, cậu thích kiểm soát chị gái đến thế à."

Lúc nói câu này, cô vô tình hữu ý liếc về phía Trình Tinh Lâm.

"Anh rể của cậu sau này chắc sẽ thảm lắm đây."

Gặp phải một người em rể thích kiểm soát chị gái như thế này.

Chẳng khác nào cái bóng đèn siêu lớn trong thế giới hai người họ.

Trình Tinh Lâm không cho là đúng, tiếp lời câu nói vừa rồi của Đan Ý: "Cậu ta không đánh lại tôi."

Một câu nói nhẹ nhàng, tựa hồ gián tiếp thừa nhận danh phận "anh rể" kia.

Ánh mắt mọi người di chuyển qua lại giữa anh ta và Lộ Dĩ Ninh, trên mặt đều mang biểu cảm nhìn thấu hồng trần.

Lộ Dĩ Ninh thốt lên một câu: "Đánh nhau, không tốt."

Cô đổi vị trí với Cố Dĩ Trăn, đứng chặn trước em trai mình.

Cũng không thèm nhìn Trình Tinh Lâm một cái, nhưng lời thì quả thực nhắm vào anh ta: "Anh không được bắt nạt em trai tôi."

Trình Tinh Lâm: "......"

Anh ta thật sự không có ý định đánh nhau mà.

Cố Dĩ Trăn ra vẻ đắc ý với Trình Tinh Lâm.

Có thể thấy, hai chị em nhà họ Cố, một người thích kiểm soát chị gái, một người thích bảo vệ em trai.

_

Sau khi chụp ảnh xong, khoa Công nghệ Thông tin còn tổ chức một bữa tiệc tri ân giáo viên, Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi học cùng lớp, hai người đều phải đi.

Lúc đầu, Cố Dĩ Trăn còn nói muốn đưa Lộ Dĩ Ninh đi cùng, thái độ này rõ ràng là không muốn để chị của mình ở lại với Trình Tinh Lâm.

Đan Ý kịp thời ngăn cản, nói rằng mình sẽ chăm sóc chị của cậu ta thật tốt.

Cuối cùng, Cố Dĩ Trăn vẫn là bị Trác Khởi kéo đi.

Hai người hợp lực giải quyết "rắc rối" mang tên Cố Dĩ Trăn, đồng thời cho Lộ Dĩ Ninh và Trình Tinh Lâm cơ hội dùng bữa cùng nhau.

Sau khi ba người dùng bữa tại một nhà hàng Quảng Đông bên ngoài trường học, Đan Ý phải về trường để chuẩn bị cho buổi tiệc tốt nghiệp tối nay.

Tình cờ là tối nay Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi tham gia biểu diễn, Lộ Dĩ Ninh bèn dứt khoát ở lại xem tiết mục của em trai.

Vì thế đến trước cổng Thanh Đại, ba người tách nhau ra.

Đan Ý đi vào hậu trường để chuẩn bị, trong khi Trình Tinh Lâm dẫn Lộ Dĩ Ninh đi tìm chỗ trống trong khán phòng để cùng xem biểu diễn.

Tiết mục tối nay của Đan Ý là solo, cũng là tiết mục mở màn.

Vừa trang điểm xong, Ôn Di Nhiên đột nhiên xuất hiện ở hậu trường.

Cô ấy tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã bắt gặp Đan Ý xinh đẹp trong chiếc váy đỏ đang đứng trước bàn trang điểm.

"Ý Ý, tớ có một tin xấu muốn báo cho cậu." Ôn Di Nhiên vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề.

Mí mắt Đan Ý giật giật, "Sao thế?"

"Đồng Tinh cướp mất trợ diễn cello của cậu rồi."

Ôn Di Nhiên kể lại những gì mình vừa nghe được cho cô, "Hình như cô ta và nữ sinh kia đã thực hiện giao dịch, để cho nữ sinh kia tối nay chỉ có thể hỗ trợ cô ta..."

Đan Ý nghe xong, đột nhiên cười lạnh.

Lúc này, Đồng Tinh vừa hay xuất hiện tại hiện trường, theo sau là một cô gái, cũng là trợ diễn cello ban đầu của Đan Ý, Chúc Tử Du.

Điều đầu tiên cô ta nói với Đan Ý là: "Thật xin lỗi."

Chỉ có ba từ, không kèm theo lời giải thích nào khác.

Thực ra ban đầu, Đan Ý không có ý định tìm đến Chúc Tử Du, cô muốn chọn ngẫu nhiên một người thuộc chuyên ngành nhạc cụ làm trợ diễn cello của mình.

Người còn chưa tìm được, Chúc Tử Du đã chủ động xuất hiện trước mặt và nói muốn giúp cô, hơn nữa cô ta cũng là người đứng đầu trong chuyên ngành của họ.

Nếu đã có người tự tiến cử, Đan Ý không cần tìm cho khỏi tốn công, vậy là mọi chuyện cứ thế định đoạt.

Hai người từng hợp tấu một lần, Chúc Tử Du chủ động đề xuất muốn chỉnh sửa lại bản nhạc cho hay hơn.

Đan Ý nghĩ, dù sao cello cũng là chuyên ngành của cô ta, cứ để cô ta thay đổi rồi gửi cho cô bản mới nhất là được.

Sau khi nhận được nhạc phổ mới nhất, Đan Ý mới bắt đầu tập luyện vũ đạo.

Cô đề nghị hai người hợp tấu thử một lần nữa để xem hiệu quả, nhưng Chúc Tử Du lại nói sắp tốt nghiệp có rất nhiều việc phải làm, tạm thời không có thời gian rảnh.

Đan Ý bèn nói, đợi bao giờ rảnh rỗi thì hai người hẹn lại nhau.

Sau đó, Đan Ý bận rộn với việc ra mắt bài hát mới, hiếm khi quay về trường. Bản thân cô bận rộn đến mức hoàn toàn quên mất chuyện này, mà Chúc Tử Du cũng không hề gửi tin nhắn cho cô.

Cô tin tưởng vào trình độ chuyên môn của Chúc Tử Du, thầm nghĩ tự mình luyện tốt vũ đạo là được, đến lúc tổng duyệt chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng vừa rồi trong buổi tổng duyệt, Chu Tử Du không trả lời tin nhắn, cũng không nghe máy.

Đến bây giờ, Đan Ý mới nhận ra mình bị người ta gài bẫy.

"Thông cảm nhé, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô." Đôi mắt hồ ly của Đan Ý nhếch lên, mang theo vẻ sắc lạnh.

Cô liếc sang Đồng Tinh, "Tôi thật nghi ngờ, có phải là cô yêu thầm tôi không đấy, nếu không thì tại sao luôn bám riết không buông vậy?"

Bốn năm đại học, Đồng Tinh luôn chắn ngang trước mặt, gây ra đủ loại rắc rối cho cô, đơn thuần là vì nhìn cô không thuận mắt.

Trước đây, Mộc Miên và Mộc Cẩn từng phân tích vấn đề này: "Cô ta ghen tị với chị mà thôi, ghen tị vì chị xinh đẹp và nổi tiếng hơn cô ta."

"Đôi khi, lòng ghen ghét của con gái rất kỳ lạ, luôn cố tìm mọi cách để cản trở chị."

Đồng Tinh tức giận, "Cô bớt tự mình đa tình đi!"

Cô ta không thích những cô gái như Đan Ý, chỉ biết dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, trong khoa bất kể sự kiện gì cũng có sự xuất hiện của Đan Ý, những người khác đều trở thành lá chắn hộ mệnh cho cô.

Rõ ràng trước đây trong trường, cô ta mới là người nổi tiếng nhất.

Đan Ý không muốn phí lời với cô ta, càng nói nhiều càng biến sự tốt bụng của mình trở thành trò cười.

Đồng Tinh đắc ý, "Không có trợ diễn, tôi xem cô tìm ai để lên hoà tấu cùng."

Ngược lại, Đan Ý bình thản đáp: "Cho dù không có trợ diễn, tôi vẫn có thể tự mình làm nên chuyện, không phải vẫn có thể phát nhạc nền sao?"

Dù hiệu quả có thể không như mong đợi, nhưng vẫn tốt hơn là chưa lâm trận đã rút lui.

Chỉ là trước kia cô luôn dùng bản nhạc phổ để khớp vũ đạo, bây giờ dùng lại bản ban đầu sẽ khó hơn đôi chút.

Lát nữa cô sẽ dành ra thời gian để tập luyện vậy.

Đột nhiên, có âm thanh dịu dàng nọ vang lên, "Cho tớ xem bản nhạc phổ."

Đan Ý nhìn sang, trông thấy Lộ Dĩ Ninh xuất hiện trước mặt mình.

Phía sau là Trình Tinh Lâm đang xách hộp đàn cello, còn có cả Trác Khởi.

Cậu phóng khoáng xua tay, lộ ra hàm răng trắng đều: "Không cần cảm ơn, đây chính là cứu viện mà em tìm được."

...

7 giờ tối, bữa tiệc tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Bốn người dẫn chương trình, hai nam hai nữ, mỗi người đều xuất hiện trên sân khấu với lễ phục chỉnh tề. Bọn họ khuấy động không khí trong căn phòng một hồi, rồi mới tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu.

"Tiếp theo, xin mời Đan Ý đến từ khoa Âm nhạc sẽ mở đầu chương trình với tiết mục múa ."

Ngay lập tức, sân khấu trở nên tối sầm, ánh đèn duy nhất trong khán phòng chiếu vào cánh trái của sân khấu.

Một cô gái mặc váy hai dây màu đỏ chậm rãi dẫn một cô khác mặc váy trắng bước vào giữa sân khấu.

Sau khi khán giả nhìn rõ nhan sắc của hai người, phản ứng liền trở nên bùng nổ.

Một là Đan Ý, người vừa xuất đạo với bài hát "Trụ Tinh" đã nổi tiếng khắp mạng xã hội.

Một là Lộ Dĩ Ninh, nghệ sĩ Cello chính trong dàn giao hưởng A.I của Mỹ.

Cả hai xuất hiện trên cùng một sân khấu, không khác nào chốn thần tiên.

Đan Ý bước đến vị trí chính giữa sân khấu, hôm nay cô trang điểm đặc biệt xinh đẹp, đôi môi đỏ rực tô điểm cho làn da trắng ngần.

Cùng với đó là bộ váy màu đỏ giống bữa tiệc chào đón tân sinh viên năm nhất.

Lộ Dĩ Ninh đi sang một bên, ngồi vào vị trí.

Sau khi sẵn sàng, cô ấy gật đầu với Đan Ý, ra hiệu bắt đầu.

Ngón tay thon dài cầm cây cung bắt đầu kéo ra rồi thu vào, tạo thành những âm điệu trầm bổng.

Tiếng cello du dương vang lên, tựa hồ thổi qua trái tim mỗi người, êm dịu mà nhẹ nhàng.

Cô gái mặc váy đỏ đứng giữa sân khấu cũng chuyển động theo điệu nhạc, xoay người nhảy lên rồi tiếp đất, khom lưng xoay một vòng.

Động tác của tay và chân phối hợp hoàn hảo, các bước đệm quan trọng cũng được hạ xuống một cách chính xác.

Toàn bộ khán phòng đều đắm chìm trong âm thanh cello kỳ diệu, đột nhiên tiết tấu thay đổi, trở nên trầm mặc hơn, chứa đầy bi thương.

Động tác múa của Đan Ý cũng chậm dần, cô quay người rồi nhắm mắt nhìn xuống, chỉ để lại bóng lưng cô đơn và lẻ loi.

Múa ballet và cello là sự kết hợp hoàn hảo.

Mọi chuyển động của người múa đều như bước đi trên từng nốt nhạc.

Cả hai đều đang dùng âm nhạc để kể chuyện cho khán giả.

Đây chắc chắn là tiết mục cao trào nhất trong bữa tiệc tối nay.

Tiếng vỗ tay của khán giả bên dưới kéo dài không dừng.

_

Màn biểu diễn kết thúc, Đan Ý và Lộ Dĩ Ninh cúi chào khán giả rồi bước vào cánh gà.

Lúc xuống sân khấu, một người mà tất cả không ngờ tới chợt xuất hiện sau tấm màn, vụt qua trong nháy mắt.

Có học sinh ngồi hàng đầu đã trông thấy bóng dáng người đó, chính là Trình Tinh Lâm.

Hơn nữa, hình như bọn họ còn nhìn thấy anh đang nắm tay Lộ Dĩ Ninh.

Tình huống gì đây?

"Người vừa rồi là Trình Tinh Lâm sao? Tôi không nhìn lầm chứ?"

"Hình như là thật, nhưng sao anh ấy lại quen biết Ning?"

Người tiếp lời là bạn cùng phòng của học sinh đó, cô ấy là một fan trung thành của Lộ Dĩ Ninh, nên toàn bộ quá trình biểu diễn của Đan Ý và Lộ Dĩ Ninh ban nãy, cô ấy đã quay video lại.

Khung cảnh đó cũng vô tình lọt vào ống kính.

Cô ấy tua đến cuối video rồi ấn tạm dừng.

Màn hình dừng lại ở thời điểm người đàn ông đưa tay ra.

Trình Tinh Lâm mặc áo sơ mi trắng, bề ngoài gọn gàng, ngũ quan anh tuấn. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lộ Dĩ Ninh đứng trên bậc thang.

Giống như đang nghênh đón công chúa của mình.

...

Bình thường, Lộ Dĩ Ninh chỉ đi giày cao gót khi đi biểu diễn, vừa rồi mang đôi giày cao gót 7cm, khiến cô ấy có chút đứng không vững.

Hơn nữa, chiếc váy trắng trên người hơi lớn, cộng với việc cô ấy mắc chứng quáng gà, cho nên sau khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, cô ấy không nhìn rõ bậc thang trong hậu trường.

Đan Ý đang định đỡ cô ấy thì Trình Tinh Lâm đột nhiên xuất hiện, dìu Lộ Dĩ Ninh xuống.

Bàn tay nhỏ nhắn của Lộ Dĩ Ninh đặt trong lòng bàn tay của người đàn ông, nhiệt độ nóng tựa bỏng rát.

Cứ như vậy mà ngoan ngoãn để anh dìu xuống.

Đến khi xuống tới mặt đất bằng phẳng, đèn ở hậu trường cũng bật sáng, cô ấy mới nhớ ra mình vẫn nắm tay người đàn ông, liền hơi cử động, ra hiệu cho anh buông ra.

Trình Tinh Lâm làm như không thấy, còn hơi siết chặt tay cô ấy, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận lát nữa không đứng vững."

Rõ ràng là người ta đứng vững rồi, chỉ có anh ta không chịu buông tay.

Đan Ý lặng lẽ đứng một bên, quan sát điệu bộ thả thính của Trình Tinh Lâm.

Cô đột nhiên gọi, "Trình Tinh Lâm."

"Tặng cậu một câu thành ngữ."

"Hổ đói vồ mồi."

Trình Tinh Lâm: "......"

Lộ Dĩ Ninh ngơ ngác: "? ? ?"

_

Sau bữa tiệc, Đan Ý quay trở về tiểu khu, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường.

Cô lấy iPad ra, gọi video cho Đường Tinh Chu.

Thuận tiện kể cho anh nghe về chuyện bị người ta gài bẫy trong buổi biểu diễn tối nay.

"May là có Tiểu Chanh ở đó, cô ấy đúng là bảo bối của em, cứu em một phen."

Nhắc đến Lộ Dĩ Ninh, Đan Ý càng nói nhiều hơn.

"Gặp được cô ấy thật vui, dù bây giờ cô ấy đã thay đổi một chút, nhưng vẫn đáng yêu như trước."

"Hôm nay lúc lên sân khấu, em còn nắm tay cô ấy nữa, rất mềm mại."

"Còn có mùi sữa trên người cô ấy, lúc ôm cô ấy em đã ngửi thấy, thơm lắm."

"Em thật sự rất thích cô ấy, thích từ cấp ba rồi."

"Lúc đó em còn nghĩ, nếu mình là con trai thì nhất định sẽ theo đuổi cô ấy, cưới cô ấy làm vợ, mỗi ngày chiều cô ấy lên tận trời."

"Tên Trình Tinh Lâm kia đúng là hời quá rồi."

Đường Tinh Chu càng nghe càng thấy bất ổn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro