Chương 13 - Quán Scotland phong tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người trong quán đều nhìn chúng tôi. Tôi bị Đỗ Dực ôm chặt vào lòng cậu ấy, thầm nghĩ sao cậu ta có thể bế tôi nhẹ nhàng như vậy? Quả nhiên, vừa vào cửa được mấy bước thì Đỗ Dực bỏ tôi xuống, thở hổn hển:

"Cậu nên giảm cân đi."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cà nhắc tìm chỗ trống ngồi xuống, vỗ bàn nói to: "Chủ quán, cho hai chai rượu, có đá và không được pha thêm nước. Cám ơn!"

Tôi vừa dứt lời liền nghe "Có liền" rồi một người phụ nữ đẫy đà nhẹ nhàng bước tới, coi như không thấy sự tồn tại của tôi mà trợn to mắt liếc mắt đưa tình với Đỗ Dực, con ngươi như muốn văng ra ngoài. Đáng tiếc là bà chủ này chắc cũng bằng tuổi mẹ tôi, dáng dấp thì thua tôi xa. Không đúng, nói chính xác hơn là nếu không có tôi ở đây thì chắc nhìn bà chủ này cũng không đến nỗi nào.

Dường như đã quá quen với tình huống này, Đỗ Dực không có bất kỳ phản ứng ngại ngùng nào, chỉ rũ mắt xem thực đơn, lúc lâu sau mới giương mắt lên nhìn tôi: "Cậu muốn ăn gì?"

"Thịt!" Tôi mở to hai mắt, nói chắc chắn. Cuộc sống ngày nay tốt hơn thời xưa rất nhiều. Tôi thay mặt cho những người phụ nữ bất hạnh trong xã hội cũ ăn thật nhiều thịt, bởi vì nhiều người đã phải chết vì thiếu ăn, mà tâm nguyện khi sống của họ là được ăn thật nhiều thật nhiều thịt.

"Thịt bò xào ớt xanh."

Nghe Đỗ Dực gọi món đầu tiên, tôi lập tức giơ ngón trỏ bổ sung: "Nhiều ớt xanh, nhiều thịt bò."

"Thịt xào với hành tây." Đỗ Dực gọi tiếp món khác, tôi tiếp tục giơ ngón trỏ:

"Nhiều hành tây, nhiều thịt."

"Gà hầm ớt." Đỗ Dực mở miệng lần nữa, tôi cũng một lần nữa giơ ngón trỏ:

"Nhiều ớt, nhiều gà."

Bà chủ quán thừ người ra, híp mắt nhìn tôi, tay cầm bút run run. Đỗ Dực khẽ mỉm cười, bỏ thực đơn xuống, tiêp tục gọi món:

"Bào ngư hầm cùng chân gấu."

Tôi lại giơ tay nhấn mạnh: "Nhiều bào ngư, nhiều chân gấu."

Bà chủ quán hoàn toàn suy sụp, tức giận nói: "Không có món này."

Tôi mạnh mẽ yêu cầu: "Phải có món này."

Không ngờ bà chủ quán cũng mạnh mẽ không kém: "Thật sự không có món này."

"Thôi, tạm thời cứ vậy đi." Đỗ Dực trả thực đơn cho bà chủ quán, cười híp mắt.

Tôi từ từ chạy ra ngoài nhìn tên quán, là "Quán cơm Scotland phong tình".

Một lát sau, toàn bộ món ăn được dọn lên, mặc dù hơi ít nhưng mùi vị không tệ. Tôi vui mừng càn quét mấy chiếc đĩa trong khi Đỗ Dực lại ăn một cách tao nhã, và cậu ta ăn thịt rất ít. Tôi thầm mắng, vờ vịt cái gì chứ, được ăn thịt là một diễm phúc đấy. Cậu ta không ăn thịt làm tôi cũng mất khẩu vị. Ăn được một lát thì tôi mới sực nhớ là hồi nhỏ thằng nhãi quả thật rất ít ăn thịt, mẹ tôi còn lấy cậu ta ra làm gương, nói nuôi con như cậu ta thì tiết kiệm được khối tiền. Tôi lại thầm mắng, thằng nhóc này không sống ở xã hội cũ thì không thể hiểu được nỗi khổ một miếng thịt nhỏ có thể nấu được một nồi nước lớn thời ấy. Cũng giống như hòa thượng, khi hỏa táng mới phát hiện vốn dĩ người ta không phải là người nơi cửa phật. Đỗ Dực gọi quá nhiều đồ ăn, mới ăn được một nửa mà tôi đã no căng bụng. Nhìn một nửa thức ăn còn lại trên bàn, tôi thầm tính nên giải quyết như thế nào. Nếu Đỗ Dực trả tiền, tôi sẽ phủi mông đứng dậy, còn nếu là tôi trả tiền thì tôi sẽ sống chết ăn hết đống thịt này. Trong khi tôi đang đấu tranh tư tưởng thì Đỗ Dực đã oai hùng lấy ví ra khỏi túi. Từ đáy lòng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc đàn ông trả tiền, họ thật sự rất đẹp trai.

Tôi lẽo đẽo theo sau Đỗ Dực đi đến một khu biệt thự. Nơi này chưa được xây dựng xong, chỉ mới hoàn thành khu thứ nhất, khu thứ hai đang được thi công. Nghe nói khu đầu tiên kia đã được mua sạch, chủ nhà đều là những cô gái trẻ tuổi. Lý do thì...khỏi nói cũng biết. Tôi không khỏi căm giận. Tôi muốn cặp kè với người giàu có! Tôi muốn ở biệt thự! Thật ra Đỗ Dực là người có thể để tôi đeo bám, nhưng không biết thằng nhãi này lại giả vờ hay thật sự không hiểu phong tình mà có vẻ như cậu ta không hề có ý định yêu đương.

Tường rào ở khu này khá gồ ghề, phía trên gắn một biển báo vô cùng bắt mắt: "Nơi này cấm đại tiểu tiện. Nếu phát hiện người vi phạm thì sẽ bị tịch thu dụng cụ."

Tôi dụi mắt, trong lòng run rẩy. Vỗ vỗ cánh tay Đỗ Dực, tôi chỉ vào tấm biển, nhắc nhở: "Cậu phải cẩn thận một chút."

Hình như đây mới là lần đầu tiên Đỗ Dực thấy tấm biển, sững sờ một chút rồi cười: "Tại sao?"

"Chẳng phải dụng cụ của cậu rất dễ bị tịch thu sao?" Tôi che miệng cười, mắt híp lại thành một đường cong bỉ ổi.

Dường như biết tôi sẽ nói như vậy, Đỗ Dực chỉ chỉ xuống đất, nhìn tôi sâu xa: "Tịch thu của cậu càng dễ hơn."

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì thấy một tấm biển, chắc là của một công nhân nào đó để lại. Trên tấm biển là hình ảnh... Tôi không nên miêu tả thì hơn, nói tóm lại là hình ảnh làm người ta phải đỏ mặt.

Tôi hít một hơi khí lạnh, liếc nhìn Đỗ Dực đang bình tĩnh như cao tăng, thầm nghĩ cậu ta có cần phải độc ác như vậy? Đúng là người có đạo hạnh càng cao thì càng bình tĩnh. Tôi kính nể nhìn Đỗ Dực, chưa bao lâu mà thằng nhãi này đã trưởng thành hơn tôi nhiều.

Trời rất nóng. Quả nhiên kiếm tiền thật không dễ dàng. Đỗ Dực vẫn giống như lúc nhỏ, một khi đã làm việc thì rất nghiêm túc, mặc dù bây giờ cậu ta cũng chỉ là một "nhân viên bình thường". Người trẻ tuổi thật tốt. Tôi vuốt vuốt cằm, không ngừng thầm khen ngợi Đỗ Dực.

Không biết có phải vì tôi phơi nắng quá lâu hay không mà đến ba giờ chiều thì thấy trong người hơi khó chịu. Tôi tìm chỗ ngồi xuống, lát sau lại muốn nằm. Đỗ Dực đang đo lường quay lại nói gì đó với tôi, tôi liền tỏ vẻ đáng thương. Cậu ta thở dài, đi đến cạnh tôi, hỏi tôi có chuyện gì.

"Cậu bị cảm nắng rồi." Đỗ Dực phỏng đoán, đưa cho tôi một chai nước suối.

"Không phải đâu, trời nóng quá nên tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một lát là được." Tôi hiểu rõ cơ thể mình, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏe. Sợ Đỗ Dực nghĩ tôi lười biếng nên mới vờ ốm, tôi liền tìm chỗ nào có bóng râm để ngồi.

"Vào xe ngủ một lát đi."

Tôi vừa định gật đầu nhưng lại thấy như thế thì không hay cho lắm. Dù sao hôm nay cũng là ngày thực tập đầu tiên, nếu bỏ lại nhân viên bình thường mà lên xe ngủ thì ấn tượng sẽ không tốt, có khi biết cơ thể tôi không được thoải mái thì người khác sẽ nghĩ rằng tôi và Đỗ Dực XXOO thì sao? Tôi đang tìm lời lẽ từ chối thì cơ thể lại tự động dựa tường, mắt cứ díu lại. Trong khi còn chút tỉnh táo, tôi đưa tay sờ sờ cằm, thấy không chảy nước miếng thì yên tâm thả lỏng người. Gần một giờ đồng hồ sau, tôi từ từ tỉnh dậy, đưa tay xoa cái cổ đang đau nhức.

Thấy tôi đã tỉnh, Đỗ Dực đưa cho tôi một bảng biểu, muốn tôi tính lại số liệu, không có một điểm nào là thương xót cho tôi, thật quá tàn nhẫn! Tôi tính số liệu mà mắt cứ hoa lên, có rất nhiều thuật ngữ xa lạ nên đành phải vác mặt đi hỏi Đỗ Dực. Cậu ta kiên nhẫn giải đáp từng cái cho tôi, còn dạy cho tôi biết rất nhiều thứ. Thằng nhãi này thật sự có tài, chắc là đã phải tìm tòi học hiểu rất lâu. Phim truyền hình diễn rất đúng, con nhà nghèo luôn biết vượt khó.

Đỗ Dực nói vì bên đối tác không hài lòng mô hình cũ nên công ty phải chỉnh sửa lại. Buổi chiều, chúng tôi phải đi xem mô hình của bốn căn biệt thự làm chân tôi cứ nhũn ra. Khi người cuối cùng rời khỏi khu biệt thự, trời đã đầy sao. Ngước đầu nhìn lên trời, tôi cảm thấy rất quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ, không biết đã bao lâu rồi tôi mới được thấy những vì sao?

"Đỗ Dực, cậu chờ một chút." Tôi gọi người đang mở cửa muốn vào xe, "Cậu xem kìa, hôm nay nhiều sao quá."

Không phải vô tình mà tôi lại gọi Đỗ Dực. Nhớ khi còn bé, hôm nào trời ít mây có thể ngắm sao, Đỗ Dực sẽ dạy tôi hình dáng và vị trí của sao Bắc Đẩu. Khi đó, ngoài Ultraman ra, chúng tôi còn xem Saint Seiya. Mặc dù cũng rất thích bộ phim đó nhưng tôi không bị ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng các nam sinh sau khi xem xong lại có hứng thú với thiên văn học. Đỗ Dực cũng không ngoại lệ. Cậu ta mua một đống sách thiên văn dành cho thiếu nhi về tìm cách nhận biết vị trí của những vì sao, nhưng đọc đi đọc lại thì cậu ta cũng chỉ biết vị trí của sao Bắc Đẩu và sao Ngưu Lang Chức Nữ.

Cuộc sống ngày càng hiện đại, thành thị cũng ngày càng phát triển, cứ thế mà những ánh đèn neon càng lúc càng chiếm trọn cả một khoảng trời rộng lớn nơi thành thị, để khi nhìn lên bầu trời đêm, chúng ta sẽ không thể nào thấy lại được những vì tinh tú quen thuộc thưở xưa. Hôm nay ra ngoại ô, nhìn những vì sao đã lâu không thấy, tôi có chút xúc động, và có cả...thương cảm. Người ta nói nhân tài văn học thì lúc nào cũng ưu sầu, còn hôm nay tôi lại đa sầu đa cảm, thật kỳ lạ.

Đỗ Dực theo hướng tôi chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời, thấp giọng nói: "Ừ, nhiều sao thật."

Tôi hít sâu một hơi, rất muốn ngâm một bài thơ cổ miêu tả trời sao để khoe khoang sự hiểu biết của mình nhưng suy nghĩ nửa ngày mà đầu óc vẫn trống rỗng, một câu cũng không đọc được. Giáo viên quả nhiên là gạt người! Họ nói chỉ cần thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, nếu không biết làm thơ thì ít nhất cũng ngâm được. Từ nhỏ đến lớn tôi học được một trăm bài thơ Đường, vậy mà đến cả một phần ba bài thơ tôi cũng không đọc được.

Phía xa xa trên trời bỗng phát ra ánh sáng. Tôi kinh ngạc và có phần hoảng sợ:

"Có người dám đốt pháo hoa?!"

"Nơi này có thể đốt pháo hoa." Đỗ Dực vào xe, đồng thời cũng gọi tôi vào.

Tôi vừa chui đầu vào vừa hỏi: "Chẳng phải đã cấm đốt pháo hoa từ lâu rồi sao?"

"Nơi này là ngoại ô. Lúc trước tôi tới đây xem nhà cũng thường thấy người dân bên kia đốt pháo hoa. Đó là pháo còn sót lại sau tết, người ta để dành, khi có sinh nhật thì lấy ra dùng."

Thấy tôi cứ dựa sát vào cửa xe nhìn chằm chằm phía xa trên trời nên Đỗ Dực không vội khởi động xe, cũng bắt chước tôi nhoài người ra cửa nhìn pháo hoa. Một lát sau, cậu ta chợt vỗ nhẹ gáy, quay sang nhìn tôi cười: "À, tôi nhớ khi còn bé cậu cũng rất thích pháo hoa, nhưng lại không dám đốt."

"Ai nói?" Tôi lớn tiếng phản bác, "Ai nói tôi không dám đốt? Rõ ràng lúc ở nhà cậu tôi đã tự đốt pháo hoa, cậu cũng nhìn thấy."

Đỗ Dực chớp chớp mắt, giống như nhớ ra chuyện gì, nói: "À đúng rồi! Tôi thấy cậu vừa khóc vừa hét, quăng mất cây pháo đang cầm trong tay. Kết quả là pháo chưa đốt xong mà tay của cậu lại bị bỏng."

"Sau đó, ba cậu giúp tôi băng bó, còn mẹ cậu cứ cười tôi mãi." Lời vừa nói ra tôi lập tức hối hận, thực sự muốn tự cho mình mấy bạt tai, chuyện gì không nói lại nói về ba mẹ Đỗ Dực, thật là không có đầu óc mà. Tôi cười gượng nhìn Đỗ Dực, thấy vẻ mặt cậu ta không có gì gọi là đau xót thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm thề sẽ không bao giờ nhắc tới ba mẹ cậu ta nữa, và cũng không bao giờ khoe khoang tình cảm mặn nồng của ba mẹ tôi trước mặt cậu ta. Nhớ lúc trước, ba của một người bạn của anh họ tôi đột nhiên bị bệnh mà qua đời, anh ta trở nên rất đáng sợ, ai nhắc đến ba mẹ hay gia đình đại loại vậy thì anh ta sẽ giống như chó dại lập tức cắn người. Có lần anh họ tôi chỉ nói khi nhập học muốn nhờ ba mẹ đi theo, vì đi một mình sẽ rất khó xách hành lý thì người bạn kia lập tức đứng lên, điên cuồng kéo lấy cánh tay của anh họ rồi ra sức cắn. Tôi nghĩ anh họ nên đi bệnh viện tiêm thuốc ngừa bệnh dại.

"Muốn xem tiếp không?" Đỗ Dực khởi động xe.

Tôi lắc đầu: "Đi thôi, dù sao sau này ở nhà cũng xem được. Hơn nữa, tôi đã lớn thế này rồi sao có thể làm cái chuyện ngây thơ đó chứ."

Đỗ Dực nhìn tôi rồi khẽ cười, bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó. Tốt nhất là thằng nhãi này đừng thầm cười nhạo tôi.

Lúc đi ngang qua "Quán cơm Scotland phong tình", chúng tôi bắt gặp mấy người bảo vệ đang ầm ĩ chuyện gì đó. Chuyện không liên quan tới mình thì nhào vô làm gì để rước thêm chuyện? Vì thế, theo lý thuyết là tôi và Đỗ Dực nên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng con người tôi lại có một tật xấu, đó là cứ hễ gặp chuyện gì ồn ào thì sẽ không sợ hãi mà đi xem cho tường tận. Vì vậy, tôi bảo Đỗ Dực dừng xe, nói cậu ta chờ trong xe rồi một mình chạy đi xem náo nhiệt. Nhưng Đỗ Dực lại không để tôi đi một mình. Thằng nhóc này tại sao lại như vậy? Tự mình thích xem náo nhiệt thì cứ nói thẳng, việc gì phải giả bộ là đi theo để bảo vệ tôi? Cậu ta nghĩ như vậy thì tôi sẽ cảm động rơi nước mắt chắc?

Tôi khom người, dáng vẻ lén lén lút lút, còn tốt bụng quay sang bảo Đỗ Dực làm theo. Đáng tiếc, ngoài việc nhìn tôi khinh bỉ thì cậu ta chẳng chịu làm gì hết. Đỗ Dực thân cao chân dài đi nhanh lên phía trước, tôi ở phía sau nhìn mông cậu ta mà trong lòng run sợ. Nếu như người bảo vệ kia nhận ra Đỗ Dực, đem theo vũ khí mới chế tạo mà hồi trưa anh ta ca tụng ra rồi kêu đám người kia bao vây chúng tôi thì tôi phải lập tức bỏ mặc Đỗ Dực mà chạy trốn. Nếu không thì với thân thể mỏng manh này, chỉ cần cho tôi hai đòn thì bọn họ sẽ thu được một con chó chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro