hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sieun tỉnh dậy bởi tiếng đập cửa loạn xạ ở bên ngoài. Cậu vội vàng mặc chiếc quần jeans và cái áo phông bị vứt tung toé dưới sàn nhà đêm qua, đầu thì như muốn vỡ ra vì men rượu.

"Ai đấy?"

Người đứng ngoài cửa không ai khác chính là Beomseok.

"Vừa đi đánh nhau về à? Mùi rượu kinh quá."

Cậu ta huých Sieun sang bên rồi len vào trong căn phòng trọ vỏn vẻn 40m2 với tan hoang là chăn chiếu, quần áo và vỏ chai rượu. Ai mà không biết nhìn vào chắc sẽ tưởng có cặp đôi nào vừa mặn nồng cả đêm mất, nhưng tiếc là thằng đối tượng để mặn nồng giờ đã biến mất không một lời nhắn rồi.

"Sao? Thế bố nó bảo gì?"

"Nó trốn rồi. Đi với con nào ấy."

"Vãi lờ. Có khi nó bỏ mẹ sang thành phố khác rồi xây dựng gia đình mới ở đó rồi cũng nên."

Sieun đá gọn đồng bầy hầy dưới đất vào một góc rồi bước vào nhà vệ sinh đánh răng.

Cậu không trả lời.

Một phần là vì cậu thấy nó ngớ ngẩn quá, đời nào Suho lại làm thế. Cậu ta còn khướt mới lập gia đình và nhất lại là với phụ nữ nữa. Phần còn lại cậu cũng sợ nó sẽ thành sự thật, bởi đâu ai chắc chắn được điều gì nên Sieun chẳng muốn phản bác lại Beomseok chút nào.

Beomseok đi về phía bếp, pha lấy hai tách cà phê nâu sữa rồi bê ra chiếc bàn con ngoài gian khách. Cậu mở toang cửa số phía mặt tiền của căn nhà tập thể cấp bốn chưa đến mức xập xệ này ra, ánh nắng của sáng sớm tràn vào trong phòng với mùi hương hỗn độn của vài chậu hoa Sieun thi thoảng mới tưới, mùi đất sau mưa và mùi tanh của chợ búa phía dưới nhà.

Ngột ngạt mà cũng tự do quá thể. Vẫn tốt hơn là cái chốn vua chúa của cậu nhưng lúc nào cũng như sắp chết, chả khi nào thoát ra được khỏi sự thoi thóp như mấy con cá dạt bờ.

Beomseok ngoái đầu vào nhà vẫn thấy Sieun đang rửa mặt, chờ lâu quá nên thôi cậu tự châm một điếu từ cái bao thuốc rách tả tơi trong túi quần của mình. Thường thì cậu sẽ đợi và cùng nhau trò chuyện về vài thứ vô nghĩa, nhưng hôm nay Sieun đang có vẻ né tránh cậu hoặc giấu diếm một điều gì đó bí mật.

Thây kệ. Beomseok phà một hơi khói rồi nhấm nháp tách cafe một cách điệu nghệ.

Cậu trước đâu có thế này. Lúc nào cũng somi quần tây chỉnh tề lắm, tóc thì bóng lộn và nước hoa thơm phức bước vào công ty với cái vai con trai chủ tịch. Nhưng càng ngày cậu càng thấy tốn thời gian và trông cậu thì chẳng khác nào thằng hề cả, nên là thôi, cứ thế này đi đã.

"Thế mày định sao hả Sieun?"

Sieun khệ nệ lết cái thân ê ẩm của mình lên cái trường kỉ ngoài phòng khách, cậu uống một ngụm cafe rồi quay ra bảo:

"Chả biết nữa. Không hiểu sao dạo này lại đông khách bất chợt như thế, cũng tiếc của chả dám đóng cửa để đi đâu." Sieun thở dài.

Hiện cậu đang vận hành một phòng khám tư do cậu tự gây dựng được, khách cũng chỉ toàn là khách quen từ hồi còn làm ở bệnh viện nhà nước trước đây.

Beomseok chẳng nói gì, chỉ đưa cho Sieun một điếu thuốc và tiện tay châm giúp cậu.

Khói thuốc khét đắng họng và cảm giác lâng lâng như trên mây do rượu để lại làm Sieun thấy mơ hồ quá. Suho người yêu cậu đang bỏ trốn với một con nhóc sang tận đầu bên kia của đất nước, chỉ ngay sau khi cậu và anh ta ôm hôn thắm thiết rồi trao nhau ngàn lời mặn nồng trong đêm. Có vắt cái óc thiên tài của cậu ra thì cũng chẳng hiểu nổi anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Beom ơi."

"Ừ."

"Nó bỏ tao theo gái thật à mày?"

Cậu bạn thở dài nhìn Sieun cứ đờ đẫn cả người suốt một tuần nay.

"Thằng đó nó gay rõ mà mày. Bỏ theo gái để chơi trò mẹ con hay gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro