công viên giải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau câu trả lời của tại hiền, mối quan hệ tưởng chừng như có bước tiến triển của bọn họ đột nhiên bị gián đoạn, vì sau đó kim đông anh dường như bốc hơi khỏi thế gian.
cuộc gọi nhỡ lần thứ mười hiện trên chiếc điện thoại dính đầy máu, kim đông anh liếc mắt, trực tiếp vứt sang một bên.







mười ngày sau khi đầu thú, tên sát nhân đột ngột thay đổi lời khai, đồng thời tố cáo kim đông anh là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả những vụ gây án này.

tin truy nã kim đông anh được lan truyền nội bộ, bắt buộc cảnh cục phải liên tục ngày đêm hoạt động để truy lùng người.
trịnh tại hiền mệt mỏi nới lỏng cà vạt, cảnh phục được cởi ra vứt thẳng lên ghế sô pha.
hắn gọi cho kim đông anh mười cuộc, cả mười đều báo không có tín hiệu. không tìm thấy người, không thể lấy lời khai, càng không thể gỡ rối khúc mắc trong lòng.



trịnh tại hiền uống xong ly nước ấm, xoa xoa mi tâm tiến về phòng ngủ.
đèn phòng sáng, người cần tìm cũng ở bên trong.

"nhớ tôi chứ? cảnh sát trịnh."
kim đông anh cười lên trông rất vô hại, nếu không xét đến việc tay anh vẫn điêu luyện cầm khẩu súng trông có vẻ không giống đồ chơi là mấy xoay mấy vòng.

"anh đi đâu? còn nữa, khẩu súng này không phải của tôi."
hắn tiến đến bắt lấy tay anh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới không thấy thương tích gì mới cau mày hỏi.

"dĩ nhiên không phải của cậu, khẩu này phiên bản giới hạn, khó mua lắm, nhưng nếu cậu thích tôi sẽ cho cậu mượn dùng."
kim đông anh vui vẻ đùa cợt, còn không ngần ngại chỉa thẳng họng súng tới trước ngực tại hiền.
hắn đương nhiên biết thứ trước mặt đã được lên nòng, nương theo động tác tay của người kia có thể đoán đạn vẫn còn nhiều.
và hiển nhiên, cả hai đều biết đây không phải súng giả.

"tên sát nhân thay đổi lời khai, anh hiện tại đang là nghi phạm, thậm chí còn bị truy nã ngầm trong giới. dưới cương vị là một cảnh sát, kim đông anh, tôi hỏi anh, anh có phải là hung thủ hay không?"
đông anh nghe xong liền tặc lưỡi nhún vai mấy cái, cứng nhắc quá, "không. nếu thật sự là tôi, cậu nói xem động cơ giết người của tôi là gì?"
trịnh tại hiền không nghĩ ra được đáp án.

"tôi dĩ nhiên không có động cơ, nhưng kẻ muốn hãm hại tôi thì có."
kim đông anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, ánh mắt lộ rõ sự chán chường. anh đứng dậy phủi đầu gối, thì thầm một câu, "tiếc thật, tôi lại phải đi rồi. ngủ ngon nhé, tại hiền."
trịnh tại hiền chưa kịp định thần, nháy mắt đã thấy tối sầm một mảng, trong lòng liền chửi thề hai tiếng.
kim đông anh cứ thế một lần nữa biến mất, ngay trước mặt hắn.








lần tiếp theo hắn mở mắt dậy, kim đông anh đang ngồi bên cạnh lau qua cây súng của anh, nhìn hắn cười không rõ ý vị, "hình như tôi dùng quá liều rồi, cậu ngủ lâu quá."
trịnh tại hiền ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, liền thấy đông anh đưa tới trước mặt mấy viên thuốc, nhìn sơ qua có thể đoán được là thuốc gì, không do dự bỏ vào miệng nuốt xuống.

"hôm nay là thứ sáu, cậu ngủ gần hai ngày rồi."
"anh đi đâu?", hắn lại tiếp tục quan sát người trước mặt, cổ họng đã khô khốc vẫn gượng hỏi.
"xử lí chút việc riêng thôi, tôi đã tới sở cảnh sát để lấy lời khai và đối chứng rồi. hiện tại tôi vô tội, cũng không thuộc diện tình nghi. hơn nữa, tên sát nhân đã thay đổi lời khai rồi, nếu muốn cậu có thể xác nhận với cấp dưới. nhân tiện thì, tôi rảnh hai ngày cuối tuần, cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

trịnh tại hiền nhíu mày, nhìn tiến độ công việc có chút bất ngờ, đáp lại anh, "ý anh là ngày mai?"

"ừ nhỉ? ngày mai."
"tôi được ích lợi gì?"
kim đông anh nghe được câu trả lời không thoả đáng liền thích thú bật cười, "không có gì cả, nếu cậu không muốn thì thôi vậy."
dù sao tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa.

"được, tôi đến đón anh."
"không cần đón, đêm nay tôi ngủ ở đây."
kim đông anh rất tự nhiên phủi phẳng phần nệm trống bên cạnh hắn, sau đó nhìn hắn cười lấy lòng, người nọ cũng không có ý kiến, thầm nghĩ việc cần hỏi nên đợi lúc thích hợp hơn vậy.







cả hai quyết định đẩy xe đi siêu thị mua nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối, cảnh sát trịnh một thân thường phục vẫn toát lên khí chất alpha người người ngưỡng mộ làm kim đông anh có chút ghen tị.
ban đầu anh vốn chỉ muốn mua chút ít thịt và rau củ quả, thế mà đi dạo một lúc đã đầy ấp cả xe hàng, từ chạy tung tăng liền chuyển thành vừa chậm rãi cuốc bộ vừa đẩy chiếc xe nặng trịch giữa dòng người chen chúc nhau trong siêu thị.
trịnh tại hiền đi kế bên nhìn thấy cảnh tượng này không thể làm ngơ, dứt khoát vòng tay sang người kia, vừa đẩy xe hộ vừa bao bọc đông anh trong lòng ngực.
hành động bất ngờ của người kia làm anh có chút hoảng hốt, hai vành tai đã đỏ lên lúc nào không hay, nhưng anh chỉ im lặng tiếp tục tiến về phía quầy thu ngân.
sau khi hoàn tất thanh toán, người qua đường thấy một trịnh tại hiền tay xách nách mang mấy túi hàng lỉnh kỉnh, đi kế bên là kim đông anh đang cầm tờ hoá đơn tính nhẩm, cảnh tượng rất giống như một cặp chồng chồng mới cưới.

"nhìn bọn họ kìa, trông đẹp đôi quá."
bước xuống hầm để xe, bọn họ vẫn nghe loáng thoáng được mấy câu bàn tán của người đi đường, anh nghe được cũng cười tươi quay sang giơ ngón cái đồng tình.
đúng là đẹp đôi thật.
trịnh tại hiền liếc thấy người bên cạnh an nhàn làm trò ấu trĩ cũng chỉ thở dài ngán ngẩm, sau đó bắt đầu chất hàng lên xe rồi trở về nhà.







cửa vừa đóng, trịnh tại hiền nhận được thông báo của cấp trên, ngày kia thị trưởng mới của bọn họ tổ chức tiệc nhậm chức, bắt buộc phải có mặt cùng người nhà.
đông anh đứng bên cạnh, quan sát biểu tình không tình nguyện tham gia vào đám đông của hắn liền phá lên cười, "mang theo tôi đi, tôi có thể đóng giả làm người nhà của cậu."
"được."
trịnh tại hiền không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, quả thật ngay từ đầu hắn vốn đã có ý định mời anh đi cùng.




buổi tối của bọn họ trôi qua rất êm đềm, kim đông anh nấu ăn, hắn rửa bát, xong xuôi tất thảy liền đi làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi ở sô pha xem phim.
thi thoảng đông anh sẽ dùng tay sờ soạng cơ bụng của hắn, sau đó còn phóng tin tức tố bừa bãi rồi trưng ra bộ mặt như thể không biết gì.
kết quả là cả hai kết thúc buổi tối bằng việc anh được tại hiền ôm về phòng trong khi tay vẫn vòng qua cổ hắn, môi lưỡi cả hai vẫn còn đang triền miên dây dưa.

"tôi muốn đi công viên giải trí."
kim đông anh thở hổn hển sau nụ hôn, tựa vào ngực hắn vẽ loạn.
"đều nghe theo anh."
hắn không có ý kiến, ngoại trừ thấy việc đi công viên giải trí có chút trẻ con thì cũng không có việc gì đáng để nghi ngờ, đôi tay hắn đặt ở ngang eo anh, căn chỉnh cho cả người anh được phủ trong chăn, sau đó hôn nhẹ lên trán người lớn hơn, trầm giọng thì thầm, "ngủ sớm đi, ngủ ngon."
kim đông anh không đáp lời, chỉ thấy anh đan tay mình vào tay hắn, sau đó im lặng chìm vào giấc mộng.







kim đông anh khẽ chuyển mình, nhìn thấy tại hiền đã ngủ say, nhanh chóng rời khỏi phòng, hoàn toàn không để lại một chút tiếng động nào.
vừa về đến nhà liền thấy lý đế nỗ tay chân dính đầy máu hai mắt sáng rực hoan nghênh chào đón anh.
"lại điều chế thuốc mới à?"
"xong rồi, vừa vặn có thể cho anh dùng trong dịp sắp tới. hướng dẫn sử dụng em sẽ gửi tới sau, cầm tạm chỗ này đi.", cậu vừa nói vừa dúi vào tay đông anh một bịch thuốc màu trắng, im lặng lau dọn đống máu tanh trên người mình, sau đó đôi mắt cười mới xuất hiện trở lại.
"việc này tốn nhiều máu hơn em tưởng."
kim đông anh bất đắc dĩ thở dài, "không thể không dùng tới máu sao?"
lý đế nỗ tròn mắt, "không thể được! vả lại, nhất định phải là máu tươi, càng tươi càng tốt."
kim đông anh nghĩ tới đống xác chất chồng trong kho, nhất thời không khỏi rùng mình, lại nghĩ tới đại cục, mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro