Chương 11 - Mỹ nam rắn độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà, mặc dù đã lâu không gặp nhau nhưng tôi và Đỗ Dực nói chuyện rất vui, rất thoải mái, dường khoảng thời gian xa cách kia chỉ là một cái chớp mắt. Có một câu nói cũng khá đúng, tình yêu mà không trải qua sóng gió thì khó mà bền vững, còn tình bạn một khi đã có khúc mắc thì rất khó trở về như lúc ban đầu. Bất kỳ loại tình cảm nào cũng đều có thiếu sót của nó. Tôi chợt nghĩ, nếu như hai người bạn yêu nhau rồi chia tay thì cuối cùng chắc ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Nếu tôi và Đỗ Dực có thể làm bạn cả đời thì cũng rất tốt.

"Nơi này không tệ." Tiếng đóng cửa xe của Đỗ Dực lôi tôi trở về hiện tại. Cậu ấy đã xuống xe, giờ đang vòng qua bên này giúp tôi mở cửa xe, sau đó vừa giúp tôi tháo dây an toàn vừa nhắc lần nữa: "Đây là dây an toàn." Tôi trợn mắt. Sao cậu ta lại nhắc tôi lần nữa? Làm như tôi không biết cái đó gọi là dây an toàn thật vậy!

Tôi xuống xe, chỉ chỗ này chỗ nọ, nói bên kia sẽ xây một hồ bơi, đằng này sẽ xây sân quần vợt.

"Mặc dù tiểu khu này có cơ sở hạ tầng đầy đủ nhưng tôi lại thích tiểu khu trước kia hơn. Nhớ bên ngoài tiểu khu chúng ta sống trước đây có quán bán bánh tart dứa rất ngon. Cậu còn nhớ không? À phải rồi, lúc đó cậu đã chuyển nhà rồi. Lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ đi mua về ăn, tôi mời." Tôi rộng rãi vỗ vỗ ngực đầy khí phách, người không có tiền thường hào sảng như vậy đó.

Đỗ Dực có vẻ hứng thú, cười nhạt đáp ứng, theo tôi lên lầu. Mẹ già nhà tôi đã sớm đợi ở nhà, thấy tôi vào cửa liền vội vàng chạy ra thò đầu ra cửa nhìn người đi sau tôi. Vừa nhìn thấy Đỗ Đực thì mẹ già trợn trừng mắt, hết nhìn cậu ấy thì quay sang nhìn tôi, nhìn tôi đủ rồi thì lại quay sang Đỗ Dực. Sau đó, như trái dưa leo bị héo, mẹ già rụt đầu vào nhà, có vẻ như đã biết mặc dù mấy năm nay tướng mạo con gái nhà mình đẹp lên rất nhiều nhưng vẫn không bằng một mống khi so với Đỗ Dực đẹp trai dời non lấp bể, sấm vang chớp giật.

Không hổ là mẹ già là mẹ tôi, sau khi mời Đỗ Dực ngồi xuống sô pha thì mẹ già lập tức kéo tôi vào phòng bếp pha trà, sau đó nói nhỏ: "Mẹ hỏi nè, Đỗ Dực phẫu thuật ở đâu vậy? Mẹ cũng muốn đến đó làm thử."

Mẹ à, chúng ta quả thật là mẹ con tương thông, thượng bất chính hạ tắc loạn, suy nghĩ giống nhau y chang.

(Thượng bất chính hạ tắc loạn: trên không chính trực thì dưới sẽ loạn.)

Khi tôi bưng chén trà hoa lài ra ngoài thì đúng lúc phụ thân đại nhân của tôi vừa đi câu cá về. Lúc mới thấy Đỗ Dực ông rất kinh ngạc, sau đó lại tự nhiên xưng huynh gọi đệ với thằng nhãi ấy, tự nhận mình còn trẻ nên bảo Đỗ Dực gọi bằng anh. Thế mà Đỗ Dực cách ba tôi một thế hệ lại ngoan ngoãn nghe theo, gọi ba tôi một tiếng anh. Hơ, vậy là tôi phải gọi Đỗ Dực là chú sao?

Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng vui vẻ. Bình thường nhà tôi chỉ có ba người ăn cơm cũng rất vui vẻ, hôm nay thêm một người không khí không những ngượng ngùng mà trái lại còn vui vẻ hơn ngày thường. Đỗ Dực cũng không vì nhà xảy ra nhiều biến cố không vui mà đau buồn, ngược lại, cậu ấy rất thành thục và chững chạc nói chuyện với ba mẹ tôi, điều đó làm tôi thấy Đỗ Dực có phần xa lạ.

Hơn tám giờ, Đỗ Dực sực nhớ ra tôi muốn rủ cậu ấy đi ăn bánh tart dứa nên vội vã chào tạm biệt ba mẹ tôi. Thằng nhãi này không giống tôi chút nào. Từ nhỏ Đỗ Dực đã thích ăn đồ ngọt, đến nỗi khi ấy chú Đỗ phải gửi phiến qua nhà tôi để phòng ngừa cậu con trai ăn vụng. Ba mẹ tôi cố giữ Đỗ Dực ở lại chơi thêm một lát, nhưng vì quán bánh tart dứa này rất đông khách, bảy giờ bán hàng thì mới chín giờ đã hết sạch, cho nên Đỗ Dực vội vàng mang giày rồi vọt nhanh ra ngoài.

Tôi ở phía trước bước thật nhanh, Đỗ Dực ở đằng sau nói không cần phải vội như vậy, có gì để lần sau ăn cũng được. Nghe vậy thì tôi lập tức quay đầu lại: "Ai biết được lần sau đó là khi nào? Vậy nên bây giờ mỗi lần gặp nhau tôi đều cho đó là lần cuối cùng."

Đỗ Dực bỗng dưng bóp cổ tôi, chặt đến nỗi thiếu chút nữa là tôi chết vì ngạt thở "Cô bé ngốc, nói bậy gì vậy?" Cậu ta không chút lưu tình nhéo mặt tôi, đến khi tim đau phổi tê, kêu gào thảm thiết như heo lúc bị mổ thì cậu ta mới buông tôi ra.

Tôi vừa xoa mặt vừa lo lắng đi tiếp, chỉ sợ đến nơi thì quán đã hết sạch đồ ăn. Đỗ Dực không nhanh không chậm theo sau. Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện ven đường có một cô bé học sinh đang giơ điện thoại về hướng cậu ta. Thằng nhãi này khi còn bé đã đẹp sẵn rồi, trưởng thành lại càng trở nên đẹp trai, còn có thể khiến người ta chụp hình lén.

Đỗ Dực nhìn theo ánh mắt của tôi, nhìn thấy cô nữ sinh đang chụp lén mình, chẳng những không giận mà còn mỉm cười nhìn người ta, làm cho cô bé cười sung sướng. Nếu không phải hiểu lầm tôi là bạn gái của Đỗ Dực thì có lẽ cô bé đã chạy lên xin chụp hình chung rồi.

"Đủ rồi đó, xem cậu cười không khép miệng lại được kìa." Tôi lúc này chính là người đứng trong góc tường trồng nấm, bị coi là người vô hình nên trong lòng cực kỳ khó chịu.

Đỗ Dực trêu chọc: "Ghen tị?"

Tôi trợn mắt, hung dữ nói: "Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở nếu cậu bị tung hình lên mạng thì người ta sẽ tìm hiểu về cậu. Nếu không tin thì lát nữa về nhà cậu tung hình lên mấy trang mạng kết bạn thử đi, với vẻ thùy mị của cậu thì việc hấp dẫn 18 cường công cũng không thành vấn đề." Tôi hiểu rất rõ việc này, bởi vì tôi đã từng đùa người khác như vậy.

Đỗ Dực khinh thường nhìn thẳng vào mặt tôi, nhíu mày quan sát tôi từ trên xuống dưới, môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nói: "Tiểu Du, một thời gian dài không gặp, đẹp lên rất nhiều."

Tôi vui sướng, đang muốn khiêm tốn thì lại nghe Đỗ Dực nói tiếp:

"Tôi đang nói..." Cậu ta chỉ chỉ vào thứ lộ ra khỏi túi quần của tôi "Móc khóa điện thoại."

Tôi sầm mặt, cố đè những lời khiêm tốn đã lên tới họng xuống. Khiêm tốn quái gì chứ? Người ta là nói móc khóa điện thoại, là móc khóa! Tôi cắn răng, buồn bực tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu muốn mời tôi ăn thật sao?" Đỗ Dực bắt đầu nghi ngờ, híp mắt khoanh tay đứng lại, không chịu đi nữa.

"Dĩ nhiên. Tôi đây là đang bồi đắp tuổi thơ cho cậu đấy!" Tôi giơ tay thề, "Thật sự là mua cho cậu ăn, bởi vì tôi cầm mười tệ, có thể mua hai cái."

"Cậu tính toán tỉ mỉ thật đấy!" Đỗ Dực vỗ tay, rồi bước về phía trước.

Thật ra thì tôi muốn nói tôi một cái, cậu ta một cái... Nhưng nhìn cậu ta vừa mắt như vậy thì nhường cho cậu ta ăn hết hai cái cũng được, chứ bình thường tôi đều phải ăn một lúc hai cái mới đã thèm.

Dưới sự thúc giục của tôi thì hai người chúng tôi cũng đến quán ăn trước 9 giờ. Vừa vào quán thì tôi nhìn thấy chỉ còn hai cái bánh tart dứa nhưng cũng có một đôi tình nhân muốn ăn. Mặt Đỗ Dực lộ rõ vẻ mất hứng. Dựa vào sự hiểu biết lúc nhỏ của tôi thì một khi Đỗ Dực đã muốn ăn gì đó mà không ăn được thì cậu ta sẽ nổi cáu đến mức biến thái. Vì vậy, để tránh những việc điên cuồng khi không được ăn của người nào đó trong quá khứ, tôi không kịp suy nghĩ nói nhanh với chủ quán: "Bà chủ, hai cái oanh vàng kêu liễu biếc!"

Xung quanh đột nhiên im lặng, khóe miệng chị chủ quán giật giật, ấp úng: "Một hàng cò trắng vút trời xanh?"

(Hai cái oanh vàng kêu liễu biếc/ Một hàng cò trắng vút trời xanh: Hai câu thơ trong bài "Tuyệt cú" của Đỗ Phủ, bản dịch của Tản Đà.)

Tôi cứng đờ người: "Ặc, thực ra là tôi muốn nói bánh tart dứa."

"Cô gái, hai cái bánh còn lại đã được chúng tôi mua rồi." Đôi tình nhân kia nói.

Tôi quay đầu sang Đỗ Dực, dùng ánh mắt nói với cậu ta "Tôi đã cố gắng hết sức rồi". Đỗ Dực nhìn lại tôi, trong mắt hiện rõ "Tự xử lý". Tôi nhớ lúc tôi năm ruổi rưỡi tham dự bữa tiệc sinh nhật sáu tuổi của Đỗ Dực, chú Đỗ không mua bánh ga-tô socola mà mua bánh ga-tô vị bơ thì thằng nhãi này đã làm loạn một trận, suýt chút nữa là đốt luôn nhà cậu ta.

"Hai người nhường lại cho tôi được không?" Tôi mở to cặp mắt đầy nước nhìn bọn họ đang khoác tay nhau, run rẩy nói: "Bạn trai tôi đang bị bệnh nặng, thứ gì cũng ăn không nổi, hôm nay chợt muốn ăn bánh tart dứa. Tôi hy vọng trong những ngày cuối đời, anh ấy có thể ăn được thứ gì đó, để khi xuống hoàng tuyền cũng không phải làm ma đói..."

Càng nói tôi càng giống giáo chủ gầm thét Mã Cảnh Đào, rống to: "Chẳng lẽ trước một người sắp chết, chỉ hai cái bánh nhỏ bé các người cũng không thể nhường sao? Sao các người lại có thể nhẫn tâm, vô tình như vậy? Các người qua thật là sản phẩm của thạch tín trộn lẫn với tiêu, vừa độc lại vừa cay.... Hức hức..."

Kiểu nói láo này người ngu mới tin! Cặp tình nhân và chị chủ quán đồng loạt nhìn về phía Đỗ Dực. Mắt Đỗ Dực khẽ giật, quay đầu sang hướng khác làm như không nghe thấy gì. Đôi tình nhân nhìn nhau, sau đó nhìn tôi nói: "Tôi thấy anh ấy không giống như đang bị bệnh gần chết..."

Tôi hít sâu một hơi, khẽ cắn răng: "Anh ấy đang hồi quang phản chiếu."

(Hồi quang phản chiếu: đột nhiên khỏe mạnh như người bình thường trước lúc chết)

Đỗ Dực nhìn tôi sâu xa. Tôi có thể nghe được cậu ta nói ăn bánh mà cũng hồi quang phản chiếu, làm như dễ hồi quang phản chiếu lắm vậy.

"Thôi, nhường cho bọn họ cũng được, ngày mai chúng ta quay lại mua sau." Cô gái vừa mở miệng thì anh bạn trai liền nói:

"Em yêu, em thật lương thiện. Càng ngày anh càng yêu em."

"Sao anh lại nói vậy? Đáng ghét!"

Trong khi tôi đang tính tiền thì đôi tình nhân đi qua Đỗ Dực đang đứng ngoài cửa, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Còn trẻ như vậy mà sắp chết. Thật đáng tiếc!"

"Cho cậu!" Tôi đưa bọc đựng bánh cho Đỗ Dực, tự hào vì mình đã làm được một việc tốt.

Hai chúng tôi chậm rãi đi bộ về. Đến khi Đỗ Dực lên xe chuẩn bị rời đi, tôi mới nhớ ra một chuyện, vội vàng lấy tay đập vào cửa sổ xe. Cửa xe từ từ hạ xuống, tôi vội vàng móc điện thoại ra, nói: "Tôi muốn có một tấm ảnh của cậu."

"Sao không nói sớm?" Đỗ Dực lấy điện thoại từ tay tôi, giơ ra trước mặt, tự chụp vài tấm rồi trả lại di động lại cho tôi.

Tôi chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Có thể chụp mấy tấm khỏa thân không?"

Đỗ Dực không hề kinh ngạc như tôi nghĩ, ngược lại còn rất bình tĩnh, nhìn tôi rồi nghiêm túc gật đầu.

Tôi thua rồi, cười trêu: "Đỗ Dực, cậu không có bạn gái đúng không?"

"Không có. Cậu còn cơ hội." Đỗ Dực thoải mái trả lời, còn giơ tay ra ngoài cửa vuốt đầu tôi, "Dù gì thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, nước phù sa sao để chảy ruộng ngoài?"

"Thì ra cậu dễ dàng bán rẻ bản thân như vậy." Tôi vừa nói vừa đánh tay Đỗ Dực. Cậu ta bị đau vội rụt lại tay, làm ra vẻ tủi thân. Nhìn vẻ mặt này của Đỗ Dực, tôi đột nhiên muốn giống như Lâm Hạo Nhiên, có thể nhào tới chà đạp Đỗ Dực. Nhưng tôi chưa đạt tới cảnh giới của Lâm Hạo Nhiên, da mặt tôi không dày bằng cô ấy. Tôi thường băn khoăn rất nhiều, tại sao càng trưởng thành lá gan của người ta càng lớn, thế nhưng nỗi sợ ngày càng nhiều: sợ mất đi tình bạn, sợ hai người một lần nữa trở thành người dưng. Tình bạn giữa nam và nữa chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng manh, một khi đã phá tan lớp giấy ấy, nếu không được là vợ chồng thì sẽ trở mặt thành thù, cái giá phải trả là rất đắt.

"À đúng rồi, Tiểu Du..." Đỗ Dực không nhìn tôi mà lấy vật trong hộp kính ra đưa cho tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cái kính không gọng trong tay, thấy trên đó có ghi số. Là kính cận. Tôi giật mình, là mắt kính của nhân vật siêu xấu xa? Trong tiểu thuyết hình như không có nhân vật nam xấu xa nào mà không đeo kính.

"Gì đây?" Tôi hỏi.

"Nhìn xuống ngực cậu đi." Đỗ Dực ung dung dùng miếng vải lau tròng kính, thản nhiên nói.

Tôi cúi đầu nhìn. Aaaaaaaa, tại sao tôi lại không phát hiện? Trước ngực tôi, khe suối đang tự do chảy róc rách.... Tôi vội vội vàng vàng che lại, luống cuống xoay người kéo lại áo. Lúc quay lại đã thấy Đỗ Dực đeo kính, ngước mặt nhìn tôi. Tôi tức giận, hét lớn: "Cậu biết từ lúc nào?"

Đỗ Dực như muốn ăn đòn, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Lúc nói cậu đẹp."

Từ lúc đó đến bây giờ cũng gần một tiếng đồng hồ.

"Tại sao lúc đó cậu không nói?" Tôi như chó dại bám vào cửa xe hỏi lớn. Mà cậu ta giống như bị uất ức ghê lắm, cúi đầu ra vẻ đáng thương, giọng điệu tủi thân:

"Không phải tôi khen cậu đẹp rồi sao?"

"..."

Hình như là đối với đàn ông thì bộ ngực của phụ nữ là nơi đẹp nhất.

Tôi có cảm giác như sau lưng đang có một trận gió thu cuốn bay hết lá vàng. Đỗ Dực đưa tay đẩy đẩy kính trên mặt, tách tay tôi ra khỏi cửa xe, rời đi. Chạy được mấy trăm mét thì cậu ta từ từ lùi xe lại, ngẩng đầu nhìn tôi: "Hẹn gặp lại" rồi lái xe đi, thoáng cái đã không còn bóng dáng, bỏ lại một mình tôi đứng đó lấy tay che ngực, khóc nức nở. Tuyến nước mắt như bị chặt đứt, nước mắt như từng hạt ngọc rơi mãi không ngừng, giống như trái tim đã bị chia năm xẻ bảy của tôi, không thể nào khép lại vết thương. Chẳng lẽ đây là một câu chuyện đau thương đầy máu chó?

Tại sao những người đàn ông cứ phải đeo kính để bại lộ sự đen tối của mình? Ẩn mình không tốt sao? Sau này tôi mới biết, thì ra khi đeo kính, cả thế giới này chính là một đường đua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro