Chương 23 - Đỏ như máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quỳ trên sàn, đang đau khổ ngẩng đầu lên trời khóc lóc cầu xin thần thánh trên cao kia chừa cho tôi một con đường sống thì bị Dỗ Dực nắm mắc cá chân, sau đó tôi bi thảm bị lôi vào phòng ngủ của cậu ta. Tôi giãy giụa chống cự, nhưng sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ không cho phép tôi thành công.

Đỗ Dực cầm điều khiển mở điều hòa, sau đó từ từ quay người đóng cửa, khóa chốt. Cậu ta đang nghĩ gì mà phải làm thế nhỉ? Trong nhà chỉ có hai người chúng tôi, chẳng lẽ vì sợ Người Nhện từ trên trời giáng xuống cứu tôi sao? Mà giờ đây, cho dù là đại hiệp XX hay đại hiệp OO, mặc quần tam giác bên ngoài quần dài hay đội quần tam giác lên đầu, chỉ cần có thể xuất hiện cứu tôi vào lúc này thì đó chính là người đầy tớ trung thành của nhân dân.

Tôi nằm lỳ trên giường, bên mũi là mùi đàn hương tản ra từ chiếc chăn, thật không thể tưởng tượng nổi là Đỗ Dực lại định làm việc không thuần khiết ở một nơi có mùi hương thuần khiết như vậy. Vài ngày trước, tôi đọc "Bất phụ Như Lai bất phụ khanh", hình như trong đó miêu tả trên người Kumarajiva cũng có mùi đàn hương. Nghĩ đến Kumarajiva, đột nhiên lòng tôi bấn loạn. Nếu hiện giờ người đứng trước mặt tôi đây là Kumarajiva thì dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không phản kháng...Tội lỗi tội lỗi!

(Bất phụ Như Lai bất phụ khanh: một tiểu thuyết của tác gải Chương Xuân Di, được xuất bản ở VN với tên 'Đức Phật và nàng')

Dưới ánh đèn mờ, Đỗ Dực toát lên vẻ hấp dẫn khó tả làm tôi rất muốn cùng cậu ta chơi một trò chơi, trong đó tôi đóng vai địa chủ, còn cậu ta là Tiểu Thúy. Tôi gõ mạnh vào đầu mình, tự nhủ với lòng không thể để bản thân bị sắc đẹp của quân địch mê hoặc. Nếu tối nay tôi đồng ý với cậu ta, nhỡ sau này cậu ta lẽo đẽo theo tôi cầu xin một danh phận thì sao? Như vậy há chẳng phải lúc trước tôi từ chối cậu ta để chờ hôm nào rảnh rỗi đến bệnh viện kiểm tra trở thành công cốc sao? Tôi là người vô cùng kiên định!

Tôi nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Đỗ Dực đang bên cạnh. Cậu ta đang lấy tay xoa đầu an ủi tôi, còn đôi mắt tà ác của tôi thì không thể không nhìn cái lều càng lúc càng rõ rệt kia. Đó tuyệt đối không phải chỉ là ngón tay út hay ngón cái của tôi! Đỗ Dực, tôi sai rồi! Cậu đừng lấy thứ đó trừng phạt tôi mà!

"Chúng ta thương lượng một chút!" Tôi lồm cồm bò dậy, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

"Chúng ta còn cần phải thương lượng sao?" Đỗ Dực lạnh nhạt ném cho tôi một câu, trưng ra điệu bộ "Ai bảo em tự dâng tới cửa!" Cũng đúng, cho dù chúng tôi đồng ý thương lượng thì cái lều của cậu ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Mềm không được thì phải cứng! Tôi ưỡn ngực, giơ ngón tay trỏ chính nghĩa về phía cậu ta: "Sao cậu có thể ức hiếp tôi như vậy? Kẻ ức hiếp phụ nữ không đáng làm đàn ông!"

Đỗ Dực nhìn tôi, ánh mắt từ từ chuyển xuống phía dưới rồi dừng lại ở nơi nào đó, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Tôi nghĩ hành động nghĩa hiệp của mình có lẽ đã có kết quả, cuối cùng Đỗ Dực cũng đã ăn năn hối cải, nhưng tại sao ánh mắt của cậu ta lại không hiện lên điều đó? Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, kinh hãi khi nhìn thấy đường cong nơi ngực mình đang lộ rõ mồn một. Sau khi tắm xong tôi không mặc nội y, chúng đang nằm đáng thương ở một góc nào đó trong nhà tắm, không hề biết rằng chủ nhân của chúng vì quá tức giận mà vô tình ưỡn ngực. Lúc này đây, đường cong bộ ngực miễn cưỡng được coi là cup B chỉ cách một lớp vải mỏng bị Đỗ Dực công khai nhìn chằm chằm, không chút che giấu!

"Em không phải là phụ nữ." Đỗ Dực giương mắt.

Tôi sợ hãi. Tôi thừa nhận mình là cup A nhưng vẫn vui vẻ mua áo ngực cup B nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ta có quyền cười nhạo ngực tôi! Cup B thì có sao chứ? Cậu không thể được như dưa hấu thì chẳng lẽ việc tôi không được cup B là sai? Tôi đau lòng, tôi bị tổn thương sâu sắc! Thay mặt cho tất cả chị em cup A, tôi khinh thường Đỗ Dực, nguyền rủa cậu ta bị một cô nàng cup F kẹp chết!

"Tôi là phụ nữ!" Tôi vừa che ngực vừa gào lên.

Đỗ Dực vô cùng bình tĩnh, mặc dù cái lều của cậu ta chẳng bình tĩnh chút nào: "Em không phải."

"Tôi phải! Phải phải phải!!!"

"Từ cô gái đến phụ nữ chỉ cần trải qua một bước, nhưng muốn từ cậu trai trở thành đàn ông thì đó là cả một quá trình..." Đỗ Dực ngả bài, "Điều này là do em nói cho anh biết."

Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là tự lấy đá đập chân mình.

Đỗ Dực đi tới, tôi ngã về phía sau. Đây là một động tác eo có tính thử thách cao, tôi không chịu được thử thách nên ngã xuống giường. Đỗ Dực cúi người, kéo hai tay tôi sang hai bên, ánh mắt mờ ám, giọng nói kiên quyết: "Hãy để anh biến em thành phụ nữ, người phụ nữ của anh."

Gương mặt cậu ta gần trong gang tấc, giống như được hóa phép, đường nét góc cạnh, rõ ràng, mặc dù thanh tú nhưng không đến mức khó phân biệt nam nữ, hoàn toàn là khuôn mặt tuấn tú khiến phụ nữ bị mê hoặc. Tôi dao động. Dù sao tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ mà là một tên lưu manh thú vị. Chỉ là tôi sợ, sợ có một ngày vì tôi không thể sinh con mà Đỗ Dực sẽ rời bỏ tôi, nhưng tôi quý trọng một người bạn thân là cậu ấy, và cả tình bạn giữa chúng tôi nữa, hoặc có thể đó là tình yêu.

Tại sao tôi quý trọng tình yêu đó nhưng lại không chấp nhận ở bên cạnh người tôi yêu? Thật ra lý do không thể sinh con chỉ là một cái cớ. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn chứng kiến cảnh từng người, từng người bạn mình quý mến rời xa, rồi mất liên lạc hoàn toàn. Vì vậy, tôi không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa.

Nếu tình yêu cũng đơn giản như khi còn bé thì...

Đỗ Dực nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Anh làm em sợ à?"

"Anh đang chọt vào em." Tôi theo bản năng đưa tay đẩy vật kia ra một chút, nhưng không ngờ vật đó lại là thứ không thể chạm vào lung tung.

Đỗ Dực nặng nề thở gấp một chút, nhiệt độ trên người đột nhiên tăng lên rất nhiều, cánh tay siết chặt tôi hơn, sau đó một nụ hôn mạnh mẽ không kịp ứng phó rơi xuống môi tôi. Người tôi run lên, đúng là khi người trong lòng hôn thì thật khó mà cự tuyệt.

Kết thúc nụ hôn cát bay đá chạy, trời đất mù mịt thì sẽ là cảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Tôi vừa bị anh hôn vừa cố gắng nắm chặt cổ áo mình. Anh không cởi được thì quyết định xé luôn. Nghe tiếng "xoẹt", tôi vừa tiếp tục giữ cổ áo vừa la lên: "Không được xé quần áo của em."

"Là quần áo của anh." Hơi thở của anh hỗn loạn, hai tay kéo cổ áo đã bị rách một mảng của tôi xuống.

Đúng rồi, quần áo của anh, có bị rách cũng không liên quan đến tôi, vậy anh muốn xé bao nhiêu thì xé.

"Xoẹt..." Chiếc áo bị rách thành hai mảnh, thật không ngờ anh lại bạo lực như vậy. Mặc dù tôi hơi kháng cự nhưng thật ra lại cảm thấy hơi hơi thoải mái. Tôi là một người có khả năng chịu đựng kém, mấy loại hành hạ này thì càng kém, nhìn thấy chiếc áo trên người mình bị xé thành hai mảnh thì tôi lại càng thêm hăng hái, bật người đè Đỗ Dực ngã xuống giường.

Lúc này tôi rất liều mạng, bởi vì có đôi khi tôi không dùng lý trí, có lẽ đây chính là việc lý trí không thể ngăn cản hành vi phạm tội. Tôi dạng chân ngồi trên bụng Đỗ Dực, nhìn anh cười khà khà, rất muốn vươn tay xé toạc quần áo của anh.

Tôi đổ mồ hôi cố gắng hồi lâu, đến mức có lẽ gương mặt đã méo mó nhưng quần áo của Đỗ Dực vẫn không bị hư hại xíu xiu nào.

"Không ngờ anh lại là người như vậy, đưa cho em loại quần áo đụng vào một chút là rách toạc, còn mình lại mặc loại chất lượng cao."

Đỗ Dực nhếch mép cười, sau đó chồm đến vùi vào ngực tôi.

Tôi bị cảm giác kỳ lạ đó dọa chết khiếp, hét lên một tiếng nhưng sau đó lại là những tiếng rên rỉ không thể kìm nén.

"Phía dưới em cũng không mặc gì..." Đỗ Dực đã kéo quần tôi xuống một nửa, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng làm tôi khóc không ra nước mắt. Anh nở nụ cười "tà mị" trong truyền thuyết, giơ tay vuốt mặt tôi mấy cái, "Thì ra Tiểu Du đáng yêu như vậy."

"Không phải vậy đâu, anh nghe em giải thích..." Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy không thể mặc một cái quần lót suốt hai ngày, cho nên lúc nãy đi tắm tôi đã không mặc lại. Nhưng lời giải thích của tôi còn chưa ra khỏi miệng thì Đỗ Dực như trúng số, lôi kéo tôi hôn hôn mút mút.

Vất vả lắm tôi mới đẩy được anh ra, giận đỏ con mắt, chỉ vào quần anh: "Cởi ra! Mau cởi ra cho em! Tại sao chỉ có một mình em khỏa thân?"

Đỗ Dực không hổ danh là yêu nghiệt được thế giới công nhận, dám bắt chước bộ dạng địa chủ nhà Tiểu Thúy, kéo tay tôi, nói: "Tự thân vận động, cơm no áo ấm."

Anh chắc chắn là người gian xảo đem ham muốn cá nhân và truyền thống cách mạng để liên tưởng đến hoang dâm mà!

Tưởng tôi không dám sao? Chị đến đây, không ai có thể ngăn chị được! Tôi nhanh chóng bước tới, một tay nắm chặt bả vai anh, một tay kéo mạnh, đừng nói là dày mấy lớp vải, cho dù có là mấy lớp chống đạn thì cũng sẽ bị tôi cởi sạch!

Và cuối cùng thì em trai Đỗ mà mọi người mong đợi cũng đã lộ diện, không một chút che giấu, không một chút xấu hổ mà vô cùng thoải mái, giương nanh múa vuốt bật ra.

Lần này tôi bị dọa thật rồi!

Tôi nhớ lại một buổi trưa nóng nực nào đó, có một cậu bé bảo khi nào có "Trò chơi xếp hình" thì gọi cậu ta đến nhà tôi xem cùng. Đến khi giọng nói dịu dàng của chị Cúc Bình vang lên thì tôi vội vàng mở cửa hét to "Bắt đầu rồi!" thì thật không ngờ là cậu nhóc đó không biết xấu hổ mà mở cửa chạy ra, cậu ta vừa tắm xong, đến cả quần lót cũng không thèm mặc. Khi đó tôi không để ý lắm đến vật tà ác đó vì đã bị chị Cúc Bình thu hút. Sau đó, mẹ cậu bé cầm khăn bông và quần đùi đi đến, vừa lau người vừa mắng yêu cậu nhóc.

(Cúc Bình: sinh ngày 25 tháng 1 năm 1966, là một người dẫn chương trình nổi tiếng của Trung Quốc, tốt nghiệp trường Sư phạm mầm non Bắc Kinh. Năm 1995, bà dẫn một chương trình thiếu nhi tên là "Trò chơi xếp hình" nhận được hưởng ứng tốt của các em nhỏ, được các em gọi thân mật là 'Chị Cúc Bình'.)

Tôi nhớ rõ khi đó em trai Đỗ thật sự rất nhỏ mà, thậm chí còn không to bằng ngón tay cái của tôi nữa.

Tại sao thế giới này lại có thể thay đổi long trời lở đất như vậy? Tại sao chỉ mới mấy năm mà vật tà ác kia lại có thể lớn nhanh như vậy, từ quả dưa chuột nhỏ biến thành quả dưa chuột to? Cúc hoa của tôi căng thẳng, cơ thể khỏe mạnh này cũng run rẩy theo.

Sợ quá sợ quá! Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một ông chú quái dị đang cố gắng đút một cái micro vào một cây ống hút. Theo như những điều mà đám bạn học bỉ ổi của tôi thảo luận thì trong "Hồng lâu mộng", Giả Thụy vì dám si mê nhan sắc của Vương Hy Phượng nên bị nàng làm nhà họ Giả phải suy kiệt. Thật không ngờ chuyện như vậy lại ứng trên người tôi.

"Dừng lại!" Nhưng tiếng kêu khóc của tôi không còn kịp nữa. Đỗ Dực thừa cơ lúc tôi đang trợn mắt há mồm thì cậu ta đã đổi tư thế, nhìn vô cùng thuần thục.

"Khoan đã! Anh đã từng có mấy người phụ nữ rồi?" Tôi nhéo cổ anh.

"Em là người duy nhất." Đỗ Dực khinh thường nhìn tôi.

"Cảm ơn Asakawa Ran! Cảm ơn Aoi Sora!" Tôi cảm thán. Truyền thống tốt đẹp nhất của người Nhật Bản là tôn sư trọng đạo, thực hành tuy quan trọng nhưng không thể bỏ qua lý thuyết. Muốn chứng minh lý thuyết đúng thì phải thực hành, trong quá trình thực hành thì càng hoàn thiện phần lý thuyết.

Đỗ Dực nhìn tôi, ánh mắt khẽ nheo lại đầy vẻ khiêu khích. Sau đó anh nhấn người xuống, ban đầu dường như gặp phải trở ngại, nhưng cuối cùng anh vẫn ác độc, cắn răng tiếp tục, hoàn toàn hòa hợp với cô bé độc thân suốt hai mươi mấy năm nay của tôi.

Tôi vẫn đang cảm ơn Sora và Ran thì bị một cơn đau đớn ập tới, đau đến mức tôi không thể nói câu gì trọn vẹn, chỉ có thể kêu đau với từng tiếng đứt quãng, tựa như nỗi đau của Tử Vi mà Nhĩ Khang không thể xoa dịu được... Bên tai tôi văng vẳng tiếng hát xa xăm của Trương Học Hữu: "Thế giới của tôi bắt đầu đổ máu..." trong bài "Nụ hôn biệt ly".

"Á á á á á á á..." Tôi hét thảm thiết làm Đỗ Dực lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt cứ như địa chủ chiếm được đất. Tay tôi run run, đưa tay sờ một chút thì thấy vừa ướt vừa nóng. Tôi liếc mắt nhìn, ôi thần ơi, toàn là máu, đau là phải!

Tôi từng hỏi nhiều người rằng lần đầu tiên có đau không, có người nói không đau, dường như không có cảm giác gì, có người lại nói rất đau, ngày hôm sau còn chảy máu không ngừng, giống như là có bà dì đến thăm. Thực tế chứng minh, tôi thuộc nhóm sau, nhưng cũng có liên quan đến người phối hợp. Nếu em trai Đỗ chỉ to bằng ngón tay cái của tôi thì chắc chắn tôi đã không đau như vậy.

Tôi quá ngây thơ, thật sự vô cùng ngây thơ! Nếu biết trước không nên dùng ngón tay cái để hình dung về em trai Đỗ dũng mãnh thì tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy! Thật sự là đau muốn chết.

"Đau lắm sao?" Đỗ Dực quan tâm hỏi tôi.

Mọi người đừng nghĩ rằng bản tính thiện lương của anh trỗi dậy, vì giọng điệu của anh chỉ có một phần quan tâm, chín phần còn lại hoàn toàn là đắc ý.

"Thằng nhãi anh đừng chọc tôi nổi điên. Lần sau để bà đây bạo cúc hoa rồi cũng sẽ hỏi anh cảm thấy thế nào." Tôi nói không kịp suy nghĩ, vẻ mặt hung dữ.

"Thế à?" Anh hừ nhẹ một tiếng, đỡ lấy eo tôi bắt đầu một cuộc xâm chiếm bi thảm.

Bạn hỏi tôi có cảm giác gì? Tôi cảm thấy mình giống như đang cắt thức ăn nhưng không cẩn thận làm đứt tay, chẳng những không thể dùng miệng cầm máu vết thương mà còn lấy củ cải chà xát vết thương. Thật sự tôi rất muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông chắt chít nhà Đỗ Dực!

Gào khóc...

Nếu lúc này có thể nghe tiếng rên thảm thiết của tôi thì mọi người ngàn lần vạn lần đừng nghĩ rằng tôi đang thoải mái, mà là do tôi đang đau! Tiểu thuyết thường miêu tả cái gì mà "Đau đớn ban đầu qua đi thì một cảm giác thoải mái xâm chiếm...Tôi được anh dắt lên đỉnh của hạnh phúc" chỉ là gạt người. Phần lớn những nữ tác giả viết H đều ở thành phố, vì chỉ có ở một nơi nghèo ý tưởng như thành thị mới có thể viết những thứ thiếu trí tưởng tượng ấy.

Động tác của Đỗ Dực cànglúc càng nhanh, mồ hôi che mờ đôi mắt khẽ nheo lại của anh, miệng hơi hé nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng thở dốc vang lên không ngừng, hơi thở ấm nóng phà lên trán tôi. Anh từ trên nhìn xuống, ánh mắt lộ vẻ ý loạn tình mê, ngón tay thỉnh thoảng ấn chặt vào eo tôi. Những khi không chịu nổi sức lực của anh, tôi thét lên một tiếng thì anh sẽ dứt khoát áp môi lên môi tôi làm tiếng rên trong cổ họng tôi biến thành những tiếng nức nở nhỏ vụn.

"Sắp rồi... Ngoan." Giọng anh khàn khàn, lấy tay lau mồ hôi trên trán tôi. Trán anh cũng đầy mồ hôi, mái tóc đen ướt đẫm. Tôi áp mặt vào tai anh, cùng nhau đi đến đỉnh điểm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro