Chương 27 - Cơm trộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài gửi tin nhắn hủy buổi hẹn tối nay với đám bạn xấu, kết quả là bị tụi nó đồng loạt chửi rủa, thậm chí có đứa còn nói vì có hẹn đi ăn với tôi mà nó đã phải từ chối lời mời của một anh chàng đẹp trai, thế mà tôi lại hủy hẹn. Đây là lần đầu tiên tôi biết thì ra nhân duyên của mình tốt như vậy, tôi thế mà cũng khiến một cô nàng buông tha một anh chàng đẹp trai mà thay vào đó là đi ăn cơm trộn với tôi.

Điện thoại lại có thêm tin nhắn chửi rủa, tôi im lặng nhìn Đỗ Dực đang ngồi giữa đám con gái cố gắng chụp được hình của anh, rồi nhìn lại đám người đang chăm chú ghi chép xung quanh mình, nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi. Sau màn xông ra ôm tôi mãnh liệt như phim truyền hình của Đỗ Dực, tôi cứ nghĩ sẽ có một chiếc ô tô sang trọng đưa chúng tôi đến một khách sạn năm sao, sau đó sẽ là một đêm cuồng nhiệt. Ai ngờ anh lại vội vàng kéo tôi quay trở lại hội trường, ép tôi ngồi lại chỗ cũ rồi tự mình đi về chỗ ngồi cách đó mấy hàng, còn thân thiết dặn dò tôi: "Bạn học à, nếu đã tới đây thì nên nghe hết. Mặc dù bạn nghe không hiểu nhưng giả vờ một chút cũng tốt."

Vì thế tôi tiếp tục chìm nổi trong đám β-glucan gì gì đó, và tất nhiên tôi vẫn không hiểu mấy cái -CH3- hay -CO-NH- gì gì đó, và tất nhiên của tất nhiên đó không phải là điều duy nhất tôi không hiểu.

Tôi cảm thấy người đáng hận nhất chính là vị giáo sư giảng chính kia, còn có những vị bạn học luôn đặt câu hỏi kia nữa. Không biết mấy vị bạn học ấy ăn gì để lớn mà hỏi toàn những thứ tôi không hiểu! Kỳ cục hơn nữa là đối với những vấn đề khó hiểu ấy, giáo sư giảng chính lại có thể trả lời trôi chảy, dẫn chứng rõ ràng, thật giống như chương trình tổng kết giải Nobel cuối năm khiến tôi không thể không nghĩ tới câu ông cha ta thường dạy: "Trái đất quá nguy hiểm, ngươi hãy mau trở về sao Hỏa đi."

Gần sáu giờ, cuối cùng buổi tọa đàm cũng kết thúc, tôi đói bụng đến mức khô héo luôn rồi. Mọi người trong hội trường đã ra ngoài gần hết, chỉ còn mình tôi ngồi đó không đứng dậy nổi. Và bi kịch đã xảy ra, giáo sư trường Q quả là một học giả có trách nhiệm, thấy tôi ngồi im như núi Thái Sơn ở hàng ghế cuối liền vô cùng thân thiết, hiền hòa đi tới gần hỏi: "Bạn học này, bạn còn vấn đề gì chưa kịp hỏi phải không?"

Tôi rơi vào tình cảnh quẫn bách, liên tục liếc mắt nhìn hình dáng của Đỗ Dực nhưng thằng nhãi ấy chỉ đứng từ xa nhìn chúng tôi, vẻ mặt vô cùng thâm hiểm, còn có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

"Không sao đâu, bạn không cần khẩn trương." Giáo sư cười hiền lành.

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi vấn đề đã thắc mắc nhiều năm: "Giáo sư cho em hỏi, tại sao phải thêm -CH3- vào gốc -CO-NH-?"

Giống như bị một tia sét đánh trúng, cơ thể mềm mại của ông khẽ run, lùi về sau ba bước, hơi thở dồn dập. Tôi nghĩ đả kích của tôi đối với giáo sư không khác mấy so với đả kích do Dịch Trung Thiên mang lại với tác phẩm "Phẩm Tam quốc", hoặc là giống như tôi đã thành kính hỏi ông một câu khác: "Xin hỏi giáo sư, con ngựa mà Quan lão nhị 'phi vặn dặm' tên là Xích Thố hay là Điêu Thuyền?"

(Dịch Trung Thiên là một nhà nghiên cứu lịch sử TQ, ông đã dày công nghiên cứu và viết ra tác phẩm 'Phẩm Tam quốc' để "lật tẩy" nhà tiểu thuyết La Quán Trung (tác giả Tam quốc diễn nghĩa) nhằm trả lịch sử về với lịch sử.

'Phẩm Tam quốc' tuy là một cuốn sách nghiên cứu lịch sử nhưng lại gây tiếng vang rất lớn vỡi những nơi từng có mặt "Tam quốc diễn nghĩa".

Quan lão nhị (Quan Công/Quan Vân Trường), Điêu Thuyền: các nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa.

Xích Thố: tên con ngựa của Quan Vân Trường.)

"Giáo sư Dư, cô ấy nói đùa thôi ạ." Lúc này Đỗ Dực mới chịu đi tới giải vây giúp tôi. Thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ nghĩ giáo sư sẽ không chịu nổi mà tự thiêu tại chỗ.

Giáo sư quả thật là người dày dạn kinh nghiệm, vừa nhìn Đỗ Dực là đã khám phá ra sự thật. Ông vỗ ngực, hồn còn chưa nhập lại xác hết đã hỏi Đỗ Dực: "Thì ra thằng nhóc cậu tích cực theo tôi đến đây như vậy là vì lý do này. Tôi đã thấy lạ từ lâu rồi, sao cậu lại có thể từ chối theo giáo sư Trương đi công tác ở Nhật chứ..."

"Em ủng hộ hàng trong nước." Đỗ Dực nói nghiêm túc.

"Cô bạn nhỏ, em có muốn đến buổi tiệc tối nay cùng chúng tôi không?" Giáo sư đã hoàn toàn ném câu hỏi của tôi lên chín tầng mây rồi.

"Không cần đâu ạ. Em không uống được rượu, hơn nữa em cũng không thể về ký túc xá quá muộn được ạ." Tôi vội vàng từ chối.

"Được rồi, vậy hai người trẻ tuổi tự đi chơi nhé." Giọng giáo sư rất thê lương, giống như ông đang nhớ lại tuổi xuân hào hùng của mình.

Chúng tôi đưa mắt nhìn giáo sư rời đi, đột nhiên Đỗ Dực hỏi: "Ký túc xá mở cửa đến mấy giờ?"

"Mười giờ rưỡi." Tôi nói, còn kiêu ngạo vỗ ngực: "Từ trước đến giờ em đều về ký túc xá trước mười giờ rưỡi! Giảng viên hướng dẫn của tụi em nói xung quanh đây có rất nhiều công nhân công trường, đi một mình vào buổi tối rất nguy hiểm. Có một nữ sinh vì về muộn mà bị bắt vào một chiếc xe, nghe nói là đã bị XXOO."

"Nếu vậy thì..." Đỗ Dực sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó, lúc lâu sau mới nói, "Anh nghĩ là em vẫn nên về ký túc xá sớm một chút để không gặp phải mấy người công nhân đó."

Vì lâu ngày không gặp anh nên sức miễn dịch của tôi bị giảm xuống, lúc này tôi rất cảm động.

"Chứ không thì..." Quả nhiên Đỗ Dực vẫn giữ lại một câu, chờ tôi cảm động xong mới nói, "Anh sợ mấy người công nhân kia sẽ từ người gây hại trở thành người bị hại."

Tôi sửng sốt một lúc lâu mới có phản ứng, cảm động gì đó bay biến sạch. Mấy cặp tình nhân khác gặp nhau như Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, tại sao chúng tôi gặp nhau lại giống như Pháp Hải và Tiểu Thanh vậy?

(Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên, Pháp Hải, Tiểu Thanh: nhân vật trong phim "Thanh xà, Bạch xà")

"Đói bụng rồi..." Đỗ Dực kéo kéo góc áo của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng hờn tủi vô cùng đáng thương. Mọi người tuyệt đối đừng để ánh mắt thuần khiết của anh lừa gạt! Vì không lâu sau, một người vốn tự cho mình là kẻ mạnh như tôi, khi gặp phải Đỗ Dực mới biết hóa ra mình chỉ là một kẻ yếu kém. Đến khi thật sự gặp phải, bạn mới có thể hiểu được thế nào là "như sói như hổ".

Tôi gật đầu phụ họa: "Vậy anh mời em ăn cơm đi."

Đỗ Dực thoải mái đáp ứng, sự thoải mái này khiến tôi có dự cảm không lành.

Quả nhiên...

"Vậy chúng ta đi ăn cơm trộn thôi!" Ánh mắt Đỗ Dực lấp lánh, "Chẳng phải vừa rồi em vừa nhắn tin vừa luôn miệng lẩm bẩm sao? Nếu em đã muốn ăn món đó đến thế thì anh cũng không cần đưa em đến khách sạn ăn buffet... Quán ăn đó ở đâu?"

Từ trước đến nay tôi chưa từng bị đả kích như vậy, vốn dĩ tưởng rằng tối nay sẽ không được ăn cơm trộn, nhưng không ngờ, quá là không ngờ! Vận mệnh vẫn luôn đùa cợt thế nhân giống như câu chuyện Oedipus giết cha cưới mẹ. Khi đứng trước Nữ thần vận mệnh, chúng ta chỉ là những sinh linh yếu ớt và cô độc.

(Theo thần thoại Hy Lạp, Oedipus là con trai của vua Laius và hoàng hậu Jocasta thành Thebes. Ngay trước khi được sinh ra, Oedipus bị tiên đoán là sau này sẽ giết nhà vua và cưới mẹ chàng. Nhà vua và hoàng hậu nghe vậy thì hoảng sợ, vì để không xảy ra thảm kịch nên họ đã quyết định giết đứa bé, nhưng có người đã mang chàng trốn đi. Nhiều năm sau, trải qua nhiều chuyện, Oedipus đã giết nhà vua Laius và cưới Jocasta mà không hề biết đó là cha mẹ chàng. Sau khi biết rõ sự thật, Jocasta tự tử, còn Oedipus đã dùng cây trâm trên đầu của Jocasta chọc đui mắt mình rồi bỏ đi. Sau đó, ông sống trong đau khổ cho đến chết.)

Nghĩ kỹ lại xem, một phần cơm trộn có giá tám tệ, quan trọng là quán ăn ở gần đây, có thể nhanh chóng lấp đầy bụng. Thế là, tôi hớn hở đồng ý.

"OK, em xác định là em muốn ăn cơm trộn?" Đỗ Dực cười nghiêng nước nghiêng thành, vô cùng chói lọi.

"Em xác định." Tôi mà không "xác định" thì e rằng đến cả cơm trộn còn không có mà ăn, chỉ có thể ngậm ngùi nhai cải trắng.

"Đi thôi." Đỗ Dực thân mật ôm eo tôi. Đây là lần đầu tiên anh có hành động tình cảm với tôi tương đối giống các cặp tình nhân khác nên một lần nữa tôi bị sắc đẹp làm cho choáng váng, mặc kệ anh ôm lấy tôi đi ra cổng trường dưới con mắt ngưỡng mộ của quần chúng. Anh gọi taxi, đưa cho tài xế nhìn một tờ giấy, sau đó tài xế không nói gì liền đạp chân ga đi thẳng.

Sau khi taxi chạy được năm phút, tôi mới hoảng hốt nhận ra chúng tôi càng lúc càng đi xa trường: "Chúng ta đang đi đâu đây? Chẳng phải đã nói sẽ đi ăn cơm trộn sao?"

"Ngoan nào, chúng ta đang đi ăn cơm trộn nè."

Đỗ Dực giống như một ông chú lưu manh sờ đầu tôi, giọng nói vô cùng trìu mến làm tôi không khỏi không nghĩ hình ảnh một ông chú quái dị giơ cây kẹo mút, vuốt đầu lolita nói: "Muốn ăn kẹo hả? Đi với chú đến một nơi, chú còn có thứ tốt hơn cho cháu xem." Lolita hết sức tò mò, mở to đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh: "Chú ơi, là vật tốt gì ạ?" Ông chú quái dị nở nụ cười vừa hiền lành vừa hưng phấn khác thường, trả lời: "Vật tốt đó ở trên người chú, có thể to lên cũng có thể nhỏ lại, lúc mềm lúc cứng, còn có thể chơi đùa." Lolita vui mừng vỗ tay nói: "Được được, cháu đi với chú!" Thế là ông chú quái dị nắm tay cô bé, đi vào ngõ tối không lối thoát...

Tôi lắc đầu, khôi phục lý trí, nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Đỗ Dực. À, quên chưa nói, hôm nay thằng nhãi này mặc tây trang, áo sơ mi màu trắng, còn đeo thêm cà vạt, đúng là thú đội lốt người.

"Anh nói mau! Anh muốn đưa em đi đâu? Chắc chắn không phải dẫn em đi ăn cơm trộn!"

Đỗ Dực bày ra vẻ oan ức, giơ tay thề với trời: "Anh thật sự đưa em đi ăn cơm trộn."

"Anh gạt em..." Tôi lệ rơi đầy mặt

Đỗ Dực cứ như một bác sĩ an ủi bệnh nhân: "Anh không lừa em đâu. Ngoan nào, ngồi lại đi, không nên ảnh hưởng đến việc lái xe của tài xế."

Lái xe...

Chỉ thấy nghe xong những lời này, tài xế lén nhìn tôi qua gương chiếu hậu một cái, sau đó dùng vẻ mặt 'Thì ra là người thiểu năng' tiếp tục lái xe.

Đầu tôi lại tiếp tục hiện lên hình ảnh sau khi hét một tiếng, hơi thở dồn dập của ông chú quái dị dần dần bình ổn, tiếng khóc của lolita vẫn không ngừng bên tai: "Hu hu hu, đồ chơi trên người chú làm người ta đau quá..." Ông chú quái dị cười tà mị, nói: "Đáng chết, mình có nên bắt giữ đứa bé này không..."

Đang mơ tưởng thì đã đến nơi, tôi bước xuống taxi, ngẩng đầu nhìn lên, đạp ngay vào mắt là hàng chữ "Khách sạn Quốc tế Caesar" làm hoa cúc của tôi như muốn nổ tung.

Miệng tôi giật giật, mơ màng hỏi: "Ở đây bán...cơm trộn?"

"Không biết, chúng ta đi hỏi xem sao." Đỗ Dực đi được vài bước, thấy tôi vẫn đứng im tại chỗ thì quay lại kéo tôi đi vào bên trong.

Tôi như trông thấy một cậu nhóc chất phác đi vào McDonald's, nhìn chị gái đứng sau quầy bán hàng, nói: "Dì ơi, làm phiền cho cháu một phần KFC."

Chúng tôi đi qua đại sảnh lộng lẫy để đến sảnh tiệc buffet, tiểu thư phục vụ dẫn chúng tôi đến một cái ghế đôi, mỉm cười mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi giống như một cụ già ở nông thôn lên thành phố, nhìn chằm chằm chiếc salon đơn bằng da, cẩn thận đặt mông xuống.

"Xin hỏi ở đây có cơm trộn không?" Tôi chưa kịp ngăn thì Đỗ Dực đã lên tiếng hỏi.

Tôi như bị trúng tên độc, nằm gục xuống bàn.

"Cái này..."

Tiểu thư phục vụ vừa mở miệng, tôi lập tức nói to: "Chắc không có đâu."

Tiểu thư phục vụ rất xinh, giọng nói cũng hay nữa: "Có món này, mời quý khách nhìn xem." Cô ấy giờ tay chỉ về một phía, "Bên kia là khu vực dành cho các món ăn Hàn Quốc và Nhật Bản. Ở đó có rất nhiều món ăn đặc trưng của hai nước như sushi, tempura, kim chi, doenjang jjigae, cùng với món quý khách muốn thưởng thức là cơm trộn." Dứt lời, cô ấy hết sức nhiệt tình chỉ tôi về hướng khác: "Bên kia là khu Italia, tiếp theo là Pháp, Nam Mĩ, khu Trung Quốc ở bên này...Còn bên đó là khu đồ ngọt, có cả kem nữa..."

"Chúc quý khách dùng cơm ngon miệng." Sau khi trải bộ bàn ăn ra cho chúng tôi, tiểu thư phục vụ mỉm cười rời đi.

"Đi đi, chẳng phải em muốn ăn cơm trộn sao?" Đỗ Dực giơ ba ngón tay về hướng lúc nãy tiểu thư phục vụ đã chỉ.

"Giờ không muốn ăn nữa." Tôi bị Đỗ Dực đùa cợt đến nỗi không còn mặt mũi nhìn Giang Đông phụ lão, haizz, càng ngày tôi càng không phải là đối thủ của anh.

(Thời Tam quốc, trong một trận đánh, Hạng Vũ bị thua trận. Có một đình trưởng khuyên ông nên đến Giang Đông, mặc dù nơi ấy nhỏ, dân số ít nhưng vẫn có thể hùng bá một phương. Hạng Vũ đã từ chối ý tốt của người đình trưởng đó, ông nói rằng cho dù các bậc cha anh ở Giang Đông thương ông, đồng ý cho ông xưng vương nhưng ông không có mặt mũi để nhìn họ nữa.)

"Vậy ăn món khác đi, như thế mới có sức." Đỗ Dực nói ẩn ý, lần này đáng mừng là tôi hiểu.

Tôi im lặng đứng lên, điên cuồng lấy đồ ăn vào đĩa: "Nói mau, anh sẽ ở trên?"

"Ừ." Đỗ Dực trả lời sảng khoái, cũng đứng dậy nếm đồ ăn.

"Ngon không?" Đỗ Dực lấy đồ ăn về xong thì ân cần hỏi tôi, giống như hổ đang hỏi chú dê nhỏ, mà dê nhỏ lúc đó đang được hổ nuôi cho béo để làm thịt.

Tôi còn có thể nói gì đây? Tôi không phải loại nữ chính e thẹn vờ vịt không thích XXOO với nam chính. Tôi đã dự liệu được chuyện đó, nhưng thật không ngờ anh lại dùng cơm trộn để lừa tôi đến đây. Thật ra, tôi đã chuẩn bị sẵn hai mươi tệ, định bụng sẽ mời anh một đêm ở một nhà trọ gần trường, nhưng không ngờ anh lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ và chủ nghĩa cực đoan, mượn việc công báo thù riêng... À, không đúng, phải nói là tùy cơ ứng biến đưa tôi đến đây.

Tôi đứng dậy lấy đồ ăn lượt hai, không nhịn được nhào qua hôn một phát lên cái má trắng nõn của anh, sau đó vô cùng ngượng ngùng, vô cùng thẹn thùng quay mặt bỏ chạy.

Chạy đến khu đồ ăn, tôi mới sực nhớ ra vừa rồi tôi còn chưa lau miệng... Tôi vội vàng quay đầu lại lén nhìn Đỗ Dực, anh đang giơ tay sờ vào nơi vừa bị tôi hôn, rồi nhìn lại tay mình, sau đó im lặng cầm lấy tờ giấy lau mặt, lau tay, xong đâu vào đó thì bỗng dưng anh lắc đầu cười rồi thoáng nhìn về phía này. Tôi vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh, giả vờ như đang thịt trong hàng thịt dê ngon lành.

Đang gắp một miếng thịt dê nướng thơm lừng, bỗng dưng Đỗ Dực xuất hiện đằng sau, kề sát, cúi đầu hôn lên mặt tôi một cái. Tay tôi gắp miếng thịt dê lập tức tê dại, trên đầu sét đánh đùng đùng, cứng ngắc quay đầu nhìn Đỗ Dực, nhưng anh lại như không có chuyện gì nhìn sang hướng khác. Tôi chột dạ nhìn xung quanh, hình như là không có ai nhìn thấy.

Ở nơi công cộng mà lại công khai tán tỉnh nhau... Chu Du tôi cũng có mộ ngày làm ra chuyện như vậy, thiểu năng, đúng là thiểu năng. Về nhà tôi phải viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ, cầu xin quần chúng nhân dân cho tôi cơ hội làm người thêm một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro