Chương 12 - Nhân viên bình thường Đỗ Dực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó, ngày nào tôi và Đỗ Dực cũng nhắn tin, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho nhau. Lúc đầu, vì đã rất lâu không nói chuyện với nhau nên tôi hơi đắn đo suy nghĩ nên nói như thế nào, về sau thì hoàn toàn để lộ bản chất, lâu lâu còn nói mấy câu vớ vẩn buồn cười. Không biết Đỗ Dực giả vờ hay thực sự thuần khiết mà cậu ta không có chút phản ứng về mấy lời lẽ thô tục của tôi.

Một hôm, khi đang ngồi trên bồn cầu, tôi sực nhớ trong di động có mấy tấm hình Đỗ Đực tự chụp nên lập tức gởi chúng qua cho Lâm Hạo Nhiên và Hứa Dĩnh Tuệ, nói đó là trúc mã bị thất lạc nhiều năm. Lâm Hạo Nhiên và Hứa Dĩnh Tuệ không hẹn mà cùng nhắn tới hai chữ "Thu phục". Mặc dù đã biết trước hai cô nàng sẽ nói như vậy nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai chữ đó thì tôi lại thấy trong lòng thoải mái dễ sợ.

Thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, một vĩ nhân đã nói, muốn biết một xã hội có văn minh hay không thì phải xem địa vị của người phụ nữ trong xã hội đó. Ngày nay, dù phụ nữ dũng mãnh quyết đoán thế nào cũng sẽ lấy sự mềm mỏng để trấn áp người đàn ông của mình, và vũ khí lợi hại nhất luôn là nước mắt.

Tôi tắt di dộng, ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe ba xem thường: "Đi vệ sinh thôi mà cũng lâu như vậy! Đã bảo ăn nhiều trái cây và uống thật nhiều nước vào mà không nghe."

Tôi chép miệng, bắt chước theo mấy nữ chính trong phim truyền hình, phóng một mạch về phòng ngủ, ngã nhào lên giường. Tôi vừa nằm xuống điện thoại báo có tin nhắn. Hai cô nàng này thiệt là, vừa mới nói chuyện xong lại nhắn tin tiếp, nhất định là lại nghĩ ra cái gì bậy bạ nữa rồi.

"Tiểu Du, muốn đến công ty tôi thực tập không?" Là Đỗ Dực.

"Sao cậu biết tôi chuẩn bị thực tập?" Tôi nhớ là đâu có nói chuyện thực tập khi khai giảng học kỳ mới với cậu ấy. Hơn nữa, nếu muốn thực tập ở thành phố mình ở thì bản thân phải tự tìm công ty thực tập nên đa số mọi người sẽ về trường để nhờ trường liên lạc chỗ thực tập. Mấy hôm trước khi nói chuyện phiếm thì tôi biết được Đỗ Dực học ngành nghiên cứu sinh vật học ở đại học Q, ngoài ra thì còn đang rèn luyện trình độ anh văn lên cao hơn, hình như đang suy tính việc ra nước ngoài học thạc sĩ, tiền đồ vô cùng sáng xán lạn.

"Thầy Chu nói cho tôi biết." Đỗ Dực gọi điện thoại, tôi vừa bắt máy thì đã nghe cậu ấy nói câu này. Đây chính là sự khác nhau của đàn ông và phụ nữ. Phụ nữ thường thích nhắn tin, cứ như vậy tốn mất năm đồng nhắn qua nhắn lại đến khi xong chuyện mới thôi trong khi chỉ cần mất sáu đồng tiền gọi điện là có thể nói xong chuyện cần nói. Còn khi đàn ông nhắn tin, nếu câu đầu tiên không thể giải quyết xong chuyện cần nói thì họ sẽ trực tiếp gọi điện thoại.

"Được thôi, có điều là cậu phải bao che tôi." Tay chân tôi vụng về, nói không chừng sẽ bị đồng nghiệp bắt nạt giống như trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết.

"Tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến cậu." Đỗ Dực nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt".

Tôi phấn khởi đồng ý. Ngày hôm sau vui vẻ đi làm, và cũng nhanh chóng hiểu được "đặc biệt quan tâm" mà Đỗ Dực nói nghĩa là gì.

Hôm đó, tôi cố ý mặc áo sơ mi màu và quần jean, cẩn thận cưỡi con ngựa sắt chạy bằng điện của tôi tới tòa cao ốc Kim Duyệt. Đây là công ty do ba của Đỗ Dực thành lập, bên trong được thiết kế rất sang trọng. Tôi thật không hiểu Đỗ Dực học ngành sinh vật thì làm gì ở công ty này.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, nhân viên mới phải thật khiêm tốn. Vì vậy, tôi lén lén lút lút tiến vào bên trong. Vừa vào cửa đã thấy một dãy bàn làm việc được xếp ngăn nắp thẳng hàng nhưng không có nhiều người lắm. Tôi mới vừa vào được vài bước thì trước mặt xuất hiện một người đàn ông. Anh ta mặc một bộ comple màu đen, nhìn rất u ám, nhưng chỉnh tề hơn tôi rất nhiều. Tôi lập tức đứng thẳng, nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi Đỗ Dực có ở đây không?"

Anh chàng comple trầm mặc hồi lâu: "Đỗ Dực gọi cô tới đây?"

Tôi nghĩ Đỗ Dực dù sao cũng là con trai của ông chủ, chắc là cũng có chút danh tiếng, nên gật đầu, vờ không chú ý hỏi: "Chức vụ của Đỗ Dực trong công ty là gì vậy?"

"Anh ấy là..."

"Chu Du." Đỗ Dực không biết ở đâu đột nhiên xuất hiện, cắt ngang câu nói của anh chàng comple. Anh ta thấy Đỗ Dực thì sắc mặt lập tức thay đổi, vốn đang u ám đen kịt thì ánh mắt bỗng dưng trở nên lấp lánh sáng rỡ, quyến rũ vô cùng. "Đây chính là Đỗ..." Vừa nói được mấy chữ đã bị Đỗ Dực liếc một cái, anh ta lập tức đổi lời: "Đây là nhân viên bình thường của công ty, Đỗ Dực."

"Nhân viên...bình thường?" Miệng tôi méo xệch. Sao lại như vậy chứ? Đỗ Dực là nhân viên bình thường? Con trai của ông chủ này thật quá thất bại. Trong tiểu thuyết, phim truyền hình bao giờ con trai của ông chủ không phải phó chủ tịch thì cũng là phó giám đốc, tại sao tới lượt Đỗ Dự cậu lại trở thành nhân viên bình thường? Một nhân viên bình thường lái BMW?

Tôi căm hận, hỏi: "Vậy tôi cũng sẽ là một nhân viên bình thường?"

"Tất nhiên không phải." Anh chàng comple đen nhìn tôi, "Cô là một thực tập viên, cùng lắm thì cũng chỉ là chân sai vặt."

Tôi như bị sét đánh, lùi về sau mấy bước, run rẩy nói: "Vậy tôi đây chỉ là một chân sai vặt? Tại sao người ta làm thực tập sinh được cùng làm việc với sếp để đúc kết kinh nghiệm, khi đến lượt tôi thì lại là chân sai vặt?"

"Ở nơi này, chỉ có nhân viên bình thường mới mang theo người để sai vặt, còn tổng giám đốc thì..."

Anh ta thích thú nhìn Đỗ Dực, "Tổng giám đốc không mang theo người sai vặt bao giờ, chỉ có mấy thư ký mới được đi theo."

Đỗ Dực khiêm tốn gật đầu, tiếp lời: "Mấy người mới như cậu thường đều được giao cho nhân viên bình thường."

Cả người tôi co quắp bị Đỗ Dực kéo đến trước một bàn làm việc. Trên đường đi có vài người gật đầu chào Đỗ Dực, định nói gì đó đều bị cậu ta trừng mắt nên liền im bặt. Tôi hoàn toàn thất vọng với tiểu thuyết, lại càng hận đến tận xương tủy với những tác giả viết ra nó. Tất cả bọn họ đều là lừa đảo, gì mà những ai chạy BMW đều là ông chủ chứ? Thực chất thì nhân viên bình thường cũng có thể lái BMW, ông chủ cũng có thể chạy xe đạp điện.

"Đỗ Dực, cậu lừa tôi." Tôi cắn khăn tay chỉ trích cậu ta.

Đỗ Dực lạnh nhạt: "Ba tôi rất ít khi tới công ty, phó tổng giám đốc hiện nay là người nhà của người phụ nữ kia." Cậu ta dựa vào bàn làm việc, nhìn bản đồ thiết kế, còn có cả mô hình bên cạnh. Đột nhiên Đỗ Dực nhìn tôi, giống như đang có âm mưu gì đó, nói: "Tiểu Du, theo tôi đi."

Lời nói này... Chẳng lẽ không thể đi theo người khác thật sao? Cậu ta không giới thiệu tôi với đồng nghiệp thì cũng nên cho tôi gặp phó tổng giám đốc chứ. Cậu ta cùng lắm cũng chỉ là nhân viên bình thường, vậy sao tôi phải sợ cậu ta? Tôi muốn tìm mấy anh chàng cao to phong độ như mấy vị đàn anh năm xưa, sau đó chiếm đoạt một anh cho riêng mình. Đang suy nghĩ mông lung thì tôi chợt phát hiện ra một việc, sao lâu như vậy rồi mà chỉ có vài người đi làm? Tôi cảnh giác nheo mắt thì thấy một anh chàng mặc âu phục khác đi qua, hỏi Đỗ Dực:

"Sao cậu lại để người nhà đi làm vào chủ nhật?"

Thì ra hôm nay là chủ nhật, chủ nhật đấy!!! Sao tôi lại điên đến mức chạy tới công ty của người ta vào chủ nhật cơ chứ?!

Đỗ Dực không thèm nhìn người đàn ông mới tới, nói: "Hôm nay tôi muốn ra ngoại ô xem một khu biệt thự, dẫn theo cô ấy để làm quen với nghiệp vụ một chút."

Anh chàng mặc âu phục lộ vẻ mặt khó hiểu: "Sao tôi lại không biết hôm nay cậu muốn..."

Nhưng chưa dứt lời đã lại bị Đỗ Dực cắt ngang.

"Đi thôi."

Đỗ Dực níu cổ áo tôi lôi đi như lôi heo chết. Tôi nhe răng trợn mắt, hai tay quơ loạn. Trong lòng tôi gào thét điên cuồng, không được kéo, nếu không bà đây sẽ cường bạo cúc hoa của cậu! Khi cởi quần áo tôi là cầm thú, còn khi mặc quần áo thì tôi chính là mặt người dạ thú! Đáng tiếc là tôi không có dụng cụ. Vừa nghĩ đến đó thì tâm tình đang dần bình ổn của tôi lại dậy sóng. Hừ, tôi không chấp nhặt với người ngoài hành tinh.

Mặc dù hơi khó khăn nhưng cuối cùng tôi cũng biết được thân phận của anh chàng comple đen từ miệng Đỗ Dực. Anh ta tên là Chu Cường, là trưởng phòng không lớn không nhỏ. Nói thế nào anh ta cũng là cấp trên của Đỗ Dực, vậy mà cậu ta lại dám ngắt lời anh ta hết lần này đến lần khác, thật là không lễ phép. Nếu cứ như vậy thì người ta sẽ ghi thù Đỗ Dực. Người ta trả thù Đỗ Dực như thế nào không đáng lo, quan trọng là đừng liên lụy tới tôi là được.

Tôi dùng ánh mắt mang theo mấy phần xem thường, mấy phần khó hiểu, mấy phần ghen tỵ cùng mất phần bất mãn nhìn Đỗ Dực mở cửa chiếc BMW, sau đó bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ bên cạnh cậu ta. Ngày nay, phụ nữ theo đuổi đàn ông mới là vương đạo. Một tài nguyên sẵn có như vậy không thể không khai thác. Bạn nghĩ thử đúng không, gốc cây đào trước mặt mà lại không dùng, chẳng lẽ phải vào rừng tìm cây cổ thụ để treo cổ?

Chúng tôi phải đi đến một khu biệt thự để đo lường gì đó, bởi vì bên kia hối thúc dữ quá nên hôm nay nhiều người phải làm thêm giờ. Dọc đường đi, tôi luôn ngơ ngác nhìn phía trước, Đỗ Dực cũng không nói gì, mang mắt kính chuyên tâm lái xe.

Trong xe có mùi thơm rất dễ chịu khiến tôi buồn ngủ. Xe dần dần cách xa trung tâm thành phố hướng theo đường ra ngoại ô. Tôi chợt hưng phấn, nắm chặt tay, lòng nổi cơn tà ác bắt đầu YY: thực ra Đỗ Dực thật đã bị người ngồi bên cạnh tôi giết từ lâu, nay hắn giả mạo Đỗ Dực lừa gạt nữ chính vô cùng xinh đẹp là tôi, sau đó chở tôi ra vùng ngoại ô đồng không mông quạnh rồi tiền dâm hậu sát (cưỡng bức rồi giết hại) hoặc tiền sát hậu dâm (giết người rồi tiến hành cưỡng bức) , cuối cùng, hắn moi lục phủ ngũ tạng của tôi bán cho xã hội đen để đổi xe mới tốt hơn.

Mấy phút nữa là đến ngoại ô, tôi quay sang nhìn gò má anh tuấn của Đỗ Dực, nghĩ lại giây phút ngắn ngủi khi mình còn sống thì miệng méo xệch. Không ngờ lại bị giết bởi một tên sát nhân hoàn mỹ như vậy. Nếu trước khi chết mà tôi không được hưởng thụ thì thật là chết không nhắm mắt.

"Nóng lắm sao?" Đỗ Dực chỉnh lại điều hòa, lơ đãng nhìn tôi. Đến khi ánh mắt cậu ta dừng lại ở ngực tôi thì tôi mới hoảng hốt bừng tỉnh, vội lấy tay che ngực, không kịp suy nghĩ nói:

"Tất nhiên là nóng rồi. Cậu không thấy tôi mặc nhiều hơn cậu hai miếng xốp dày ở chỗ này sao?"

Đỗ Dực chợt thắng gấp làm mặt của tôi suýt chút nữa là đụng vào tấm kính chắn phía trước.

"Cậu sao vậy? Thấy tôi không cài áo mưa an toàn nên muốn hãm hại tôi phải không?"

Mặt Đỗ Dực tối sầm. Cậu ta nhấn ga, im lặng một lúc lâu mới nói: "Nếu nóng thì cởi ra đi. Dù sao mặc hay không mặc cũng không có gì khác nhau."

"Sao lại không giống?" Tôi kịch liệt phản đối, bấu vào bả vai của Đỗ Dực, mắt tóe lửa, "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu!"

Đỗ Dực đẩy móng vuốt của tôi ra nhưng tôi vẫn sục sôi: "Dù gì thì tôi cũng chứng kiến cậu lớn lên, vì thế tôi sẽ không làm hại cậu. Tôi nóng một chút cũng không sao, nhưng một khi tôi cởi ra thì người nóng chính là cậu đó!"

Đỗ Dực lại phanh xe gấp, cũng may tôi nhanh nhẹn xoay người ôm lấy lưng ghế nên mới may mắn thoát nạn. Tôi quay qua vỗ vỗ vai Đỗ Dực: "Nếu không muốn chết thì lái xe đàng hoàng đi."

Thấy Đỗ Dực không nói gì, tôi hài lòng rút tay về.

Không biết Đỗ Dực muốn giở trò quỷ gì mà bỗng dưng cười xấu xa, bị tôi nhìn thấy thì lập tức vác lên mặt vẻ ngây thơ, nói: "Đừng kích thích tôi. Người trước mặt cậu bây giờ không phải là cậu bé năm xưa đâu."

"Trong mắt tôi, cậu căn bản không phải là một người đàn ông!" Tôi nói như chém đinh chặt sắt.

"Có cần tôi chứng minh cho cậu thấy không?" Đỗ Dực cầm chặt tay lái, chân khẽ động, có vẻ như nếu tôi nói gì làm cậu ta bực mình thì sẽ lại đạp phanh gấp đây mà. Tôi ưỡn ngực, lớn giọng:

"Từ con gái trở thành phụ nữ thì chỉ cần một lần là đủ, còn muốn từ con trai biến thành đàn ông thì cần phải trải qua một quá trình!"

"Nhiều năm không gặp, công lực của cậu tăng lên đáng kể đấy Tiểu Du." Đỗ Dực lại chỉnh điều hòa làm một luồng khí lạnh xông vào ngực tôi. Tôi vội vàng kéo cổ áo, trong xe lạnh run người, đến khi xuống xe gặp phải hơi nóng bên ngoài thì lập tức hắt xì năm cái liền.

Tôi nhìn di động thì phát hiện đã là mười một giờ trưa nên vẫy đuôi nhìn Đỗ Dực: "Hay là chúng ta ăn cơm trước rồi hãy đi xem biệt thự. Chẳng phải người xưa đã nói 'Có thực mới vực được đạo' đó ư?"

Đỗ Dực không để ý đến tôi mà đi thẳng đến một quán cơm nhỏ cách đó không xa, tôi cũng hớn hở đi theo.

Khi còn cách quán cơm mấy bước chân thì có một chú chó lông dài màu trắng chạy về phía tôi, đằng sau còn có mấy người bảo vệ cầm dây thép đuổi theo nó. Con chó màu trắng lượn quanh chân tôi mấy vòng rồi chạy đi, nhưng dây thép trong tay ai đó lại không có mắt, quất vào chân tôi một cái đau điếng. Tôi thét lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất.

"Cô này!" Một người dừng lại, tay còn cầm dây thép, những người khác thì tiếp tục đuổi theo con chó kia, "Chúng tôi đang bắt chó hoang, mong cô phối hợp. Tôi thấy vết thương của cô cũng không có gì nghiêm trọng nên cô hãy tự xử lý. Tôi đi trước đây."

Nói đi là đi được hả? Thậm chí còn chưa xin lỗi người ta đấy! Tôi định đứng lên mắng thì Đỗ Dực đi trước một bước, dùng giọng điệu ôn hòa mà một trăm năm sau tôi cũng không nói được nói với người kia:

"Xin anh chờ một chút. Anh vất vả quá, trưa nắng thế này mà phải đi bắt chó hoang."

Tôi giận. Đỗ Dực, cậu TMD thật không phải là đàn ông! Tôi đau đến mức đứng cũng không nổi mà cậu lại ở đó nịnh hót với loại người không bằng lưu manh kia, còn nói hắn ta vất vả? Khí phách lúc bé của cậu biến đâu mất rồi? Thật quá thất vọng, chờ lát nữa cơm nước xong thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu!

"Tất nhiên rồi!" Ông chú đuổi chó bày ra vẻ mặt tự hào không ai sánh bằng, quơ quơ dây thép trong tay, thao thao bất tuyệt: "Để bắt được chó hoang, chúng tôi phải tự nghiên cứu chế tạo ra loại vũ khí mới này. Mấy ngày nay, chó hoang ở vùng này đều bị đánh cho tan tác, đã chết mười mấy con rồi. Hôm qua chúng tôi còn đánh chết một con chó đang mang thai."

Đỗ Dực cúi người đỡ tôi dậy. Tôi nghe mấy lời kể của người bảo vệ thì thật sự rất muốn xông qua cho anh ta mấy bạt tai. Vậy mà Đỗ Dực còn cười híp mắt cho được! Tôi chán ghét hất tay Đỗ Dực ra thì chợt nghe cậu ta thở dài, giọng điệu như lúc còn nhỏ châm chọc người bảo vệ kia: "Sao các anh lại làm vậy? Chẳng phải có câu 'Sao nỡ đốt thiêu nhau' sao?"

Nói xong, Đỗ Dực bất ngờ bế tôi đi vào quán cơm. Khoảng một phút sau chúng tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng mắng chửi vọng vào.

("Sao nỡ đốt thiêu nhau': Được trích trong một bài thơ, tương truyền là do con trai của Tào Tháo làm:

Chử đậu nhiên đậu cơ

Đậu tại phủ trung khấp

Bản thị trồng căn sinh

Tương tiễn hà thái cấp

Tạm dịch:

Nấu đậu đun cành đậu

Đậu ở trong nồi khóc

Sinh ra từ một gốc

Sao nỡ đốt thiêu nhau

Ý của anh Dực là ông anh bảo vệ kia cùng giống loài với chó.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro