#10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau cô được Vương Tử Hạo đến nơi làm việc. Nơi đây là một văn phòng nhỏ, chừng mười mấy người làm việc, tổng giám đốc là một cô gái trẻ, ước chừng trạc tuổi cô. Bọn họ vào phòng làm việc, Vương Tử Hạo sau khi giới thiệu cho hai người quen biết thì có việc nhanh chóng rời đi. Cô gái trẻ kia gọi là Hi Vũ, con gái một thương nhân giàu có nhưng vì không muốn kế nghiệp của cha, đam mê theo đuổi ước mơ mà thành lập công ty này.

"Ena, cô thấy những thiết kế này thế nào?".

Nhìn mấy mẫu giấy trên bàn một chút, cô cầm lấy một tờ rồi từ từ nói.

"Cái này màu sắc rất phù hợp , chỉ là loại áo này không thích hợp phối với váy dài, tôi nghĩ phối với quần ống rộng...giống cái này có vẻ thích hợp hơn"-vừa nói cô vừa cầm lên một tờ giấy khác để làm rõ ý kiến của mình.

"Quả thật như vậy phù hợp hơn a, tại sao tôi không nghĩ ra, Ena cô thật là một nhân tài, từ hôm nay có thể vào làm việc, đi, tôi dẫn cô đến bàn làm việc".

Hi Vũ kéo tay cô ra ngoài, mọi người trong văn phòng rất hòa đồng, nói chuyện mấy câu đều cùng nhau cười vui vẻ, không khí làm việc cũng thật tốt, tiền bối đối với người mới như cô trò chuyện rất hăng a. Chổ làm việc này tốt hơn cô tưởng tượng rất nhiều, cũng không cần lo lắng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.

Bán thời trang qua mạng cũng thật tốt đi, cô không ngờ lượng người mua nhiều như vậy, mấy mẩu thiết kế của Hi Vũ và một số chị em khác rất hợp thời, giá bán tuy không rẻ nhưng người mua lại rất nhiều, có vài mẫu còn cháy hàng. Ngày đầu tiên, cô cùng Hi Vũ trao đổi công việc một chút. Cô cũng thiết kế vài mẫu, Hi Vũ không ngừng khen ngợi, nói cô quả thật là thiên tài trong nghề, rồi còn thật may mắn khi kéo cô về công ty. Cảm giác với cô gái trước mặt bỗng chốc rất thân quen, Hi Vũ vốn rất ngây thơ tuy nhiên không yếu đuối yểu điệu như những nữ sinh cùng trang lứa mà ngược lại rất mạnh mẽ, ước mơ lớn, luôn có mục tiêu để hướng về tương lai không bao giờ nhục chí, khuất phục hay từ bỏ những điều mình muốn vươn tới. Người như vậy thời buổi bây giờ cũng rất hiếm đi. Về sau hai người bọn họ nhất định là chị em tốt.

"Ena, cô xem, cô xem mẫu này của cô nếu treo bán nhất định là cháy hàng".

"Cô định treo bán luôn sao?".

"Tất nhiên, đợi một chút đưa cho người bên xưởng sản xuất, rất nhanh sẽ có hàng a".

"Thật tốt a, tôi trở về làm việc, khi nào có ý tưởng sẽ đến tìm cô".

"A khoan đã, ngồi xuống một chút , tôi có việc muốn hỏi".

"Cô cứ nói".

"Ena này, cô có bạn trai chưa?".

"Vẫn chưa, làm sao vậy?".

"Cô và Hạo ngốc là quan hệ gì?".

"Chỉ là bạn bè thôi, tại sao cô...?"-còn chưa dứt lời, Hi Vũ đã lên tiếng thở dài.

"haizzz, Hạo ngốc đúng là Hạo ngốc, tại sao không tỏ tình chứ, xem đi, cô tốt như vậy lại chưa có bạn trai, tên ngốc đó mắt bị mù rồi".

"Hi Vũ, cô và anh ấy hình như rất thân thiết".

"Đúng vậy, tôi với Hạo ngốc là anh em kết nghĩa, ba năm trước tôi bỏ nhà đi theo đuổi ước mơ chính là tên ngốc này giúp tôi không ít".

"Xem đi, mở miệng ra đều gọi anh là đồ ngốc, không sợ bị đánh sao?".

Người đàn ông đẩy cửa phòng làm việc bước vào liền nghe em gái nói xấu mình với người khác, cũng may anh đến kịp lúc, ghi điểm xấu trong mắt cô là không nên a.

"Chỉ là đang cùng chị dâu tương lai nói chuyện a" -Hi Vũ cười hì hì chỉ vào Âu Thái Trân mà nói.

"Em đừng nói bậy, Ena, không nên quan tâm nó"- Anh không muốn cho ai biết cô là Âu Thái Trân vì vậy khi có người khác đều gọi cô là Ena.

"Không có gì, tôi ra ngoài trước "- cô đứng dậy rồi bước ra ngoài làm việc, để lại không gian cho anh em bọn họ nói chuyện riêng.

"Hạo, ngươi nói xem khi nào mới tỏ tình?".

"Cái này, cũng đã nói rồi, chỉ là cô ấy cần thời gian suy nghĩ".

"Sao? Có cần em gái ngươi ra tay giúp đỡ hay không?".

"Chỉ cần em đừng nhúng tay vào thì tất cả mọi việc đều tốt đẹp".

"Anh...hừ, không nói chuyện với anh nữa, đi ra ngoài đi"-cô cuối đầu làm việc rồi ra lệnh tiễn khách, Vương Tử Hạo đành đứng dậy ra về.

Anh đối với cô em gái này hết sức hài lòng, tuy bọn họ mở miệng đều là cãi nhau nhưng giúp nhau không ít việc. Họ đối với nhau không có tình cảm nam nữ. Ba năm trước cứu cô bất quá là vì cô có điểm giống với Âu Thái Trân tạo cho anh cảm giác muốn bảo vệ vẻ ngây thơ này.

Chiều hôm đó Vương Tử Hạo đến đón cô cùng đi ăn tối. Sau đó di dạo bờ hồ hóng mát, tiết trời lúc này rất thoải mái đi. Đi một đoạn cô dừng lại hướng Vương Tử Hạo nhìn nhìn. Người này quả thật tướng mạo vô cùng tốt, trán rộng, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, tổng thể toát lên vẻ nghiêm nghị, khí chất thu hút mọi ánh nhìn. Cô thấp hơn anh một cái đầu , bọn họ ở cạnh rất xứng đôi đi. Vương Tử Hạo chợt quay qua, thấy cô nhìn mình thì hơi ngạt nhiên .

"Hạo, chúng ta hẹn hò đi".

Lời này nói ra không đường đột chút nào.

-----------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro