Chương 4 - Sói đến rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Có một cậu nhóc nghịch ngợm, thích bày trò dại dột, từ trên núi hét vọng xuống "Sói đến rồi", người dân cày bừa dưới núi lên đến nơi mới phát hiện mình bị lừa.
Ngày hôm sau, cậu ta lại hét, "Sói đến rồi", dân làng lại bị mắc lừa chạy lên núi.
Ngày thứ ba, sói đến thật, cậu bé gào khản cổ cũng không ai lên núi giúp cậu, thế là cậu bị sói ăn thịt.)

Trào lưu Ultraman nhanh chóng bị hạ nhiệt. Nửa học kỳ cuối năm thứ 5 tiểu học, một bộ phim hoạt hình mới xuất hiện, nổi tiếng đến mức có thể che mờ ánh hào quang của Ultraman, đó chính là bộ phim hoạt hình được chuyển thể từ bộ manga của Inoue Takehido, Slam Dunk*. Bộ phim này phát sóng dẫn đến sự bùng nổ việc nam sinh chuyển từ đá bóng sang chơi bóng rổ, mà sự thật chứng minh, lựa chọn này rất sáng suốt. Nếu đội tuyển quốc gia chơi hay, bạn may mắn được gọi vào đội tuyển thì sẽ nhận được ánh mắt sùng bái của hàng vạn người dân. Nhưng nếu đội tuyển quốc gia chơi dở, mà bạn lại bất hạnh bị triệu tập vào đội tuyển thì bạn sẽ bị quần chúng khinh thường. Vì thế, lợi ích duy nhất của đội tuyển bóng đá Trung Quốc là giới thiệu môn thể thao vua đến với người dân Trung Quốc. Nếu tôi có tế bào vận động thì tôi sẽ chọn chơi môn bóng bàn, vì không có nước nào có thể vượt qua Trung Quốc ở các kỳ Olympic trong môn bóng bàn.

(*Inoue Takehiko là một hoạ sĩ manga Nhật Bản, sinh ngày 12 tháng 1 năm 1967 tại Okuchi, Kagoshima. Nhắc đến cái tên này có thể chỉ có một vài người để ý thôi nhưng nếu nói đến Slam Dunk – bộ truyện tranh Bóng rổ nổi tiếng đã được dịch ra 30 ngôn ngữ thì ai cũng biết. Là 1 fan cuồng nhiệt của trái bóng cam, sự nghiệp của Inoue, tuy có nhiều những đề tài đã được ông khai thác, "nhưng không một điều gì kích thích tôi hơn là được vẽ những trang về Bóng rổ" – lời tác giả. Nhiều cậu bé ở Nhật, Mĩ hay cả Việt Nam đã bắt đầu chơi Bóng rổ kể từ khi đọc những trang đầu tiên của Slam Dunk. Tất nhiên, bộ truyện tranh này còn phần nào biến Bóng rổ trở thành 1 bộ môn thể thao được thanh thiếu niên Đông Á yêu thích và hăng say tập luyện.)

Cũng từ đó, tôi bắt đầu phát hiện tôi không giống với các bạn nữ cùng lớp, cảm giác giống như hạc đứng giữa bầy gà.

Các bạn nữ trong lớp tôi ai cũng thích Kaede Rukawa và ghét Hanamichi Sakuragi. Tôi thì lại không có cảm giác gì với Rukawa và cũng không ghét Sakuragi, ngược lại cảm thấy Sakuragi rất đáng yêu.

Tôi thật sự không hiểu rốt cục Rukawa có tài đức gì mà cứ là con gái thì đều thích anh ta, đến cả nữ sinh tiểu học cũng không ngoại lệ? Mà điều làm cho tôi càng thêm khó hiểu là ngay đến cả Đỗ Dực và Lan Vũ Tiệp cũng thích Rukawa, thường xuyên xúm lại thảo luận xôn xao về sự lợi hại giữa Rukawa với mấy cầu thủ khác, đã vậy khi tan học bọn họ còn đến sân bóng rổ tập chơi cho giống Rukawa! Hai người bọn họ muốn trở thành cầu thủ bóng rổ nhưng tiếc là chiều cao không cho phép. Lan Vũ Tiệp thì không cần phải nói, còn Đỗ Dực khi đó cao 166 cm, đối với học sinh tiểu học mà nói đó là chiều cao khủng, nhưng muốn trở thành cầu thủ bóng rổ thì còn cách xa lắm, phải cao ít nhất 185 cm mới được.

(Rukawa, Sagurachi: nhân vật trong Slamp Dunk)

Cũng có vài bạn nam không được cao lắm thích chơi bóng rổ, nhưng tôi lại không thể tưởng tượng được kiểu thường thức của bọn họ, thà rằng họ thích Rukawa còn hơn. Dáng dấp của bọn họ không tệ, chỉ là kiểu tóc của bọn họ rất kỳ quái, cứ như kiểu tóc tổ chim của Songoku trong truyện "7 Dragon Balls" vậy. Tôi thường tự hỏi có phải buổi sáng bọn họ và Songoku phải dùng mấy chai keo xịt tóc để có thể vuốt tóc dựng lên như vậy hay không. Sau đó tôi mới biết nguyên bản của kiểu tóc đó không phải vậy, mà nguyên bản của nó là kiểu tóc thịnh hành ở Nhật Bản những năm 90 nhưng đã bị một số người đần độn làm nghề cắt tóc ở Trung Quốc biến thể lại, kết quả là cái tổ quạ trên đầu mấy bạn nam cùng lớp kia.

(7 Dragon Balls: Bảy viên ngọc rồng)

Tôi thích Mitsui Hisashi. Khi đọc thấy anh ta tụ tập một đám côn đồ đến phá người ta chơi bóng rổ thì tôi cực kỳ ghét nhân vật này, nhưng đến đoạn anh ta bị Ryota Miyagi đánh cho mặt mũi bê bết máu thì bỗng dưng tôi lại thích nhân vật này. Sau đó, anh ta cắt tóc quay lại đội bóng rổ của trường, trên sân đấu nhiều lần thực hiện thành công cú ném ba điểm đã làm cho tâm hồn trong sáng của thiếu nữ tôi đây nhộn nhạo.

(Mitsui Hisashi, Ryota Miyagi: nhân vật trong Slamp Dunk)

Trong một lần học thể dục, tôi mượn Đỗ Dực quả bóng rổ cậu ta mới mua để đánh vài cái, cậu ta vui vẻ đồng ý. Đây cũng là điểm khác nhau giữa con trai và con gái. Bình thường, nếu là con gái thì người khác đừng hòng đụng vào đồ mới của họ, còn con trai sẽ vui vẻ chia sẻ món đồ chơi của mình để mọi người cùng vui. Cái gì? Bạn nói bên cạnh bạn có một nam sinh không để người khác đụng vào đồ mới của họ? Vậy thì bạn phải đặc biệt cẩn thận với người này, rất có thể cậu ta không phải là con trai, ít nhất bên trong là không phải. Bạn phải tránh xa người này ra một chút, nếu không thì tương lai có thể cậu ta sẽ thích bạn trai của bạn.

Tôi cầm quả bóng rổ trực tiếp thực hiện cú ném ba điểm, kết quả... Không cần nghĩ cũng biết, bóng còn chưa bay đến vạch phạt thì đã rơi xuống đất.

Đỗ Dực đứng sau tôi mặt đầy hắc tuyến, bắt chước theo vẻ mặt của Rukawa, nói: "Ngu ngốc."

Sau này tra từ điển, tôi mới biết "ngu ngốc" và "chứng rối loạn 21 nhiễm sắc thể" cùng một nghĩa, chẳng qua là nghĩa của "ngu ngốc" rộng hơn, không những trí tuệ kém bẩm sinh mà lớn lên còn ngốc nghếch hơn.

"Nếu muốn bóng vào rổ thì cậu phải luyện tập nhiều", Đỗ Dực quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: "Có điều, tớ nghĩ tốt nhất là cậu nên đánh cầu lông."

"Tại sao?", tôi kinh ngạc hỏi.

"Với chiều cao của cậu thì e rằng ngay cả vị trí hậu vệ cậu cũng không chơi được, nhưng nếu cậu đánh cầu lông thì có thể phát triển chiều cao."

Cái tên Đỗ Dực miệng lưỡi độc địa này! Lùn đâu phải lỗi của tôi! Chẳng phải mấy năm nay tôi đã cố gắng để cao hơn sao!

"Đỗ Dực, cùng chơi bóng đi", Trần Hồng từ xa chạy tới, vừa nói vừa vỗ lưng Đỗ Dực.

Trần Hồng là người cao nhất lớp, cậu ấy cao tới 170 cm, để tóc húi cua. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy một lát rồi tự nhiên đỏ mặt, có lẽ là do lúc trước tôi nói với Hùng Linh rằng tôi thích cậu ấy trong khi rõ ràng tôi không hề thích cậu ấy.

"Chu Du, nghe nói cậu là hàng xóm của Đỗ Dực?" Trần Hồng chào hỏi tôi rất tự nhiên. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy, cậu ấy quả thật rất cao, làm tôi phải nghểnh cổ lên để nói chuyện.

"Cô nhóc này xem Slam Dunk, thích Mitsui Hisashi, trực tiếp thực hiện cú ném ba điểm, ha ha. Cậu nên đổi tên đi, gọi là Tam Tỉnh Ngốc*... Ngu ngốc" Đỗ Dực một tay ôm bóng, một tay chống nạnh cười hả hê.

(*Tên tiếng Trung của Mitsui Hisashi là Tam Tỉnh Thọ)

Lông mày của Trần Hồng khẽ nhướn, cười nói: "Cậu cũng thích Mitsui Hisashi? Tớ cũng vậy. Trong Slam Dunk, người mà tớ thích nhất Hisashi, tớ cũng rất thích những cú ném ba điểm đầy tự tin của anh ta."

"Đúng vậy đúng vậy...", thật đúng là tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (rượu gặp tri kỷ, ngàn chén ít), phải nói là tuy ba mẹ là người sinh ra tôi, nhưng người hiểu tôi nhất chính là Trần Hồng. Thật ra tôi thích Mitsui Hisashi không phải vì anh ấy có cú ném ba điểm tuyệt vời mà là vì...trông anh ấy có vẻ rất giàu. Anh ấy mang giày chơi bóng hàng hiệu nhưng nói vứt liền vứt. Nếu xem kỹ thì mọi người cũng sẽ dễ dàng nhận ra người nhiều tiền nhất trong Slam Dunk là Mitsui Hisashi. Tôi sẽ không liệt kê bằng chứng chứng minh Hisashi có nhiều tiền, nếu không sau này mọi người lại bảo tôi bàn bạc về tiền của Mitsui Hisashi.

Câu chuyện "Sói đến" dạy cho chúng ta biết một điều, đó là trẻ em không nên nói dối, vì nếu nói dối thì nó sẽ thành hiện thực, và chúng ta cũng sẽ bị báo ứng. Tôi không biết đây có được coi là báo ứng hay không, tóm lại, khi tôi đứng ở sân bóng rổ nhìn Trần Hồng chơi bóng thì tôi mơ hồ cảm thấy thích cậu ấy thật.

Đối với trẻ con, cảm giác thích ai đó rất mơ hồ, cũng không thể giải thích, thứ tình cảm đó người trưởng thành sẽ không có được. Bình thường, tình yêu của người trưởng thành luôn đi kèm với toan tính vật chất, và họ khinh thường tình cảm lờ mờ chớm nở của trẻ con, giống như sinh viên sẽ thấy chướng mắt với việc yêu đương của học sinh trung học, còn người đã tốt nghiệp đi làm thì sẽ khó chịu với việc sinh viên yêu đương. Vậy nên đừng tưởng rằng bạn là người từng trải, chuyện gì cũng hiểu vì thực ra những người lớn tuổi hơn chỉ xem bạn là một kẻ ngốc.

Ai có thể vỗ ngực đảm bảo mình sẽ không thích ai cho đến khi lên đại học? Nhưng trường hợp của tôi cũng không thể nói là yêu sớm, cùng lắm chỉ là thầm mến thôi. Trần Hồng vừa cao vừa đẹp trai, lại thích Mitsui Hisashi, vậy nên tôi thích cậu ấy, chỉ đơn giản thế thôi.

Nếu tất cả tình yêu trên thế giới đều đơn giản như khi còn là trẻ con thì tốt biết mấy, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều việc anh lừa tôi gạt, ly hợp vui buồn. Nếu hiện tại tôi gặp lại Trần Hồng, cứ coi như chúng tôi lưỡng tình tương duyệt (tình cảm xuất phát từ hai phía) thì nhất định tôi cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều thứ, ví dụ như gia cảnh, công việc, nhà cửa của cậu ấy, có lẽ cậu ấy cũng suy xét gia đình, công việc của tôi. Đó cũng chỉ là quy luật sống bình thường của người trưởng thành, nhưng tôi lại không thể không bi thương.

Tôi bắt đầu hối hận về việc đã nói với Hùng Linh là tôi thích Trần Hồng. Không phải vì tôi thật sự thích Trần Hồng mà vì chuyện này là bí mật, thế nhưng tôi lại đem bí mật này nói với Hùng Linh. Tôi nói rồi, tôi không quen nói bí mật của mình cho người khác biết. Một đứa trẻ lớp 5 như tôi thật là hiếm thấy.

Sau khi tan học, tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà. Lúc xuống lầu, bỗng nhiên tôi bị mấy bạn nữ cùng lớp chặn lại, kéo ra phía sau dãy phòng học.

Giống như trong truyện tranh, nữ chính nói vài câu với nam chính rất được nhiều người yêu mến, bị nữ phụ nhìn thấy thì nhất định nữ chính sẽ bị nữ phụ đánh để trả thù. Một tình tiết hấp dẫn như vậy lại thật sự xảy ra với tôi khi tôi chỉ mới học lớp 5. Lòng ghen tỵ của con gái được hình thành từ nhỏ, cáng lớn sẽ càng mãnh liệt, chỉ là khi còn bé không hiểu gì nên sẽ bộc lộ ra ngoài, còn khi trưởng thành thì sẽ không bộc lộ, ngoài mặt dường như là bạn chí cốt của nhau. Mọi người nhất định phải hiểu một chuyện, đại đa số phụ nữ nếu không có quan hệ máu mủ hoặc đồng tính luyến ái thì trong từ điển của họ sẽ không tồn tại hai chữ "Hâm mộ" mà chỉ là "Đố kỵ" với người cùng phái. Nếu bạn bè của bạn nói hâm mộ bạn vì bạn lái xe đi làm thì cô ấy nhất định là đang đố kỵ vì bản thân không có bản lĩnh kiếm tiền mua xe và cũng không có bản lĩnh tìm được ông chồng mua xe cho mình.

Vì vậy, tôi cảm thấy mấy bạn nữ kéo tôi ra đằng sau dãy phòng này rất đáng yêu, rất thẳng thắn, hy vọng lớn lên các cô ấy vẫn có thể thẳng thắn như vậy, đừng vì ghen tỵ mà lén lút làm tổn thương người khác.

"Chu Du, cậu thật quá kiêu ngạo! Trêu chọc một mình Đỗ Dực thì thôi không nói, hôm nay cậu lại lợi dụng Đỗ Dực để đùa cợt Trần Hồng!", người đang nói là nữ sinh cao nhất lớp, giọng cô ấy hơi khàn. Nhưng cô bạn này sau này không cao thêm được nữa. Khi học đại học, chúng tôi gặp nhau trong một buổi họp lớp tiểu học, cô ấy lại lùn hơn tôi. Khi đó cô ấy vẫn còn nhớ vụ việc ngày hôm nay nên bật cười xin lỗi tôi.

"Nhà của Đỗ Dực ở đối diện với nhà tớ, tớ trêu chọc cậu ấy khi nào?" Tôi tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói đến Đỗ Dực chứ không đề cập đến Trần Hồng.

"Cứ coi như cậu không trêu chọc cậu ấy, nhưng cậu cũng đã giả bộ thích chơi bóng rổ để tiếp cận bọn họ. Cậu còn chưa cao tới 400 thước (=133cm ) mà lại dám mượn bóng của Đỗ Dực để chơi"

Người nói câu này là chị đại của khóa chúng tôi, trong buổi họp lớp sau này, tôi cũng gặp cô ấy, khi đó cô ấy...vẫn là chị đại.

Logic của trẻ con luôn có vấn đề. Đâu phải ai có thể liên hệ mực với người Nhật Bản lại với nhau. Việc tôi cao không tới 400 thước thì liên quan gì với việc tôi mượn bóng của Đỗ Dực? Từ nhỏ đến lớn, tôi không chỉ chơi đùa bóng của cậu ta, mà tôi còn chơi xếp hình, chơi game...tất cả đều là của cậu ta, ngay cả cơ thể của cậu ta tôi cũng đã chơi qua! Ặc...đừng hiểu lầm! Đại khái là năm chúng tôi bốn năm tuổi gì đó có chơi trò bác sĩ với bệnh nhân, hai người thay phiên nhau làm bệnh nhân. Khi đó tôi phát hiện có một chỗ cậu ấy dài hơn của tôi, cảm thấy rất bất thường nên la hét lấy dao đồ chơi đòi cắt bớt đi.

"Tớ không giả bộ, thực sự tớ rất thích chơi bóng rổ. Chỉ là tớ có hơi khác các cậu vì tớ còn thích Mitsui Hisashi nữa". Chúng tôi là những đứa trẻ rất ngây thơ, nhưng lúc ấy tại sao tôi lại cùng các cô ấy nói những chuyện như vầy?

"Hisashi làm sao đẹp bằng Rukawa? Ngay đến ném bóng cũng không bằng!", người phản bác là đội trưởng hội yêu thích Rukawa, chưa tới một năm sau, cô ấy trở thành một trong những người cực kỳ hâm mộ Shinichi Kudo.

(Shinichi Kudo: nhân vật chính trong truyện tranh Thám tử lừng danh Conan)

"Rukawa chỉ ném được cú hai điểm, còn Hisashi thì ném được cú ba điểm!" Tôi ưỡn ngực, nói kiêu ngạo. Ba tôi nói, có lý sẽ đi được khắp thiên hạ, vô lý thì nửa bước cũng khó mà đi.

"Hisashi là thiếu niên hư hỏng, còn hút thuốc lá! Mà Rukawa còn rất đẹp trai!"

"Đúng vậy, Rukawa còn có thể đi xe đạp trong lúc ngủ."

"Hisashi đánh nhau cũng không bằng Rukawa, thậm chí còn dùng chổi để đánh anh ấy, thật là dã man!"

Mục đích ban đầu của đám nữ sinh là chặn tôi vì chuyện của Đỗ Dực và Trần Hồng đã bị quên sạch, mà thay vào đó là Rukawa.

Khi đó nếu tôi thừa nhận Hisashi không đẹp bằng Rukawa thì có lẽ các cô ấy sẽ tha cho tôi. Nhưng tôi là người có khí phách nên kiên trì nói Hisashi đẹp trai nhất. Bây giờ nhớ lại thì thấy tôi thật ngốc khi cứ đấu tranh với thế lực hung ác chỉ vì một nhân vật hoạt hình, đó là chưa nói đến đại trượng phu co được thì giãn được. Năm xưa, khi bị giáo hội bắt ép thừa nhận " Trái Đất là tung tâm của vũ trụ, Mặt Trời quay quanh Trái Đất", Galile đã vừa ký vào văn kiện vừa nói: "Tuy tôi ký nhưng Trái Dất vẫn quay quanh Mặt Trời". Mọi người nói xem vì sao lúc ấy tôi lại phải so đo với cô nàng Tiểu P nóng nảy này? Bây giờ mỗi lần nghĩ đến là tôi muốn xuyên không quay về tự cho mình mấy bạt tai.

Cô nàng cao nhất hung hăng đẩy một cái làm tôi té ngồi xuống đất. Tôi không khóc, trong lòng sục sôi sự ngưỡng mộ đối với Hisashi. Loại ngưỡng mộ này giống như sự ngưỡng mộ dành cho hồng quân khi cách mạng thắng lợi, khiến tôi quên mất Mitsui Hisashi và Ultraman đều là người Nhật Bản!

Đó là hậu quả của việc để trẻ con tiếp cận với văn hóa Nhật Bản đang ngày càng xâm nhập nhiều vào Trung Quốc, nhưng may mắn là người hùng số một trong lòng những đứa trẻ tụi tôi luôn là Tôn Ngộ Không trong "Tây Du Ký".

"Tiểu Du" Tôi đang định anh dũng hiến thân thì Đỗ Dực xuất hiện ở khúc rẽ, trong tay còn ôm quả bóng rổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro