Chương 2: Con lừa chở bông vải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm hai tiểu học, chúng tôi bắt đầu được học cách đặt câu. Từ một từ ngữ, tôi liền hô phong hoán vũ biến nó thành ý nghĩa kinh người, hòng cho người ta biết được tôi là một đứa bé có năng lực về môn văn. Chỉ là năng lực của tôi bị mọi người nói là hơi quái dị, câu cú tôi đặt ra không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người thường. Nhưng nếu bọn học sinh thời nay đọc được văn tôi viết thì đảm bảo sẽ lên QQ kêu gào xin chữ ký của tôi!

Vào kỳ nghỉ đông, cô Cung yêu cầu chúng tôi hoàn thành một bài tập. Đề bài là với một trăm từ cho sẵn, hãy đặt một trăm câu tương ứng với mỗi từ đó, nếu có từ nào không hiểu thì có thể tra từ điển. Tôi dốc lòng dùng cả kỳ nghỉ đông để đặt một trăm câu, trong khi đó, cũng với một trăm từ đó, Đỗ Dực chỉ làm vỏn vẹn trong ba ngày. Ngày khai giảng, tôi tràn đầy tự tin nộp bài. Mặc dù không trông mong vào việc cô giáo sẽ khen ngợi nhưng thực lòng tôi hy vọng sẽ được cô sẽ cho điểm cao. Nhưng hình như Nữ Thần May Mắn lại không được thích tôi cho lắm. Biết sao được, phụ nữ đều không thích những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình mà. Haiz... Một tuần trôi qua, cô Cung gọi tôi vào văn phòng giáo viên. Trên đường đi, tôi có linh cảm không tốt.

"Chu Du, cô đã xem qua bài tập của em, những câu trong bài đều là do em viết cả sao?", cô Cung lo lắng nhìn tôi và bài làm, mày nhíu hết lại, tâm tình hết sức phức tạp. Sau này, lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình, tôi vẫn không thể hiểu được biểu cảm "mi tâm nhíu chặt thành một đường có thể kẹp chết một con ruồi" của nam chính khi thấy nữ chính thân thiết với nam phụ là như thế nào, nhưng khi bất chợt nhớ lại biểu cảm ngày hôm nay của cô Cung, tôi cũng được "khai sáng".

Tôi vô cùng lúng túng, lòng vừa uất ức vừa buồn tủi. Bài tập kia là do tôi tự mình suy nghĩ mệt óc, vất vả lắm mới viết ra được những câu như vậy nhưng lại sai hết sao?

Cô Cung theo thường lệ lấy ra bài làm có số điểm cao nhất ra. Cô cầm bài của Đỗ Dực, chỉ vào từ "Hâm mộ", nói: "Đỗ Dực tạo câu rất hay. Em xem cách viết của bạn ấy rồi nhìn lại cách đặt câu của mình đi."

Tôi nghiêng đầu qua nhìn. Câu của Đỗ Dực vô cùng ngắn, vô cùng bình thường, đến bây giờ tôi vẫn không thấy hay chỗ nào, ngữ cảnh cũng rất bình thường: "Tôi hâm mộ những chú chim nhỏ, vì chúng có thể tự do bay lượn trên bầu trời bao la." So sánh tới lui thì tôi vẫn thấy câu văn của tôi thể hiện rõ ràng khí khái tự tin của thế hệ trẻ hơn cả: "Ba mẹ, con thật hâm mộ hai người vì có một đứa con gái như con."

Cô Cung thấy tôi im lặng không nói gì, cho rằng tôi đã ngầm thừa nhận, vì vậy nói: "Em xem lại từ này đây, nếu như em viết blah blah thì câu văn sẽ blah blah..."

Tôi khinh thường liếc mắt nhìn câu văn của Đỗ Dực, từ đáy lòng trào dâng cảm giác thằng nhãi này TMD quá dối trá, thảo nào được gia nhập ngay vào nhóm một đội thiếu nhi tiền phong, trong khi tôi chỉ được vào nhóm hai. Sở dĩ cậu ta được gia nhập ngay vào nhóm một là vì cậu ta đã nói: "Nếu mỗi người đều quyên góp một phần tiền nhỏ của mình cho khu vực trẻ em gặp thiên tai thì các bạn ấy sẽ vẫn tiếp tục được đi học." Khi đó rất lưu hành cụm từ "khu vực trẻ em gặp thiên tai", không ai biết khu vực nào của Trung Quốc gặp thiên tai nhưng lại dám cho rằng khắp nơi ở Trung Quốc đều gặp thiên tai. Hơn nữa, Đỗ Dực à, làm sao cậu biết mấy bạn ấy lại thích đi học? Khi đó tôi rất mong muốn tôi sống trong vùng gặp thiên tai, vừa có thể không cần đi học, lại vừa nhận được tiền quyên góp.

(TMD: chửi thề)

Như đã nói, câu văn tôi viết không có chỗ nào là không hay. Những câu văn ấy của tôi thể hiện sự suy tư sâu sắc của một đứa trẻ chưa thành niên đối với cuộc sống. Tôi đã nhiệt liệt hưởng ứng đúng với câu nói của thủ tướng Chu Ân Lai "Vì Trung Quốc quật khởi, chúng ta cần phải học". Hay người ta cũng thường nói "Nếu bạn không đi học thì sẽ bị gả cho nhà lão Trịnh bán thịt heo."

Cô Cung liếc mắt nhìn bài làm của tôi, thở dài: " Haiz, em xem tiếp từ "Khiêm tốn" này."

Tôi tiếp tục liếc mắt nhìn câu văn của Đỗ Dực, cậu ta viết: "Làm người phải khiêm tốn, khi được người khác khen ngợi thì không nên kiêu ngạo." Tôi nghĩ không phải cậu ta nhìn trộm bài làm của tôi nên mới cố ý viết vậy đấy chứ? Thưa cô, cậu ta chép bài của em! Mặc dù đã sửa lại rất nhiều từ nhưng đại khái vẫn là cậu ta chép bài của em!

Cô Cung cầm bài làm của tôi lên xem, bộ dạng như khóc không ra nước mắt, nói: "Sao em có thể viết ra một câu như thế này cơ chứ: Ngày hôm qua, mẹ khen tôi đẹp, tôi không thừa nhận, kết quả là tôi bị mẹ đánh, còn mắng tôi quá khiêm tốn."

Tôi cầm bài kiểm tra cúi đầu ủ rũ về phòng học, còn bài của Đỗ Dực thì được cô Cung dán lên bảng để mấy em khóa sau học hỏi. Thứ hai có buổi họp phụ huynh. Lúc về nhà, tôi bị mẹ mắng học mà không tiếp thu được, trong khi đó bài kiểm tra của Đỗ Dực nhà người ta ở đối diện lại là bài mẫu để các bạn học hỏi, làm mẹ mất mặt với dì Đỗ. Tôi im lặng lấy bài kiểm tra ra đưa cho mẹ. Mẹ tôi xem mà sắc mặt hết trắng lại xanh, cuối cùng đem bài làm của tôi kẹp vào giáo trình của ba, đợi ba về nhà xem.

Ba tôi là giáo viên môn Anh của một trường sơ trung. Lúc ba về, mẹ tôi nhắc ba xem bài kiểm tra của tôi. Ba gật đầu, rồi lại quên mất. Ngày hôm sau, ba đem giáo trình đi dạy, tan trường thì đến đám tang của một đồng nghiệp. Lúc tìm cây bút máy trong túi công văn để ký tên, một điều không may đã xảy ra, bài làm của tôi rớt ra khỏi cái túi, yên vị nằm trên bàn ký tên. Người ngồi ở đó vừa nghe người ta đọc điếu vừa liếc mắt nhìn bài làm của tôi. Kết quả là thân hình anh ta không ngừng run rẩy, mồ hôi đầm đìa, giống như mắc bệnh Parkinson* vậy. Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh ta chạy vào WC. Thế là những người đi WC thấy một cảnh tượng như sau: con trai của thầy giáo đã qua đời đứng cười điên cuồng ở nhà vệ sinh trong khi lễ truy điệu đang diễn ra ở trong kia...

(*Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác.

Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý.)

Kỳ nghỉ hè năm hai tiểu học, tiểu khu của chúng tôi và vùng lân cận cùng xây dựng một hồ bơi. Để thu hút mọi người, bọn họ cho mở một lớp bơi lội, còn mời giáo viên đến để tập bơi cho trẻ em. Cũng giống như những bậc phụ huynh khác, khi nghe tôi nói có lớp học bơi, ba mẹ liền nộp 7 tệ cho tôi đi học.

Lớp bơi lội cũng được chia ra thành Tiểu Ban và Đại Ban, tôi ở Đại Ban. Khi đó nhà tôi không có đồ bơi nên mẹ để tôi mặc áo lót và quần cụt xống nước. Đó là lần đầu tiên tôi tắm trong hồ bơi, trong lòng dâng lên một cảm giác thần kỳ không thể nào diễn tả được.

Lúc thầy giáo dạy bơi nói những điều cần lưu ý khi xuống hồ thì tôi lại không chú ý lắm. Tôi có một thói quen khó bỏ đó là chờ đến khi các bạn trong lớp đến đông đủ, tôi lại tìm ai lùn hơn tôi. Khi đã tìm ra một người lùn hơn, tôi hạ quyết tâm kết thân với cô ấy. Cô bạn xui xẻo ấy có tên là Lâm Phinh. Thầy giáo nói sẽ cho chúng tôi xuống hồ làm quen với nước. Thầy còn nói nước không có gì đáng sợ, nếu muốn yêu thích thì hãy làm bạn thân với nước. Tôi nghe xong cảm thấy vị thầy giáo này thật ngốc, chúng tôi lớn rồi mà lại dùng lời lẽ dành cho mấy đứa con nít để dụ dỗ.

Những người khác đều nhảy ùm xuống hồ, cảnh tượng có phần giống như sủi cảo được bỏ vào. Lâm Phinh cũng nhảy. Thấy vậy, tôi vội vàng nhảy xuống theo, chuẩn bị kết bạn với cô ấy. Ai ngờ hồ nước lại sâu hơn tôi nghĩ rất nhiều. Khi tôi nhảy xuống, chân không đụng đáy hồ nên không thể đứng vững được. Tôi hươ tay múa chân, sợ run cả người, còn bị uống mấy ngụm nước, vốn là muốn nhả ra nhưng không cẩn thận lại nuốt vào.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cái chết gần kề đến vậy.

"Làm loạn cái gì thế?" Không biết ở đâu có người đưa hai tay kéo thắt lưng của tôi đứng dậy. Tôi sung sướng khi lại được đứng vững trên mặt đất, thì lại ngạc nhiên phát hiện... nước chỉ mới ngập tới ngực tôi. Mọi người, bao gồm cả thầy giáo, đều nhìn tôi, người thì cố nhịn cười, người thì cười điên cuồng. Tôi nhìn người trước mặt, hóa ra lúc nãy là Đỗ Dực kéo tôi đứng dậy. Nước chỉ mới ngập trên thắt lưng của cậu ta một chút, trên đầu trên mặt toàn là nước, không cười mà nhìn tôi khinh bỉ: "Cậu đến hồ trẻ em ở Tiểu Ban đi."

Theo bản năng, tôi quay qua nhìn về phía Tiểu Ban, ở đó toàn là mấy đứa nhóc năm sáu tuổi. Nước ở hồ trẻ em chỉ ngập tới bắp đùi của bọn chúng. Bọn chúng đến bơi cái nỗi gì, rõ ràng là đến nghịch nước. Tôi có cảm giác bị sỉ nhục, bĩu môi trừng mắt với Đỗ Dực, lại phát hiện cậu ta nhìn ra hướng khác, mấy bạn nhỏ cũng nhìn ra hướng đó, còn kêu lên "Wow, lợi hại quá".

Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy một thân ảnh mạnh mẽ giống như một chú cá heo nhẹ nhàng qua lại trong nước. Người ấy đang bơi tự do qua qua lại lại trong một cái hồ dài 25 thước. Chờ người đó quay lại, tôi định thần nhìn lại, hóa ra là Lâm Phinh. Trong nháy mắt, tôi đánh tan ý niệm kết bạn với cô ấy. Thì ra khi đó, tôi đã là một đứa trẻ có tính tình không tốt như vậy.

(1 thước = 1,33 m)

Thầy giáo dạy bơi ở đây không dạy chúng tôi cách bơi, chỉ là cho làm quen với nước, còn nắc đi nhắc lại câu nói cũ là hãy làm bạn thân với nước. Tôi giống như một con ốc sên dán mình lên cạnh hồ, thỉnh thoảng vẩy mấy cái, giương mắt nhìn người khác chơi đùa vui vẻ trong hồ, một số người còn học được kiểu bơi chó.

"Tại sao cậu lại không xuống chơi cùng mọi người?" Lâm Phinh tới chỗ tôi đang đứng, vừa chơi vừa bơi vừa nói chuyện. Cô bạn có màu da rất khỏe mạnh, đôi mắt của cậu ấy rất to.

"Một hồ nước thì có gì để chơi. Những tên nhóc kia đều không hiểu chuyện." Tôi không sợ chết cứng đầu cãi lại. Bởi vì sợ trượt chân chìm xuống nước, tôi cố gắng vịn chặt thành hồ, mặt thì hếch lên trời. Cái này gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ, con người không nhìn số tuổi.

Mặc dù Lâm Phinh bơi tốt nhưng khi ấy cũng chỉ là một con nhóc, căn bản là không thể nhìn ra tôi đang giả bộ, nên ở lại hàn huyên với tôi mấy câu. Cô ấy sống ở tiểu khu khác, cũng đang học lớp hai, năm tuổi đã bắt đầu học bơi, là thành viên của đội bơi lội thiếu nhi. Thật đúng là có người thâm tàng bất lộ thì sẽ có người đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

(Thâm tàng bất lộ: cố giấu đi tài năng)

Hai giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời đã ngả về hướng tây, tôi dựa vào cạnh hồ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi bên cạnh có người đẩy một cái, tôi mới tỉnh táo lại, ánh mắt mơ màng. Đỗ Dực đứng bên cạnh tôi, kiệt sức nói: "Mệt chết đi được, về nhà thôi."

"Ừ", tôi đáp lại, cẩn thận vịn vào thành hồ. Các bạn học đã về hết phân nửa, tôi bò lên bờ, mới đi được mấy bước thì thấy có gì lạ lạ, trên đùi có cảm giác quần dính dính như đang bị rong quấn vào vậy. Đó chỉ là một hiện tượng rất bình thường khi vừa ở dưới nước lên, nhưng khi đó tôi không hiểu, cảm thấy rất buồn cười.

"Tiểu Du, sao học bơi mà cậu lại mặc như vậy?", Đỗ Dực đi phía sau tôi, cậu ta mặc một cái quần bốn góc màu trắng, phía trước còn in hình Transformers.

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện nếu là con gái sẽ mặc đồ bơi màu đen, còn là con trai thì mặc quần bốn góc, đều là trẻ con nên cũng chẳng kiêng kỵ gì. Hơn nữa, khi đó, tôi cũng không hiểu mà cũng chẳng biết chỗ nào nên che, còn chỗ nào là không nên che.

Lưng của tôi ướt đẫm, áo cứ dính dính vào người. Con gái nhà người ta đều mặc đồ bơi hở lưng, đâu giống như tôi mặc một cái áo lót cũ kỹ, viền áo cũng cuốn cả lại.

Logic của trẻ con rất kỳ lạ, nếu thấy ai đó không giống như những người khác thì sẽ thấy người đó rất quái dị. Dù sao năm đó tôi cũng là một đứa trẻ bình thường, vậy nên khi thấy những bạn nữ khác mặc đồ bơi hở lưng còn tôi lại mặc áo lót, tôi nghĩ tôi mặc sai đồ rồi.

Sau khi lên bờ được một lúc, tôi cảm thấy hai chân nặng như chì, không bước nổi, vì thế đặt mông ngồi luôn xuống đất . Như đã nói qua, ai mới ở trong nước ra đều như vậy, nhưng khi đó tôi không hiểu, cho rằng bởi vì quần áo bị ướt nên cả người mới nặng như vậy. Khi bé không phải có nghe một câu chuyện ngụ ngôn sao: Có một con lừa trên lưng chở muối bị rơi xuống nước, sau khi đứng lên thấy nhẹ đi rất nhiều. Vì vậy, lần sau con lừa cố ý rơi xuống nước lần nữa. Nhưng lần này, con lừa bị chết đuối vì trên lưng đang chở đầy bông vải.

Mặc dù Đỗ Dực biết mực không phải là cá nhưng cũng không thể hiểu chúng ta sẽ chịu ảnh hưởng bởi lực đẩy của nước trong một thời gian ngắn sau khi lên bờ, vì vậy khi đi được mấy bước, cậu ta cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi cởi áo lót, ngay cả giơ tay cũng thấy tốn rất nhiều sức. Đỗ Dực tò mò hỏi vì sao tôi phải cởi áo lót, tôi khinh thường nói: "Quần áo bị ướt thì sẽ rất nặng, đần quá!"

Đại khái là Đỗ Dực cũng biết truyện ngụ ngôn Con lừa chở bông vải nên bắt chước tôi cởi đồ. Cởi xong, cậu ta thử đứng dậy, rồi nói: "A, hình như có thể đi được rồi."

"Thật không?", tôi mừng rỡ chớp mắt mấy cái, vội vàng cởi quần, nhưng quần bị ướt nhẹp nên rất khó cởi. Đỗ Dực, một thành viên của nhóm một đội thiếu nhi tiền phong, bình thường được dạy về tinh thần Lôi Phong, nên lúc này tích cực giúp tôi cởi quần.

Hai bà mẹ của chúng tôi đem khăn tắm tới chờ ở bên ngoài, thấy các bạn khác đều đã đi ra nhưng mãi vẫn không thấy hai chúng tôi nên vào trong tìm.

Sau đó, hai mẹ lập tức kinh hãi khi thấy cảnh Đỗ Dực khỏa thân đang kéo quần của tôi xuống trong khi áo lót của tôi đã bị vứt sang một bên.

Sau này, khi trưởng thành, nhớ lại sự kiện khỏa thân đó, Đỗ Dực vẫn sợ hãi như trước, phân trần lúc đó anh không có ý gì cả, chỉ là bơi liên tục trong hai giờ đồng hồ nên rất mệt, muốn về nhà sớm nên mới giúp tôi cởi quần. Khi đó, anh hoàn toàn không có hứng thú với tôi.

Mẹ của Đỗ Dực lại không thể kiên nhẫn để hỏi rõ có phải cậu ta có ý gì hay không, bà chỉ nhìn thấy ban ngày ban mặt mà đứa con trai ưu tú yêu quý của mình lại dám lột quần con gái nhà người ta. Dì Đỗ sải từng bước dài, đến nơi liền kéo Đỗ Dực đang lõa thể về nhà, còn mẹ tôi lại bi thương chạy đến ôm tôi, giống như tìm thấy con gái sau nhiều năm thất lạc vậy.

Tối hôm đó, tôi nghe cửa đối diện truyền đến tiếng khóc của Đỗ Dực. Một lát sau, ba mẹ Đỗ Dực dẫn cậu ta đang nước mắt nước mũi tèm nhem đến nhà tôi xin lỗi. Sau khi nghe tôi giải thích, ba mẹ hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.

Theo như Đỗ Dực nói, đó là lần đầu tiên cậu ta bị đánh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro