Chương 3: Bí mật từ Ultraman

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng giống như trước, lên lớp bốn tiểu học tôi vẫn là người lùn nhất lớp. Mặc dù tôi được dạy "Của hiếm mới là của quý" nhưng tôi chỉ hiếm chứ không quý. Năm lớp 4 nhanh chóng trôi qua. Hai tháng sau, cơ thể tôi bắt đầu có sự biến đổi. Lúc đầu thì tôi thường xuyên bị chuột rút khi đang ngủ làm đầu gối rất đau, sau đó thì đến ngực cũng đau, nhất là khi lỡ tay chạm vào lúc tắm.

Đó là lần thứ hai tôi cảm thấy cái chết cận kề như vậy. Không biết có ai còn nhớ Tiểu Trương học cùng lớp với tôi lúc còn ở nhà trẻ không? Bạn ấy bị viêm phổi mà chết. Nhưng vấn đề tôi muốn nói là lúc đó Tiểu Trương là người lùn nhất lớp, bây giờ người lùn nhất lớp lại là tôi! Có phải tôi cũng sẽ bị viêm phổi mà chết không? Tôi nơm nớp lo sợ nhớ lại hội thao mùa xuân khi còn học ở Đại Ban. Có thể nói suốt đời tôi chưa bao giờ thấy đồng phục của nữ sinh lại có thể đẹp đến vậy. Tiểu Lam mặc một cái váy liền áo màu trắng, Tiểu Trương ngồi trước mặt tôi đeo một cái túi màu hồng, cắn ngón tay ngây ngốc nhìn vào ống kính. Tôi đeo cái nơ cũ mèm, cười hồn nhiên, nhìn rất rạng rỡ, rất ăn ảnh. Có lẽ ngoài "có khí chất" ra, tôi còn có ưu điểm này nữa.

Lục Du có nói: người nhỏ tuổi nào biết được sự đời.

(Lục Du (1125 - 1210): là nhờ thơ thời Tống)

Những ai càng lớn tuổi thì phiền não càng nhiều, không giống như lúc bé không hiểu gì, chỉ biết chơi trò đánh giặc, giả làm binh sĩ hô to: "Vì một Trung Quốc đổi mới, tiến lên!", rồi giả chết.

Bốn năm tiểu học, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để tôi biết sợ chết. Sống ở thời hòa bình thì đứa nhỏ nào lại không sợ chết chứ. Vì ban ngày nhìn bức ảnh chúng tôi chụp chung lúc còn ở nhà trẻ nên buổi tối tôi mơ thấy Tiểu Trương. Trong mơ, Tiểu Trương mặc đồng phục của nhà trẻ, tôi như có ý thức, hỏi: "Cậu có thật là Tiểu Trương không? Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"

Tiểu Trương vô cùng bình tĩnh, nói với tôi: "Không sai, tớ đã chết. Cảm ơn cậu vẫn còn nhớ rõ tớ. Tối mai tớ lại đến chơi với cậu." Tôi gật đầu nói được.

Sau đó, chân tôi lại bị chuột rút, đau đến mức làm tôi tỉnh ngủ. Nhớ lại giấc mơ lúc nãy, tôi lập tức òa khóc. Phòng của ba mẹ tôi khi đó còn sáng đèn, nghe tiếng khóc, họ liền chạy sang phòng tôi hỏi có chuyện gì. Tôi kể với ba mẹ về giấc mơ của tôi, cả lời Tiểu Trương nói sẽ đến tìm tôi chơi nữa, nhưng ba mẹ đã quên Tiểu Trương từ lâu rồi. Tôi lại khóc sướt mướt nói với ba mẹ về việc tôi thường bị đau đầu gối lúc nửa đêm, lúc tắm ngực cũng đau, có thể là tôi sắp chết rồi. Nghe tôi nói xong, mẹ tôi cười, nói tôi đang dậy thì, đầu gối đau là vì tôi đang cao lên, còn ngực đau là bởi vì nó cũng đang dần to lên.

Ngày hôm sau, mẹ dẫn tôi đến gặp ba của Đỗ Dực, chú ấy là bác sĩ. Chú Đỗ bảo mẹ tôi cho tôi uống thuốc bổ, đồng thời cũng nên cho tôi uống thật nhiều sữa, và phải thường xuyên để tôi ra ngoài vận động.

Như vậy có thể thấy, giáo dục trẻ vị thành niên ở Trung Quốc còn thua xa so với các nước phát triển, cứ đợi sự việc xảy ra rồi mới giải thích chứ không chủ động dạy bảo trước khi nó xảy ra. Phụ huynh Trung Quốc đều cho rằng dạy những điều này cho con sớm thì không tốt, ngộ nhỡ bọn nhỏ biết nhiều quá rồi tìm hiểu bằng hành động thực tế thì sao đây? Chính vì những suy nghĩ như vậy nên mới có những hành động sai lầm của trẻ em vì không thiếu kiến thức.

Nhìn viên thuốc bổ màu trắng, tôi cực kỳ sợ hãi. Tôi tin không có đứa trẻ nào lại thích tiêm thuốc, còn tôi thì khi uống thuốc cứ như ngày tận thế đến rồi vậy. Ba tôi thử uống một viên, nói thuốc rất ngọt. Lúc đó, tôi rất muốn nói với ba là không nên dùng mấy trò con nít đó lừa tôi.

Nghe mẹ tôi nói tôi không chịu uống thuốc bổ Đỗ Dực chạy qua nhà tôi, lấy một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó nói: "Đồ ngốc, thực sự rất ngọt."

Tôi bị cậu ta làm cho giật mình. Khi còn rất nhỏ, tôi nghĩ thuốc có lớp đường ở ngoài rất ngọt nên bỏ vào miệng ngậm. Khoảng một phút sau, cổ tôi dâng lên một cảm giác tê tâm liệt phế, đắng không chịu nổi. Từ đó về sau, tôi luôn khăng khăng cho rằng, chỉ cần là thuốc, cho dù ban đầu nó có ngọt như thế nào thì bản chất của nó vẫn là đắng. Nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn so với việc ăn xong một bàn đầy thức ăn đầy đủ hương, sắc, vị rồi mới biết hóa ra đó cũng chỉ là trò đùa.

Cuối cùng, tôi vẫn run rẩy bị ba mẹ ép uống thuốc bổ, hóa ra ngọt thật!

Vâng, tất nhiên sự kiện uống thuốc bổ này một lần nữa trở thành cái cớ để Đỗ Dực nói tôi chắc chắn bị rối loạn nhiễm sắc thể thứ 21.

Mặc kệ những lời nói của Đỗ Dực, tôi vui phát điên khi phát hiện tôi đang dần cao lên, từ người lùn nhất lớp nay tôi đã cao hơn 3 bạn khác. Sau một kỳ nghỉ hè không gặp nhau, cô Cung nói tôi cao hơn rất nhiều. Ngày khai giảng, tôi đã được xem là có chiều cao trung bình so với các bạn nữ khác, không bị xếp vào hàng người lùn nữa. Tôi đã biến lời răn dạy từ "Của quý mới là của hiếm" thành "Trường Giang sóng sau xô sóng trước".

Năm lớp 5 tiểu học, vì chiều cao của mọi người thay đổi rất nhiều nên cô giáo quyết định đổi chỗ ngồi. À, suýt nữa thì quên, sau 4 năm, cô Cung đã không còn làm chủ nhiệm lớp chúng tôi nữa, mà chủ nhiệm thay thế là cô giáo Trần dạy toán. Trước kia tôi luôn là người ngồi bàn đầu, nay lại được ngồi ở bàn thứ ba từ cuối lớp tính lên, thật là đắc ý quá đi, hahaha.

Tôi ngồi cùng Lan Vũ Tiệp, nghe nói cậu ấy không phải người Hán mà là người dân tộc Xa. Vì thế mà lòng tôi vô cùng nhộn nhạo. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng tiếp xúc với người dân tộc thiểu số, nay vừa gặp thì người cùng bàn liền nói cậu ấy không phải người Hán, bảo tôi làm sao mà không hưng phấn cho được. Đối với tôi, người dân tộc thiểu số cũng như người ngoài hành tinh vậy.

"Cậu ta có gì đặc biệt hơn người khác? Chẳng phải cũng có một cái mũi, hai con mắt sao...", lần thứ mười Đỗ Dực ngồi bên cạnh nói lạnh lùng khi tôi đang bàn sự huyền diệu của người dân tộc thiểu số với dì Đỗ. Chắc chắn là cậu ta đố kỵ với tôi khi không được ngồi gần người dân tộc thiểu số.

"Thế nào? Có bản lĩnh thì cậu cũng ngồi gần người dân tộc thiểu số đi", vừa nói, cái đuôi của tôi vừa chổng lên trời.

Sau những việc đã xảy ra trong quá khứ, chắc chắn nữ thần may mắn không thích tôi. Đa số phụ nữ sẽ thích đàn ông, cũng như trong miếu thì hòa thượng sẽ thích giảng kinh cho thí chủ nữ, còn ở trong am thì ni cô sẽ thích tặng kinh thư cho khách hành hương là nam. Khác phái sẽ hút nhau, từ trước đến nay sinh vật đều tiến hóa theo quy luật như vậy, đừng nhầm rằng có mấy quyển tiểu thuyết đam mỹ hay bách hợp gì đó thì quy luật này sẽ bị thay đổi.

Đỗ Dực ngồi sau tôi một bàn. Lúc đó lớp tôi có một nữ sinh mới chuyển tới tên là Hùng Linh, được cô Trần xếp ngồi cạnh Đỗ Dực. Sau đó tôi kinh hoàng phát hiện, Hùng Linh không phải người Hán! Hùng Linh là người dân tộc Miêu, mặt tròn, hơi béo, rất hòa đồng và đối xử rất tốt với mọi người. Sau này tôi và cô ấy chơi rất thân với nhau, nhưng tiếc là lên cấp hai lại mất liên lạc hoàn toàn.

Trước nay nam và nữ có sở thích thường không giống nhau. Con gái dù có dáng dấp thế nào cũng đều thích Sailor moon và nhảy dây, con trai dù cao hay lùn thì cũng đều thích Ultraman và đá bóng. Tôi cũng không ngoại lệ, với cả con gái và con trai. Vì vậy, tôi thích Sailor moon và cũng thích Ultraman, nhưng tôi lại không thích đá bóng, chỉ thích nhảy dây thôi.

(Sailor moon: bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật, được biết đến ở VN với tên Thủy thủ Mặt trăng

Ultraman: siêu nhân)

Sau này khi nhớ lại Sailor moon, tôi thường hoài nghi có phải khi học tiểu học tôi thực sự bị chứng rối loạn nhiễm sắc thể thứ 21 như Đỗ Dực nói thật không. Nếu không thì tại sao lúc đó tôi lại thấy khí huyết sôi trào khi xem hoạt hình có nội dung trời đánh như vậy? Khi đó, tôi và tất cả nữ sinh đều thuần khiết, không giống bây giờ, tâm hồn của tôi và tất cả những phụ nữ khác đều đã vướng vào dung tục và hèn mọn. Trẻ con thật tốt biết bao.

Lúc ấy, tôi thích mặc đồ và đeo mặt nạ giả làm thủy thủ mặt trăng. Các đồng chí à, tôi gom rất nhiều dũng khí mới nói ra bí mật này, mọi người vỗ tay tung hoa khích lệ tôi nào! Vào những ngày chủ nhật, tôi thường tìm rất nhiều khăng quàng cổ, drap giường, màn mùng hoặc cái gì đó quấn lên người rồi tự soi gương. Có lúc tôi mặc giống Bạch Tố Trinh, có lúc lại giả làm công chúa châu Âu. Ngoài ra, tôi còn thường YY tôi là thủy thủ mặt trăng tự giải cứu mình khi gặp nguy hiểm, mà người xấu thường là những bạn nữ trong lớp xinh hơn tôi.

(YY: tự sướng)

Khi đi học, trong đầu tôi đều nghĩ ba chuyện: Thứ nhất, trước 6 giờ tối có thể kịp về nhà xem Ultraman hay không. Thứ hai, Mamoru có phải là Tuxedo mặt nạ hay không. Thứ ba, khi tan học chơi nhảy dây, tôi nên bắt cặp với ai để có lợi thế.

(Mamoru: cũng chính là Tuxedo mặt nạ, là nam chính trong truyện tranh Sailor moon.)

Nói đến Ultraman, tôi đặc biệt thích người đàn ông kỳ quái mặc đồ bó sát này, thích đến tận năm lớp 12, thậm chí khi chỉ còn bảy mươi ngày nữa là thi tốt nghiệp trung học, tôi còn nộp sớm bài kiểm tra số học chưa làm xong đê về xem Ultraman Tiga (dù sao làm hết đề thì cũng chỉ xem đề nào làm được mấy điểm thôi). Ngày hôm sau, vì bỏ mất nửa tập phim nên tôi rất buồn bực nên không đếm xỉa gì đến quyển số học có hơn ba mươi đề. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Tôi nhớ khi đó, nổi tiếng nhất là Ultraman và Ultraman Taro. Đứa trẻ nào không ít thì nhiều cũng sẽ sùng bái anh hùng, và khi ấy thì chúng tôi đã sùng bái Ultraman đến trình độ đăng phong tạo cực (không gì có thể vượt qua)

Hùng Linh mua một mô hình Ultraman nho nhỏ, triệu chứng của cô ấy cũng tương đối nhẹ. Còn Đỗ Dực thì hoàn toàn quên Utraman có xuất thân từ Nhật Bản, cũng quên mất trước kia cậu ta đã từng nói "Người Nhật Bản cũng có chữ 'người'" để chứng minh "mực không phải là cá mặc dù nó cũng có chữ 'cá'", cả ngày bàn tán về Ultraman, hình nền máy tính cũng là hình Ultraman do cậu ta tự vẽ. Khi đó tôi thấy cậu ta vẽ rất đẹp nên nhờ vẽ giúp một hình Ultraman Taro để làm hình nền. Mười năm sau, khi dọn dẹp lại đống sách vở cũ, tôi bị bức tranh vẽ hình thủy quái mà Đỗ Dực đã vẽ rồi kẹp vào vở số học của tôi làm cho giật mình..

Người cuồng Ultraman nhất có lẽ là bạn cùng bàn với tôi, Lan Vũ Tiệp. Cậu ấy chẳng những mua mười hai mô hình Ultraman mà còn mua một quyển "Tìm hiểu về Ultraman" viết về tất cả nhân vật xuất hiện trong Ultraman. Cậu ấy thân với Đỗ Dực hơn nên cho Đỗ Dực mượn đọc trước nhất. Hùng Linh cũng muốn mượn nhưng cậu ấy lại cho tôi mượn trước.

Về nhà, tôi ngấu nghiến từng trang sách mà quên ăn quên ngủ, dĩ nhiên cũng quên mất là phải làm bài tập.

Ba ngày sau, tôi đem sách trả cho Lan Vũ Tiệp, cậu ấy mới lấy sách cho Hùng Linh mượn. Trong giờ thể dục, sau khi nhảy dây mỏi mệt, chúng tôi ngồi dưới gốc cây dừa to đùng nói chuyện phiếm. Hùng Linh thần thần bí bí nói nhỏ với tôi: "Tiểu Du, hình như Lan Vũ Tiệp thích cậu..."

Lòng tôi chấn động như gặp động đất. Mặc dù tôi đã từng đặt câu với từ "Thích" này nhưng đây là lần đầu tiên tôi hiểu nó theo một cách khác. Lúc trước, khi đặt câu, tôi đều dùng từ "Thích" để biểu đạt tình cảm của tôi với thiên nhiên, với thầy cô. Vậy nên phản ứng đầu tiên của tôi lúc này là: Không thể nào! Tôi luôn cho rằng tình cảm gữa tôi và Lan Vũ Tiệp vô cùng trong sáng thuần khiết, là mối quan hệ thân tình giữa người dân tộc thiểu số và người Hán.

Lòng tôi nhộn nhạo, dùng cách viết văn của học sinh tiểu học để miêu tả chính là "trong lòng như có con thỏ chạy qua chạy lại". Tôi nhăn nhó hỏi Hùng Linh: "Sao cậu biết được?"

Hùng Linh thấy tôi tò mò, liền nói: "Tớ mượn sách trước nhưng cậu ấy lại cho cậu mượn trước, mà tớ nhớ hình như cậu cũng không hỏi mượn. Vậy nên chắc chắn cậu ấy thích cậu."

Tôi ngu ngơ gật đầu. Tôi không biết vậy có phải là thích không, nhưng nghe Hùng Linh nói thế thì tôi cảm thấy chắc là cậu ấy thích tôi thật. Nhưng mà...tôi không thích cậu ấy. Khi đó tôi không có cảm giác đặc biệt với con trai, có lẽ vì bị đè nén lâu như vậy nên mới vừa lên sơ trung mới xảy ra bi kịch tôi thích tới tận bốn nam sinh cùng một lúc.

Trở lại chuyện chính, Hùng Linh nghiêm túc hỏi tôi có thích ai không, còn dụ dỗ: "Chỉ cần cậu nói ra thì tớ cũng sẽ nói cho cậu nghe người tớ thích là ai."

Oan uổng quá, thực sự là tôi không thích mà, chẳng lẽ tôi phải nói người tôi thích là Ultraman Taro? Tôi nhìn vẻ mặt mong đợi của Hùng Linh, quyết định sẽ nói đại cái tên nào đó, đây hoàn toàn là một lời nói dối thiện ý. Trong đầu tôi lần lượt hiện lên gương mặt của từng bạn nam trong lớp. Tôi thấy chỉ có ba người là có dáng dấp cũng được, trong ba người thì có hai người khá cao, một người là Trần Hồng, người còn lại chính là Đỗ Dực. Từ nhỏ tôi đã khá hư vinh, vì vậy cho dù là nói dối Hùng Linh thì cũng phải tìm một người có dáng dấp đẹp một chút, mà mắt thẩm mĩ của tôi của tôi cũng không tệ lắm.

Tôi định nói là Đỗ Dực, nhưng nghĩ lại thì thấy cậu ta quá nham hiểm, có khi còn "xử" tôi nếu biết tôi nói thích cậu ta, tốt hơn hết là chọn Trần Hồng.

Hùng Linh rất tán thành vỗ vỗ vai tôi: "Mắt nhìn người của cậu thật không tệ. Tớ thấy lớp trưởng Trần Hồng của chúng ta là nam sinh ưu tú nhất, vừa cao vừa đá bóng giỏi, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy."

Từ trước đến nay tôi đều không có hứng thú với việc người này thích ai, ai là đối tượng mà người khác thích gì gì đó nên tôi không hiểu tại sao con gái phải nói ra bí mật của mình để xiết chặt tình bạn, mà đa số bí mật là nam sinh mình thích. Thường thì bọn họ nói sẽ cho bạn biết một bí mật, nhưng tôi có thể khẳng định những điều đó chắc chắn không phải là bí mật.

"Vậy, bây giờ tớ sẽ nói người tớ thích", Hùng Linh ngượng ngùng nói.

"Cậu nói đi", nghe bí mật của Hùng Linh cũng là một sự thỏa mãn.

"Thật ra, người tớ thích là Đỗ Dực", Hùng Linh nói xong liền đỏ mặt, hoàn toàn đối lập với người mặt dày như tôi. Sau khi nghe cô ấy nói ra tên Đỗ Dực, tôi như muốn lên cơn suyển, thiếu chút nữa là bị sặc chết. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người thích Đỗ Dực.

Tôi lớn lên cùng Đỗ Dực. Mấy tuổi cậu ta cai sữa, buổi tối đi tiểu mấy lần tôi đều biết, quá khứ có thể chứng minh! Lúc học lớp hai tôi còn tè dầm, mẹ tôi vừa đánh mông tôi vừa nói: "Đỗ Dực đã hết tè dầm từ năm lớp 1, con xem lại mình đi!".

Tôi vừa uất ức vừa xoa cái mông đang sưng tấy của mình, bĩu môi lâu thật lâu, cuối cùng không nhịn được nói: "Bộ phận đi tiểu của Đỗ Dực dài hơn con, nhất định khi ngủ cậu ta lấy dây buộc lại!"

Vẻ mặt của mẹ tôi lúc đó...tôi không biết nên diễn tả như thế nào. Chỉ là từ đó về sau, mẹ không bao giờ nhắc đến chuyện tè dầm của Đỗ Dực, mà đó cũng là lần cuối cùng tôi tè dầm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro