Chương 20 - Mưa rào chớp giật (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhín ánh mắt mong đợi của mọi người, tôi thầm nghĩ mọi người không nên quá hy vọng như vậy, JJ của một cậu nhóc thì có thể lớn được bao nhiêu chứ? Nhưng có vẻ Đỗ Dực không nghĩ vậy, cậu ta vẫn tiếp tục dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn tôi chằm chằm. Ý gì đấy? Chẳng lẽ muốn tôi miêu tả nó như quả bí đỏ? Không thể được! Đồng chí Đỗ Dực à, ngài Đặng đã nói, khi tư tưởng được giải phóng thì ta mới đối mặt được với thực tại.

Tôi giơ ngón tay út, nghiêm túc nói: "Cũng gần giống thế này."

(Ngài Đặng: Đặng Tiểu Bình, vĩ lãnh tụ lớn của TQ)

"Hả?" Tất cả những người có mặt đều thốt lên kinh ngạc, há mồm trợn mắt nhìn ngón tay út của tôi. Tất cả nam sinh, trừ Đỗ Dực, còn có thêm biểu hiện đắc ý, chẳng hiểu là đắc ý cái gì. Một lúc sau tôi mới hiểu là bọn họ tưởng tôi đang nói đến thứ nam tính của người trưởng thành. Các đồng chí, mặc dù tôi cũng muốn nhìn thứ ấy sau khi trưởng thành là như thế nào, nhưng e rằng không có cơ hội.

Không nhìn ra vẻ mặt Đỗ Dực là gì, cậu ta nắm chặt chai bia trong tay khiến tôi sợ cậu ta nhất thời xúc động mà nắm đến vỡ chai. Nghĩ đến sau này còn phải trông cậy vào cậu ta, tôi lập tức lấy lòng, đổi ngón tay út thành ngón cái. Đồng chí Đỗ Dực, thế này là giới hạn cuối cùng rồi, tôi thật sự không thể lừa gạt mọi người. Vì thế, cho dù sau này cậu có trừng trị thế nào, ức hiếp ra sao, tôi cũng không thể nói nó lớn hơn ngón cái của tôi được, cậu phải hiểu cho tôi!

"Đổi thành ngón cái thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Chu Du này, cậu đừng vì chàng trai đó mà bao che làm gì." Mọi người cười rần lên, tất nhiên là trừ Đỗ Dực ra. Tôi cũng chỉ biết cười theo. Nhớ khi xưa, Thu Hương cười Đường Bá Hổ, và nàng ấy đã gặp may mắn. Nhưng giờ đây, chính vì nụ cười này của tôi mà dẫn đến mối họa tày trời, không thể không nói là quả báo mà.

(Lần đầu tiên gặp gỡ, vì nụ cười của Điểm Thu Hương mà Đường Bá Hổ đã phải lòng nàng ấy)

Trò "Nói thật hay mạo hiểm" lại tiếp tục. Đỗ Dực không được may mắn như trước nữa, sáu con xúc xắc không có con nào được sáu điểm. Cậu ta không chút do dự chọn mạo hiểm.

Thật sự tôi hơi sợ mấy nam sinh kia sẽ bảo Đỗ Dực cởi quần, rồi cậu ta sẽ chứng minh cho tôi thấy em trai của cậu ta không hề nhỏ, rồi... Nhưng tôi nghĩ đấy không phải là phong cách của Đỗ Dực.

Mắt Trần Hồng khẽ chuyển động, nhìn vào đĩa trái cây trên bàn rồi dùng nĩa xiên vào một trái chuối. Tôi giật mình. Không phải cậu ấy muốn bắt nạt Đỗ Dực chứ? Không được, cúc hoa của Đỗ Dực chỉ có tôi mới có thể bắt nạt!

Trần Hồng nói: "Thế này đi, Đỗ Dực, cậu cắn một miếng, sau đó dùng miệng đút cho bất cứ người nào ở đây, được không?"

"Được." Đỗ Dực đồng ý rất dứt khoát, tôi nghĩ chắc là cậu ta đang chuẩn bị đút chuối cho tôi, nhưng mà...dùng miệng? Mặc dù hôn cũng đã hôn rồi, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, thật sự rất xấu hổ.

Đỗ Dực cầm trái chuối đứng dậy. Tôi si mê nhìn cậu ta, nói như trong tiểu thuyết thì có thể hình dung như thế này: "Bàn tay nhỏ xoắn chiếc khăn nhỏ, cái miệng nhỏ cắn miếng bạc nhỏ."

Tuy nhiên, Đỗ Dực không đi về hướng tôi mà tiến về phía một cô nàng khác.

Lòng tôi như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đau đớn trong lồng ngực lan truyền khắp cơ thể, cổ họng như bị thít lại, nhìn Đỗ Dực tiến gần về phía cô nàng kia. Thực sự rất khó chịu.

Vui quá hóa buồn là đây.

Không ngờ tình tiết cố ý chọc giận người yêu trên phim truyền hình lại ứng dụng vào tôi, ông trời thật biết cách làm người ta khổ sở.

Tôi cúi đầu, nắm chặt tay, rất muốn mượn cớ đi vệ sinh để khỏi nhìn thấy cảnh này. Khi bọn đàn ông lại bắt đầu ồn ào, tôi quả quyết đứng lên, xoay người định rời khỏi đó thì đột nhiên cánh tay bị ai đó nhanh chóng giữ lấy. Tôi quay lại, thấy người đó là Đỗ Dực, trong lòng nổi cơn tức giận, đang định học theo giáo chủ gầm thét Mã Cảnh Đào mở miệng chửi thì bỗng nhiên cậu ta cúi đầu, hé miệng nhét miếng chuối vào miệng tôi. Sau đó cậu ta còn áp sát hôn tôi, đầu lưỡi cậu ta lướt qua đầu lưỡi tôi, đẩy miếng chuối vào sâu trong miệng tôi rồi mới buông tôi ra, còn tỏ vẻ xấu hổ về lại chỗ ngồi.

Tôi ngậm miếng chuối trong miệng, hoàn toàn đờ đẫn.

Mọi người chơi thêm vài vòng thì thấy mất hứng nên không chơi nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch trên sofa. Nhìn điện thoại thấy đã hơn mười giờ, thảo nào quán bar lại đông như vậy. Mẹ tôi nói con gái không nên ở bên ngoài quá mười một giờ đêm, vì như vậy sẽ tạo cho người khác cảm giác mình là người tùy tiện.

Tôi đến ngồi cạnh Trần Hồng, nói với cậu ấy tôi phải đi về. Lúc đầu cậu ấy còn nói vài câu giữ tôi lại, sau cũng không miễn cưỡng nữa. Mọi người nghe tôi nói muốn về trước thì đều chào tạm biệt, Đỗ Dực cũng vẫy tay xem như tạm biệt khiến tôi không biết trong lòng mình hiện đang có mùi vị gì. Tôi nhìn ba vỏ chai rượu trước mặt Đỗ Dực, thấy hơi lo lắng, không biết cậu ta uống nhiều như vậy có lái xe về nhà được không, tốt nhất là cứ dặn dò mấy câu.

"Đỗ Dực, cậu đưa tôi ra ngoài lấy xe đạp điện được không?" Tôi e dè hỏi.

Đỗ Dực nhìn Trần Hồng, mặt không biến sắc, nói: "Cậu đưa cô ấy đến thì giờ cậu dẫn cô ấy đi."

"Không thành vấn đề!", Trần Hồng đứng lên, "Tớ đưa cô ấy ra ngoài một chút, các cậu uống tiếp đi."

Tôi khóc không ra nước mắt. Nếu nơi này không có người khác, tôi sẽ lập tức lao đến lôi góc áo cậu ta làm loạn, nhưng ở đây lại nhiều người như vậy... Tôi nên làm thế nào mới tốt đây?

Trần Hồng đưa tôi ra ngoài quán bar rồi dẫn tôi đến bãi giữ xe để lấy xe đạp điện. Trước khi đi, tôi giao phó ngắn gọn cho cậu ấy: "Các cậu uống rượu, khi về phải cẩn thận, nếu lái xe thì cũng phải về bằng taxi. Các cậu cũng đừng uống quá nhiều, sau khi say hậu quả rất khó lường."

"Yên tâm đi, không sao đâu." Trần Hồng vỗ ngực đảm bảo, chỉ hy vọng cậu ấy thật sự hiểu lời tôi.

Tôi không an tâm, do dự không biết nên gửi tin nhắn cho Đỗ Dực bây giờ hay là cứ chờ cậu ta về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại. Rõ ràng tôi không làm gì sai nhưng không hiểu sao hiện giờ cảm thấy rất chột dạ, không dám gửi tin nhắn cho cậu ta.

Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt, nghe ba tôi nói sắp có bão nên trời mới mưa như vậy. Tôi gọi điện thoại cho Chu Cường, hỏi anh ta hôm nay công ty có nghỉ bão không, nào ngờ anh ta nói vẫn đi làm như bình thường. Nước mắt tuôn rơi... Người đã đi làm dù sao cũng khác với sinh viên, trời bão như thế này thì chắc chắn trường sẽ cho nghỉ, còn công ty thì vẫn hoạt động bình thường. Quả nhiên nhà tư bản luôn cố gắng bóc lột sức lao động hết mức có thể.

Trời có lúc chỉ mưa lắc rắc vài giọt, có lúc lại mưa như trút nước, hại tôi đi làm muộn. Tôi vội vàng cất túi xách, thấy Đỗ Dực còn chưa đến liền vội vàng lấy ly đi pha cà phê cho cậu ta để lấy lòng. Nhưng chờ đến chín giờ rưỡi vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Dực đâu.

"Anh Chu, hôm nay Đỗ Dực không đến hả?" Tôi hỏi Chu Cường.

"Cô không biết sao?" Chu Cường ngạc nhiên nhìn tôi.

Chẳng lẽ cậu ta xảy ra chuyện?

"Sao vậy?"

"Xin nghỉ." Chu Cường trả lời.

"Tại sao?" Tôi tiếp tục hỏi.

Chu Cường nhún nhún vai, tỏ vẻ không rõ, "Hình như là bị bệnh. Lúc Đỗ Dực gọi điện đến, giọng cậu ấy rất yếu, tôi đang nghĩ xem có nên báo lại cho Đỗ tổng hay không."

Tôi máy móc gật đầu, Chu Cường giao cho tôi một chồng tài liệu của khách hàng, bảo tôi thống kê lại. Tôi nhìn chồng tài liệu ít nhất cũng ba trăm tờ đó, không biết làm khi nào mới xong.

Tôi vùi đầu thống kê tài liệu nhưng lòng cứ nghĩ đến lý do Đỗ Dực không đi làm nên hiệu quả làm việc không cao, đã vậy tôi cứ luôn thất thần, đến mức khi Trịnh phó tổng đi đến bên cạnh mà tôi cũng không biết.

"Sai rồi." Giọng nói của anh ta giống như sấm nổ trên đầu tôi. Anh ta rút bảng thống kê từ tay tôi, cau mày xem xét hồi lâu rồi nói: "Trưa nay tôi cần dùng bảng thống kê này nhưng cô lại làm sai nhiều như vậy thì cô bảo tôi phải làm gì? Rốt cuộc cô có biết làm không vậy? Chu Cường! Tại sao cậu lại để thực tập sinh làm bảng thống kê? Đừng tưởng rằng cô ta đi theo Đỗ Dực thì tôi không dám làm gì cô ta! Cậu xem cô ta làm ra thành cái gì đây, đơn giản như vậy mà cũng làm sai!"

"Phó tổng đừng giận, cô ấy học khoa xã hội." Chu Cường giải vây, "Tôi sẽ đích thân làm lại rồi nộp lại cho anh."

Trịnh phó tổng trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người đi vào văn phòng. Tôi ôm chồng tài liệu, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, nhất định tôi sẽ không phạm lỗi nữa."

"Không sao đâu Tiểu Du, anh ta cố ý bới móc thôi chứ bảng thống kê này không quan trọng như anh ta nói đâu. Cô cứ làm tiếp đi, xong rồi thì đưa tôi kiểm tra lại, lần này coi như cô có được một bài học vậy." Chu Cường vỗ vỗ vai an ủi tôi.

Tôi gật đầu, tiếp tục làm bảng thống kê, làm xong đã là giữa trưa, đa số mọi người trong công ty đều đã đi ăn. Chu Cường kiểm tra xong, khen ngợi tôi vài câu, sau đó bảo tôi chờ anh ta nộp lại cho phó tổng rồi cùng nhau đi ăn.

"Anh Chu, cảm ơn anh. Anh đối xử với tôi tốt quá." Tôi xúc động, vừa nói vừa rót trà cho anh ta.

"Không có gì, ai chẳng trải qua thời kỳ thực tập chứ." Chu Cường cười nói, "Buổi chiều tôi có việc phải ra ngoài một chút, mà hình như cô cũng không còn việc gì để làm, vậy nên tôi định nhờ cô đến xem Đỗ Dực thế nào rồi, nếu nghiêm trọng thì mong cô nói với tôi một tiếng để tôi còn báo lại cho Đỗ tổng."

Tôi được tiện nghi mà còn khoe mẽ: "Được, Đỗ Dực đang ở đâu? Tôi có cần mua ít đồ đem qua đó thăm hỏi không?"

"Cô không biết nhà của Đỗ Dực?" Chu Cường như bừng tỉnh, bỗng nhiên nổi tính nhiều chuyện: "Xem ra lời đồn không đúng rồi. Nghe người ta nói quan hệ của cô với cậu ấy không bình thường, tôi còn tưởng cô biết chỗ ở của cậu ấy, xem ra hai người không thân thiết như chúng tôi nghĩ."

Tôi nghĩ chắc giờ đằng sau ót tôi đầy vạch đen.

Chu Cường lấy di động ra tìm địa chỉ của Đỗ Dực rồi đưa cho tôi. Cậu ta ở nhà số 402, dãy 8, khu Triều Lam Uyển, không xa công ty là mấy. Vấn đề là nhà cậu ta với nhà tôi là một nam một bắc, hằng ngày sau khi tan làm, cậu ta chở tôi về rồi quay lại thì rất tốn thời gian. Lòng tôi tràn đầy cảm động, lập tức ý chí chiến đầu tràn trề. Đỗ Dực, tôi đến đây! Cho dù cậu không bị bệnh, tôi cũng sẽ làm cho cậu thật sự bị bệnh để sau đó chăm sóc cậu thật tốt.

Tôi đến siêu thị mua ít đồ, thấy có dưa hấu nên tiện tay lấy một quả, mua xong mới nhớ lúc trước bà ngoại có nói cuối thu dưa hấu không được ngon.

Ngồi trên xe buýt, tôi chảy nước miếng nghĩ đến việc nữ chính đi thăm bệnh nam chính ở nhà riêng...thì có bao nhiêu tình tiết khiến người ta mong chờ đây. Cuộc sống có lúc sẽ là mưa rào chớp giật, vậy hãy để cho chúng tôi tận hưởng.

Đến cổng khu Triều Lam Uyển, đầu tôi liền bị bão quật tơi tả. Giờ này phút này, tôi mới hiểu được thế nào là 'ánh mắt hỗn độn trong gió'. Tôi híp mắt nhìn những ngôi nhà trong khu, chỉ có thể cảm thán. Nhà ở đây rất đẹp, đằng kia còn có hồ bơi, sân tennis, và đủ thứ khác.

Tôi đi loanh quanh trong khu một lúc lâu, tóc bay rối tung mà chẳng thấy dãy nhà số 8 là dãy nào, đi một lúc nữa thì phát hiện mình lại quay lại chỗ cũ. Trời ơi! Chẳng lẽ khu này cũng cần phải kiểm tra chỉ số thông minh của con người sao! Tôi ủ rũ đi tìm chú bảo vệ, hỏi chú ấy dãy 8 là dãy nào. Tôi nhìn theo cánh tay của chú bảo vệ tốt bụng, chú ấy đang chỉ về hướng một dãy nhà...sát ngay bên cạnh cổng ra vào.

Đi thăm người bệnh thật chẳng dễ dàng gì! Tôi tiến thẳng đến dãy nhà số 8, tìm số nhà của Đỗ Dực. Sau vài tiếng chuông, tôi nghe thấy giọng nói cậu ta: "Ai vậy?"

"Là tôi." Tôi hưng phấn nói to vào camera. "Đỗ Dực, tôi đến thăm cậu đây. Tôi là Tiểu Du."

"Tiểu Du?" Đỗ Dực im lặng một lúc rồi mới nói, "Vén tóc lên để tôi xác nhận."

Lúc này, tôi mới phát hiện tóc mình đã phủ đầy lên mặt, không hề khoa trương chút nào . Tôi vội vàng vén tóc ra đằng sau, chìa mặt lại gần camera để cậu ta nhìn cho rõ. Tôi không hề biết rằng mặt càng gần sát camera thì sẽ càng đáng sợ.

"Cạch" Cửa mở.

Đỗ Dực, tôi lộng lẫy vào đây! Tôi cầm quả dưa hấu nhanh chân đi vào trong, đi thẳng đến thang máy, rồi lại chạy thẳng tới nhà Đỗ Dực. Cậu ta đã mở cửa, lưng dựa vào cửa đứng chờ tôi.

"Sao em lại tới đây?" Thần sắc Đỗ Dực tươi tỉnh, chẳng có vẻ gì là đau ốm cả.

"Không phải cậu bị bệnh sao?" Tôi thất vọng hỏi.

"Ai nói?" Đỗ Dực nói mà không hề cười, rất đáng sợ, xem ra cậu ta vẫn còn hiểu lầm tôi. Chắc chắn là như vậy nên cậu ta mới dùng bộ mặt kia để nói chuyện với tôi, chứ bình thường cậu ta sẽ dùng ánh mắt mờ ám nhìn tôi, như chỉ muốn kéo tôi vào phòng ngủ. Chu Cường, tôi sẽ không bán đứng anh!

Tôi cảm thấy hôm nay mình rất lanh lợi, nhận thấy không đấu lại Đỗ Dực nên tôi rũ mắt, bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ đang cúi đầu: "Tại sao cậu lại không đến công ty?"

"Không muốn đến." Không hề có ý muốn mời tôi vào nhà, rất khác những gì tôi tưởng tượng.

"Không muốn đến là có thể không đến?" Tôi giận sôi máu, "Vậy cậu ở nhà làm gì?"

"Thăng cấp." Cậu ta đứng một bên cửa nên tôi có thể nhìn thấy bên trong. Trên sofa là một chiếc máy tính, màn hình đang hiện lên giao diện game online.

Tôi hận. Cuộc sống của thái tử quả là phóng túng.

Tôi giận dỗi xoay người, "Nếu không sao thì tôi đi đây, tạm biệt. Cậu không cần giữ tôi lai, ngàn lần vạn lần không cần giữ tôi lại."

Đỗ Dực cực kỳ ăn ý, phối hợp: "Nếu đã đến rồi thì vào nhà uống ly nước."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro