Ngoại truyện (Seoksoo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: ko liên quan lắm đến mạch truyện, là câu chuyện riêng của họ
—————————————
7H sáng, JiSoo bị Geok liếm đến tỉnh. Đẩy mặt nó ra, ôm Geok xuống ổ bên cạnh giường, đổ đồ ăn cho chó, vuốt ve đầu nó mấy cái

Cậu mơ màng tỉnh dậy, hôm nay là ngày thứ 105 JiSoo rời khỏi căn nhà sau 2 năm sống chung với SeokMin.

Rửa mặt cho tỉnh táo, JiSoo mang đôi dép lẹt quẹt ra khỏi phòng khách, giọng với vào phòng ngủ bên cạnh kêu to lên:
- Bố ơi ra ăn sáng.

Ông Hong mang gương mặt ngái ngủ, khập khiễng bước ra khỏi phòng, JiSoo vội lại đỡ ông lên sofa, thùm thụp đấm chân ông, lại với lấy cái chăn mỏng đắp lên, nhẹ nhàng dặn:
- Hôm nay trời lạnh lắm, bố đừng ra ngoài, chân lại đau, con phải đi làm, bố ở nhà nghỉ ngơi nhé. Lát JeongHan qua chơi với bố.

Hong Ji Ang khẽ cười, gật đầu mấy cái với JiSoo. Lúc cậu quay mặt đi, nụ cười trên mặt ông tắt dần, chỉ còn nét đượm buồn, ưu sầu sâu lắng nơi đáy mắt hướng về JiSoo đang loay hoay trong căn phòng bếp chật hẹp

Căn nhà họ ở chỉ vỏn vẹn hơn 60 mét vuông, một phòng ngủ, phòng khách nối liền với căn bếp và một căn phòng nhỏ hướng góc thông với ban công bên ngoài.

Kể từ sau khi gia đình Hong vỡ nợ, mẹ kế ôm tiền bỏ chạy, JiSoo và bố thuê một căn phòng ọp ẹp trên sân thượng một tòa nhà cũ kỹ. Mùa đông gió thổi lồng lộng, rét căm, còn mùa hè mặt trời hướng thẳng vào nhà, nóng không thể tả.

Ông Hong chân có bệnh, không được khỏe, thương JiSoo một mình lao lực làm thêm kiếm tiền, không dám phung phí bật điều hòa, mùa lạnh không dám mở máy sưởi, thời tiết trở trời, chân lại đau nhức không thôi.

Hôm nay JiSoo nhận một công việc chạy event cho buổi giới thiệu dòng xe mới của chương trình mở bán của hãng.

Đáng lẽ công việc đã xong từ 4H chiều, thế nhưng hôm nay Eun Jae cùng team có lịch kiểm tra, nhờ JiSoo làm thay nhiệm vụ phát tờ rơi quảng bá ở trước showroom.

Mặc bộ đồ con mascot nặng nề, JiSoo trên tay cầm cộc brochure phát cho khách hàng vào thăm.

Chợt JiSoo khựng lại, tim đập mạnh 1 nhịp, đầu ngưng trệ nhìn bóng dáng quen thuộc, là SeokMin, anh đi cùng một cô gái.

JiSoo cứ thế sững người ra, nhìn dáng vẻ tươi cười của SeokMin thân mật cùng cô gái nọ bước chân vào showroom.

Cô ấy bỗng nhìn qua cậu, tò mò bước đến hỏi là quảng cáo gì thế. JiSoo không dám lên tiếng, sợ SeokMin nhận ra mình, vội vã dúi vào tay cô 2 tờ brochure rồi cúi đầu chạy mất.

Lúc kết thúc ca, JiSoo vẫn còn mặt bộ đồ nhân vật, tay gỡ đầu con thú bông ra, ngồi xuống bên hông cửa sau thở hồng hộc.

Cậu ngồi thẫn thờ hết hơn nửa tiếng, trong đầu vẫn chạy qua hình ảnh SeokMin cười nói với cô gái xinh đẹp vừa nãy.

JiSoo và SeokMin yêu nhau từ năm lớp 12, đến năm hai đại học thì chia tay, là cậu đá SeokMin. Vì vậy, bây giờ không có lý do gì để JiSoo vô lý nổi giận cả.

Tự thôi miên bằng hàng ngàn lý do SeokMin đang sống rất tốt, tương lai rộng mở, tiền đồ sáng lạn, do cậu tự vẽ ra.

JiSoo cười phá lên thật to, cố tưởng tượng lấy một điều gì đó vui vẻ để không phải khóc, người qua đường đi ngang cũng phải dừng lại nhìn cậu một cái bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng mà lòng đau đớn không tự chủ được nước mắt vẫn rơi ra, JiSoo ngồi xuống trùm đầu gấu lên, gục mặt khóc nấc, bả vai run lên từng đợt. Cậu nghĩ không ai thấy mặt mình, thế nên ngồi khóc thật to, ít ra lòng cậu cũng dễ chịu hơn chút. Khóc vì bản thân mệt mỏi, vì nỗi day dứt với SeokMin và sự bất lực không thể bảo vệ người bố già cả đau ốm.

Chỉ là JiSoo không hay biết, SeokMin đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ. Anh mở đầu gấu của cậu ra, JiSoo giật mình lau nước mắt vội ngước lên nhìn.

Nhưng vì nhắm mắt khóc quá lâu, phải mất một thời gian JiSoo mới nhìn rõ gương mặt đang đứng trước mặt mình.

Cậu hoảng hốt quay mặt đi, cố với cái tay to uỳnh của con thú bông chạm lên mặt nhưng không thể lau được.

SeokMin không nói gì, kéo cậu dậy, gỡ khóa kéo, cởi bộ đồ nặng nề ra cho cậu, rồi kéo JiSoo ngồi xuống, tay rút tờ khăn giấy dịu dàng lau nước mắt.

JiSoo ngước đôi mắt sưng húp nhìn cử chỉ ôn nhu, mềm mại của SeokMin, nước mắt không tự chủ được, càng lau lại càng chảy.

SeokMin đau lòng thở dài ôm JiSoo vào lòng , một tay ôm chặt đỉnh đầu, một tay ôm lấy lưng cậu vào lòng, cất giọng mềm oặt như nước:
- Rõ ràng là không thể rời xa anh, em còn mạnh miệng đẩy anh đi làm gì. Không mệt à, làm anh đau lòng chết đi được.

Thực ra SeokMin cố tình đi cùng em họ đến showroom để tìm cậu. Lúc sáng anh tìm được đến nhà JiSoo gặp JeongHan đang ngồi bóp chân cho ông Hong, năn nỉ mãi để 2 người họ nói cho mình biết chuyện gì xảy ra.

Đồ đần độn Hong JiSoo, chuyện to thế mà dám giấu anh mấy tháng nay.

JiSoo chia tay với anh được 3 tháng nhưng chuyện đã xảy ra hơn 6 tháng, tức là đã giấu nhẹm đi từ lúc cả 2 còn đang hẹn hò. Nghĩ đến đây, SeokMin không khỏi tức giận, rốt cuộc JiSoo có từng coi anh là bạn trai hay không, chuyện nghiêm trọng vậy, một câu cũng không mở lời.

Cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro