Chương 15 - Không được sờ mông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô ấy là người của tôi." Không biết Đỗ Dực từ đâu xuất hiện, hai tay đút túi quần, "Phó tổng giám đốc có ý kiến gì không?"

Tôi vừa nghe thấy giọng nói của Đỗ Dực là lập tức chân chó chạy đến núp sau lưng cậu ta, chỉ thò ra nửa cái đầu xem xét tình hình.

Vị phó tổng giám đốc kia khẽ mỉm cười, tôi phát hiện giữa cằm anh ta có một đường chẻ, nếu là người phương tây thì như thế sẽ rất quyến rũ, nhưng nếu là người Trung Quốc thì tôi lại thấy hơi kinh khủng, vậy nên tôi thân thiết gọi nó là "Đường rãnh ở mông". Cười xong, vị phó tổng kia vứt cho chúng tôi một cái nhìn khinh thường rồi đưa tay vẫy vẫy làm dấu tạm biệt.

Đỗ Dực tiến lên phía trước, tự mình pha cà phê. Tôi sáp lại gần hỏi: "Anh ta chính là anh trai của vợ của ba cậu?"

Đỗ Dực dừng tay một chút rồi gật đầu. Tôi im lặng, hình như mình hỏi quá nhiều rồi. Nếu ba mẹ tôi ly hôn, ba tôi lại cưới vợ mới thì tôi nhất định sẽ không cho người khác hỏi đông hỏi tây. Vừa định nói xin lỗi để vớt vát thì tôi nghe Đỗ Dực nói:

"Anh ta họ Trịnh. Hiện tại phần lớn công việc trong công ty đều được anh ta xử lý, ba tôi không thường xuyên đến công ty lắm." Dứt lời, Đỗ Dực chợt cúi người, ghé sát vào tai tôi: "Tôi nói cho cậu nghe một bí mật".

Tôi nhướn lông mày, lập tức nhớ tới một đoạn kịch kinh điển: Thiếu gia nhà giàu bỗng dưng nói ra một bí mật kinh thiên động địa, một chuyện trong giang hồ đã bị chôn giấu từ lâu, là một câu chuyện ân oán tình thù cảm động. Khúc mắc giữa cha với con, giữa huynh với muội, và bí mật của vị thiếu gia nhà giàu rốt cuộc là gì? Mời quý vị và các bạn đoán xem giờ vàng phim truyện vào lúc tám giờ, chương trình "Câu chuyện lâm li bi đát: Những khúc mắc của thiếu gia nhà giàu với phụ thân, tình yêu của muội muội yếu ớt nhưng có thể chống cả trời xanh dành cho huynh trưởng".

Nuốt một ngụm nước miếng, tôi run rẩy hỏi: "Tại sao cậu lại muốn nói bí mật của cậu cho tôi biết?"

Đỗ Dực dần dần di chuyển đầu xuống vai tôi, thầm thì: "Tôi không xem cậu là người ngoài."

Lòng tôi chợt cảm thấy ám áp, lập tức hào hùng, mạnh mẽ nói: "Nói đi! Có bí mật gì cứ nói hết với tôi đi! Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!" Nhưng nếu có người cho tôi mấy trăm vạn để đổi lấy bí mật của cậu thì tôi sẽ không ngại ngần mà bán đứng cậu.

"Ba tôi mới biết được gần đây công ty có vấn đề về tài vụ. Phó tổng giám đốc công ty này không đơn giản, có thể anh ta cùng em gái đang có kế hoạch gì đó. Ba tôi muốn tôi vào công ty, thứ nhất là muốn tôi làm quen với hoạt động của công ty, thứ hai là để thay thế phó tổng Trịnh, dù sao thì tôi cũng là con ruột của ông ấy." Giọng nói của Đỗ Dực rất bình tĩnh, chỉ là cùng tôi châu đầu thì thầm ở đây có vẻ không hay lắm, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền phức.

Nghe xong những lời Đỗ Dực vừa nói, tôi vừa định chúc mừng cậu ta sẽ trở thành phó tổng giám đốc trong tương lai thì cậu ta lại nói: "Nhưng tôi không muốn nhận những thứ ba tôi cho."

"Tại sao? Như vậy là không phù hợp với quy luật phim ảnh!" Vì tôi nói lớn nên liền bị Đỗ Dực áp sát vào tường, miệng cũng bị cậu ta bịt chặt, nhưng là dùng tay bịt chứ không phải dùng miệng như trong tiểu thuyết. Đỗ Dực vốn không phải là người thuộc khuôn sáo của người bình thường, nhìn hành động từ nhỏ đến lớn của cậu ta xem, có việc gì là theo lẽ thường đâu.

"Tôi không muốn làm tổng giám đốc." Đỗ Dực thờ ơ nói, còn rất sâu xa nhìn tôi, rồi lại ghé sát vào tai tôi: "Mong muốn của tôi là một tháng kiếm được năm ngàn tệ, đúng giờ về nhà ăn cơm."

"Mong muốn của cậu cũng quá kỳ lạ rồi đó."

Đỗ Dực chỉ cười chứ không đáp, bưng ly cà phê rời đi. Tôi thở dài, buồn bực đi theo cậu ta, nghe theo sự phân phó của cậu ta mà làm cái này cái kia.

***

Mỗi ngày tôi đều làm việc cần cù, chăm chỉ, không chỉ làm tròn phần công việc của mình mà còn giúp đồng nghiệp bưng trà rót nước, chỉ là khi nhận ly nước từ tay tôi thì đồng nghiệp lại bày ra bộ dạng sợ hãi vì được đối xử tốt. Mẹ già tôi đã nói, ra ngoài làm việc phải chịu khó, cố gắng để người đi trước có ấn tượng tốt, như vậy mọi người mới có thể yêu mến mình. Mặc dù tôi đã được rất nhiều người thích rồi nhưng nếu nhiều hơn nữa cũng không vấn đề gì.

Đỗ Dực nói không sai, ba của cậu ta quả thực rất ít khi tới công ty, nếu công ty có mở cuộc họp thường kỳ mỗi tuần một lần thì phần lớn đều do phó tổng giám đốc chủ trì. Đỗ Dực và phó tổng giám đốc như nước với lửa. Mặc dù Đỗ Dực không có chức vụ cụ thể trong công ty nhưng mọi người ai cũng kính trọng cậu ta, dù sao cậu ta cũng là con ruột của tổng giám đốc mà.

Đúng là con ruột nha, tôi có thể làm chứng.

Cho dù Đỗ Dực có được làm tổng giám đốc hay không thì có bị đánh chết tôi cũng sẽ không hé một lời nào về bí mật cậu ta đã nói với tôi, chỉ là bây giờ ngay đến người muốn đánh chết tôi cũng không có.

Nắm giữ bí mật nhỏ của Đỗ Dực, lòng tôi sôi sùng sục, muốn một ngày nào đó dùng bí mật này uy hiếp cậu ta để đổi một điều kiện tốt nào đó, chẳng hạn như sờ mông cậu ta này.

Mấy ngày sau, Chu Cường hô hào rủ rê những người trẻ tuổi trong công ty đi hát sau giờ tan tầm, tức thì một đám người rộn rạo hẳn lên, người đòi đến chỗ này, người đòi đến chỗ kia. Không biết phó tổng giám đốc chui từ đâu lên, đứng phía sau nói: "Đi chơi hả? Tôi cũng đi cùng, tôi mời."

Chu Cường hồ hởi vỗ tay, có người trả tiền thì còn gì bằng.

Thấy cảnh tượng một đám người xô xô đẩy đẩy chen chúc nhau vào thang máy, tôi vội kéo Đỗ Dực đến thang máy khác, ai ngờ phó tổng cũng bước vào theo, không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Thang máy xuống được mấy tầng thì phó tổng đột nhiên mở miệng: "Nghe nói cô Chu và Đỗ Dực là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt?"

Tôi gật đầu: "Trước kia chúng tôi là hàng xóm."

Đỗ Dực mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả. Thấy biểu tình đó của Đỗ Dực, tôi liền hiểu cậu ta đang nghĩ gì. Từ nhỏ Đỗ Dực đã có thói quen nhỏ này. Mỗi khi bị mẹ mắng, cậu ta sẽ nhếch môi như thế này, như muốn nói rồi cuối cùng quyết nuốt ngược trở lại, bởi vì những lời nói đó chắc chắn không dễ nghe.

"Tình cảm của hai người tốt như vậy chẳng trách nhiều người trong công ty hiểu lầm Đỗ Dực có bạn gái, nhưng mà tôi lại cảm thấy không có khả năng đó." Phó tổng Trịnh nói thản nhiên như không chút để tâm, nhưng với một người thông minh như tôi thì sẽ biết được anh ta đang có ý thăm dò.

Ta nói sao lại có người đáng ghét như vậy! Đỗ Dực đã không thèm tranh giành vị trí phó tổng giám đốc, anh ta không những không biết điều mà còn gây chuyện. Nhưng mà cũng phải nói, người này quả thật không đơn giản, anh ta hỏi một câu như vậy làm tôi không biết nên trả lời thế nào, nói đúng không được mà nói không đúng cũng không xong.

"Đinh" Cuối cùng thì thang máy cũng xuống tới lầu một, đang vui mừng vì chuẩn bị thoát khỏi vị phó tổng nguy hiểm kia thì Đỗ Dực bất ngờ mở miệng "Đi thôi bảo bối", nói xong còn ôm eo tôi đi về phía trước. Tôi cứng ngắc bước từng bước một, có lẽ ai nhìn cũng sẽ cảm thấy tôi có năng khiếu giả làm cương thi. Lúc sắp ra khỏi đại sảnh, tôi quay đầu lại thì thấy phó tổng Trịnh đang lạnh lùng nhìn chúng tôi, hai chân mày tựa như muốn cùng đoàn tụ.

"Đỗ Dực" Đến bãi đỗ xe, tôi dừng lại gọi Đỗ Dực. Cậu ta buông tôi ra, vừa lấy chìa khóa xe vừa nói:

"Chỉ là muốn khiêu khích anh ta một chút thôi, cho anh ta nghĩ rằng tôi đang nóng vội tìm người kết hôn sinh hôn để càng thuận lợi tranh giành tài sản với em gái anh ta, như vậy anh ta sẽ gấp gáp sử dụng tiền của công ty vào kế hoạch mờ ám của mình, đến lúc đó chân tướng sẽ tự động được phơi bày."

Tôi đi theo Đỗ Dực tới cạnh xe, nghe được ý tứ của Dỗ Dực thì không khỏi nổi giận: "Thì ra cậu lợi dụng tôi! Hèn chi mà tốt bụng kêu tôi tới thực tập. Sao cậu có thể dám lợi dụng tôi hả?"

Đỗ Dực xoay người nhìn tôi, bày ra vẻ mặt "Tôi lợi dụng cậu thì sao", nói:

"Cậu nên cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn chút giá trị."

"Thật không ngờ cậu là loại người như vậy!" Tôi thật sự nổi giận, giống như nữ chính trong tiểu thuyết tức giận vì phát hiện mình chẳng qua chỉ là thế thân của bạn gái cũ của nam chính, "Cậu như vậy là lừa gạt! Cậu cho rằng anh ta sẽ tin ư? Không lẽ anh ta lại dễ dàng bị cậu lừa như vậy?"

"Cũng đúng" Đỗ Dực tỏ ra khiêm tốn gật đầu, quan sát tôi một lát rồi vuốt cằm nói: "Đáng ra tôi phải tìm một cô gái xinh đẹp hơn cậu."

Tôi giận! Tôi thực sự tức giận! Tôi quả thực rất tức giận! Tôi quên luôn hôm nay mình mặc đồ công sở nghiêm túc, lịch sự mà đặt luôn mông xuống đất: "Tôi không đi đâu, không đi đâu! Tôi không muốn ở gần cậu nữa!" Tôi lết lết mông dưới đất, hai chân còn đá lung tung.

"Màu trắng, còn có viền ren màu đen." Đỗ Dực đứng trước gót chân tôi, nhìn tôi tán thưởng, "Thuần khiết nhưng cũng rất hấp dẫn. Rất biết cách phối hợp! Tiểu Du, ở phương diện thẩm mỹ thì cậu miễn cưỡng cũng có thể ngang bằng tôi."

Tôi hoảng hốt, cúi đầu nhìn thì mới nhớ hôm nay tôi mặc váy, lúc nãy giơ chân đá lung tung thì hiển nhiên đã bị Đỗ Dực nhìn thấy quần lót, ngay cả viền ren màu đen mà cũng bị cậu ta thu hết vào mắt, tôi làm sao chịu nổi đả kích này đây? Tôi khép chân lại, nghiêm mặt nhìn Đỗ Dực thì thấy cậu ta đã trở lại vẻ mặt bình thường, chỉ có điều rất không nghiêm túc mà thè lưỡi liếm liếm môi. Ôi trời đất quỷ thần ơi!!!

Tôi ác ý nói: "Không được nghĩ nữa! Nếu bây giờ cậu đứng lên thì còn mất mặt hơn tôi nhiều!"

Đỗ Dực ngây ra, dường như không theo kịp tư duy của tôi, đúng là kẻ không am hiểu người khác mà.

"Không phải nói cậu mà là nói đến nơi đang muốn đứng lên của cậu kìa!"

Rốt cuộc thì Đỗ Dực cũng hiểu, đưa mắt nhìn xuống dưới, rồi không rõ vui buồn nhìn tôi. Ôi cha mẹ ơi, cậu ta học hành động này từ ai vậy, thật là tàn ác quá đi!

"Đứng lên."

"Thật à?" Tóc tôi như muốn dựng đứng lên, nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cậu ta.

"Tôi bảo cậu đứng lên!" Đỗ Dực bình tĩnh đưa tay ra trước mặt tôi.

Tôi nắm tay Đỗ Dực đứng lên, giả vờ đứng không vững ngã nhào vào lòng cậu ta. Đỗ Dực không tránh, hai tay còn vịn eo tôi, làm tôi không khỏi nghĩ gần đây mình có mập lên một chút, không biết cậu ta có phát hiện ra không. Trước khi cậu ta phát hiện, tôi phải hành động mới được. Thế là tay tôi dần dần tiến xuống, tôi thật sự muốn biết độ co giãn của thân thể cậu ta. Không phải tôi muốn sờ đâu, thật đấy, đó chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, là động vật thì không thể tránh khỏi có phản xạ, đúng không? Tiếc là Đỗ Dực nhanh hơn tôi, chưa gì đã bắt lấy tay tôi bẻ ra phía sau, còn đẩy tôi nằm lên đầu xe, giống như cảnh sát đang bắt lấy tội phạm, hại tôi liền nhập tâm vào nhân vật, la to:

"Tôi khai tôi khai! Chính phủ nhất định phải khoan hồng cho tôi đó."

"Vừa rồi cậu muốn sờ chỗ nào?" Đỗ Dực nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôi đứng không vững nên vịn vào cậu một chút thôi mà, chẳng phải cậu bảo tôi đứng dậy hay sao?" Tôi nói dối, quay đầu ra sau gian trá nhìn thẳng vào mắt Đỗ Dực, phải công nhận là mắt đối mắt trong tư thế này quả là một cực hình!

"Cậu biết việc cậu làm sẽ nhận lấy hậu quả gì không?" Đỗ Dực dùng sức, siết tay tôi chặt hơn. Thằng nhãi này luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay sao mà mạnh thế không biết, tay tôi đau muốn chết đến nơi rồi. Đang giằng co thì bỗng dưng tôi cảm thấy trên mông mình hình như có vật nhìn đó, quay đầu nhìn thì... Ôi trời ôi trời ôi trời trời!!! Tay của Đỗ Dực đang đặt ở đâu vậy hả???

Đỗ Dực chết tiệt, cậu biến thành kẻ hư hỏng như vậy từ khi nào vậy hả?

"Ối!" Tôi rùng người, còn Đỗ Dực lại thích thú nói:

"Độ co dãn không tốt lắm, cần phải vận động nhiều hơn."

"Lần sau tôi không dám nữa." Tôi cố gắng nhớ lại lời thoại trong những bộ phim đã được xem, nói nhỏ: "Cậu tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa mà."

"Ối!" Tôi lại rùng người lần nữa. Đỗ Dực dừng tay, hòa nhã nói:

"À, tôi quên mất, hình như ở đây có camera."

"Ở đâu cơ?" Tôi rống to.

"Trước mặt cậu." Đỗ Dực giống như vĩ nhân vì nông nô mà thương hại chỉ về phía trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy trước mặt có một máy camera, đèn flash còn chớp liên hồi. Tôi dường như đã hình dung ra được trên tạp chí tháng này sẽ có tiêu đề "Một đôi tình nhân ve vãn, tán tỉnh nhau ở ngay dưới đất trong bãi đậu xe. Thuần phong mỹ tục đã trôi về đâu?"

"Nếu cậu còn không buông tôi ra, tôi sẽ nói bí mật của cậu cho cả công ty biết." Tôi lại tiếp tục công cuộc vùng vẫy kịch liệt.

Đỗ Dực cười rồi buông tay tôi ra. Tôi lập tức xoay người, hai tay chống nạnh:

"Cậu phải để tôi sờ lại, nếu không thì ngày mai toàn bộ người trong công ty, kể cả thím Trương và bác Lưu trong đội vệ sinh đều sẽ biết bí mật của cậu."

Đỗ Dực cúi đầu, như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng khó khăn ngẩng đầu lên, lấy hết quyết tâm nặng nề gật đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương, trong mắt như đang lóng lánh ánh nước.

Đúng lúc ấy thì Chu Cường gọi điện thoại đến cho Đỗ Dực. Đỗ Dực nói mấy câu vào điện thoại thì cúp máy, nhìn tôi nói: "Bọn họ đến nơi rồi, giục chúng ta nhanh chóng đến đó."

"Không được đánh trống lảng! Tôi muốn đi nói chuyện với bác Lưu!" Tôi gần như đã mất hết lý trí, muốn dồn Đỗ Dực vào chân tường.

"Vào xe được không?" Đỗ Dực hất cằm chỉ về phía camera, "Nếu không thì có thể ngày mai trên mạng sẽ có clip của chúng ta, hình ảnh chắc cũng rất rõ nét."

"Phê chuẩn." Tôi uy phong gật đầu, thấy Đỗ Dực ngồi vào ghế lái thì cũng lập tức chui vào xe ngồi trên ghế phụ, quay sang thì thấy cậu ta cười với vẻ như âm mưu đã được thực hiện. Thấy ánh mắt của tôi, Đỗ Dực lập tức thu lại nụ cười bí hiểm kia mà trưng ra vẻ mặt vô tội. Lúc ấy tôi không thể nghĩ nhiều, cũng không thể chờ đợi nữa mà giơ móng vuốt chuẩn bị thực hiện tội ác của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro