3 • Lôi kéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Eri.

- ...

- Eri!

- ...

- Eri!!!

Một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt nàng. Eri bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, lơ ngơ ngó xung quanh. Một xô nước nữa lại đến, kèm theo tiếng hét chanh chua. Eri rùng mình, lông tơ dựng đứng. Cả người nàng ướt như chuột lột, bộ quần áo cung nữ bết sát vào cơ thể nàng, nặng nề kéo da thịt trên người nàng xuống. Eri ngước mặt lên, đập vào mặt nàng là một bản mặt xấu xí thậm tệ, da đen nhẻm, lông mày sâu róm, mũi tẹt, cằm bạnh, đang chống hông đứng vô cùng hiên ngang nhìn xuống nàng vẻ coi thường.

- Đã một canh giờ rồi cô chưa giặt xong quần áo. Chỉ có một đống nhỏ này thôi mà làm mãi không xong, có phải cô muốn tối nay nhịn cơm không!?

Eri nhìn theo hướng tay chỉ, một núi quần áo to bằng ba đống rơm đang chờ nàng tắm rửa. Khẽ buông tiếng thở dài ngao ngán, Eri định chúi mặt xuống tiếp tục công việc thì con bé kia lại ngứa mồm kiếm chuyện. Nó nắm tóc nàng giật lên, bắt nàng phải ngửa mặt lên nhìn nó.

- Mày đừng ỷ mình có nhan sắc mà kiêu căng. Tao mới là người quyết định cung nữ nào trong phủ được phép ăn cơm. Nếu tao bảo mày nhịn, thì tối đó mày phải nhịn đói, đã hiểu chưa!?

Eri nhếch mép cười, chẳng tốn một giây suy nghĩ. Nếu cô ta không cho nàng ăn bữa ăn nghèo nàn dành cho đám cung nữ mạt hạng, thì nàng sẽ tông thẳng cửa phòng Hình bộ Thượng thư và giành thức ăn của hắn, xem cô ta có ngăn cản nổi không.

Trong đầu Eri dần nảy ra những ảo tưởng không mấy đẹp đẽ. Đã không làm gì thì thôi, còn rảnh háng đi chỉ dạy người khác. Để cô ta ngồi vào đây và xử lý hết đống đồ bẩn này xem, không mất cả ngày trời mới là lạ. Eri rất muốn nắm đầu cô ta nhúng vào xô nước này, sau đó chà cái mồm bẩn thỉu của cô ta vào miếng ván giặt, lấy cây gậy đập khuôn mặt câng câng ngạo mạn của cô ta như đập bay mấy vết nhơ bẩn thỉu trên mảnh vải. Nhưng không, nàng kiềm chế cơn nóng giận lại, nở nụ cười ngô nghê, tay gãi đầu tỏ vẻ vô tội.

- Đã rõ.

Cô ta thấy không còn việc gì làm ở đây nữa, lắc mông bỏ đi. Eri vẫn giữ nguyên nụ cười đa cấp trên mặt suốt từ đầu tới cuối, nhưng khi con bé đáng ghét đó vừa rời khỏi, nàng lập tức gục mặt xuống giữa hai đầu gối, nước mắt oan ức đong đầy trong khóe mi. Bất lực, tủi thân, nhục nhã, chẳng còn từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi niềm của nàng lúc này. Mặc dù chẳng muốn yếu đuối, nhưng cõi lòng nàng cứ sầu thảm không nguôi. Cổ họng đắng nghét vô vị, những mảnh kí ức buồn cứ thế theo dòng cảm xúc tuôn trào, hiện lên rõ nét từng cái một.

Mà có lẽ điều khiến nàng hối hận xấu hổ nhất chính là cái thái độ đáng nguyền rủa hôm ấy.

Aish, sao lúc đó nàng lại vứt khăn tay của hắn xuống đất.

Sao lại nặng lời với hắn như vậy. Nếu nàng nhắm mắt hùa theo câu đùa của hắn, có phải giờ này mối quan hệ đã không xuống dốc thế này không?

Sao nàng lại buồn phiền, chạnh lòng đến vậy khi hắn chê nàng chẳng giống con gái. Nàng vốn sỗ sàng, mạnh bạo như nam nhân mà, trước giờ nàng cũng luôn sống theo cách đó, sao khi hắn nói vậy, nàng lại bực bội?

Sao nàng biết mình sai rành rành, mà chẳng dám tìm hắn nhận lỗi. Hắn đến tìm nàng, cũng chẳng đủ can đảm gặp hắn.

Cảm xúc của nàng cứ rối rắm, lẫn lộn như mối tơ vò. Vừa cáu giận, ngượng ngùng, bồn chồn lại mong đợi. Tâm trạng thiếu nữ nhỏ bé cứ thấp thỏm không yên, nhung nhớ hoài một nỗi buồn man mác vô diện.

Nàng giận mình sao quá kém cỏi, tầm thường, sao chẳng xứng với hắn dù chỉ một chút. Tự ti, mặc cảm, phật lòng, những bức tường dày cộp nặng nề chắn giữa hai người càng ngày càng lớn dần, rồi sẽ đến lúc nàng và hắn hoàn toàn trở thành người dưng, chẳng còn liên hệ gì nữa. Cứ nghĩ đến viễn cảnh ấy, nàng lại chợt cảm thấy bủn rủn cả người.

Nếu nhé, chỉ là giả định thôi, nhưng giả sử rằng nàng có một địa vị xã hội tốt hơn, thì liệu nàng có thể xích lại gần hắn thêm chút xíu không?

Đáy mắt nàng ánh lên tia hy vọng mong manh, nhưng cũng nhanh chóng bị dập tắt. Một cung nữ nhỏ bé như nàng lấy tư cách gì để thăng tiến trong cái xã hội phong kiến cổ hủ trọng nam khinh nữ này đây. Nếu nàng giống những người phụ nữ khác lợi dụng đàn ông để tăng tiến địa vị, thì nàng chẳng khác gì kẻ ăn bám. Như vậy thì thà mãi là cung nữ mà giữ được danh dự, còn hơn bị người đời soi mói, chê cười là cây tầm gửi chỉ biết dựa hơi người tình.

Mấy dòng suy nghĩ vớ vẩn cứ lẩn quẩn mãi trong đầu nàng cho đến tận xế chiều, may nhờ một vài cung nữ tốt bụng giúp đỡ mà nàng mới hoàn thành núi công việc khổng lồ.

Một vài cung nữ trẻ tuổi còn tỏ ra bức xúc thay nàng.

- Thật là quá quắt, bắt cô một mình làm hết phần việc của 10 người.

- Dù có ghen tị với cô cỡ nào thì cũng phải biết tiết chế chứ. Đúng là kẻ cậy quyền đáng ghét.

Eri chỉ mỉm cười lấy lệ, nàng quá mệt đến độ tỏ ra tức giận thôi cũng thấy tốn năng lượng rồi.

- Đừng có cười!

Một cung nữ đanh đá bóp má nàng, khiến môi nàng miễn cưỡng chu ra. Con mẹ nó, má nàng in hai chữ 'thuốc phiện' hay sao mà tên nào cũng muốn bóp vậy. Đoạn, cung nữ ấy thẳng thắn bày tỏ.

- Cô có biết là cô xinh đẹp lắm không hả? Khuôn mặt nhỏ nhắn, cơ thể gầy gầy mảnh mai, đôi mắt to trong sáng, đôi môi đỏ hồng đáng yêu, nhìn chỉ muốn cắn một cái. Nếu tôi mà đẹp như cô, chắc bảo tôi tranh chức Hoàng hậu, tôi cũng chẳng ngán.

- C- Cảm ơn...?

Eri khó hiểu nhìn cô cung nữ kia. Ừ thì được khen nàng cũng thấy vui, nhưng đồng thời hoang mang nhiều chút. Rốt cuộc ý cô ta là gì đây?

- Bởi thế nên những người vừa xinh đẹp diễm lệ, vừa tốt tính đơn thuần như cô là đáng sợ nhất. Chẳng thể yêu, chẳng thế ghét, nhìn cô là chỉ muốn bắt nạt, giày vò. Tôi có thể đồng cảm một chút với Trưởng cung nữ. Những cô gái như cô vốn chẳng cần vất vả lao động, chỉ cần phất tay một cái là đàn ông tự nguyện quỳ xuống cưng chiều. Cô làm sao có thể thấu được nỗi bức xúc của những kẻ chẳng có sắc, chẳng có tài, cũng chẳng ai thèm dòm ngó, phải dành cả đời làm việc bần hèn khổ sở và chết rữa trong cô độc.

Eri nghe mà bàng hoàng cả người. Trước giờ trong mắt mọi người cô vẫn là kẻ tự cao tự đại đáng ghét thế sao? Vậy mà chẳng ai nói cho cô biết cả. Cô chỉ muốn sống tự do đúng với bản chất thật, làm những gì mình thích, thế quái nào đã bị gắn mác hồ ly tinh chuyên bỏ bùa đàn ông rồi?

Quả nhiên nếu không tìm cách chứng tỏ bản thân không hề dựa hơi đàn ông để thăng cấp, thì vẫn mãi mãi bị người đời coi thường, rẻ rúng.

Eri hất tay cô cung nữ ra, ngược lại dùng lực ép má cô ta, nghiêm túc bắt cô ta nhìn mình. Cung nữ bị ánh mắt nóng bỏng của Eri dọa sợ, bỗng chốc khí thế lúc nãy bay đi mất, dè dặt hỏi nàng.

- C- Có chuyện gì?

- Thứ nhất, vẻ đẹp của tôi là món quà vô giá do cha sinh mẹ đẻ của tôi ban tặng, là thế mạnh đáng tự hào của tôi chứ chẳng phải thứ để mấy người đem ra so sánh, bàn tán. Thứ hai, tôi xinh đẹp không đồng nghĩa tôi câu dẫn đàn ông. Hấp dẫn hay không còn tùy thuộc vào tính cách mỗi người, chứ nhan sắc không phải là tất cả. Nếu mấy người muốn trở nên xinh đẹp, tôi sẽ nhiệt tình giúp đỡ. Vậy nên đừng có sử, dụng, cái, lý, do, xàm, lờ, đấy, làm, cái, cớ, để, biện, hộ, cho, sự, xấu, tính, của, mình. Nghe chưa?

Eri gằn giọng nhấn mạnh từng chữ cái cuối cùng. Giọng nàng đanh thép, như mệnh lệnh tuyệt đối giáng thẳng xuống đầu cung nữ khiến nàng ta răm rắp nghe lời. Mặt Eri trong chốc lát giãn ra, thỏa mãn xoa đầu cung nữ. Nàng ta không còn dám giữ cái bộ dạng oai vệ lúc đầu nữa, sà vào ôm eo nàng nịnh nọt. Các cung nữ xung quanh cũng rất thức thời, nhanh chóng xun xoe vây lấy nàng.

Tối đến, Eri dũng mãnh bước vào phòng, đằng sau là một dàn nữ nhân hùng hậu theo hầu. Trưởng cung nữ thấy nàng như thấy quý nhân, hai mắt sáng lóa còn hơn đèn pha ô tô, tiến đến trước mặt nàng, xoa xoa tay, thỏ thẻ.

- Cô bảo sẽ dạy bọn ta những kỹ thuật trang điểm khiến bản thân trở nên xinh đẹp hơn đúng chứ?

Eri tạo dáng hào sảng, mặt nghếch lên, giọng trầm trầm gợi cảm.

- Đúng vậy.

Cả phòng ngủ chợt rú lên ầm ĩ, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng phấn khởi. Eri không nói gì, nhếch mép hừ lạnh, bày ra vẻ mặt thấu cảm sự đời. Đúng là nữ nhân thời xưa, chỉ có làm đẹp mới khiến các nàng chú ý. Eri không dám nhận mình là dân chuyên, nhưng chí ít với tài năng hội họa sẵn có trong người, nàng tin mắt cảm thụ của mình rất tốt. Ai hợp với kiểu tóc gì, màu son gì, nàng chỉ liếc qua một cái là nhận ra ngay. May là kiếp trước học đúng chuyên ngành sở trường, chứ mà đú đú theo mấy anh IT thì giờ về đúng nghĩa thất nghiệp.

Trưởng cung nữ dọn lên cho nàng một bữa ăn hết sức thịnh soạn, đon đả gắp cho nàng hết món này đến món khác, đến khi bụng nàng vo tròn một cục mới thôi.

Sau bữa ăn, nàng chính thức thông báo bắt đầu lớp dạy trang điểm, cả phòng ngủ vỗ tay rần rần.

- Trước khi bắt đầu, ta có một câu hỏi. Ai ở đây đã có người yêu hoặc đang để ý một nam nhân nào đó?

Cả phòng đồng loạt giơ tay đều tăm tắp.

Eri cũng bất ngờ trước kết quả vượt ngoài dự đoán, gật gù lẩm nhẩm: "Sức mạnh của tình yêu quả nhiên không thể coi thường."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro