NT1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau khi kết thúc chuyến lưu diễn solo concert, Đan Ý mang thai.

Ngày cô biết mình có thai, là khi cô và Đường Tinh Chu về nhà họ Đường ăn tối.

Hai người vừa về đến nhà, trước tiên là thăm hỏi Dung Huệ xem tình hình sức khoẻ của bà thế nào.

Dung Huệ nằm trên giường nói: "Mẹ vẫn vậy thôi."

Bà không trốn tránh hiện thực: "Cũng không biết là mẹ có thể sống đến khi cháu nội ra đời hay không."

Đan Ý nắm tay bà: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, chắc chắn mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi."

Dung Huệ lắc đầu: "Mẹ không hy vọng có thể sống lâu trăm tuổi, hiện giờ nguyện vọng duy nhất của mẹ là nghe con của con và Tinh Chu gọi một tiếng bà nội."

Có thế, bà mới không còn gì hối tiếc.

Đường Tinh Chu nắm bàn tay còn lại của Dung Huệ, "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, phải uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi thật tốt."

Đan Ý tiếp lời: "Nhất định sẽ có ngày đó, chắc chắn mẹ sẽ nghe được."

Dung Huệ biết hai người đang an ủi mình, khẽ mỉm cười, "Được rồi."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là dì Văn.

Dì Văn làm động tác mời mọi người ra ăn cơm.

Đường Tinh Chu: "Dì Văn vất vả rồi, bọn con ra ngay đây."

Nói xong, Đường Tinh Chu bế Dung Huệ đang nằm trên giường lên, đặt bà ngồi xuống xe lăn rồi đẩy xe ra ngoài.

Đan Ý đi theo sau.

Đến phòng khách, Đan Ý nhìn dì Văn đang bưng thức ăn từ trong bếp ra, muốn qua đó giúp đỡ.

Đường Tinh Chu vừa đẩy Dung Huệ đến bàn ăn, bỗng nhìn thấy Đan Ý chạy nhanh ra khỏi phòng bếp.

Vội vàng đi ra phòng vệ sinh bên cạnh.

Dì Văn cũng ra ngoài, bà không nói được, chỉ có thể dùng ký hiệu tay giải thích.

Đường Tinh Chu nắm bắt được trọng điểm, "Nôn sao?"

Anh bước về phía trước, nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh.

Vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng nôn mửa truyền tới.

Đan Ý gấp gáp đến mức không đóng cửa phòng vệ sinh, trực tiếp ngồi xổm xuống cạnh bồn cầu.

Đường Tinh Chu cũng ngồi xổm xuống, cau mày nhìn cô.

Đan Ý nôn xong, chậm rãi đứng dậy, Đường Tinh Chu đỡ cô đi tới bồn rửa tay, cô chỉ nói một chữ, "Nước."

Đường Tinh Chu hiểu ý, rót đầy một cốc nước để cô súc miệng.

Đan Ý nhận lấy, súc đi súc lại vài lần.

Đường Tinh Chu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

Đan Ý gật đầu, "Đỡ hơn nhiều rồi."

Đường Tinh Chu nghĩ tới dáng vẻ nôn mửa của cô, "Có phải sáng nay ăn nhầm thứ gì không?"

"Em không biết." Đan Ý cũng cảm thấy kỳ lạ, "Sáng nay chúng ta ăn cùng nhau, là hoành thánh anh mua về đó."

Hai người ăn cùng một bữa sáng, nếu ăn nhầm thì tại sao Đường Tinh Chu vẫn ổn?

Đường Tinh Chu lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, "Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem?"

Đan Ý sau khi nôn ra, đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều, "Không cần đâu, chúng ta cứ ăn cơm trước đã, đợi xem lát nữa thế nào."

Đường Tinh Chu xoa đầu cô, sau đó hôn nhẹ lên trán cô, "Nếu như cảm thấy không thoải mái, phải nói cho anh biết ngay."

Đan Ý mỉm cười, "Đi thôi, ra ngoài đã."

Hai người bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Đúng lúc dì Văn đang đẩy Dung Huệ về phía họ.

Dung Huệ nhìn Đan Ý, ánh mắt dừng ở bụng cô, "Chị Văn nói, ban nãy con ngửi thấy mùi canh cá nên mới thấy buồn nôn phải không?"

Vừa rồi Đan Ý vào bếp phụ giúp, đúng lúc dì Văn nấu xong món canh cá, Đan Ý vừa tới gần liền bịt miệng chạy ra ngoài.

Ban đầu dì Văn cảm thấy hơi kỳ lạ, cho đến khi Dung Huệ hỏi chuyện gì xảy ra, bà mới dùng tay làm vài động tác đơn giản.

Phản ứng đầu tiên của Dung Huệ sau khi nghe thấy điều này là kinh ngạc.

Nhưng điều Đường Tinh Chu nghĩ tới lại là, "Lẽ nào do cá không tươi?"

Đan Ý cũng bị anh dẫn lối, cảm thấy khó tin, "Mũi em thính đến vậy sao, có thể phát hiện ra điều này?"

Dung Huệ là người từng trải, đối với chuyện buồn nôn khi ngửi mùi tanh, bà đương nhiên có suy nghĩ và phản ứng khác hẳn họ, "Các con không nghĩ, có thể là do Ý Ý mang thai rồi sao?"

Nghe thấy hai từ này, Đan Ý và Đường Tinh Chu đồng loạt sững sờ.

Mang, mang thai?

Bản thân Đan Ý hoàn toàn không nghĩ tới điều này.

Đường Tinh Chu phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu hỏi cô, "Tháng này, bà dì của em đến chưa?"

Đan Ý nghe anh hỏi câu này, mới vô thức nhận ra, đờ đẫn thốt ra một chữ: "......Chưa."

Thông thường bà dì của cô đến vào đầu tháng, hiện tại là giữa tháng, đã muộn hơn một tuần.

Dung Huệ nghe được đáp án này, càng vui vẻ hơn: "Mẹ thấy, tám chín phần là đúng rồi."

Ngay cả dì Văn cũng mỉm cười gật đầu.

Mặc dù nghe hai người nói vậy, nhưng Đường Tinh Chu vẫn cảm thấy không yên tâm, anh nắm tay Đan Ý, "Chúng ta đến bệnh viện."

Dung Huệ giơ tay ngăn cản anh, "Bây giờ không được, bệnh viện đang trong thời gian nghỉ, buổi chiều rồi đi sau."

Lúc này, Đường Tinh Chu mới nhớ ra đây đang là giờ nghỉ trưa.

"Vậy chúng ta ăn cơm trước đã."

Buổi trưa hôm nay, Đường Kì có việc không về, nên chỉ có mấy người ăn với nhau.

Dung Huệ hiển nhiên tin rằng Đan Ý đang mang thai cháu nội của mình, nụ cười trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất.

Còn liên tục gắp thức ăn cho Đan Ý, dặn cô ăn nhiều hơn.

Các món ăn nhà họ Đường chủ yếu theo khẩu vị của Thanh Thành, tương đối thanh đạm, không quá ngấy.

Nồi canh cá kia cũng không xuất hiện trên bàn ăn mà đặt trong bếp.

Đan Ý không tiện từ chối lòng tốt của Dung Huệ, bà gắp gì cô ăn đó.

Thậm chí, cô cũng không dám nói rằng, việc mang thai còn chưa được xác nhận.

Đan Ý sợ bà sẽ hụt hẫng và thất vọng.

Đường Tinh Chu nhận được nỗi lo của cô, ngồi cạnh ngăn cản "hành vi bón ăn" của Dung Huệ, "Mẹ, nhiều như vậy Ý Ý ăn không hết."

Dung Huệ là do quá vui mừng, nhất thời không để tâm đến những thứ khác. Bà nhìn chiếc bát nhỏ đã chất đống đồ ăn của Đan Ý, tất cả đều là món ăn do bà gắp.

Đường Tinh Chu gắp ít thức ăn trong bát Đan Ý qua bát mình rồi nói: "Mẹ, chuyện mang thai vẫn chưa được xác nhận, phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được."

Ẩn ý của anh rất rõ ràng, muốn Dung Huệ chuẩn bị tâm lý rằng Đan Ý có thể đang mang thai, cũng có thể là không.

Dung Huệ cũng nhận ra mình đặt hy vọng quá lớn.

Bà thả lỏng bàn tay đang cầm đũa, đặt sang một bên, nói với Đan Ý: "Ý Ý, xin lỗi con, là mẹ quá vội vàng."

Đan Ý: "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con cũng hy vọng là thật."

Cô và Đường Tinh Chu đã chuẩn bị mang thai từ lâu, đi theo con đường thuận theo tự nhiên.

Chỉ là cách đây một thời gian, do quá bận rộn với chuyến lưu diễn nên cơ thể mệt mỏi quá độ, bây giờ đang trong thời gian nghỉ ngơi và hồi phục sức khoẻ.

Mặc dù các triệu chứng hiện tại của cô rất giống đã mang thai, nhưng chỉ sau khi làm kiểm tra mới xác định được.

Chỉ sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

_

Hai rưỡi chiều.

Đường Tinh Chu lái xe đưa Đan Ý đến bệnh viện để kiểm tra.

Đan Ý phải thực hiện kiểm tra từng hạng mục khác nhau theo yêu cầu của bác sĩ.

Sau đó, kết quả kiểm tra được gửi về cho bác sĩ phụ khoa.

Nam giới không được phép vào phòng khám phụ khoa, lúc Đan Ý một mình bước vào, Đường Tinh Chu ngồi ở ghế bên ngoài để chờ.

Hai người ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, tâm trạng lo lắng như nhau.

Đan Ý: "Bác sĩ, tôi..."

Bác sĩ cầm kết quả trên tay, mỉm cười nói, "Chúc mừng cô, đã mang thai được bốn tuần rồi."

Đan Ý cong mắt cười, "Thật sao?"

Kết quả kiểm tra, vừa nằm trong dự đoán cũng vừa nằm ngoài dự đoán.

Bác sĩ gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời mang tính xác nhận, trái tim vốn bất an của Đan Ý cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô chân thành nói: "Cảm ơn bác sĩ."

Đan Ý nhận kết quả kiểm tra, đội mũ và đeo khẩu trang rồi bước ra ngoài.

Vừa đóng cửa lại, liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh Đường Tinh chu, là Lộ Dĩ Ninh và Trình Tinh Lâm.

Ban nãy, trong lúc đang đợi Đan Ý, Đường Tinh Chu nhìn thấy hai người họ đi tới.

Tầng này là phòng khám phụ khoa, vì thế anh nhanh chóng đoán được lý do họ xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, Lộ Dĩ Ninh lại mang thai.

Sau đó, hai đôi cùng nhau đi ăn tối.

Hai đôi vợ chồng trẻ cùng lúc báo tin vui vào nhóm gia đình, người lớn trong nhà đều vô cùng vui mừng.

Lúc ông bà ngoại của Đan Ý nghe được tin vui, còn nói muốn đến thăm cô.

Đan Ý nhìn đồng hồ đã muộn, nói họ không cần tới, ngày mai cô và Đường Tinh Chu sẽ về nhà họ Đan.

Sau bữa tối, hai người lại cùng nhau về nhà họ Đường.

Vốn dĩ tối nay Đường Kì ăn tối với Trình Nham, lúc hai người nhận được tin vui con dâu mang thai, ăn được nửa bữa liền vội vàng trở về nhà.

Trong phòng khách.

Đan Ý ngồi trên sofa, nghe Dung Huệ nói đến những điều cần chú ý trong thời gian thai kỳ.

Đường Tinh Chu ngồi cạnh nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ trong đầu.

Dung Huệ nói gần xong, lại dặn dò thêm một câu: "Nhớ kỹ, ba tháng tiếp theo của thai kỳ không được quan hệ."

Nghe câu này, Đan Ý lập tức đỏ mặt.

Đường Tinh Chu cũng là người tức thời, ho khan một tiếng, "Mẹ, con biết rồi."

Đúng lúc đó, giọng nói của Đường Kì vang lên: "Tôi về rồi đây!"

Dung Huệ quay đầu nhìn ông, "Sao ông lại về rồi, không phải đi ăn cơm với lão Trình sao?"

"Ăn uống đâu quan trọng bằng việc con dâu mang thai, đương nhiên tôi phải về sớm rồi."

Đường Kì đi tới phía sau Dung Huệ, "Hơn nữa, Dĩ Ninh cũng mang thai rồi."

Dung Huệ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Thật sao, Dĩ Ninh cũng mang thai? Đây thực sự là song hỉ lâm môn."

Hai người vừa về nhà đã bị Dung Huệ hỏi chuyện, Đường Tinh Chu chưa kịp nhắc đến chuyện gặp Lộ Dĩ Ninh ở bệnh viện.

"Phải, lúc chúng con ở bệnh viện có gặp Tiểu Chanh, họ cũng đi kiểm tra."

Dung Huệ: "Tốt, rất tốt. Xem ra, thời gian mang thai của Ý Ý và Tiểu Chanh xấp xỉ nhau, nói không chừng hai đứa bé sẽ ra đời cùng một ngày."

Đường Kì cảm thấy vợ mình nghĩ quá xa, "Ngày sinh dự kiến còn chưa biết bao giờ, nói chuyện này hơi sớm rồi."

Nhưng ai có thể ngờ rằng, lời nói của Dung Huệ lại trở thành sự thật.

......

Tối nay Đan Ý và Đường Tinh Chu ở lại nhà họ Đường, ngày mai mới về nhà họ Đan.

Tuy hai người mới đi ăn về, nhưng Dung Huệ còn chưa ăn tối, Đường Kì mới ăn một ít đã bỏ về, nên dì Văn vẫn nấu vài món.

Trong số các món, có cả đùi gà và sườn xào chua ngọt mà Đan Ý thích ăn.

Mọi người trong nhà đều biết Đan Ý thích ăn thịt.

Dung Huệ đưa đũa cho Đan Ý, "Ăn một chút xem như bữa đêm là được, đùi gà và sườn xào chua ngọt dì Văn nấu ngon lắm đó, con mau thử xem."

Đan Ý ngửi mùi cũng thấy thèm, bèn nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt.

Dung Huệ đột nhiên hỏi về khẩu vị của cô, "Tục ngữ có câu, ăn chua đẻ trai ăn cay đẻ gái. Ý Ý, con muốn ăn chua hay ăn cay."

Đan Ý đang ăn sườn xào chua ngọt, vừa nhai vừa suy nghĩ.

Sau đó, dưới ánh nhìn đầy mong đợi của ba người, cô nói: "Hình như chua cay đều được ạ."

Ví dụ như, mì chua cay."

"......"

Dung Huệ thầm nghĩ, lẽ nào là một đôi long phượng?

_

Ăn tối xong, Dung Huệ nói chuyện với Đan Ý một lúc.

Đan Ý cảm thấy rõ hôm nay tâm trạng Dung Huệ vô cùng tốt, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt đi phút nào.

Cuối cùng, là Đường Kì nói đã đến giờ đi ngủ, Dung Huệ mới để người đi.

Tối nay, Đan Ý ngủ trong phòng của Đường Tinh Chu. Tắm xong, anh thường có thói quen sấy tóc cho cô.

Cô ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng sấy tóc cho mình, không kìm được mà hôn một cái.

Một nụ hôn không đủ, cô hôn thêm vài lần.

Lúc muốn hôn tiếp, anh lại quay đầu né tránh.

"Đừng chọc anh."

Đan Ý có thể cảm nhận được phản ứng của cơ thể anh, cô cố tình thổi vào tai anh, "Đường Tinh Chu, sức kìm chế của anh đi đâu cả rồi."

Cô mới chỉ hôn vài cái mà thôi.

Đường Tinh Chu không thể phản bác, chỉ dùng tay nhéo nhẹ eo cô.

"Đi ngủ."

Đúng lúc, tóc đã sấy xong.

Đường Tinh Chu bế cô nằm lên giường ngủ, sau đó cũng nằm xuống, ôm cô vào lòng.

Tắt đèn được một lúc, Đan Ý vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.

Cô khẽ gọi Đường Tinh Chu.

"Ừm."

"Anh có vui không?" Đan Ý đột nhiên hỏi.

Đường Tinh Chu biết cô nói đến điều gì, ừ một tiếng.

Đan Ý không hài lòng với câu trả lời của anh, "Ngoài ừ ra, anh không có từ nào khác à?"

Đường Tinh Chu bổ sung ba chữ, "Anh rất vui."

"......"

Đan Ý không quan tâm đến anh nữa, xoay người sang bên khác.

Đường Tinh Chu nhìn thấu tâm tình của cô, lại ôm cô từ phía sau.

Trong khung cảnh an tĩnh, giọng nói của anh đặc biệt rõ ràng và ấm áp, "Chỉ là anh quá vui nên không biết phải nói gì."

Đường Tinh Chu đặt tay lên bụng Đan Ý.

Anh dường như có thể cảm nhận được một sự sống bé nhỏ bên trong.

Hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng hoá thành một câu: "Bà Đường, cảm ơn em."

Cảm ơn em, đã vì anh mà mang nặng đẻ đau một sinh mệnh.

Vành mắt của Đan Ý đột nhiên ươn ướt, cô quay người ôm anh.

"Ba đứa bé, anh cảm ơn gì chứ."

Cô khẽ nói: "Không có anh, em cũng đâu thể sinh con."

"Vậy em có phải cũng nên cảm ơn anh."

Đường Tinh Chu bật cười, ôm cô chặt hơn.

Sau đó, anh hôn lên trán cô, di chuyển xuống lông mày, cuối cùng là bờ môi.

Đan Ý mềm người vì nụ hôn của anh, hai tay cô yếu ớt đẩy anh ra, lại nhớ đến lời Dung Huệ nói: "Mẹ đã nói..."

"Anh biết, lát nữa anh đi tắm nước lạnh."

"......"

Ông Đường của cô có tính tự giác rất cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro