NT7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ý tắm xong, thấy Đường Tinh Chu đang chơi đùa với con trai.

Đường Gia Ngật được ba đỡ đứng trên giường, cố gắng bước đi vài bước, Đường Tinh Chu mới buông lỏng tay.

Cơ thể nhỏ bé của cậu bé khẽ lắc lư, chân tay chưa thể phối hợp với nhau.

Cuối cùng, cậu bé không thể đứng vững, ngồi bệt xuống giường.

Việc tập đi kết thúc trong thất bại.

Nhưng ít nhất Đường Gia Ngật có thể đứng lên, mặc dù là chưa vững.

Đường Tinh Chu cầm con gấu trúc đồ chơi đặt cạnh giường lên, lắc qua lắc lại trước mặt cậu bé.

Đây là quà đầy tháng Lộ Dĩ Ninh tặng cho Đường Gia Ngật, giống hệt với thú bông của Trình Hi. Cậu bé rất thích, lần nào đi ngủ cũng phải ôm con gấu trúc đó.

Cậu bé nhìn thấy đồ vật của mình trên tay ba, đưa bàn tay mũm mĩm ra định lấy lại, nhưng Đường Tinh Chu lại cố tình giơ tay lên cao.

Đường Gia Ngật không bỏ cuộc, hai chân bám xuống chiếc giường êm ái, trèo lên người Đường Tinh Chu.

Đường Tinh Chu giơ tay qua đỉnh đầu, căn bản khiến cậu không thể với tới, nhắc nhở cậu: "Vừa rồi đã dạy con, phải gọi một tiếng ba."

Đường Gia Ngật bậm bẹ vài câu vô nghĩa.

Đường Tinh Chu sửa lại cách phát âm: "Gọi ba, ba."

Trong mắt cậu bé chỉ có con gấu trúc của mình, liền thuận theo anh nói: "Ba ba@&%#@#."

Đường Tinh Chu không hiểu ngôn ngữ hành tinh phía sau của cậu, nhưng có thể hiểu được hai từ đầu tiên.

Anh mỉm cười hài lòng, trả lại con gấu trúc cho cậu bé, côm cậu bé vào lòng rồi véo đôi má mập mạp: "Con trai ngoan."

Đan Ý đứng trước cửa phòng tắm, im lặng nhìn cảnh tượng này.

Con trai rúc vào lồng ngực của ba, Đường Tinh Chu cúi đầu nhìn cậu bé, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng.

Có vẻ như không cần cô dạy nữa, cậu bé đã học được cách gọi ba rồi.

*

Lúc Đường Gia Ngật tròn một tuổi, mọi người quyết định tổ chức một buổi tiệc.

Đan Ý nhớ đến con gái của Lộ Dĩ Ninh cũng sinh cùng ngày, cùng năm, cùng tháng, bèn hỏi cô ấy có muốn hai bên gia đình tổ chức chung hay không.

Lộ Dĩ Ninh nghe vậy, đương nhiên đồng ý.

Buổi sáng hôm đó có một tiết mục là bốc thôi nôi, được tổ chức tại nhà họ Trình.

(*) Bốc thôi nôi: chọn đồ vật để đoán tương lai, vào ngày trẻ đầy tuổi, cha mẹ sẽ bày các loại đồ vật để em bé chọn, dùng để đoán tương lai và sở thích của trẻ.

Đan Ý đặt con trai ngồi lên thảm, Đường Gia Ngật ngồi bất động tại chỗ, giống như không có gì trước mặt thu hút được sự chú ý của cậu bé.

Mặt khác, Trình Hi - con trai của Lộ Dĩ Ninh, mới ngồi xuống đã bò xung quanh.

Nhìn con của người khác mà xem, hoà nhập vào trò vui này biết bao.

Đan Ý nghĩ, hay là đẩy con trai, để nó tuỳ tiện cầm lấy một món đồ gì đó.

Kết quả, cô còn chưa kịp làm gì, đã thấy Trình Hi bò tới trước mặt con trai mình.

Đường Gia Ngật cuối cùng cũng động đậy, duỗi tay hay, làm động tác ôm.

Thế là Trình Hi bò về phía cậu bé, sau đó ôm chầm người đối diện.

Đan Ý tròn mắt.

Những người khác cũng sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Người phản ứng nhanh nhất là Trình Tục, cậu bé vui vẻ nói: "Mẹ ơi, em gái bắt được thứ mình muốn rồi."

Đan Ý định thần trở lại, nhìn hai đứa nhỏ đang ôm nha.

Cho nên, Trình Hi bắt được con trai cô rồi sao?

Con dâu tự mình dâng tận cửa.

Con trai cô đúng là lợi hại, không nói không làm, đã bắt con dâu về tay.

Trình Tinh Lâm nhìn hai đứa trẻ ôm nhau mà phát bực, đi lên bế con gái đi.

Nhưng vừa rời khỏi Đường Gia Ngật, Trình Hi liền khóc lớn.

Tiếng khóc của cô bé lớn đến mức khiến Trình Tinh Lâm bất lực, bèn đặt cô bé ngồi xuống cạnh Đường Gia Ngật.

Đan Ý nhìn dáng vẻ Trình Tinh Lâm, không khỏi bật cười.

Đường Tinh Chu đứng cạnh cô, xem náo nhiệt mà không chê lớn chuyện, bồi thêm một câu: "Trình Tinh Lâm, con gái cậu muốn gả cho con trai tôi rồi."

Anh nhớ đến "đính ước từ nhỏ" mà Đan Ý từng nói.

Xem ra, đây không phải ý tưởng tồi.

Chỉ cần có thể chọc giận Trình Tinh Lâm, anh sẵn sàng bán con trai.

Hơn nữa, lại lời thêm một cô con gái.

......

Tiệc tối được tổ chức tại nhà họ Đường.

Hôm nay có rất nhiều người, bao gồm nhà họ Cố và nhà họ Trình, nhà họ Đường và nhà họ Đan, còn có cả nhà họ Lâm.

Trong ngoài nhà đều bày vài chiếc bàn tròn, mọi người quây quần bên nhau ăn lẩu.

Đường Tinh Chu ở trong bếp giúp đỡ chuẩn bị đồ ăn, trong khi Đan Ý bế con trai đi khắp nơi để chào hỏi mọi người.

"Xin lỗi vi tiếp đón không tốt, mọi người cứ từ từ dùng bữa."

Người thân nhìn Đường Gia Ngật trong tay cô, hầu hết đều khen cậu bé đẹp trai, sau này nhất định sẽ là một soái ca.

Đan Ý mỉm cười: "Yêu cầu của tôi không cao, sau này chỉ cần giống ba là được rồi."

Mọi người: "......"

Chỉ cần giống ba, mà gọi là yêu cầu không cao?

Đan Ý bế Đường Gia Ngật đến mệt, bèn để cậu bé xuống sàn và tự đứng.

"Bảo bối, mẹ mỏi rồi, nghỉ một chút rồi bế tiếp nha."

Không ít họ hàng nhìn thấy Đường Gia Ngật, đều tới chơi cùng cậu bé.

Cậu bé rất đáng yêu, ngũ quan sáng ngời, khiến ai nhìn cũng yêu thích.

Hai tay Đường Gia Ngật nắm lấy ống quần mẹ, trốn phía sau mẹ, không chịu lộ mặt.

Đột nhiên, có một bàn tay vươn ra từ phía sau, nắm lấy mũ trên áo cậu bé.

Đường Gia Ngật bất mãn quay lại, nhìn thấy người phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tiểu Trình Hi mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như búp bê.

Đan Ý cũng phát hiện ra sự xuất hiện bất ngờ của Lộ Dĩ Ninh và Trình Hi.

Lộ Dĩ Ninh nói chuyện vài câu với Ddan Ý, sau đó ngồi xổm xuống nhìn con gái, "Hi Hi luôn miệng gọi anh Gia Ngật, tớ bèn đưa con bé đến tìm người."

Tiểu Trình Hi hôm nay mới học cách gọi tên Đường Gia Ngật, luôn miệng nói, "Ăn, Gia Gia."

Lộ Dĩ Ninh: "Là Gia Ngật, anh Gia Ngật."

Tiểu Trình Hi: "Anh Gia, Ngật."

Dáng vẻ đáng yêu lập tức khiến người mẹ như Đan Ý nở rộ, cô xoa đầu Tiểu Trình Hi, "Con dâu mẹ giỏi quá!"

Lộ Dĩ Ninh nghe thấy danh xưng này, không khỏi bật cười, liền nghĩ đến chuyện buổi sáng, "Tớ cũng không ngờ thằng bé sẽ bắt về cho tớ một cậu con rể."

Cô ấy rất thích Đường Gia Ngật, dù sao gene của Đường Tinh Chu và Đan Ý mạnh như vậy, hai bên gia đình lại là hàng xóm.

Đan Ý: "Chúng ta thật sự rất có duyên."

Từ lúc Tiểu Trình Hi tìm thấy anh Gia Ngật của mình, cô bé luôn đùa nghịch với chiếc mũ áo của cậu bé, còn giúp cậu bé đội lên.

Đường Gia Ngật không thích đội mũ, tự mình cởi xuống.

Tiểu Trình Hi lại đội lên cho cậu, "Đội, đội."

Đường Gia Ngật từ bỏ, để mặc cô bé đội mũ cho mình.

Cô bé vui là được.

Tiểu Trình Hi hài lòng, sau đó xoa đầu mình, cũng muốn đội mũ.

Lộ Dĩ Ninh nhìn thấy hành động của cô bé, giải thích: "Quần áo của Hi Hi hôm nay không có mũ."

"Hôm khác mẹ mặc cho con áo có mũ, được không nào?"

Tiểu Trình Hi bĩu môi, nắm lấy mũ áo của Đường Gia Ngật, "Không, không."

Ý của cô bé là, cô cũng không muốn Đường Gia Ngật đội mũ nữa.

Lộ Dĩ Ninh không ngờ con gái mình còn có mặt "bá đạo" đến thế.

"Hi Hi, không được như vậy."

Không thể để tất cả mọi người đều nghe lời cô bé, như thế sẽ hình thành thói quen xấu.

Nhưng vừa dứt lời, Đường Gia Ngật đã ngoan ngoãn cởi mũ xuống.

Lộ Dĩ Ninh bật cười, nhìn Đan Ý: "Ý Ý, sao con trai cậu ngoan vậy chứ."

Đan Ý tự hào vỗ ngực, "Tớ dạy đó, phải biết nghe lời vợ."

Lộ Dĩ Ninh: "......"

_

Ăn xong tiệc, mọi người đều giải tán, kết thúc một ngày bận rộn.

Đan Ý đứng ở cửa tiễn từng người.

Gia đình Lộ Dĩ Ninh là những người cuối cùng rời đi, Tiểu Trình Hi đang nằm ngủ trong lòng Trình Tinh Lâm, khuôn mặt bầu bĩnh rúc vào vai ba, cuộn tròn thành một cục.

Lộ Dĩ Ninh ôm con trai nhắc nhở, "Tiểu Tục, chào mẹ nuôi đi."

Tiểu Trình Tục: "Bye bye mẹ nuôi."

Nói xong, cậu bé còn hôn gió với cô, hôn vào lòng bàn tay, phát ra một âm thanh chụt.

Biểu cảm ngoan ngoãn, càng khiến cậu bé đáng yêu hơn.

Đan Ý cũng hôn gió cậu bé, "Bye bye Tiểu Tục, rảnh rỗi đến nhà mẹ nuôi chơi nhé."

Sau khi tiễn mọi người, Đan Ý lại quay về nhà.

Trong phòng khách, Dung Huệ đang ngồi trên xe lăn, Đường Gia Ngật ngồi trong chiếc ghế trẻ em, hai chân móc vào nhau, tay đặt trên đầu gối, ngồi xem TV cùng bà nội.

Đường Kì và Đường Tinh Chu đang ở trong thư phòng tầng hai.

Hai người bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà trường, bèn đi giải quyết công việc.

Dì Văn vừa chuẩn bị hoa quả, bày ra đĩa rồi đặt lên bàn.

Đường Gia Ngật nhìn thấy, rời khỏi ghế của mình, lấy một miếng dưa hấu.

Cậu bé bây giờ đã có thể đi lại, bước đi rất vững vàng, không cần ai dìu đỡ.

Dì Văn cắt nhỏ miếng dưa hấu , tiện cho trẻ con ăn.

Đường Gia Ngật dùng hai tay cầm miếng dưa hấu, sau đó đưa cho Dung Huệ, "Bà, bà."

Dung Huệ thoáng bất ngờ, vội vàng cầm lấy miếng dưa hấu rồi xoa đầu cậu bé, ôn hoà nói: "Gia Ngật nhà chúng ta thật ngoan, bà nội cảm ơn con."

Đường Gia Ngật quay đầu cầm miếng thứ hai, lần này đưa cho dì Văn.

Đến miếng thứ ba, Đường Gia Ngật đưa cho Đan Ý, "Mẹ, mẹ."

Đan Ý hôn cậu bé, "Cảm ơn con trai."

Đường Gia Ngật đưa cho người lớn xong, mới tự lấy cho mình một miếng.

Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, Đường Kì và Đường Tinh Chu đang đi xuống.

Đường Gia Ngật vừa cầm miếng dưa hấu lên, bên cạnh bỗng xuất hiện một cái đầu, là Đường Tinh Chu, anh cắn một miếng hết sạch miếng dưa hấu.

Nước màu đỏ từ vỏ dưa hấu chảy xuống lòng bàn tay trắng mềm của Đường Gia Ngật.

Cậu bé tủi thân nhìn ba.

Đường Tinh Chu lấy một tờ giấy, lau bàn tay nhỏ nhắn của cậu rồi đưa cho cậu bé một miếng dưa hấu khác.

"Ăn đi." Anh ôm Đường Gia Ngật rồi ngồi xuống.

Sau khi Đường Gia Ngật ngồi vững, mới cắn một miếng dưa hấu rồi nhìn lên ba.

Đường Tinh Chu như biết cậu đang nghĩ gì, "Không ăn của con nữa đâu."

Đan Ý chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, "Sao anh lúc nào cũng trêu con vậy hả."

Đường Tinh Chu thỉnh thoảng thích giật đồ chơi của Đường Gia Ngật, lúc tắm cho cậu thì tạt nước vào mặt, đang uống được nửa bình sữa thì giấu đi, để cậu bé ngửi mùi nước tiểu của bản thân lúc thay tã, thậm chí còn cố tình đóng cửa phòng ngủ, ngăn không cho cậu vào.

Cho đến khi Đường Gia Ngật gọi ba ba thì mới bỏ qua.

Đường Tinh Chu nghiêm túc nói: "Nhân lúc thằng bé còn nhỏ chưa nhớ gì, bắt nạt nhiều một chút."

Đan Ý: "......"

Cô thậm chí không biết tiếp lời như thế nào.

*

Sau bữa tiệc đầy tháng, Đan Ý trở lại với công việc của mình.

Lý Chân mới nhận được một lời mời làm đại diện cho thương hiệu thời trang, sắp tới cần tham dự một buổi trình diễn.

Đan Ý đã tạm dừng hoạt động gần hai năm, bây giờ xuất hiện trở lại, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Rất nhanh, hình ảnh của cô bùng nổ trên mạng xã hội.

Đan Ý mặc một chiếc váy dài màu đen, trên váy thêu hoạ tiết tinh xảo, nổi bật làn da trắng trẻo và vòng eo thon gọn, dáng người quyến rũ, khí chất thanh lịch.

Mái tóc đen dài được búi gọn, tôn lên khuôn mặt kinh diễm và chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, nhan sắc khi cười càng động lòng người hơn.

[Ý Ý không giống người từng sinh con tí nào, tỷ lệ cơ thể đẹp quá, thậm chí còn đẹp hơn ngày xưa rất nhiều! Chuyện gì vậy!]

[Đó là khí chất! Có ai cảm thấy khí chất của cô ấy trở nên dịu dàng hơn không!]

[Làm mẹ rồi đương nhiên sẽ không như trước, ngay cả ánh mắt cũng dịu hơn.]

[Tôi vừa nghĩ đến cảnh cô ấy nhìn chồng con với ánh mắt đó, ai mà chống đỡ được cơ chứ aaaa.]

......

Đan Ý tham gia sự kiện ở nước ngoài hai ngày mới trở về nước, sau đó công việc trở nên bận rộn hơn, mấy tháng liên tiếp không được nghỉ ngơi.

Tới cuối tháng 12, cô mới có chút thời gian rảnh.

Hôm nay cô tan làm sớm, đến nhà họ Đường đón Đường Gia Ngật.

Gần đây, công việc của cô và Đường Tinh Chu đều rất bận rộn, Đường Kì cũng thế, nên giao cậu bé cho Dung Huệ và dì Văn chăm sóc.

Cuối tuần, ông Đan và bà Đan lại đến thăm chắt.

"Mẹ, con đưa Gia Ngật về trước, ngày mai lại tới."

Dung Huệ gật đầu: "Được."

Đan Ý nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Gia Ngật, "Chào bà nội đi."

Đường Gia Ngật: "Chào bà nội ạ."

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, Đan Ý vốn định đưa Đường Gia Ngật về nhà luôn.

Cô vừa đặt Đường Gia Ngật vào ghế trẻ em sau xe, đột nhiên đổi ý, nhớ đến Đường Tinh Chu vẫn đang ở Thanh Đại.

"Bảo bối, chúng ta đến đón ba con tan làm nhé?"

Xem như cho Đường Tinh Chu một bất ngờ.

Đôi tay nhỏ bé của Đường Gia Ngật nắm chặt dây an toàn trước người, chậm rãi nói: "Không, đi."

Đan Ý: "......"

Câu trả lời này, không giống với tưởng tượng của cô lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro