Chương 26 - Nhung nhớ là một cảm giác rất khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian là người thầy đáng sợ nhất, vì nó sẽ giết chết hết học sinh của mình. Không bao lâu sau khi tôi và Đỗ Dực xác định quan hệ, anh đã lên máy bay đi thủ đô, bỏ lại tôi ủ dột viết mãi mà vẫn chưa xong báo cáo thực tập trong căn phòng nhỏ. Trước khi đi, anh đưa cho tôi chìa khóa nhà anh khiến lòng tôi nổi sóng, đang định làm bộ từ chối thì anh đã nghiêm khắc bảo: "Nếu rảnh thì đến quét dọn giúp anh."

Tôi 囧...

Ở nhà chơi bời hơn một tháng, tôi quay về trường, vốn là một trường đại học rất bình thường. Mỗi lần nghĩ đến trường Q mà Đỗ Dực theo học, rồi lại nghĩ đến trường đại học của mình, tôi có cảm giác như đang bị vận mệnh trêu ngươi. Mới vừa vào ký túc xá, cô nàng nhiều chuyện cùng phòng là Tiểu Từ liền nói cho tôi biết có cặp đôi nào đó vừa chia tay vì hai người không ở chung một thành phố, trong thời gian thực tập, Đại Tứ đã suy nghĩ thông suốt nên chia tay trong hòa bình. Một cô nàng cùng phòng khác là Hiểu Khánh cũng nói cho tôi biết cô ấy đã chia tay với người bạn trai năm năm vì bạn trai cô ấy thi đậu công chức gì đó ở Bắc Kinh, muốn định cư luôn ở đó.

Sao nhiều người chia tay quá vậy? Tôi chán chường ngồi cạnh bàn than thở.

Một tháng sau, tôi chán nản dạo quanh siêu thị, cuối cùng lấy điện thoại gọi cho Đỗ Dực: "Đỗ Dực, kỳ nghỉ đông này anh có về không?" Tôi nghĩ đến nguyên nhân chia tay của Đại Tứ, trong lòng có phần sợ hãi.

"Về. Sao thế?"

Tôi ấp úng không nói nên lời, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào một hàng sản phẩm khá kinh hãi, không khỏi hét lớn: "Đỗ Dực, không thể tin được! Em vừa thấy có một loại đồ uống tên là Thô căn vương."

Những người trong siêu thị lập tức im lặng, nhìn tôi bằng đôi mắt nghiêm nghị cũng như là kính nể, bao gồm cả ông chú đang sắp xếp hàng.

Đỗ Dực ở đầu dây bên kia cũng im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Em chắc chắn chứ?"

"Vâng." Tôi gật đầu như giã tỏi, mặc dù Đỗ Dực không nhìn thấy nhưng tôi vẫn gật đầu không ngừng, "Hình như là loại đồ uống mới ra, được bày bên cạnh dãy hàng ngũ cốc. Để em nhìn kỹ xem... A, trên đó có vẽ hạt đậu...là đậu đỏ! Anh có muốn em gửi hình qua cho anh không? Anh mua về uống đi, loại này được bày ở vị trí đẹp trong siêu thị, nhất định là rất nổi tiếng, có lẽ đã được người tiêu dùng kiểm chứng."

"Anh..." Đỗ Dực còn chưa kịp nói hết thì tôi đã cúp điện thoại, tâm tình phơi phới lấy một chai ra xem.

Chưa xem được bao lâu thì Đỗ Dực gọi điện tới, tôi nghe máy nhưng lại không nghe thấy tiếng của anh. Tôi "alo" mấy tiếng, một lúc lâu sau mới nghe giọng nói như sắp chết của anh:

"Em nhìn lại cho kỹ...rốt cuộc tên của loại đồ uống đó là gì?"

"Thô căn vương." Tôi nói chắc chắn.

Cuối cùng ông chú sắp xếp hàng không chịu nổi nữa, chỉ vào dãy hàng nói lớn: "Cô gái à, cô nhìn cho rõ, đó là Lương phụ vương."

(Thô căn vương: đại ý là đồ uống tốt cho sinh lý đàn ông (đây là do chị hiểu sai nghĩa chứ trong truyện không có loại nước uống này nhé)

Lương phụ vương: một sản phẩm ngũ cốc dạng nước ở TQ.)

Ở đầu dây bên kia, Đỗ Dực nghe xong thì không nói gì một lúc lâu. Im lặng, im lặng, nếu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ tiêu tan trong im lặng. Tôi chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống, không chịu tin nhìn lại hàng đồ uống, rốt cụộc cũng nhìn rõ tên của nó. Tôi che mặt bỏ chạy. Khi chạy đến cuối dãy hàng thì ngoái đầu lại, tôi ngạc nhiên khi nhận ra có khoảng cách xa như thế này thì chỉ có thể nhìn thấy hai chữ to đùng - "Thô Vương".

"Tiểu Du, em nói cho anh biết..." Đỗ Dực vô cùng thất bại hỏi, "Tại sao vừa nhìn thấy loại đồ uống 'Thô căn vương' kia thì phản ứng đầu tiên của em là muốn anh uống?"

Tôi có thể cảm nhận được nửa câu sau là anh vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng có thể lộ ra vẻ mặt chính nghĩa, nói: "Con người ngày càng cao hơn, nhanh hơn, mạnh hơn..."

Trong một giây phút nào đó, tôi như nghe thấy tiếng nổ tung vang dội, sau đó một chai 'Thô căn vương' từ từ ngoi lên từ những mảnh đá vụn.

Đỗ Dực quyết định không tiếp tục đề tài này nữa: "Vài ngày nữa trường em sẽ có một buổi tọa đàm đúng không?"

"Có hả?" Tôi không biết nên phải hỏi lại.

"Một giáo sư ở khoa anh là người giảng chính."

"À." Tôi không hào hứng lắm, "Em không có hứng thú với lĩnh vực khoa học tự nhiên, mà em lại càng không hứng thú mấy cái công trình nghiên cứu khoa học gì gì đó của trường anh. Vì vậy, đừng nói là giáo sư trường Q danh tiếng, cho dù là nhà khoa học thì em cũng không có hứng thú."

Đỗ Dực chỉ nghe tôi nói một tràng mà không chen vào tiếng nào. Anh bình ổn tâm trạng chờ tôi nói xong mới kết luận đúng tim đen của tôi: "Đó là vì em nghe không hiểu."

Tôi cũng không có ý định phản bác: "Đúng là em nghe không hiểu."

"Đi nghe một chút thôi." Giọng Đỗ Dực sầu não, "Quan hệ của anh với giáo sư không tệ, em đi gặp ông ấy một lần coi như là gặp anh một lần."

Giọng anh bi thương như vậy, có lẽ là anh nhớ tôi đến phát điên rồi nên mới muốn dùng cách này để tìm sự an ủi của tôi. Nghĩ vậy tôi liền dương dương tự đắc đồng ý với anh, còn đặc biệt về trường tìm tấm bảng quảng cáo về buổi tọa đàm để ghi lại thời gian và địa điểm tổ chức, sau đó hỏi Đỗ Dực những đề mục trong buổi tọa đàm mà tôi không hiểu.

Thằng nhỏ Đỗ Dực này thật đáng thương. Ở thời cổ đại, hoàng đế thường đưa cho thần tử một miếng kim bài, nói "Nhìn thấy kim bài như nhìn thấy trẫm" thì nay Đỗ Dực lại muốn tôi nhìn thấy giáo sư kia như nhìn thấy anh, chỉ tiếc giáo sư kia không phải anh, vậy nên làm sao tôi có thể xông tới trước mặt ông ấy nói: "Giáo sư hãy tưởng tượng thầy là học trò Đỗ Dực của thầy" rồi sau đó nhào tới ôm hôn ông ấy?

Bạn cùng phòng nghe nói tôi muốn đến buổi tọa đàm đều cho rằng tôi bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh tinh thần.

Tôi hận! Không ngờ trước nay tôi luôn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió trong thế giới tinh thần văn minh này.

(tác giả: các bạn thân mến, tinh thần mà các bạn nói với tinh thần mà vị bạn cùng phòng của các bạn này nghĩ là hai khái niệm khác nhau.)

***

Buổi tối trước ngày giáo sư trường Q đến trường tôi tham gia buổi tọa đàm, tôi ra quảng trường xem cuộc thi cosplay, cuộc thi này được quảng bá rất rầm rộ. Tôi đứng ở bên ngoài xem thì quen một anh chàng phụ trách đạo cụ đang là sinh viên năm nhất, dáng người mập mạp rất đáng yêu, nhìn rất giống Quách Đông Lâm. Nghe tôi nói tôi đã là sinh viên năm tư thì cậu ta liền gọi tôi là tiền bối. Cậu ta gọi tôi như vậy làm tôi giật mình, bất chợt hiểu ra rằng năm thứ nhất đại học của mình đã trôi qua lâu như vậy mà cứ ngỡ như mới ngày hôm qua.

(Quách Đông Lâm: diễn viên TQ)

Có câu một khi bắt đầu đau buồn, luyến tiếc những thứ đã qua thì đó là những dấu hiệu của tuổi già, quả là quá đúng. Mọi người thử nghĩ xem tôi vừa mới vô ý lưu luyến ngày xưa thì đã trở thành "Tiền bối"!

Thân là tiền bối cấp rắn độc, thế mà ngày hôm sau tôi lại đi nghe tọa đàm. Chủ đề của buổi tọa đàm này là "Ứng dụng vi cầu từ tính β-glucan ở sinh vật", sinh viên tới nghe đều thuộc ngành sinh học. Tôi đường đường là sinh viên kinh tế lại bon chen đi theo, ra vẻ ta đây rất hiểu biết, nhận giáo trình rồi chui vào ngồi ở hàng cuối, vừa đọc giáo trình vừa nghiêng đầu như đang suy nghĩ những vấn đề trong giáo trình, nhưng thật ra là tôi đang nghĩ: mấy thứ được viết chi chít trên đó là cái gì vậy?

Tôi không ngờ là người tới nghe nhiều như vậy, ngồi ở hàng thứ nhất đều là mấy thầy giáo lâu năm của trường tôi đang hăng say thảo luận gì đó. Tọa đàm được bố trí như chương trình "Bách gia giảng đàn", còn treo một tấm băng-rôn lớn có ghi "Chào mừng giáo sư XX trường đại học Q đến tham gia thảo luận và nghiên cứu khoa học".

(Bách gia giảng đàn: một chương trình khoa giáo trên đài CCTV của TQ)

Sau khi bắt đầu diễn thuyết, mặc dù đã rất cố gắng nhưng tôi không có cách nào nghe hiểu những câu nói chuyên môn kia. Hơn nữa, giọng nói của giáo sư rất uy nghiêm làm tôi không khỏi nghĩ tới khi còn học cấp hai, thầy giáo của chúng tôi kích động chỉ lên tấm bảng đen nói: "Nhìn lên đây! Đây là một gốc -CO-NH-, bây giờ thầy sẽ thêm vào nó một nhóm -CH3-!"

Đang cười khúc khích thì cảm nhận được một ánh mắt sắc bén quét qua, cả người tôi run lên, nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều đang cắm cúi ghi chú, không ai để ý tới tôi.

Buổi tọa đàm diễn ra được một nửa thì tôi bắt đầu không chống cự nổi nữa, bụng liên tục reo hò đấu tranh, buổi trưa tôi ăn chưa no nên đói bụng sớm. Nghe nói ngoài trường có một quán ăn Hàn Quốc mới mở có món cơm trộn rất ngon, còn có cho thêm một đĩa đồ chua nhỏ, hay là sau buổi tọa đàm cũng mấy người bạn đi ăn nhỉ? Nghĩ là làm, tôi vội lấy điện thoại nhắn tin cho đám bạn xấu của mình, hỏi bọn họ có đi ăn cơm trộn không. Gửi tin nhắn xong, tôi lại cảm nhận được một ánh mắt sắc bén bắn tới mình, thân thể tôi chấn động.

Giáo sư giảng chính đang giải thích một đoạn phim trên máy chiếu, tôi mờ mịt nhìn ông, không hiểu tại sao Đỗ Dực lại dùng cách kỳ quái này để biểu hiện nỗi nhớ của anh. Giống như một câu trong bài hát: 'Nhớ nhung là một cảm giác rất khó hiểu'. Thôi quên đi, nếu anh đã có thể yêu tôi thì rõ ràng anh cũng không phải là người bình thường.

"Chụp nhanh lên, coi chừng bị anh ấy phát hiện."

"Đâu đâu? Tớ không nhìn thấy."

"Cậu mù à? Bên kia kìa."

"Góc chụp của tớ không tốt lắm. Điện thoại của tớ nè, cậu mau chụp giúp tớ đi."

Trước mặt có hai nữ sinh cứ rầm rà rầm rì. Tôi rướn cổ lên nghe lén, thì ra hai cô bạn này muốn chụp lén ai đó có ngoại hình ưa nhìn, hình như người ấy đang ngồi cách đấy mấy hàng ghế.

Tôi nhìn theo hướng hai đó thì thấy có một chàng trai ngồi một mình, trước mặt anh ta có một chiếc máy tính, không biết đang làm gì. Điều làm người hay thần đều phẫn nộ là bên cạnh anh ta có mấy cô gái xinh đẹp táo bạo nhìn chằm chằm nhưng anh ta chỉ thờ ơ không quan tâm, thỉnh thoảng mới ngẩng lên liếc mấy cô nàng một cái khiến hai cô nàng ngồi trước tôi cũng chụp được một bức hình. Điều này làm tôi chợt nhớ đến tấm hình lúc trước Đỗ Dực tự chụp bằng điện thoại của tôi.

Bụng lại bắt đầu kháng nghị, tôi biết mình đã đạt đến ngưỡng giới hạn nên xách túi đứng lên đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì bỗng nhiên điện thoại rung lên.

Là Đỗ Dực.

"Alo, Đỗ Dực à, em đang ở buổi tọa đàm do giáo sư trường anh giảng chính." Tôi vừa nhận điện thoại vừa đi ra ngoài. Dù sao giáo sư cũng đã gặp, chủ đề tọa đàm cũng đã biết, nếu anh hỏi tôi vấn đề gì thì tôi cũng trả lời được.

"Em đang nghe sao?" Giọng Đỗ Dực đầy hoài nghi.

"Tất nhiên!" Tôi cố tình lớn tiếng, "Hôm nay giáo sư của anh mặc áo sơ mi màu hoa lan với quần tây đen, cà vạt kẻ ca-rô, kiểu tóc là trào lưu hiện nay, chủ đề của buổi tọa đàm là "Ứng dụng vi cầu từ tính β-glucan ở sinh vật", chỉ là nội dung ông ấy diễn thuyết thì em không hiểu gì cả."

"Cho nên..." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, "Em mới lẻn về?"

Tôi giống như bị thầy giáo bắt tại trận khi trốn học, ngây người: "Anh..."

"Muốn hỏi vì sao anh biết?"

Mặt tôi đỏ tới mang tai: "Em chỉ ra ngoài đi vệ sinh."

"Nhà vệ sinh phía bên phải, em đi về hướng bên trái làm gì?"

"Anh..."

Một lần nữa Đỗ Dực cắt ngang lời tôi: "Muốn hỏi vì sao anh biết?"

"Không phải là buổi tọa đàm này được truyền hình trực tiếp chứ..." Hai chân tôi như muốn nhũn ra, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ là có nhà báo và máy quay phim trong hội trường.

"Tiểu Du, màu tím rất hợp với em."

Tôi nhìn chiếc áo cánh dơi màu tím trên người mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng...

"Nhưng mà sau này đừng mặc quần ngắn như vậy nữa." Giọng Đỗ Dực không tốt lắm.

Tôi liếc xuống chiếc quần cụt màu đen của mình, thấy hai chân đang lộ ra ngoài không ngừng run rẩy, một cơn gió lạnh thổi dọc theo sống lưng.

"Muốn hỏi vì sao anh biết?"

"Tại sao anh biết?" Tôi như bị Mã Cảnh Đào và Tử Vi cùng nhập vào, rống lên: "Anh nói cho em biết, nói cho em biết, mau nói cho em biết!!!"

"Quay lại đằng sau."

Tôi lập tức quay lại. Cứ nghĩ Đỗ Dực sẽ xuất hiện, nhưng đằng sau tôi không có một ai.

"Anh dám đùa cợt em!" Tôi nổi giận, đang định hỏi rõ ràng thì anh đã cúp máy.

Tôi ảo não cất điện thoại vào trong túi, do dự là có nên đi vào nghe tiếp buổi tọa đàm hay về ký túc xá rủ mấy người kia đi ăn cơm trộn. Thôi, cứ đi ăn cơm đã, cơ thể là vốn liếng của cách mạng mà.

Quyết định xong, tôi anh dũng tiến về phía trước, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện ở trước cửa phòng bảo vệ chắn trước mặt tôi, không nói gì mà ôm chặt tôi vào lòng.

Ngàn lần vạn lần cũng không thể nào ngờ được rằng Chu Du tôi lại bị một ông chú bảo vệ xa lạ nổi thú tính quấy rối, chẳng lẽ nhìn mặt tôi rất dễ bắt nạt? Nhưng mà chú bảo vệ này rất cao, trên người còn có mùi rất thơm nữa, là mùi đàn hương...

"Em trốn học, Tiểu Du."

!!!

Tôi nước mắt đầy mặt. Tại sao anh lại thích đùa giỡn với tôi như vậy, chẳng lẽ để chứng minh chứng rối loạn nhiễm sắc thể thứ 21 của tôi sao? Nhưng mà trước giờ tôi đâu có phủ nhận!

"Đỗ...Đỗ Dực..." Tôi đẩy anh ra nhưng không được. Thì ra là anh! Anh chính là người khiến cả người và thần đều căm phẫn kia, cũng chính là người mà hai cô bé kia phải chịu biết bao gian khổ mới chụp được một bức ảnh. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thì ra anh theo đoàn giảng viên tới trường tôi tham gia tọa đàm, hèn gì mà anh lại thần thần bí bí bảo tôi nhất định phải tới nghe cho dù tôi không hiểu gì.

Tôi có dự cảm mãnh liệt là tối nay không được ăn cơm trộn Hàn Quốc rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro