4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeonghan có lẽ đang hòa nhập mới mọi người trong lớp hơn.
Cậu có thể vui vẻ nói chuyện với tất cả mọi người, điều ấy làm tâm trạng Jeonghan khá hơn một chút so với trước kia.

Ngoài Seungcheol ra thì có một người nữa trong lớp luôn bắt chuyện và hay đi ăn trưa cùng Jeonghan.
Cậu ấy tên là Hong Jisoo, một người có nét rất điển trai, khuôn mặt và đôi mắt vô cùng hiền dịu.

Có lần cả hai từng đi riêng với nhau mà mọi người suýt nhầm rằng cả hai là con gái, họ còn được đồn cả trường rằng là một đôi tiên tử.

Tuy rằng ngoài mặt Jeonghan thì cười đùa hưởng ứng theo những lời đồn ấy nhưng với Jeonghan mà nói, thì trong lòng cậu thầm than thở vì phiền phức.

Có khi còn quá đáng hơn những lời đồn ấy. Từng có một nhóm cá biệt cũng nhìn nhầm họ là con gái nên mới dở chứng tìm mọi cách sát lại gần và có những ý đồ không tốt.

" Không hề vui chút nào cả ".

Seungcheol nghiêm túc, đôi mắt anh xếch lên, hai hàng lông mày như xô vào nhau.
Anh nhìn thấy Jeonghan đang kìm nén cảm xúc mà không nhịn nổi, nên mới tức giận như thế.
Mọi người trong lớp ngỡ ngàng, vì họ chưa bao giờ thấy Seungcheol cáu gắt hay khó chịu về vấn đề này hết. Bởi vì với tất cả mọi người, anh đều có thể hòa nhập và cười rất tươi với họ.

Seungcheol tự hỏi, rằng anh đã thay đổi rồi ư?.

Vì điều gì cơ chứ?.

Sau lần đó thì họ không hó hé thêm nữa.

" Cậu đừng gượng ép mình nữa ".

" Về điều gì ? ".

" Tất cả... ".

Khuôn mặt Seungcheol nhuốm màu hoàng hôn.

Anh đang bày ra vẻ mặt thương xót, hay đang cảm thấy tội nghiệp cho cậu đây?.

Trước giờ mọi cảm xúc của Jeonghan đều bị đè nén, vì những chuyện của quá khứ khiến cậu càng không muốn bày tỏ hay phải cố gắng buồn bã, khóc lóc nữa. Jeonghan buộc mình phải mạnh mẽ, phải đối đầu. Để rồi chính mình phải nhận nhiều tổn thương.

Jeonghan lắc đầu, cậu gặng cười

" Cảm ơn cậu Seungcheol ".

Anh nhìn cậu như thế, lòng bỗng đau nhói hơn. Vì sao nhỉ, vì sao lúc nào Jeonghan cũng thế, khiến anh phải bận tâm đến cậu nhiều như thế.
Mọi cảm xúc lúc này thật khó tả.

Seungcheol tặc lưỡi, bèn bảo

" Thật là...hết biết nói nổi với cậu ".

Ngoài mặt thì giận vô cùng, nhưng hành động thì lại dịu dàng hết mức.
Anh nắm chặt lấy tay Jeonghan rồi chạy thẳng về nhà.

"... Cậu làm gì đấy!? ".

" Chạy... để giải tỏa sự khó chịu này ".

Nhìn bóng lưng của anh, màu của ánh hoàng hôn như ôm trọn lấy hai đứa, rồi cái bóng đang chuyển động ấy cứ thế in đậm xuống nền đường.

Jeonghan mỉm cười, cậu càng siết chặt tay Seungcheol, rồi chạy lên phía trước.
Để gió mát xoa đi sự bức bối trong lòng.
.
.
.

" Jeonghan à, cậu có tham gia câu lạc bộ nào chưa? ".

Jisoo từ bàn trên quay xuống, trên tay còn cầm một tờ giấy đăng kí câu lạc bộ.

" Tớ không tính tham gia ".

" Thế à... ".

Jeonghan lấy tờ giấy từ tay Jisoo xem, hóa ra là cậu bạn tính vào câu lạc bộ âm nhạc.
Cậu ngước lên nhìn vào mắt bạn mình

" Cậu thích hát à, hay chơi nhạc cụ? ".

" Chỉ là tớ quen một đứa em nên mới vào cùng với nó thôi, hay Jeonghan cũng thử đi biết đâu lại hợp ".

" Tớ không hứng thú đâu ".

Jeonghan xua tay từ chối, cậu muốn lên trường đi học rồi về thẳng nhà vì cậu làm biếng phải tham gia các hoạt động như thế lắm.

Jisoo nghe vậy đành từ bỏ rủ rê Jeonghan, quay lên làm việc của mình.
Cậu chống khuỷu tay rồi hướng mắt ra phía bên ngoài cửa sổ. Bầu trời bỗng nhiên dần tối sầm, thầm nhận ra trời sắp mưa.

Cậu quên mang theo ô dù ở nhà đã xem trước dự báo thời tiết.
Đứng giữa sảnh trường, hai bên vai rũ xuống, nhìn mọi người bung dù lao vào cơn mưa như trút nước.

Định bụng sẽ thế này rồi chạy thẳng về nhà nhưng làm thế chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Jeonghan đành quay lưng về lại thư viện đợi ngớt cơn mưa.

" Jeonghan cậu không theo mang ô à? ".

Cảm thấy người đang sau đang sát mình lên tiếng, cậu ngước lên, là Seungcheol.
Cậu ấp úng

" À...ừ ".

Seungcheol liền tiến lên trước cậu một bước, thở dài rồi bung dù

" Cậu...đi cùng tớ này ".

Anh nói xong, thấy cậu không động tĩnh, Seungcheol mới tiến gần nắm chặt lấy tay Jeonghan

" Cậu muốn bị cảm à, về thôi ".

Cả hai cùng chen vào một ô, cất bước ra về.

Mưa dần nặng hạt hơn, tiếng lộp bộp đổ xuống chiếc ô nhỏ bé chỉ có hai người.

Jeonghan liếc nhìn Seungcheol, thấy anh vẫn nhìn thẳng về một hướng phía trước mà chẳng nói gì, rồi mới để ý thấy một bên vai áo hơi thấm ướt.

Nhận ra anh đang giữ khoảng cách với mình.

Cậu vì không muốn anh bị lạnh, nên mới kéo vạt áo anh lại sát vai mình hơn. Rõ ràng không khí trời mưa khá lạnh, nhưng không hiểu sao Jeonghan lại thấy hai gò má lại nóng bừng như thế.

Jeonghan cúi xuống nhìn bàn chân dẫm lên vũng nước, bèn mở lời

" Cậu đừng như thế, sẽ bị lạnh đó...".

Jeonghan cảm thấy âm lượng mình nói ra hơi nhỏ vì tiếng mưa rất lớn, áp đến hai bên tai nên đoán rằng Seungcheol không nghe thấy.

" Hửm...à, không sao đâu, chỉ thế này thì có sao đâu chứ "

Seungcheol dù tiếng mưa rào vẫn nghe thấy giọng nói nhỏ của cậu, phì cười đáp lại.
Anh nhìn cậu rồi nhếch một bên mép

" Bộ cậu nghĩ rằng chỉ ướt một bên vai có thể làm tớ cảm lạnh à? ".

Seungcheol đang trêu cậu.

Cậu nghe thế thì đỏ mặt xấu hổ, Jeonghan bĩu môi, hất mặt sang phía khác

" Ai thèm nghĩ thế chứ ".

Ngoài một bên tai nghe tiếng mưa, bên tai còn lại là tiếng cười khúc khích của Seungcheol.

Đến tới nhà Jeonghan thì trời đã ngớt mưa, Seungcheol mới gập dù, đứng trước nhà, anh nhìn Jeonghan một cái, rồi mỉm cười

" Tớ về đây, nhớ giữ ấm cơ thể đấy, đừng để bị lạnh ".

" Tớ không phải con nít... ".

Hai hàng lông mày Jeonghan xếch lên, khoanh tay rồi cười tươi như cho bản thân vẫn còn khỏe chán.
Cậu đang cảm thấy bản thân mình rất khỏe.

Seungcheol lại phì cười với cái tính trẻ con ấy của Jeonghan.

" Tớ lo đấy... ".

Seungcheol nói nhỏ rồi quay lưng bước đi.

" ...Gì cơ? ".

Lúc ngước lên thì thấy anh dần xa khuất rồi.
Dõi theo bóng lưng anh đến khi thoát khỏi tầm nhìn Jeonghan mới đi vào nhà.
Dựa lưng vào cửa, Jeonghan chống tay lên tủ giày rồi với tay mở đèn, cậu nhìn vào trong nhà, đôi lông mày hạ xuống

" Ôi trời...lạnh thật đấy ".

Về tới nhà, việc đầu tiên của Seungcheol đó là thay thật nhanh bộ quần áo, rồi nhanh chóng cầm điện thoại nhắn cho Jeonghan

Seungcheol
Cậu vào nhà chưa? Thay đồ, mặc áo ấm, uống thêm nước ấm chưa ?

                                                         Jeonghan
                                            Cậu là mẹ tớ à...?

Seungcheol
Cậu làm được những gì rồi? Làm việc tớ nói chưa?

                                                        Jeonghan
                                               Tớ làm liền đây.

Thấy thế, Seungcheol liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, sao anh lại quan tâm nhiều đến thế nhỉ?
Đến Seungcheol còn chẳng thể hiểu tại sao bản thân lúc nào cũng bận tâm với cậu đến vậy.

Anh không thèm nghĩ nữa, vứt điện thoại lên giường rồi đi nấu bữa tối.

Lúc nấu ăn, Seungcheol đã tự hỏi không biết tối nay Jeonghan ăn gì, anh có nên hỏi cậu không.
Mà sợ hoài thế cậu thấy phiền nên đành thôi không hỏi.
Nhưng cứ nghĩ hoài đến hình ảnh Jeonghan bĩu môi xấu hổ làm anh bật cười, buộc miệng " Dễ thương ".

" Ai dễ thương thế con? ".

" Con đang nói con đấy ạ, bố đừng để ý ".

" Thế à... ".

Ông từ phòng khách nhìn vào trong bếp với vẻ mặt hoài nghi, ông mỉm cười nghĩ rằng có khi Seungcheol đã có người trong lòng.
Bỗng xúc động vì thấy con mình đang trưởng thành dần.

Mà chắc ông lại không nghĩ rằng, đứa con ông tưởng là đang nghĩ tới một cô gái nào đó nhưng thật ra là một cậu trai với vẻ đẹp phi giới tính cơ.

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cheolhan