Chương 5 - Cuộc thi nhảy dây trên sao Hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tôi hiện lên hình ảnh một chàng trai cao ráo trong bộ lễ phục sang trọng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo, chàng nhẹ nhàng bước ra sân khấu trong tiếng nhạc kịch kinh điển, giống như chưa tới một giây sau, chàng sẽ bắn ra những cánh hồng nhung ướt át nhưng sắc bén vào thế lực xấu xa này. Đáng tiếc là...

(Tác giả đang miêu tả nhân vật Tuxedo mặt nạ trong Sailor moon)

"Cậu định ở lại trường luôn à? Quần áo bẩn như vậy thì thể nào về nhà cũng bị mẹ cậu đánh" Không biết Đỗ Dực giả bộ không hiểu hay thực sự bị nhiễm chứng rối loạn nhiễm sắc thể thứ 21 từ tôi, vì với một người thông minh như cậu ta thì không thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra được.

"Đỗ Dực, cậu đến thật đúng lúc" Cô nàng cao kều không có vẻ gì là kiêng sợ: "Cậu chỉ cần trả lời một câu thôi, có phải Chu Du thích cả cậu và Trần Hồng không?"

Đỗ Dực bỗng dưng đỏ mặt! Ôi trời, cậu đỏ mặt cái gì? Lúc nhỏ, sau khi tắm xong, cậu còn không chịu mặc đồ, cứ trần truồng chạy qua nhà tôi chơi, thế mà bây giờ cậu lại đỏ mặt? Tôi ngồi xếp bằng dưới đất nghiến răng kèn kẹt, thật sự rất muốn đứng dậy sống mái với mấy cô nàng kia một phen. Có điều tôi đơn thương độc mã, nên tốt nhất vẫn cứ ngồi im mà tức giận.

"Hóa ra các cậu..." Đỗ Dực ngại ngùng nhìn tôi. Tôi giương mắt trừng lại cậu ta, cuối cùng thì cậu ta cũng hiểu tôi đang bị mấy cô nàng này ức hiếp.

Đỗ Dực than nhẹ một tiếng, nói với thế lực xấu xa: "Cậu ấy thích ai không liên quan gì tới các cậu. Các cậu cứ vây quanh cậu ấy như vậy, một lát nữa cậu ấy khóc thì sẽ rất đáng sợ đó."

"À, hóa ra cậu thích Chu Du!" Mấy cô nàng kia bỗng dưng trở nên ồn ào, bàn tán xôn xao.

"Đỗ Dực, sao cậu còn chưa đi?" Tại khúc rẽ lại xuất hiện một thân ảnh khiến mấy cô nàng đang xôn xao kia lập tức im bặt. Vâng, không ai khác chính là Trần Hồng. Cậu ấy kinh ngạc nhìn tình hình, nhướng mày hỏi: "Các cậu đang làm gì vậy?"

Thế lực xấu xa như gặp khắc tinh, không phản ứng gì, có vẻ như các cô ấy rất sợ Trần Hồng. Khi đó tôi không biết Trần Hồng có gì đáng sợ, sau này thì nghe nói mặc dù chỉ mới học tiểu học nhưng Trần Hồng thường xuyên chơi chung với một tên côn đồ khét tiếng nhất tại một trường trung học nào đó. Nói tóm lại, Trần Hồng "có chỗ dựa".

"Tiểu Du, đứng dậy đi, chúng ta về nhà". Đỗ Dực đưa quả bóng rổ cho Trần Hồng, đi đến bên cạnh kéo tôi dậy, định phủi bụi dính trên mông giúp tôi nhưng nhớ lại sự kiện hồ bơi nên lại rụt tay về. Tôi vội vàng phủi sạch mông rồi lại loạn cào cào sửa tóc.

Vốn dĩ tôi có mái tóc vừa dài vừa đen, nhưng mẹ tôi nói nhất định mái tóc đã hút hết chất dinh dưỡng trên đầu nên tôi mới học dở. Vì vậy, mẹ tôi dẫn tôi khi đó đang ngây ngây ngơ ngơ ra tiệm cắt tóc. Sau đó, tôi có mái tóc Maruko. Rất nhiều năm sau này, khi xem lại mấy tấm hình để kiểu tóc này, tôi thấy nếu tôi không giống Tiểu Hoàn Tử thì cũng giống nhân vật Hán gian do Cát Ưu thủ vai.

"Này, mấy người các cậu" Đỗ Dực vừa kéo tôi thoát khỏi vùng nguy hiểm của thế lực xấu xa vừa nhìn bọn họ, nói: "Sau này không được ức hiếp Tiểu Du nữa."

Thế lực xấu xa nghe vậy lập tức xôn xao đứng lên, thấy Đỗ Dực làm mặt lạnh thì lại ngượng ngùng cúi mặt xuống đất.

Đỗ Dực quay đầu lại nói với tôi: "Sau này bớt gây chuyện đi, cậu bị ức hiếp thì ba mẹ tớ lại mắng tớ không chăm sóc cậu...", nói xong liền buông tay tôi ra.

Mấy nữ sinh kia còn muốn nói gì đó nhưng vì ngại Đỗ Dực và Trần Hồng nên không tiện mở miệng. Nhìn thấy cảnh đó, lòng tôi lâng lâng, nếu Trần Hồng không xuất hiện kịp thời thì nhất định tôi sẽ rất thảm, rất rất thảm. Lúc ấy, tôi căn bản không hề để ý, người giúp tôi từ đầu đến cuối thực ra chỉ là một mình Đỗ Dực...

Đỗ Dực và Trần Hồng đi trước, tôi ôm quả bóng của Đỗ Dực theo sau, dùng ánh mắt gian tà dán chặt vào lưng của Trần Hồng. Mỗi cử động của cậu ấy rất nhẹ nhàng, tựa như muốn bay lên vậy.

Kỳ nghỉ hè năm lớp 5 cực kỳ nhàm chán, nếu không phải xảy ra sự kiện kia thì chắc chắn tôi không thể nhớ nổi kỳ nghỉ hè đó mình đã làm những gì.

Khi mẹ tôi nhìn bảng điểm của tôi và Đỗ Dực thì lại bắt đầu đố kỵ với Đỗ Dực một cách trắng trợn, rồi lại hy vọng tìm ra điểm nào đó của tôi vượt trội hơn cậu ta. Về dáng dấp gương mặt, tôi thua thảm hại. Về chỉ số thông minh, tôi xách dép cho người ta. Vì vậy, rốt cục mẹ tôi rút lại câu nói lừa mình dối người "Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai"*, dốc lòng nghiên cứu con đường tương lai của tôi.

(*Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai:Tuy thưở nhở rất thông minh nhưng sau khi trưởng thành chưa chắc sẽ là người hữu dụng)

Sau một phen đắn đo suy nghĩ, mẹ tôi quyết định cho tôi đến cung thiếu nhi học thư pháp. Lúc mẹ tôi vui vẻ về nhà sau khi nộp tiền thì đụng phải mẹ của Đỗ Dực ngoài cửa.

Dì Đỗ nói: "Ôi, con gái chị cũng đi học thư pháp à? Trùng hợp thật đấy, hè năm ngoái Đỗ Dực nhà tôi có đi học thư pháp, hè này cũng học".

Bị dì Đỗ đả kích, sau khi vào đến nhà mẹ liền kéo tôi lại, hận lớn thù sâu vuốt đầu tôi, nói: "Tiểu Du, con phải cố gắng, đừng để mẹ xấu mặt."

Đúng là con đi ngàn dặm mẹ lo âu... Thật sự tôi không hiểu vì sao mình lại vội vàng lấy bút lông rồi chạy ù đến cung thiếu nhi nữa. Vừa vào lớp thư pháp, tôi liền xụ mặt. Nói đây là trung tâm chế biến vịt quay Bắc Kinh cũng không có gì là quá, trong phòng ngay cả một cái quạt máy cũng không có. Cô giáo còn nói không có quạt máy là vì sợ gió thổi bay giấy, viết chữ sẽ không đẹp.

Sau đó tôi mới biết lớp thư pháp là lớp được mở đột xuất, chỉ là do hứng thú nhất thời mà mở nên phòng học có cơ sở vật chất kém chất lượng nhất. Nhưng khi đó tôi rất đơn thuần, hoàn toàn tin vào lời của cô giáo.

Lớp thư pháp cũng được chia ra làm Đại Ban và Tiểu Ban. Tôi cứ nghĩ sẽ phân ban theo độ tuổi, ai ngờ lại phân theo trình độ. Vào giờ học thứ nhất, dựa theo bài thư pháp "Lan đình tập tự" của Vương Hi Chi được dán trên tường, tôi vung bút viết mấy chữ, thế mà lại được phân vào Đại Ban! Mẹ tôi biết tôi được phân vào Đại Ban thì nước mắt lưng tròng, đến khi nghe Đỗ Dực bị phân vào Tiểu Ban thì xúc động cơ hồ khóc như muốn vỡ đê.

(Vương Hi Chi: tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc.)

Tôi học được hai buổi thì biết được Đại Ban Tiểu Ban là như thế nào. Hóa ra những người có được thành tích gì đó hoặc viết rất đẹp thì được phân vào Tiểu Ban để có lợi cho việc nâng cao trình độ, số này rất ít, còn đa số tay mơ hoặc những ai viết không đẹp thì sẽ học ở Đại Ban.

Đến buổi học thứ ba, khi đang chán nản vì bản thân không có bất kỳ tiến bộ nào thì trong một lần đi nhầm lớp, tôi vô tình phát hiện môn học phù hợp với mình. Đó là vẽ. Hôm đó sắc trời vô cùng u ám, tôi cẩu thả chạy vọt vào phòng, sau khi ngồi xuống mới phát hiện mình nhầm lớp, tôi đang định đứng lên thì lại thấy rất nhiều bút chì màu sắc rực rỡ của giáo viên... Thế là sự bỉ ổi của tôi lại bộc phát. Tôi ngồi im tại chỗ, được phát cho mấy cây bút chì sắc màu rực rỡ cùng mấy tờ giấy vẽ.

Tôi cười nham hiểm, đã lỡ nhầm phòng rồi thì ở lại học vậy. Giáo viên dạy vẽ họ Lý, là thầy giáo. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng được học thầy giáo bao giờ nên rất muốn biết giữa việc học thầy và học cô khác nhau chỗ nào, sau đó tôi thấy cũng chẳng có gì khác biệt.

Thầy Lý bảo mọi người lấy tập tranh ra rồi yêu cầu vẽ theo trang số mười. Thấy tôi không có tập tranh, thầy Lý tưởng tôi quên mang theo liền lấy tập tranh của mình cho tôi mượn. Xem ra mặc dù là người lớn nhưng thầy Lý này cũng rất đơn thuần. Cố gắng suốt một buổi, mồ hôi đầy đầu, cuối cùng tôi cũng vẽ xong hình cô gái nhảy dây. Cô bạn ngồi cùng bàn còn chưa vẽ xong, tôi nhìn qua thì thấy, chậc, mặc dù ngoại hình của cô bạn ấy đẹp hơn tôi thật nhưng lại vẽ xấu hơn tôi rất nhiều.

Thầy Lý đi tới nhìn bài vẽ của tôi, bộ dạng kinh ngạc rất giống với sư thầy tôi gặp trên chùa lúc trước, nếu không phải vì thời gian, không gian không phù hợp thì nhất định tôi sẽ cho rằng thầy Lý chính là kiếp sau của sư thầy. Tôi được thầy Lý biểu dương trước cả lớp, cảm giác thật sự rất tuyệt vời, dù gì thì đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ của người khác. Thầy giáo Lý quả thật là người rất đơn thuần, tuy đã biết tên của tôi nhưng lại không phát hiện ra tôi không phải là học sinh lớp vẽ.

Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống cúp cua. Hằng ngày tôi mang bút lông cùng bút chì đủ màu sắc đến lớp học vẽ mà không một ai phát hiện ra thân phận thật sự của tôi.

Khi chỉ còn vài buổi nữa là kết thúc khóa học, thầy Lý nói sắp tới sẽ diễn ra cuộc thi "Tiểu bách hoa" – là cuộc thi viết thư pháp và vẽ tranh dành cho lứa tuổi nhi đồng trên toàn quốc, bảo chúng tôi hãy vẽ một bức tranh để dự thi. Lòng tôi như nhảy cẫng lên, trên đường về nhà còn kích động kể cho Đỗ Dực. Lúc này cậu ta mới biết quỷ kế cúp cua của tôi, kinh ngạc nói: "Hóa ra từ trước đến giờ cậu không đi học ở Đại Ban à? Hôm nay cô giáo Tiểu Ban chúng tớ cũng bảo viết một bộ thư pháp tham gia cuộc thi."

Tôi có cảm giác mình đã đứng ngang hàng với Đỗ Dực, quan trọng nhất là, tôi đã coi mình là thành viên của lớp vẽ.

"Lớp vẽ của bọn tớ chẳng phân Đại Ban hay Tiểu Ban gì hết. Thầy giáo sẽ sàng lọc ra những bức vẽ đẹp. Tớ tin bức vẽ của tớ sẽ được chọn."

Đỗ Dực không hiểu được sự tự tin của tôi từ đâu mà ra nên một mực im lặng. Im lặng một lúc lâu, Đỗ Dực mới nhắc nhở tôi: "Cậu đăng ký học ở lớp thư pháp..."

Tôi quyết định xem lời của Đỗ Dực như gió thoảng mây bay. Sau khi về nhà, tôi cố gắng nghĩ ra ý tưởng để vẽ, ngay cả hoạt hình Sailor moon tôi cũng không thèm coi, dù sao cũng đã coi ba lần rồi. Sau đó, tôi mất ăn mất ngủ một tuần để vẽ, đem đi nộp cho thầy Lý thì thầy rất hài lòng nói: "Rất tốt. Mấy năm gần đây thì loại tranh khoa học viễn tưởng này rất được ưa chuộng, cũng dễ có giải thưởng."

"Khoa học viễn tưởng là gì ạ?" Hãy tha thứ cho vốn từ hạn hẹp của tôi.

"À, khoa học viễn tưởng chính là không gian ngoài vũ trụ và có người ngoài hành tinh..." Thầy Lý rất kiên nhẫn giải thích cho tôi.

Tôi im lặng cầm tác phẩm của mình, suy nghĩ đã bay cao bay xa... Tôi vẽ về một cuộc thi nhảy dây của trường, nữ chính đứng giữa bức tranh là tôi, bên cạnh nữ chính tất nhiên sẽ là nhân vật nam, lần lượt là Trần Hồng và Đỗ Dực, xung quanh là các bạn cùng lớp... Khi đó, tôi không hề biết trên thế giới có câu 'trong một ngàn độc giả thì sẽ có một ngàn Hamlet', vì thế, mang theo lòng tự ái mãnh liệt của một đứa trẻ, lấy hết dũng khí nói với thầy Lý: "Em vẽ về cuộc thi nhảy dây!"

(Trong một ngàn độc giả thì sẽ có một ngàn Hamle: ý nói mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau.)

"Hả?" Thầy Lý hứng thú hỏi, "Người ngoài hành tinh nhảy dây sao? Trí tưởng tượng của em thật phong phú. Đôi lúc thầy rất hâm mộ những đứa trẻ như em, có thể nghĩ ra những ý tưởng mà người lớn không thể nào nghĩ tới..."

Thầy nói xong còn sờ đầu tôi, mang bức tranh của tôi đi, còn tôi thì bị ông thầy đơn thuần này làm cho khóc không ra nước mắt, nhưng cũng chẳng còn sức lực để đuổi theo.

Sự thật chứng minh, nếu không phải năng lực của tôi có vấn đề thì con mắt bình phẩm của mấy thầy giáo gặp trục trặc. Một tháng sau khi bắt đầu cuộc thi, kết quả được công bố, bức tranh được thầy Lý đặt tên là "Cuộc thi nhảy dây trên sao Hỏa" của tôi được giải ba. Khi phát thưởng, thầy Lý mới phát hiện danh sách lớp không có tên 'Chu Du', phải vất vả lắm mới tìm được tên tôi trong danh sách của lớp thư pháp.

Mẹ tôi cầm tờ giấy khen màu vàng kích động đến mức hai tay run rẩy, giống như chim cánh cụt đi đến xích đạo vậy, còn khi biết Đỗ Dực chỉ đạt được giải khuyến khích viết thư pháp thì nhân phẩm của mẹ tôi đột nhiên bộc phát, đến KFC mua đùi gà cho tôi ăn. Phải nói là khi đó, đối với những người dân nhỏ bé như chúng tôi thì KFC là nơi thần thánh, một năm chỉ cần được ăn hai cái cánh gà là tôi đã cảm tạ trời đất rồi. Nói chung, đối với chúng tôi thì KFC là nơi có thức ăn nhanh tiện nghi nhất, và cũng rất xa vời.

Nhờ vào việc ăn ở KFC, tôi rút ra được một đạo lý, đó là trên thế giới này, bi kịch lớn nhất không phải là vào cung đối mặt với ba ngàn cung tần mỹ nữ trong khi mình lại là thái giám, mà bi kịch nhất chính là thượng đế đã ban cho chúng ta đôi cánh nhưng chúng ta lại không thể bay.

Trong khi tôi cố ý ngồi gặm xương gà trước tiểu khu, nơi người ta thường đi bộ, thì gặp Đỗ Dực. Cậu ta mới vừa đá bóng về, đầu toàn là mồ hôi, thấy tôi đang gặm khúc xương thì nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: "Giành được khúc xương với con chó hoang ở đâu vậy?"

Tôi nhích mông đứng lên, hai tay chống nạnh, miệng ngậm cục xương gà giống như đang ngậm điếu xì gà, nói vì tôi đạt giải trong cuộc thi vẽ nên mẹ mới mua đùi gà ở KFC làm phần thưởng cho tôi. Thấy được sự hâm mộ trong mắt của Đỗ Dực, tôi hưng phấn hỏi: "Mẹ cậu thưởng gì cho cậu?"

"Phần thưởng? Không có!"Đỗ Dực nhún nhún vai, dáng vẻ rất buồn bực.

Tôi lắc đầu, dùng ánh mắt thông cảm nhìn cậu ta. Sau đó tôi mới biết, bé trai sống trong nghèo khổ thì tương lai mới biết phấn đấu, còn nếu bé gái sống trong nhung lụa thì chỉ cần một ông chú biến thái cho một cây kẹo sẽ bị lừa gạt.

Tôi xoay người, kiếm chỗ nào nhiều người tản bộ tiếp tục gặm xương gà. Đỗ Dực ở đằng sau chợt nắm lấy cánh tay tôi, ép tôi xoay người lại đối diện với cậu ta, ánh mắt nhìn tôi vô cùng quái dị. Thấy vậy tôi lấy khúc xương trong miệng ra, "Cậu...cậu làm gì vậy? Tránh xa tớ ra một chút đi...Trên người toàn là mồ hôi!" Tôi vừa nói vừa chán ghét đẩy cậu ta ra.

"Tiểu Du, mông của cậu bị sao vậy?" Đỗ Dực trợn to hai mắt nhìn tôi.

"Mông?" Tôi quay ra sau nhìn, kinh hoàng phát hiện một mảng quần ở mông có vết máu đỏ sậm. Thỉnh thoảng thấy quần lót của mẹ cũng có màu máu giống như thế này, tôi hỏi mẹ bị sao nhưng mẹ chưa bao giờ nói nên tôi cũng không biết.

"Tiểu Dực, Tiểu Du." Dì Đỗ cưỡi xe đạp đi làm về, thấy hai chúng tôi thì gọi mấy tiếng rồi xuống xe tiến về phía bọn tôi.

"Mẹ, mông Tiểu Du chảy máu." Đỗ Dực chỉ chỉ vào người tôi, ánh mắt thuần khiết lớn tiếng nói với dì Đỗ. Nghe vậy thì dì Đỗ không nhìn Đỗ Dực nữa, kéo tôi qua xem xét, còn tôi thì không biết làm gì ngoài việc nhìn lại dì ấy.

"Tiểu Du thế nào rồi mẹ?" Đỗ Dực rất căng thẳng, nhiều năm sau này, cậu ta nói bản thân rất hối hận vì khi đó đã hỏi như vậy.

Dì Đỗ không để ý đến Đỗ Dực, lập tức bảo tôi ngồi lên yên sau xe, quay đầu lại nhìn Đỗ Dực, nói hung dữ: "Con còn hỏi được? Để xem về nhà mẹ xử lý con như thế nào!"

Trong suốt một thời gian dài sau đó, thậm chí khi đã lớn, Đỗ Dực vẫn không hiểu vì sao hôm đó về nhà bị dì Đỗ mắng xối xả.

À, phải nói rõ một lần nữa, nền giáo dục Trung Quốc thật TMD lạc hậu! Nhiều năm sau, khi nhớ lại việc lần đầu có kinh nguyệt lại bị Đỗ Dực chứng kiến thì tôi hận không thể móc mắt của cậu ta, thế mà cậu ta lại cho rằng đó là điều hiển nhiên!

Tôi mơ hồ có cảm giác tôi đang trưởng thành, vì vậy cực kỳ phấn khởi. Nhưng sau này nhớ lại thời thơ ấu ngây ngô đó thì lại mong mình đừng bao giờ lớn lên, mà hãy vĩnh viễn sống trong sự đơn thuần thơ dại đó. Bởi vì thưở thiếu thời có rất nhiều điều tốt đẹp, mà khi trưởng thành, chúng ta vô tình để lạc mất, cũng giống như nước, chúng ta đành bất lực nhìn nó chảy qua kẽ tay rồi biến mất vĩnh viễn, cho dù có quay đầu ngàn vạn lần thì cũng không bao giờ tìm lại được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro