Chương 6 - Bi hài kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Trung Quốc, rất ít trẻ em thật sự thích đi học, chẳng qua vì còn quá nhỏ, không hiểu chuyện nên mới ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ đến trường, và sau đó thì phải sống trong vạn kiếp bất phục, tìm mọi cách thoát khỏi kiếp sống học hành? Vậy thì xin chúc mừng, bạn phải chờ ít nhất là chín năm thì mới có thể hoàn thành tâm nguyện. Với tất cả sự không tình nguyện, tôi lên năm sáu, năm cuối cùng tiểu học, đối mặt với một năm kịch tính có rất nhiều chuyện xảy ra.

Vào ngày đầu tiên của năm học, cô Trần đổi chỗ ngồi một lần nữa bởi vì năm ngoái có quá nhiều bạn nói chuyện và có những động tác nhỏ trong giờ học. Đến tận sau này, tôi vẫn không hiểu được "những động tác nhỏ" mà cô giáo nói nghĩa là gì, lúc tôi hô hấp, ngực phập phồng lên xuống có bị coi là hành động nhỏ không?

Có thể thấy được cô Trần đã rất nghiêm túc nghiên cứu chỗ ngồi của chúng tôi, trong lần đổi chỗ này, tất cả các vị trí đều được thay đổi. Tôi được xếp ngồi bàn cuối, làm bạn cùng bàn với Trần Hồng. Theo như giải thích của cô Trần thì có hai lý do để tôi ngồi bàn cuối: thứ nhất, hiện giờ tôi khá cao, thị lực cũng rất tốt; thứ hai, ở trên lớp Trần Hồng thường có "những động tác nhỏ", hy vọng tôi sẽ tiết chế được cậu ấy.

Kể từ sau khi cắt tóc, thành tích học tập của tôi được cải thiện rõ rệt. Trước đây, thành tích của tôi thuộc hàng thấp nhất lớp, nhưng lên lớp sáu này, thành tích của tôi đã lọt vào top 5 của lớp, đặc biệt là môn ngữ văn, hầu như mỗi bài văn tôi viết đều được cô giáo làm bài mẫu đọc cho cả lớp nghe.

Ắt hẳn là lúc trước, sau khi nói cách đặt câu của tôi có phần quái dị, cô Cung đã đưa ra các phương pháp giúp tôi tiến bộ? Không không, đừng tự kỷ quá thế cô Cung à. Thực ra tôi chỉ là học theo cách viết của người bình thường thôi. Một khi đã để một người không bình thường viết văn theo cách thức của người bình thường thì có nghĩa là những gì người bình thường viết ra đều sẽ là phế thải, trừ khi người đó viết theo cách không bình thường.

Vâng, vẫn là vấn đề cũ, nữ thần may mắn, rốt cục bà có nhìn thấy tôi không vậy? Tôi thấp thỏm nhìn Trần Hồng ngồi bên cạnh, cậu ấy cũng vui vẻ nhìn tôi, còn mặt mày hớn hở nói sẽ làm bạn cùng bàn thân thiết.

Đỗ Dực bị chuyển đi chỗ khác, ngồi cùng bàn với Văn Yến, nguyên nhân là vì Văn Yến học không được tốt lắm nên cô giáo muốn Đỗ Dực ngồi gần để kèm cô ấy, cũng không khác mấy với nguyên nhân chuyển chỗ ngồi của tôi.

Văn Yến biết tôi và Đỗ Đực là hàng xóm nên sau khi được ngồi gần Đỗ Dực thì thường xuyên tìm tôi nói chuyện phiếm hoặc hỏi về bài tập. Lúc đầu, tôi rất nhiệt tình trả lời hoặc nói chuyện với cô ấy, sau đó thì phát hiện cô ấy không chú ý lắm những gì tôi nói mà ánh mắt cứ nhìn về phía bên cạnh tôi, sau đó, Hùng Linh nói người mà Văn Yến yêu thích chính là Trần Hồng. Tôi ngất! Quan hệ giữa những học sinh tiểu học với nhau quả thật quá kỳ diệu. Haiz... trẻ con bây giờ thật là...

Mỗi lần kiểm tra, Trần Hồng sẽ nhìn bài của tôi, tôi cũng vui vẻ để cậu ấy chép. Mà Trần Hồng càng ngày càng không khách sáo, sau khi tôi làm bài xong thì cậu ấy lập tức giật bài của tôi chép toàn bộ. May mắn là Trần Hồng cũng không ngốc, khi chép bài của tôi sẽ thay đổi một số chỗ để cô giáo không phát hiện, cũng nhiều lần cậu ấy tính lại bài, nếu thấy tôi làm sai thì sẽ lén nhắc để tôi sửa lại. Tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, còn đặc biệt thích giờ kiểm tra.

Một hôm, tôi gặp Đỗ Dực trên đường về nhà sau khi tan học, cậu ta nói thẳng: "Tiểu Du, tớ thấy cậu không nên đưa bài cho Trần Hồng chép."

Tôi không đồng ý, nói: "Trần Hồng không phải là anh em tốt của cậu sao? Cậu ấy làm bài tốt nên cậu thấy khó chịu? Yên tâm đi, thành tích của cậu tốt hơn cậu ấy nhiều."

"Tớ không có ý đó" Đỗ Dực bối rối xoa gáy, rồi nói: "Cậu làm như thế là hại cậu ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu ấy sẽ không làm được bài trong cuộc thi chuyển cấp."

Tôi giương mắt nghiêm túc quan sát Đỗ Dực từ trên xuống dưới, xét về tướng mạo, cậu ta không đẹp bằng Trần Hồng, xét về chiều cao, cậu ta cũng không cao bằng Trần Hồng, chẳng qua cậu ta chỉ học giỏi hơn Trần Hồng, thế mà còn so đo học vấn với cậu ấy. Tôi nghĩ sáng nay khi cô Trần phát bài kiểm tra đã khen Trần Hồng tiến bộ rất nhiều mà không khen Đỗ Dực luôn làm bài điểm cao nhất lớp như mọi khi nên cậu ta không thích ứng được, dẫn đến khó chịu đây mà.

Một khi con người ta say mê cái gì đó thì đối với họ, những thứ khác chỉ là một màu xám xịt, chỉ thứ họ say mê mới rực rỡ, có lẽ đây là lý do vì sao trong kì thi tốt nghiệp trung học môn ngữ văn đã có một đề bài cực kỳ biến thái: tình cảm gia đình ảnh hưởng đến con người như thế nào khi đánh giá sự vật.

"Đỗ Dực, tới bây giờ tớ mới biết cậu là người nhỏ nhen như vậy. Tớ cho Trần Hồng chép bài thì sao? Tớ không như cậu, sợ người khác thi tốt hơn mình nên không cho người ta chép bài!" Câu cuối cùng tôi gần như hét lên. Đây là lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu đó nói chuyện với Đỗ Dực, thực sự tôi rất giận.

Đỗ Dực thấy tôi bỗng dưng tức giận thì giật mình, lùi về sau nửa bước. Sau khi khôi phục lại tinh thần lại thì Đỗ Dực nhìn tôi, vẻ mặt đó tôi chưa thấy bao giờ, sau này nghĩ lại thì tôi nghĩ biểu cảm đó được gọi là miễn cưỡng: "Cậu thích Trần Hồng đúng không?"

Tôi luôn nghĩ đó là bí mật, không ngờ lại bị Đỗ Dực phát hiện, nhất thời thẹn quá hóa giận, xông lên đánh cậu ta cái "bốp".

"Cậu đừng nói hươu nói vượn!"

Tôi trợn mắt thở phì phò. Có lẽ đây là thói xấu của con gái, nói không lại người ta thì sẽ dùng bạo lực cho dù biết nếu con trai đánh trả thì mình tuyệt đối không có cơ hội thắng.

Đỗ Dực không đánh trả, chỉ im lặng đứng đó.

"Từ nay trở đi tớ sẽ không thèm để ý tới cậu nữa!" Nói xong tôi hất đầu quay đi, đi được vài bước vẫn không thấy Đỗ Dực gọi lại. Tôi bị coi thường, quay lại nhìn, thấy Đỗ Dực nhìn tôi từ xa, ánh mắt thẳng tắp. Tôi hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đi về nhà.

Từ lần cãi nhau nghiêm trọng đó, quả thật tôi và Đỗ Dực không ai để ý tới ai. Trong một lần kiểm tra, tôi và Trần Hồng bị cô giáo phê bình trước cả lớp, nói hai chúng tôi làm sai giống nhau, kết quả sai cũng y chang nhau, rõ ràng là gian lận. Trần Hồng không quan tâm trong khi tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Khi đó tôi tinh ý phát hiện Đỗ Dực và Văn Yến cùng quay đầu xuống nhìn hai chúng tôi một cái, tôi không hiểu ý nghĩa của hai ánh mắt ấy là gì.

Nửa năm cuối lớp sáu, bộ phim "Hoàn Châu cách cách" bắt đầu được thịnh hành, nhưng tôi lại chưa xem. Bọn con gái cứ hễ tụ tập là lại bàn tán xôn xao về bộ phim mà tôi lại không nói được gì nên cảm thấy bị đả kích trầm trọng. Vì vậy, tôi tìm đủ mọi cách để xem cho được bộ phim truyền hình đó, nhưng nhà tôi lại không có đầu VCD, nên chủ nhật tôi phải chạy qua nhà Văn Yến xem lại mấy tập đầu. Nói thật thì tôi cảm thấy phim không hay lắm, nhưng nghe mọi người khen nhiều quá nên tiềm thức dần dần cảm thấy bộ phim coi cũng được.

Văn Yến đồng ý cho tôi mượn một băng nhạc phim "Hoàn Châu cách cách", điều kiện là tôi phải trực nhật thay cậu ấy một lần. Tôi lập tức đồng ý, tan học ở lại trường trực nhật. Khi nhìn thấy Đỗ Dực cầm chổi quét ở góc bên kia, tôi mới đột nhiên phản ứng kịp, Văn Yến và Đỗ Dực ngồi cùng bàn thì chắc chắn sẽ cùng trực nhật. Bầu không khí vô cùng lúng túng, tôi đưa lưng về phía cậu ta, chăm chú quét sàn ở góc bên này, sau đó cầm chổi ra ngoài hành lang, cố gắng tránh ở cùng một chỗ với Đỗ Dực.

Thật ra thì chỉ cần cậu ta xin lỗi thì tôi sẽ vẫn làm bạn với cậu ta.

Tôi là một đứa trẻ thích lười biếng, khi trực nhật thích nhất là quét dọn hành lang. Đừng nghĩ rằng hành lang dài thì sẽ quét dọn lâu, thật ra thì sẽ không ai để ý trên hành lang có nhiều bụi hay không, vậy nên tôi chỉ nhặt giấy bị vứt ở hành lang mà thôi. Khi tôi đang nhàn nhã quét hành lang thì nghe tiếng động ở tầng 7 (chúng tôi học ở tầng 6).

Tôi cầm chổi đi lên, muốn biết xem tiếng động vừa rồi là gì. Mới lên được mấy bậc thang thì tôi thấy chỗ khúc quanh có mấy người đang hút thuốc lá, có người đứng, có người ngồi, có người dựa vào tường, nhưng không ai là học sinh trường tôi cả, hình như là mấy tên côn đồ ở trường sơ trung bên cạnh. Tôi chưa nhìn được bao lâu thì một tên học sinh sơ trung mặt mày dữ tợn nhìn tôi quát: "Nhìn cái gì!"

Nói thật là khi ấy tôi rất sợ. Một bé gái mới học lớp sáu thì lá gan to được bao nhiêu cơ chứ. Vì vậy, tôi quyết định tiến tới vuốt cằm một tên học sinh sơ trung, nói: "Em trai, mấy tuổi rồi, có cần chị đây giúp chụp hình lõa thể miễn phí không?"

Lúc này, có một người đứng lên, thở ra một hơi khói, nhìn tôi một cái, rất thuần thục búng tàn thuốc, nói: "Cô ấy là bạn cùng bàn với em. Chu Du, sao còn chưa về nhà?"

Tên côn đồ thấy tôi quen Trần Hồng thì không nói gì nữa. Tôi cũng không biết phải nói gì nên xoay người bỏ đi, trong lòng rất khó chịu, cảm thấy dáng vẻ hút thuốc của Trần Hồng cực kỳ khó coi. Thì ra cậu ấy là thiếu niên hư hỏng, hèn gì thích Mitsui Hisashi là phải.

Người ta nói đàn ông không hư, phụ nữ không yêu, nhưng đó là thẩm mỹ quan của những cô gái bình thường, tôi không phải cô gái bình thường. Kể từ khi thấy Trần Hồng hút thuốc lá thì cảm tình của tôi dành cho cậu ấy tụt dốc không phanh, ngay cả bài kiểm tra tôi cũng không muốn cho cậu ấy xem nữa. Nhưng cậu ta lại không hiểu, cứ dùng bút gõ vào cùi chỏ của tôi, tôi liếc cậu ta một cái, tay càng bịt chặt kín mít bài lại. Cậu ta tức giận, đẩy một cái làm tôi gần té xuống đất.

Cậu ta cũng giống như thường lệ, lấy bài của tôi vừa chép vừa cảnh giác nhìn cô giáo. Tôi giống như vợ bé bị bỏ mặc qua một bên, thực sự hơi muốn khóc, việc muốn làm nhất bây giờ là lấy lại bài của mình. Tôi thò tay qua, níu một góc nhỏ của tờ giấy, kéo mạnh một cái. "Xoẹt", bài kiểm tra bị tôi rách làm hai.

Mọi người trong lớp đều ngừng làm bài, đồng loạt quay xuống nhìn hai người chúng tôi. Cô giáo nhìn nửa tờ giấy bài làm trong tay tôi, nói: "Trần Hồng, đứng lên."

Trần Hồng quăng bút đứng dậy, ném nửa tờ giấy bài làm còn lại vào mặt tôi, thu dọn sách vở, ngang nhiên bước ra khỏi phòng học. Nước mắt của tôi lập tức trào ra. Hóa ra lúc trước tôi chỉ nhìn thấy một Trần Hồng đẹp trai nhưng lại không thấy được bộ mặt phản nghịch và xấu xa của cậu ta. Sau này, có một bạn học nói Trần Hồng trông rất giống Trần Quán Hy, trong lòng tôi cực kỳ đồng tình, không những khuôn mặt giống mà tính tình cũng giống. Khi scandal của Trần Quán Hy bị phơi bày, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đó, ai cũng phải nghiến răng tức giận.

(Trần Quán Hy: diễn viên, ca sỹ Hồng Kông. Khi sự nghiệp đang rộng mở, có rất nhiều fan thì dính phải tai tiếng ảnh sex với rất nhiều nữ nghệ sĩ)

Lúc này, các bạn trong lớp người thì hả hê, người thì xì xào bàn tán, Hùng Linh cầm bọc khăn giấy đứng lên thì cô Trần khoát khoát tay: "Mọi người tiếp tục làm bài đi. Chu Du, đừng khóc nữa, cô còn giữ mấy bài kiểm tra chưa làm"

Hùng Linh nắm khăn giấy trong tay, do dự ngồi xuống. Đột nhiên Đỗ Dực đứng lên, đi tới chỗ Hùng Linh, lấy khăn giấy trong tay cậu ấy, tiến về phía tôi, mở bọc khăn giấy, rút ra ngoài rồi đưa đến tước mặt tôi. Tôi thoáng nức nở, nhận lấy tờ khăn giấy lau lung tung nước mắt trên mặt. ĐỖ Dực đứng cạnh tôi một lát rồi lên bàn giáo viên lấy bài kiểm tra mới về đặt trên bàn tôi, sau đó cậu ấy nhặt nửa tờ giấy bài làm đã rách của tôi ở dưới đất đặt lên trên tờ giấy làm bài mới cho tôi.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc và mờ ám nhìn Đỗ Dực, còn cậu ấy thì xoay người về lại chỗ ngồi của mình, cầm bút lên tiếp tục giải toán như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi vội vàng làm lại bài của mình. Khi chuông hết giờ vang lên tôi vẫn chưa làm xong, cô giáo cho phép tôi khi nào làm xong thì đem đến phòng làm việc của cô để nộp. Các bạn học đã ra khỏi phòng, chỉ còn một mình tôi ở lại làm bài. Ánh mắt rơi vào nửa tờ giấy bài làm cùng chỗ ngồi trống trơn bên cạnh, nước mắt của tôi lại rơi.

Làm xong bài, tôi không chú tâm kiểm tra lại rồi cầm đến phòng làm việc. Cô Trần an ủi tôi, bảo không nên so đo với Trần Hồng, còn rất chắc chắn nói bây giờ cậu ta hư hỏng như vậy thì sẽ không có tương lai. Quay về phòng học thu dọn sách vở, tôi thấy có một người ngồi ở chỗ của mình. Là Trần Hồng. Cảm xúc của tôi khi ấy cực kỳ ngổn ngang, cực kỳ rối bời, nghĩ đến lúc trước, nghĩ về khi nãy...

Im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Trần Hồng lên tiếng trước: "Chu Du, tớ xin lỗi. Lúc nãy khi đang chơi bóng gặp được Lan Vũ Tiệp. Cậu ấy nói cậu đã khóc"

"Sau này cậu đừng chép bài của tớ nữa, sẽ không tốt cho cậu đâu" Tôi làm mặt lạnh nói đạo lý với cậu ta. Con người ai cũng thay đổi, nếu không thay đổi thì không phải là người.

"Xin lỗi, xin lỗi mà" Trần Hồng bỗng dưng cười đùa tí tửng, còn thu dọn sách vở giúp tôi, nịnh nọt: "Tớ mời cậu đi ăn thịt dê xâu ở phố đối diện nhé."

"...Ở cửa hàng thứ hai?" Tôi không nghi ngờ hỏi. Quả thực tôi là người không có nguyên tắc, nhất là khi được người khác mời ăn.

"Không thành vấn đề!" Trần Hồng vừa nói vừa đẩy tôi ra phòng học

Vòng qua tượng Lôi Phong, lúc tôi và Trần Hồng đi đến cổng trường thì gặp Đỗ Dực. Cậu ấy nhìn thấy tôi, tiến tới mấy bước, nhưng khi thấy người đứng bên cạnh tôi liền dừng lại. Trần Hồng cũng nhìn thấy Đỗ Dực, giơ tay muốn chào hỏi thì Đỗ Dực chợt quay đầu bỏ đi.

Trần Hồng nghĩ rằng Đỗ Dực không thấy mình, cũng không để ý, tiếp tục vừa trò chuyện câu được câu không với tôi, vừa đến cửa hàng thịt dê, mua cho tôi năm xâu liền. Trong khi tôi ăn chóp chép, trong miệng toàn là ớt, cay đến nỗi môi cũng hồng lên luôn thì nghe Trần Hồng nói vì bữa ăn này của tôi mà cậu ấy đã phải dùng hết tiền tiêu vặt cho ngày mai. Tôi cảm động, liền tha thứ cho cậu ấy. Vốn định ban đầu mục đích tốt đẹp của tôi là đuổi người, thế mà lại bị mấy xâu thịt dê mua chuộc, vậy nên rốt cục tôi không hề so đo Trần Hồng lúc làm bài kiểm tra nữa, cứ thế mắt nhắm mắt mở nhìn cậu ấy chép bài của mình.

Khi đó, tôi lại u mê ưỡn ngực tự cho là mình thông minh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro