Chương 10 - Lang kỵ bảo mã lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi còn đang đắm chìm trong đả kích quá trình Trần Quán Hy―>Vương Lực Hoành―>Trương Học Hữu―>Tất Phúc Kiếm, chợt nhớ lại lúc đang học năm nhất cao trung thì nghe nói đội bóng rổ trường Tứ Trung đến trường tôi thi đấu giao hữu, tôi vội vội vàng vàng chạy tới sân bóng rổ nhưng không thấy Trần Hồng đâu cả. Thì ra không phải lúc đó tôi không nhìn thấy cậu ấy mà là khi đó tôi chỉ lo tìm một người giống Trần Quán Hy mà đã không quan tâm đến một người giống Trương Học Hữu.

Sau khi Trần Hồng tới, tất cả mọi người trong phòng dùng ánh mắt mập mờ nhìn tôi. Tôi chịu nhục đứng lên, vẻ mặt như đưa đám nói: "Trần Hồng, thực ra thì lúc trước tớ thích cậu!"

Nói xong thì tôi cảm thấy choáng váng. Rốt cục tôi cũng đã nói ra. Thôi kệ, dù sao hiện tại tôi cũng không có tình cảm gì với Trần Hồng, nói ra cũng chẳng sao.

Tất Phúc Kiếm Trần Hồng cười ngây ngô làm tôi thiếu chút nữa là lấy quyển sổ luôn mang theo bên người lên để xin chữ ký của Tất Phúc Kiếm.

Cậu ấy sờ gáy, hỏi: "Hiện tại còn thích không?"

Tôi liều mạng lắc đầu làm cô nàng phục vụ đang bưng điểm tâm vào sợ hết hồn.

Thấy mình mới tới mà đã thành trò cười của mọi người, tôi cực kỳ lúng túng. Trên cơ bản là tôi còn muốn làm người bình thường, vì vậy tôi đứng dậy, lấy cớ đi vệ sinh để bình ổn tâm tình đang vô cùng kích động của mình.

Đứng trước gương tô lại chút son môi, nghĩ về những thay đổi của các bạn học, một lần nữa tôi lại cảm thán cuộc sống quả thật vô thường. Tuổi trẻ cũng giống như dòng nước, đã trôi đi sẽ không bao giờ quay lại. Giữa chúng tôi, người thì thân thiết như người một nhà, người thì không mấy lần gặp gỡ.

Lúc tôi bước ra khỏi phòng rửa tay thì đúng lúc Đỗ Dực đi vào (phòng rửa tay ở quán KTV này là phòng công cộng, nhà vệ sinh mới chia ra nam nữ). Chúng tôi cứ đứng yên nhìn nhau. Nhất thời không biết nên làm gì, vì vậy tôi quyết định khách sáo mấy câu với Đỗ Dực.

Nói đến khách khí thì không ai có thể qua được người Trung Quốc. Ví dụ như khi thấy hàng xóm ra ngoài, người Trung Quốc sẽ hỏi: "Ông đi ra ngoài hả?", hoặc khi thấy bạn bè đang ăn cơm, người ta sẽ hỏi: "Ê, đang ăn cơm hử?", hoặc như khi nhìn thấy sếp vào phòng làm việc của họ, họ liền đứng dậy nói: "Một mình sếp đến đây ạ?" Thông thường các câu hỏi đều là đã là câu khẳng định. Người nước ngoài không thể hiểu được tại sao người Trung Quốc lại phải như vậy, cảm thấy những câu hỏi đáp đó vô cùng nhảm nhí. Còn chúng tôi từ nhỏ đã học cách khách sáo như vậy, vì nếu như gặp người quen mà không hỏi thăm thì không phải phép.

Thế là tôi đành nhìn Đỗ Dực, khách sáo: "Hey, cậu tự đi vệ sinh hả?"

Vừa dứt lời, tôi liền hận không thể lấy gậy đánh golf gõ vào đầu mình. Tại sao tôi lại phun ra một câu khiến mặt người ta phải co giật như vậy...

Câu hỏi khách sáo của tôi làm Đỗ Dực gật đầu không được mà lắc đầu cũng chẳng xong, cuối cùng cậu ấy bật cười, nụ cười như hoa sen nở rộ giữa mùa đông lạnh giá khi những bông hoa khác đã héo tàn: "Tiểu Du, bệnh của cậu còn chưa khỏi sao?"

"Bệnh? Bệnh gì?" Mặc dù đang thịnh hành trào lưu thần giao cách cảm nhưng tôi vẫn chưa đạt tới trình độ đó.

"Rối loạn nhiễm sắc thể thứ 21."

Tôi như được tắm trong dòng suối mát lạnh, cả người vui sướng. Mất rất nhiều năm mới được nghe lại chứng bệnh quen thuộc từ trúc mã đẹp trai, cảm thấy rất thân thiết. Không ngờ sau nhiều năm như vậy mà chúng tôi vẫn có thể tự nhiên đùa giỡn, mặc kệ sự thật là chúng tôi đều đã bỏ lỡ một đoạn đời của nhau. Trong nháy mắt, tâm tình tôi tốt hẳn lên, cảm thấy những gì u ám lúc trước như chưa hề tồn tại.

Thấy Đỗ Dực cứ đứng im trước mặt, tôi mới nhớ tới một chuyện: "Không phải cậu muốn vào nhà vệ sinh sao?"

"Tôi tới tìm cậu." Đỗ Dực xoay người, "Trong phòng ồn quá, không tiện nói chuyện."

"À." Tôi đáp một tiếng rồi ngây ngốc theo Đỗ Dực rời khỏi khu vệ sinh. Thằng nhãi này, nếu sớm biết cậu lớn lên sẽ trở thành bộ dạng này thì lúc trước tôi đã không buông tha cậu.

"Đúng rồi! Đỗ Dực, mẹ tôi nói nếu gặp cậu trong buổi họp lớp này thì mời cậu về nhà ăn cơm."

Lưng Đỗ Dực bất chợt cứng đờ, quay người hỏi: "Về nhà...ăn cơm?"

"Ừ." Tôi là người không nhạy bén, không phát hiện ra vẻ thê lương của Đỗ Dực.

Đi tiếp được vài bước, Đỗ Dực dựa vào cửa sổ sát đất, nói: "Tiểu Du, cho tôi số điện thoại của cậu."

"Sao nào, muốn theo đuổi tôi à?" Tôi vừa móc điện thoại vừa hớn hở hỏi.

"Sao lại không phải là cậu theo đuổi tôi?" Đỗ Dực phản bác, lấy điện thoại của tôi gọi vào số của cậu ấy. Tôi nhìn người đang cầm điện thoại của mình, ngón tay vừa thon dài vừa mạnh mẽ, ánh mắt nhìn điện thoại trong tay vừa chuyên chú vừa kiên định, hàng mi vừa dài vừa dày cụp xuống... Nhất định cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì là lúc nhỏ tôi không có mắt nhìn người.

Đỗ Dực trả lại điện thoại cho tôi, trên màn hình là dãy số điện thoại của cậu ấy. Tôi lưu lại số điện thoại của Đỗ Dực nhưng tên của thằng nhãi này rất khó viết, thế là tôi quyết định lưu luôn là "Đỗ Nhất". Ai ngờ thằng nhãi này nhìn thấu tâm địa của tôi, dựa gần tôi nhìn vào màn hình di động, bắt quả tang tôi đang viết bậy tên cậu ấy. Thế là mắt phượng nhướn lên, giễu cợt:

"Lớn vậy rồi mà đến tên của tôi cũng viết sai. Không lẽ cậu chưa tốt nghiệp trường thiểu năng trí tuệ?"

Miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy! Cuối cùng tôi cũng vất vả tìm ra điểm không hề thay đổi theo thời gian của Đỗ Dực.

"Này!" Giọng nói khó chịu của Đỗ Dực vang trên đỉnh đầu tôi.

"Chuyện gì?" Giọng tôi the thé hỏi ngược lại.

"Thật sự sẽ không viết?" Đỗ Dực mất bình tĩnh, lớn giọng hỏi tôi, bộ dạng giống như tôi đang nợ tiền cậu ấy vậy.

Tôi cố gắng nhập lại lần nữa, sau đó phát hiện điện thoại của tôi không thể nhập được chữ "Dực".

Cuối cùng tôi nổi giận: "Ai bảo đặt tên như vậy? Không phải tôi không biết viết mà là điện thoại không viết được tên cậu! Tôi mặc kệ! Tôi sẽ lưu tên cậu là Đỗ Nhất, nếu không thì sẽ theo tên tôi mà lưu là Đỗ Du!"

"Thì ra hai người đánh lẻ ở đây, hèn gì đi lâu như vậy mà không thấy quay lại." Một cô bạn kỳ quái đi ngang qua chúng tôi, cô ta chính là người cầm đầu mấy cô nàng ăn mặc quái gở không được quan tâm trong phòng. Ta nói bản thân sống sao đừng để bề ngoài tàn tạ như đầu óc, cho dù cô là bạn học thời tiểu học của tôi thì tôi cũng sẽ đại diện cho ánh trăng mà khinh bỉ cô.

"Ôi chao, chỉ là tán dóc thôi mà." Tôi làm vẻ mặt đưa đám, níu lấy cánh tay của Đỗ Dực, nhìn cô nàng kia nói: "Thằng nhãi này mới từ Mỹ về nghỉ hè, người hơi nóng, cậu có mang thuốc hạ sốt không?"

Cô nàng kia nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, run rẩy lui ra xa mấy bước rồi che miệng chạy thẳng.

(Truyện được viết vào năm 2011. Trong năm này, ở Mỹ xảy ra dịch bệnh lao nghiêm trọng.)

Tôi thỏa mãn cười xấu xa, quay sang thấy Đỗ Dực cũng đang cười, tôi liền vội vàng giải thích:

"Thực ra tôi tới buổi họp lớp này chủ yếu để được gặp cậu. Bây giờ gặp được rồi thì cũng không còn hứng thú gì để tham gia với mọi người nữa. Hay là chúng ta về trước đi, mất công lát nữa lại bị kẹt xe."

Hiện tại nói đường hoàng vậy thôi chứ tối qua tôi còn ôm ảo tưởng về hình dáng hiện tại của Trần Hồng, cứ nghĩ cậu ta sẽ biến thành Diêu Minh, ai dè cậu ta lại trở thành Tất Phúc Kiếm, thật đau lòng.

Tôi gửi cho Lan Vũ Tiệp tin nhắn tạm biệt rồi cùng Đỗ Dực đi song song xuống lầu. Ra đến cổng, tôi rộng lượng nói: "Đi taxi về, tôi trả tiền."

"Không cần, cậu ở đây chờ tôi." Đỗ Dực vừa nói xong thì biến mất không thấy tăm hơi đâu. Tôi nghi ngờ nhìn xung quanh, nếu cậu ta đón taxi thì phải đi lên phía trước, sao lại chạy ra sau làm gì? Tôi quay đầu lại thì thấy phía sau có mấy chiếc xe ba bánh. Ặc, chẳng lẽ Đỗ Dực muốn mời tôi đi xe ba bánh?

Tôi đang suy nghĩ miên man thì chợt có một chiếc BMW màu bạc chậm rãi lại gần. Tôi lập tức cảm thán, bảo mã (BMW) chính là bảo mã, nhìn qua là biết không phải nhãn hiệu của Nhật Bản. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai thò đầu ra nhìn tôi, ngoắc ngoắc tay, còn nói như du côn: "Người đẹp, lên xe không?"

Tôi sốc đến nỗi muốn đánh rắm, vội vàng chạy tới, chỉ vào bảo mã hỏi to: "Xe này là của cậu?"

"Ừ." Đỗ Dực đáp, xong còn lấy kính râm ra đeo che khuất nửa gương mặt. Tôi cảm thấy thơ của Lý Bạch nên được sửa thành "Lang kỵ bảo mã lai" thì đúng hơn. Sau khi ngồi vào ghế phụ, tôi hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, nếu tiếp tục sờ là sờ tới tài xế.

(Câu thơ gốc là "Lang kỵ trúc mã lai"( tạm dịch: Chàng cưỡi ngựa tre đến) được trích trong bài Trường Can Hành của thi thơ Lý Bạch.)

"Đỗ Dực, cậu có chấp nhận tôi không? Tôi quyết định sẽ theo đuổi cậu." Tôi cảm khái vạn lần, ý chí vô cùng mãnh liệt.

Đỗ Dực cao sâu khó lường nghiêng đầu liếc tôi một cái, sau đó mỉm cười nói: "Hoan nghênh!"

Cậu ấy khởi động xe nhưng lại không chịu lái đi. Tôi nghi ngờ nhìn sang, thấy cậu ấy hất cằm chỉ vào dây an toàn. Tôi khó chịu. Hừ, Đỗ Dực xem thường tôi chưa từng ngồi BMW đây mà. Thế sao không chịu thắt dây an toàn giúp tôi luôn đi, tôi có từng thắt dây an toàn bao giờ đâu.

Loay hoay một hồi, cuối cùng tôi khốn khổ ngẩng đầu: "Tôi không cài áo mưa an toàn được."

Mặt Đỗ Dực thoáng tỏ vẻ suy sụp, nhìn tôi khinh bỉ nhưng lại dịu dàng giúp tôi cài dây an toàn, còn tốt bụng nhắc nhở: "Đây là dây an toàn."

(安全套: áo mưa an toàn

安全带: dây an toàn)

"Tôi biết rồi." Mặc dù nói vậy nhưng lòng tôi không thể không thầm mắng Đỗ Dực. Ai cần cậu ấy nói cho tôi biết cái này là dây an toàn? Hừ, lúc 7 tuổi xem phim TVB thì tôi đã biết cái này là dây an toàn rồi...

Đỗ Dực im lặng nhấn ga lái xe đi.

"Đỗ Đực, sau khi chuyển nhà cậu có khỏe không? Ba mẹ cậu thế nào rồi?" Xe ngừng lại khi gặp đèn đỏ, tôi tìm đề tài tán gẫu, nhưng khi tôi vừa nói xong thì vẻ mặt của Đỗ Dực liền cứng ngắc, chẳng lẽ tôi nói gì sai sao? Đỗ Dực im lặng hồi lâu, ngón tay thon dài gõ gõ vào vô lăng.

Đèn xanh, cậu ấy xoay vô lăng rồi nói: "Bọn họ ly hôn rồi, tôi không có nhà."

"Hả?" Tôi phát ra một tiếng nghi vấn kinh dị, sau đó lập tức câm miệng. Chín năm, tôi đã bỏ lỡ những gì? Chu Du ơi là Chu Du, mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, chẳng qua mi chỉ cùng song hành với Đỗ Dực một đoạn đường, quãng thời gian còn lại của cậu ấy không có mi thì lại xảy ra nhiều chuyện trời long đất lở.

Đỗ Dực không tỏ ra khó chịu, hạ cửa xe xuống một chút, kể những chuyện đã xảy ra của nhà cậu ấy cho tôi nghe.

Thì ra khi Đỗ Dực lên sơ trung thì ba cậu ấy ra ngoài làm ăn, kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó thì sinh thói trăng hoa, bao nuôi vợ bé ở bên ngoài. Mẹ Đỗ Dực không chịu được nên đòi ly hôn. Sau này, ba của Đỗ Dực muốn quay lại với mẹ cậu ấy thì bà đã tái hôn với người khác, thấy vậy ông cũng dẫn một người phụ nữ khác về nhà. Buồn cười là cuộc sống sau khi tái hôn của ông lại không vui vẻ gì. Vợ mới của ông còn rất trẻ, chỉ lớn hơn chúng tôi mấy tuổi, không bao giờ đụng vào việc nhà, suốt ngày chỉ biết ra ngoài tiêu xài phung phí, có hôm còn tiêu hết gần năm vạn. Ông Đỗ bắt đầu hối hận, lại muốn ly hôn. Trong lòng rất nhớ con trai, vì vậy vào mùa xuân ông gọi Đỗ Dực về ăn cơm. Bà vợ trẻ của ông nhìn thấy Đỗ Dực thì nổi lên ý xấu, có lần thừa dịp ông Đỗ không có ở nhà thì lấy danh nghĩa ông Đỗ gọi Đỗ Dực về nhà rồi quyến rũ cậu ấy, còn lấy ra một tấm thẻ vàng nói muốn bao nuôi cậu ấy. Đỗ Dực bị chọc giận. Thằng nhãi này khi nổi giận rất đáng sợ. Lúc đó, cậu ấy lấy 41 tệ ném vào mặt chị ta, bảo chị ta cầm tiền cút ra ngoài. Chị ta còn cười Đỗ Dực không hiểu sự đời, nói dù sao chị ta cũng là mẹ kế của Đỗ Dực, đâu dễ đuổi chị ta đi bằng 41 tệ.

Đỗ Dực lại một lần nữa nói ra một câu kinh người: "Tôi đã tìm hiểu rồi, kỹ nữ chỉ có giá này thôi."

"Hay lắm!" Tôi nghe đến đó thì vỗ tay khen ngợi. Đỗ Dực nói ba cậu ấy sau đó thì cũng ly hôn, nhưng rồi lại tiếp tục cặp kè với một cô ả trẻ trung khác. Nghe đến đó thì tôi hoảng hồn. Chú Đỗ hình như là muốn giao công ty lại cho Đỗ Dực, vì vậy bảo cậu ấy đến công ty trợ giúp chuyện kinh doanh, nhưng vì chưa tốt nghiệp đại học nên cậu ấy không thể thường xuyên đến công ty được. Hiện tại cô ả trẻ trung kia đang mang thai, luôn xúi giục chú Đỗ chia một nửa tài sản cho mẹ con ả. Hơn nữa, chị ta cũng có thành kiến rất lớn với Đỗ Dực, cho rằng không nên để cậu ấy tới công ty làm việc, còn để cho anh trai chị ta làm Phó tổng giám đốc, quyền lực hiện nay còn cao hơn Đỗ Dực.

"Vậy sau này có thể cậu là Tổng giám đốc rồi, rất giống trong tiểu thuyết nha." Tôi rất ghen tỵ với Đỗ Dực, trong khi tôi còn đang chạy xe đạp điện thì cậu ấy đã lái BMW, vậy khi sau này nếu tôi mua được Chery Q thì không phải cậu ta sẽ lái Hummer sao!

"Cậu cảm thấy như vậy à?" Đỗ Dực quay đầu qua nhìn tôi nói: "Tôi thà sống nghèo khổ nhưng cả nhà cùng nhau vui vẻ ăn một bữa cơm đạm bạc như trước kia còn hơn phải cùng người nhà của ba tôi ăn sơn hào hải vị giống như bây giờ! Lúc nãy cậu nói mời tôi về nhà ăn cơm, ha ha...Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại mấy lời đó. Tiểu Du, nghĩ lại những ngày còn bé, tôi cảm thấy nếu như chúng ta vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt biết mấy. Ra ngoài lăn lộn mấy năm mới phát hiện nhà trẻ là nơi tốt nhất, vui vẻ nhất. Nhiều năm như vậy, chúng ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi hy vọng...có một số thứ sẽ không bao giờ thay đổi."

Tôi gật đầu, không ngờ nhà cậu ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong khi nhà tôi cứ bình lặng sống qua ngày, không có bệnh tật cũng không gặp tai nạn gì, ba mẹ cũng rất ít khi gây gổ, tình cảm rất tốt.

Thêm một đèn đỏ. Đỗ Dực dừng xe, gục đầu xuống tay lái, đột nhiên quay qua nhìn tôi, hỏi: "Có bạn trai chưa?"

"Đừng nhắc nữa. Đàn ông bây giờ nếu không bị mù thì cũng là không tự lượng sức mình. Những kẻ thích tôi đều dung tục như nhau."

"Cũng đúng." Đỗ Dực cười cười, tôi thấy dáng vẻ đó có chút hả hê.

Tôi cúi đầu, làm bộ đáng thương: "Nếu không thì Đỗ Dực cậu theo đuổi tôi đi. Tôi rất dễ theo đuổi, thật đấy."

Đỗ Dực liếc tôi một cái, chỉ cười chứ không nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro