Chương 14 - Trảo nãi Long Trảo Thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khe hở đám đông, tôi nhìn thấy một con chó lớn cùng một con chó nhỏ đã chết, là loài có miệng nhọn, nhìn hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi. Tôi kéo một người dân trong đám đông ra hỏi chuyện, mới biết được thì ra mấy người bảo vệ không may đánh chết con chó săn Nhật Bản. Điều đáng nói là con chó săn Nhật Bản này lại là thú cưng của một thương nhân đang đầu tư khai thác biệt thự vùng này, hôm nay người ta đến kiểm tra tiến độ công trình, sau đó rời đi một lát nhưng lại làm lạc mất thú cưng, thế là con chó săn Nhật Bản yêu quý đã bị nhầm lẫn thành chó hoang mà mất mạng oan uổng.

Sau khi vị quần chúng mặt mày hớn hở kể xong, tôi thở dài, nhiều chó như vậy sao nhất thiết phải nuôi chó săn Nhật Bản? Giống chó này có màu vàng đất, bị người ta nhầm tưởng là chó hoang cũng phải. Haiz, đúng là chó Nhật Bản cũng như người Nhật Bản, đều không được người khác đối đãi tốt.

Tôi rướn cổ nhìn người trong đội bảo vệ và người thương nhân kia tranh cãi om sòm, gì mà hết bồi thường tiền rồi lại đến đền chó, vẻ mặt ai cũng kỳ quái, trông rất buồn cười.

Người vây xem càng lúc càng đông, anh một câu tôi một câu đề xuất cách giải quyết, hết sức cố gắng để lộ bản chất quần chúng vây xem náo nhiệt từ xưa đến nay của người Trung Quốc. Tôi tức tối quay qua nhìn Đỗ Dực đang im lặng đứng bên cạnh, hận không thể ngồi lên vai cậu ta để nhìn cho rõ hơn.

Chợt nhìn thấy gò má Đỗ Dực, tôi lập tức nảy sinh ý đồ xấu, cố tình làm thân thể ngả nghiêng, quả nhiên Đỗ Dực liền đỡ tôi. Ôi cái thân thể đang đỡ tôi này thật khác xa lúc bé, nghĩ vậy tôi liền nổi máu lưu manh. Tôi đứng vững, rồi lại đi cà nhắc một lúc lâu, nhìn thấy phía sau người vây xem ngày càng đông, ý đồ xấu xa lại trỗi dậy lần nữa, mà lần này lại mạnh hơn lần trước, nên việc làm ra tất nhiên sẽ quá đáng hơn.

Tay phải của tôi dò đến mông Đỗ Dực, định bóp phía mông bên gần tôi, nhưng tôi chợt thông minh nên đổi sang bên kia nhéo một cái, sau đó nhanh chóng rụt tay lại. Đỗ Dực giống như bị bò cạp cắn một phát, lập tức quay đằng sau nhìn một chút, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.

Tôi làm như không có chuyện gì, lẩm bẩm: "Chậc chậc, thế mà lại đánh chết một con chó, thật đáng thương." Rồi tôi làm như đột nhiên phát hiện Đỗ Dực đang nhìn mình, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Đỗ Dực hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Không có gì", rồi lại quay đầu nhìn người ở đằng sau.

Tôi lén nhìn người phía sau Đỗ Dực, phát hiện đó là một ông chú râu ria rậm rạp, vẻ mặt dữ tợn. Tôi nhìn lại vẻ mặt của Đỗ Dực thì không nhịn được cười. Đỗ Dực ơi Đỗ Dực, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay! Tôi suy nghĩ một chút, rồi lại duỗi tay ra nhéo mông Đỗ Dực một cái nữa. Ôi, độ co dãn của mông rất tốt. Ặc, tôi xấu tính quá rồi, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.

Thấy Đỗ Dực càng lúc càng sáp tới gần, tôi càng ra sức che giấu: "Sao vậy? Nóng như thế này mà cậu còn áp sát tôi làm gì?"

"Xem xong rồi thì đi thôi." Đỗ Dực đến đứng trước mặt tôi, chán ghét nhìn về đằng sau.

"Chưa xem xong mà." Tôi nói như chém đinh chặt sắt. Đỗ Dực ơi Đỗ Dực, tôi thừa nhận cậu thông minh hơn tôi, nhưng nếu xét về trình độ lưu manh thì e rằng cậu không thể nào so sánh với tôi được, bởi vì tôi là Chu Du lưu manh thuộc hội sờ cào lăn lộn trên giang hồ đã n năm!

Đỗ Dực khó khăn cắn răng nhẫn nhịn.

Người phía sau càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng ép sát chúng tôi, thừa lúc đám đông ùa lên, tôi ác độc dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo nhéo mạnh mông Đỗ Đực một cái nữa, sau đó lại nhanh chóng thu tay về, thét lên: "A a a, đám đông thật đáng sợ!"

"Đúng vậy, thật đáng sợ." Đỗ Dực buồn bực nói, nhưng không biết bị ai đụng trúng, cậu ta đứng không vững, bổ nhào về phía tôi, một tay để lên ngực tôi, sau khi giữ được thăng bằng thấy vị trí tay của mình thì lập tức kinh ngạc rụt tay về. Đỗ Đực còn chưa kịp nói xin lỗi thì không biết lại bị tên chết tiệt nào đụng phải, cậu ta lại mất thăng bằng ngã nhào về phía tôi. Lần này hay rồi, cả hai tay cậu ta đều hạ cánh an toàn trên ngực tôi, không lệch một li. Cảm giác của tôi khi ấy có thể dùng tên một loại võ công để hình dung là Trảo nãi Long Trảo Thủ (nghĩa là bóp ngực ấy)

Tôi nước mắt lưng tròng che ngực, thầm nghĩ, tôi nhéo mông cậu ba cái, cậu tập kích ngực tôi hai lần, dù sao thì tôi cũng có lời. Nghĩ vậy tôi thấy tâm trạng mình khá hơn nhiều. Nhìn thấy Đỗ Dực lúc này không hề áy náy mà lại bình tĩnh đứng bên cạnh, tôi nổi giận, chỉ tay vào cậu ta mắng: "Này! Cậu vậy mà không thèm xin lỗi một tiếng?"

Đỗ Dực làm ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Xin lỗi, Tiểu Du, còn thiếu một cái." Dứt lời, trước mặt bàn dân thiên hạ, Đỗ Dực giơ tay về phía ngực tôi, tôi hét lên một tiếng rồi né thật xa, chỉ tay vào cậu ta khóc không thành tiếng.

"Chúng ta thân thiết như vậy rồi, nếu muốn sờ thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải lén lút vụng trộm." Đỗ Dực vừa nói vừa cười nham hiểm.

"Tôi không sờ cậu." Tôi chết còn mạnh miệng, bày ra vẻ mặt buồn bã của nữ chính khi bị nam chính hiểu lầm trong các tiểu thuyết ngôn tình, miệng còn khổ sở cắn bàn tay nhỏ bé.

"Cậu không sờ", Đỗ Dực hùa theo rồi hừ lạnh một tiếng, "Mà là bóp".

Tôi giống như anh hùng cách mạng khi bị hành hình, nhất quyết cắn răng không nói tiếng nào, lại bị Đỗ Dực kéo sát lại, nói mập mờ: "Tiểu Du, đối với tôi, tay của cậu không thể quen thuộc hơn."

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là..." Thấy quần chúng vây xem bắt đầu nhìn chúng tôi chỉ trỏ, tôi che mặt, co giò chạy về xe, quay lại thì thấy Đỗ Dực đang chậm rãi đi tới, nhìn tôi theo kiểu "Thách cậu sau này còn dám bóp tôi". Cậu ta mở cửa xe rồi ung dung chui vào. Tôi đứng một mình ngoài xe mới nghĩ tới một việc, đó là ngực của phụ nữ quý giá hơn nhiều mông của đàn ông, lúc này tôi mới biết đúng là mình không hề thua thiệt, mà là cực kỳ thua thiệt.

Tôi vừa khóc vừa ngồi vào xe, Đỗ Dực thấy vậy thì hết hồn, còn chủ động đề nghị nếu không thì tôi sờ ngực của cậu ta đi. Tôi vừa khóc vừa gật đầu, đưa tay sờ ngực cậu ta mấy cái, phát hiện ngực của đàn ông còn không bằng mông của họ, cảm giác thua thiệt lại trỗi dậy mãnh liệt. Đáng tiếc khi tay của tôi định sờ soạng những nơi khác của Đỗ Dực thì bị cậu ta tàn nhẫn cự tuyệt.

"Cậu thật hẹp hòi, thế mà cũng không cho tôi sờ. Ngày xưa khi cậu tắm tôi cũng nhìn thấy hết đấy thôi." Tôi nhọn miệng oán trác, vất vả lắm tôi mới đụng trúng cây hoa đào, thế mà không được sờ, nếu sau này không chiếm được hoa đào này thì bây giờ sờ được vài cái cũng tốt. Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn gò má mềm mại đáng yêu của Đỗ Dực, tôi thử tưởng tượng ra cảnh sau này có một cô gái khác nằm trong ngực cậu ta nũng nịu thì tôi muốn chiếm đoạt cậu ta ngay lập tức, nhưng nghĩ tới việc sau này cũng khó làm bạn nên thôi, dù sao thì khó khăn lắm tôi mới có một trúc mã ưu việt như vậy.

"Cậu không nói thì tôi cũng quên", Đỗ Dực như bừng tỉnh, "Nói vậy có nghĩa là toàn thân trên dưới của tôi đều đã bị cậu nhìn thấy?"

Tôi gật đầu mãnh liệt, xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ.

"Rất tốt" Đỗ Dực vỗ tay một cái, nghiêm túc nói: "Vậy công bằng mà nói, ngày nào đó tôi cũng phải xem cậu tắm, như vậy chúng ta mới huề nhau được."

Tôi che ngực theo bản năng, há to miệng: "Không ngờ cậu lại như vậy?"

Mặt Đỗ Dực liền biến sắc: "Cậu muốn quỵt nợ?"

"Tôi..." Tôi điên cuồng lắc đầu, trong lòng cực kỳ hối hận, ruột già ruột non cũng vô cùng hối hận.

"Thực ra tôi đã quên từ lâu rồi, ai bảo cậu nhắc đến." Đỗ Dực cây ngay không sợ chết đứng, đạp cần ga, tựa như kiên quyết muốn cùng tôi đồng quy vu tận.

Đồng quy vu tận: chết cùng nhau

Tôi đáng thương che miệng mình lại. Chu Du tôi đã thực sự gặp khắc tinh rồi. Khi còn bé không hề cảm thấy Đỗ Đực có sức uy hiếp lớn như vậy, bây giờ thì tôi lại thấy không phải là trúc mã quay lại, mà giống như mãnh hổ rời núi, có điều ngựa thì ăn cỏ, còn hổ lại ăn thịt.

"Đỗ Dực." Đến dưới nhà tôi, tôi yếu ớt đáng thương gọi Đỗ Dực một tiếng. Cậu ta vênh váo ngước mặt lên nhìn tôi soi mói.

"Chừng nào cậu muốn xem?", tôi chớp chớp mắt.

"Xem gì?" Hình như trí nhớ của cậu ta không tốt lắm.

"Xem tôi tắm." Mắt tôi lại tiếp tục chớp chớp.

"Cậu đang dụ dỗ tôi sao?" Đỗ Dực cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, mập mờ nghiêng đầu nhìn tôi. Chết mất! Đẹp trai chết mất! Mấy năm không gặp mà cậu ta lại trở nên đẹp trai thế này, sao tôi chịu nổi. Không đợi tôi trả lời, Đỗ Dực bày ra vẻ mặt không có hứng thú nói:

"Nhưng mà bây giờ cậu không có tư cách của người dụ dỗ."

Tôi bị đả kích, cả người xụi lơ trên ghế.

Tối đó tôi khóc lóc kể lể việc tôi bóp mông Đỗ Dực rồi lại bị cậu ta chơi xấu cho Hứa Dĩnh Tuệ nghe. Cô ấy ý vị thâm trường nói:

"Xem ra thằng nhãi này không đơn giản. Tiểu Du, cậu phải cẩn thận. Theo như tớ thấy, đàn ông như vậy mà lưu lạc ngoài xã hội rất nguy hiểm với cộng đồng nữ giới. Vì thế, nếu cậu không muốn anh ta thì để tớ."

"Không được." Tôi hung dữ, khuôn mặt cũng vặn vẹo theo lời nói.

"Cậu còn không ra tay, đến khi bị người khác giành mất thì khóc cũng không kịp."

***

Rất nhiều người nghĩ rằng thật ra Đỗ Dực là tổng giám đốc, rằng tôi bị cậu ta lừa blah blah... Vì vậy, nhiệm vụ của tôi khi có mặt ở đây là nói cho mọi người biết, việc đó hoàn toàn không có khả năng, cậu ta thực sự không phải là tổng giám đốc. Có trời đất chứng giám, tôi cũng đã ảo tưởng rất nhiều, vì trong tiểu thuyết, nam chính đều là tổng giám đốc, không phải sao? Đáng tiếc đến khi tôi chính thức thực tập thì phát hiện tổng giám đốc và phó tổng giám đốc đều là những người khác, còn Đỗ Dực đến cả một chức vị cũng không có!

Ngày đầu tiên thực tập, tôi ăn mặc vô cùng nghiêm túc, vô cùng gọn gàng, quần áo không có lấy một nếp nhăn, nhưng khi tới công ty thì lại thấy mọi người không nhiệt tình cho lắm, không ai tặng hoa hay xin chữ ký tôi cả. Vài người tới hỏi tôi thực tập cùng ai, sau khi biết là Đỗ Dực thì họ nhìn tôi rất kỳ lạ, vừa mờ ám lại vừa xảo trá.

Chu Cường dẫn tôi đến một bàn làm việc, bảo tôi ngồi đợi Đỗ Đực một lát, cậu ta còn chưa đến. Tôi oán thầm trong bụng, đúng là heo không sợ nước sôi, bình mẻ còn không chịu giữ gìn. Tôi khiêm tốn hỏi đây có phải là bàn làm việc của Đỗ Dực không, nếu phải thì tôi còn biết đường để lau chùi dọn dẹp lại để thể hiện mình là thực tập sinh nhiệt tình, ai ngờ Chu Cường lại cho tôi một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng: Đỗ Dực không có bàn làm việc! Tôi muốn phun máu!!!

Cuối cùng khi gần chín giờ, Đỗ Dực cũng xuất hiện, phía sau cậu ta còn có một người rất quen mắt. Tôi đứng lại nhìn kỹ hồi lâu, cuối cùng mới kinh ngạc thốt lên: "Chú Đỗ?

"Tiểu Du?" Chú Đỗ nở một nụ cười lạnh nhạt, trong chốc lát làm tôi có cảm giác mất mát. Chú Đỗ đã thay đổi rất nhiều, người phát phì thì không nói làm gì, điều đáng nói là cả người chú ấy tựa như không có tinh thần gì cả, nhìn cứ uể oải, lười biếng thế nào ấy. Trong ấn tượng của tôi, chú Đỗ mỗi ngày xách văn kiện đến bệnh viện với tư thế oai hùng, bệnh nhân tặng bánh kẹo hay nước trái cây thì chú ấy đều gọi tôi đến ăn, có một lần vì ăn quá nhiều vải mà nửa đêm tôi bị chảy máu mũi.

(Ăn vải nhiều sẽ khiến cơ thể bị nóng)

"Tiểu Du càng lớn càng xinh đẹp. Ba mẹ cháu có khỏe không?" Chú Đỗ trước sau vẫn đứng cách tôi hai mét, cười xa cách tựa như chưa hề thân thiết.

"Rất khỏe ạ." Tôi trả lời không được tự nhiên, mắt hướng về phía Đỗ Dực. Quan hệ của cậu ta và chú Đỗ thực sự không tốt, thậm chí tôi cảm thấy cậu ta còn thân thiết với ba tôi hơn.

"Đỗ Dực, con hướng dẫn Tiểu Du thực tập nhưng cũng đừng quên công việc của mình." Chú Đỗ dặn dò một câu liền quay người vào phòng tổng giám đốc. Đó, các đồng chí đã hiểu rồi chứ, Đỗ Dực thực sự không phải là tổng giám đốc. Nhưng sau khi chú Đỗ vào phòng tổng giám đốc thì Đỗ Dực cũng lập tức đi vào phòng phó tổng giám đốc ở bên cạnh làm tôi phải trợn mắt há mồm.

"Đừng hiểu nhầm, cậu ấy chỉ vào đó lấy tài liệu thôi." Tôi bị Chu Cường giơ tay quơ quơ trước mặt mà hồi phục lại tinh thần, quả tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực thì bị đè lại, mất hết cả tinh thần. Lúc ấy tôi không hề nghĩ tới việc vì sao Đỗ Dực vào phòng phó tổng giám đốc mà lại không gõ cửa, và tôi cũng không hề nghĩ đến hai chữ "công việc" được chú Đỗ nhắc tới có ý gì.

"Phó tổng tới rồi." Chu Cường lén chỉ tay ra cửa, tôi nhìn theo thì thấy bên ngoài cửa kính có một người đang bước ra khỏi thang máy. Người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo thuộc loại rất được yêu thích thời cổ đại. Gương mặt chữ điền, mắt hổ, miệng rộng, tóm lại chính là bản sao của người khổ cực, vất vả thời xưa, chỉ là nhìn có vẻ hung dữ. Tôi rụt cổ lùi về phía sau một chút, cùng lúc đó Đỗ Dực cũng đi ra từ phòng phó tổng giám đốc, nhìn thấy người mới đến thì tỏ ra rất bất mãn. Cậu ta cũng không thèm chào hỏi người kia, đi qua anh ta giống như anh ta là người vô hình vậy. Không khí giữa hai người nồng nặc mùi thuốc súng.

Cũng khó trách! Nếu tôi nhớ không lầm thì vị phó tổng kia chính là anh trai của mẹ kế của Đỗ Dực, vì muốn tranh đoạt tài sản nên mới vào công ty làm việc. Nhà có tiền thì chuyện máu chó gì cũng có, rốt cuộc thì tôi cũng hiểu chút ít vì sao Đỗ Dực lại muốn quay lại cuộc sống ba người canh cơm đạm bạc nhưng hạnh phúc trước kia còn hơn cuộc sống ăn toàn sơn hào hải vị bây giờ.

Chu Cường lấy ly uống nước của Đỗ Dực đưa cho tôi, nói tên loại trà Đỗ Dực thích, mùi vị cà phê Đỗ Dực thích, rồi bảo tôi đi pha cà phê cho Đỗ Dực. Tôi bực bội đến phòng uống nước, lúc đang suy nghĩ nên bỏ bao nhiêu đường thì vị phó tổng kia đi ngang qua, nhìn tôi một lượt. Tôi lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nói:

"Xin chào phó tổng giám đốc."

Anh ta gật đầu một cái, lại nhìn tôi: "Người mới?"

"Thực tập ạ."

"Công ty chúng tôi tuyển thực tập sinh khi nào vậy?" Anh ta hoài nghi hừ lạnh một tiếng, lại quan sát tôi từ trên xuống dưới hồi lâu. Trong lòng tôi kêu lên một tiếng không ổn, lập tức đứng nghiêm, suy tính nếu chẳng may anh ta bất chợt nhào lên quyết đấu thì tôi nên dùng chiêu Long Trảo Thủ hay Hóa Cốt Miên Chưởng. Không biết anh ta nghĩ gì mà đột nhiên hỏi: "Cô theo ai tới đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro