Chương 31 - Em không chỉ là một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em, em vừa nói gì?" Rốt cục Đỗ Dực cũng choáng váng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lắp bắp như vậy. Nghe anh hỏi vậy, tôi cố tình im lặng, vờ như tâm tình của mình đang rất rối loạn. Anh có thể trầm lặng, tại sao tôi lại không chứ? Hừ hừ, tôi cười thầm, thần xui quỷ khiến vuốt ve bụng mình.

"Chính là bác ấy đó! Vừa rồi bác gái này rất đáng sợ!" Cô bé mới bị tôi dọa đến phát khóc giờ đã ngừng chảy nước mắt, chỉ tay vào tôi để tố cáo với mẹ cô bé. Mẹ cô bé nhìn tôi như nhìn sinh vật kỳ lạ, rồi nhìn thấy hành động sờ bụng của tôi thì xoa đầu con mình: "Đừng sợ, có lẽ bác gái này ăn thức ăn hỏng nên bị đau bụng, chúng ta tránh xa bác ấy một chút, đừng để bị lây bệnh."

Ầm! Họ đang nói gì vậy? Mở miệng ra là một tiếng bác gái, hai tiếng cũng bác gái! Con tôi còn đang ở trong bụng tôi đấy, thế mà chị ta lại dám kêu tôi là bác gái! Tôi đây mới gọi chị là bác gái đấy!

Tôi đang dốc lòng nguyền rủa hai mẹ con họ thì nghe Đỗ Dực nói gì đó, lúc chú ý tới điện thoại thì anh đã cúp máy. Hừ, còn không thèm chào tạm biệt tôi. Thoáng chốc, tâm tình tôi tụt dốc không phanh, chỉ biết ngồi im ngơ ngẩn. Tôi hiểu trong nhất thời Đỗ Dực khó mà tiếp nhận việc tôi mang thai vì anh cũng nghĩ tôi không có khả năng sinh nở, ban đầu tôi từ chối anh cũng là vì lý do này. Nhưng anh sẽ không cho rằng tôi lừa anh chứ? Có khi nào anh nghĩ ban đầu tôi lấy cớ để từ chối anh, sau lại cố tình mang thai để níu kéo anh không? Nếu anh nghĩ như thế thật thì việc này đối với anh mà nói cũng giống như bị phản bội, sẽ làm tổn thương anh như việc ba mẹ anh ly hôn?

Vừa nghĩ vậy tôi rất lo lắng, do dự không biết có nên gọi điện thoại giải thích với anh là thật sự tôi không hề biết mình không phải phát triển không hoàn toàn hay không. Thôi, đợi gặm xong cánh gà rồi gọi lại cho anh, vừa rồi tôi gọi thì anh lại không nghe máy, không biết đã đi đâu rồi. Tôi buồn bã nhớ đến một bài hát thiếu nhi: Cậu bé lên núi tìm thức ăn, không biết cậu đến từ phương nào. Không phải anh ham chơi mà nặn ra được cậu bé, cậu bé là con của em trai Đỗ.

Ăn xong hai cái cánh gà, tôi vẫn thấy chưa no nên đến quầy nói với cô gái McDonald's khi nãy: "Làm phiền cho tôi thêm một chân gà nướng."

Cô gái McDonald's nhìn tôi, nói vẻ bất đắc dĩ: "Chân gà nướng là của KFC, chỗ chúng tôi chỉ có chân gà chiên."

"A, vậy thì cho tôi chân gà chiên." Tôi nói với vẻ đúng lý hợp tình. Cô gái McDonald's hẳn là người tốt nên mới gặp được một nữ chính như tôi, vì tâm thần đang bất ổn mà có chút nhầm lẫn McDonald's với KFC, chứ nếu là nữ chính khác thì chắc chắn sẽ nói: "Làm phiền cho tôi một chén cháo và một ly sữa đậu nành, thêm một phần bánh bao". Ít nhất McDonald's hoàn toàn có thể đáp ứng khi tôi muốn ăn chân gà KFC, chứ nếu người ta cần cháo với sữa đậu nành thì làm sao họ có thể đáp ứng, đúng không?

Tôi gặm chân gà xong thì thơ thẩn về trường, sau đó lăn ra ngủ một giấc, nhưng lại mơ thấy cơn ác mộng lúc trước, Đỗ Dực thật đã chết, hiện người tồn tại trên thế gian này là Đỗ Dực giả làm lúc tỉnh dậy người tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi bất giác sờ bụng mình, cảm giác thật kỳ diệu, chỉ trong một ngày mà từ một người không có khả năng sinh đẻ, tôi đã biến thành mẹ, giống như Đỗ Dực bé nhỏ đã nói, từ một cô gái đã trở thành phụ nữ.

Tôi nhìn điện thoại theo thói quen thì phát hiện có tám cuộc gọi nhỡ, đều là Đỗ Dực gọi cho tôi, ngoài ra còn có một tin nhắn: "Tiểu Du đang giận anh sao? Anh đã mua vé máy bay vào buổi chiều rồi, tối nay sẽ đến trường em."

Tôi nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều rồi, liền vội vàng gọi điện cho anh nhưng điện thoại đã tắt máy, có lẽ anh đang ở trên máy bay. Tôi gửi tin nhắn "Hiện tại anh đến đây cũng không giải quyết được gì, kích động là ma quỷ!" nhưng không biết khi nào anh mới đọc được.

"Chu Du, dậy đi! Tối nay, ký túc xá chúng ta sẽ đi ăn lẩu cá, cậu thấy thế nào? Tớ phải bảo ông chủ cho thật nhiều ớt cay, còn phải có nước uống bỏ đá lạnh thật lạnh nữa." Hiểu Khánh đập bàn nói lớn. Hơn mười ngày nữa sẽ diễn ra kỳ thi nghiên cứu sinh, cô ấy học đến phát điên rồi.

Tôi vừa nghe nói sắp được ăn lẩu cá liền kích động bò xuống giường chuẩn bị thay quần áo thì bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề, vội nói: "Người mang thai có được ăn cay với uống nước đá lạnh không?"

"Mẹ tớ nói phụ nữ có thai không được ăn mấy loại thức ăn kích thích như ớt, kem hay chao gì đó, không tốt cho đứa con trong bụng." Hiểu Khánh trả lời rồi nói đùa, "Cậu hỏi cái này làm gì? Hay là cậu mang thai? Cậu bị ai chơi quy tắc ngầm à?"

"Không có, không có." Tôi vội nói, trong lòng hơi chột dạ.

"Cuối tuần có cuộc kiểm tra thể lực, chạy 800m." Tiểu Từ nói yếu ớt, trước mặt cô ấy là chiếc máy tính đang hiện lên thông báo mới của khoa, tiêu đề là "Thời gian kiểm tra thể lực".

"Không thể nào!!!" Hiểu Khánh hét to một tiếng, rên rĩ: "Có thể hôm đó dì cả của tớ tới."

"800m... Xong đời rồi!" Tôi như bị sét đánh, ngổn ngang trong gió.

"Cậu xong cái gì? 800m đối với cậu không phải là việc gì khó." Hiểu Khánh khinh bỉ tôi, bởi vì mỗi lần chạy 800m, cô ấy phải chết đi sống lại mới miễn cưỡng vượt qua, còn tôi thì lại dễ dàng về đích, chạy khá nhanh là đằng khác. Nhưng tình huống hiện tại thì không giống vậy, đừng nói 800m, ngay cả 100m tôi cũng không dám chạy. Nếu như tôi không sớm đến bệnh viện kiểm tra, cuối tuần cứ thế chạy 800m thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ tới thôi là đã sợ run người rồi. Phải tìm lý do để có thể không chạy 800m mới được, cứ kéo dài tới khi tốt nghiệp thì có lẽ giáo viên cũng sẽ không làm khó tôi nữa.

"Con heo Chu Du kia, cậu lại nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta mau đi ăn lẩu cá thôi." Hiểu Khánh thúc giục.

Tôi ấp úng: "Tớ không muốn ăn, có thể đổi quán khác không?"

"Trời lạnh như thế này thì ăn lẩu cá là sướng nhất." Tiểu Từ đồng ý với đề nghị của Hiểu Khánh, đã bắt đầu mặc áo khoác. Cô ấy là người Hồ Nam, thức ăn thường ngày không cay không vui. Trước kia mỗi lần đi ăn lẩu cá, chúng tôi đều gọi loại cay nhất, sau đó ai cũng cay đến lè lưỡi, nhìn rất giống chó.

"Cậu chuẩn bị nhanh lên!!!" Hiểu Khánh đã dùng cả tay chân bò lên giường tôi, uy hiếp trắng trợn: "Trừ khi cậu mang thai, nếu không thì phải đi ăn lẩu cá với bọn tớ."

"Tớ..." Dù tôi có trăm cái miệng cũng không thể phản kháng.

Thế là nữ chính Chu Du đáng thương bị bạn cùng phòng xô xô đẩy đẩy xuống giường, vô cùng không tình nguyện mặc áo khoác theo các bạn đến quán ăn Trùng Khánh, rồi cả bọn lại trơ mắt nhìn Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi gọi loại lẩu cá cay nhất. Nhìn món ăn nổi tiếng trước mắt, rốt cục Tiểu Du của chúng ta cũng trưng ra bộ dạng xả thân vì nghĩa, nơm nớp lo sợ đưa đũa về phía chiếc nồi lẩu đỏ rực.

Đứa trẻ trong bụng thích ăn chua với ăn cay thì chắc là con gái. Tôi tự an ủi.

Bữa ăn kéo dài hai tiếng, chúng tôi cười nói không ngừng. Các cô ấy liên tục uống nước đá, nhưng tôi không dám đụng vào, chỉ có thể liên tục uống nước ấm, còn bị các cô ấy châm chọc, đả kích. Tôi thô bạo đứng lên, nói: "Nước đá có công dụng tương tự như xuân dược. Các cậu tự giải quyết cho tốt vào."

"Tớ không tin." Tiểu Từ hờn dỗi, sóng mắt đong đưa, tôi rất nghi ngờ nước uống đã phát tác công dụng.

Quán ăn rất ồn ào, lúc tính tiền tôi mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của Đỗ Dực. Nội dung tin nhắn là: "Tiểu Du, em đang ở đâu? Lần trước anh quên hỏi ký túc xá của em ở đâu. Anh đang đứng trước cổng trường em."

Tôi vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho anh. Lúc nghe máy, giọng anh rất buồn bã: "Cuối cùng em cũng trả lời điện thoại, anh cứ nghĩ em lại giận anh."

"Sao em phải giận anh?" Tôi hơi khó hiểu.

Anh trả lời: "Giận anh làm em mang thai. Tiểu Du, đừng giận, là anh không tốt. Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em."

Sự độc ác trong lòng tôi bộc phát, giả vờ nghiêm túc nói: "Vậy anh đứng yên trước cổng trường, em đến tìm anh."

"Trời lạnh thế này Tiểu Du đừng ra ngoài." Đỗ Dực lập tức nói.

Tôi cúp điện thoại, tâm tình kích động, chuẩn bị chạy nhanh về hướng cổng trường thì bị bạn cùng phòng kéo lại: "Ăn xong rồi tính chuồn hả? Chia tiền rồi hãy nói! Ba mươi bốn tệ rưỡi!"

Tôi móc ra ba mươi lăm tệ, kín đáo cắn răng đưa cho bạn cùng phòng: "Không cần trả lại tiền thừa!" rồi chạy đi. Đỗ Dực ơi Đỗ Dực, anh xem đi, vì anh mà đến năm hào em cũng không cần!

Lúc tôi thở hồng hộc chạy đến trường liền nhìn thấy một bóng dáng màu đen đứng ở đó, bên cạnh là một cái valy nhỏ. Trong gió lạnh, dáng người Đỗ Dực thẳng tắp, luôn nhìn xung quanh bên trong cổng trường, có lẽ anh cho rằng tôi sẽ từ ký túc xá đi ra. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài vải nỉ màu xám tro, chiếc quần dài màu đen ôm trọn đôi chân dài tuy gầy mà khỏe khoắn, hai tay đút trong túi áo, trên cổ vòng hai vòng chiếc khăn choàng cũng màu đen.

Được nhìn thấy anh, lòng tôi như có pháo hoa, bất chấp có người khác đang nhìn, tôi đứng từ xa gọi tên anh. Anh xoay người, vừa nhìn thấy tôi, môi anh nở ra một nụ cười, đúng là "một cười trăm đẹp nở đua/ sáu cung phấn nhạt, son mờ kém duyên" mà.

("Một cười trăm đẹp nở đua/ sáu cung phấn nhạt, son mờ kém duyên": Nguyên văn: "hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc", trích trong bài thơ "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị. Câu thơ do Ngô Linh Ngọc dịch.)

Tôi hét lên mấy tiếng rồi nhấc chân chạy nhanh về phía anh, rất giống với mấy nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Đỗ Dực vội chạy tới ôm lấy tôi, nói đúng hơn là bắt lấy tôi, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Sau này không được chạy như vậy nữa, Tiểu Du, hiện giờ em không chỉ là một người."

Em không chỉ là một người.

Em không chỉ là một người.

Em không chỉ là một người.

Tôi hối hận, cực kỳ hối hận, ôm bụng khóc: "Làm thế nào đây? Tại sao em không chỉ là một người? Rõ ràng là không thể sinh con mà. Tại sao lại như vậy? Không thể như vậy được!"

Đỗ Dực đứng im ôm tôi, không nói câu nào. Tôi lén nhìn anh một cái, chỉ thấy anh cau mày, nhìn tôi e dè, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tôi càng khóc lớn hơn.

"Tiểu Du, xin lỗi." Đỗ Dực ôm chặt bả vai tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt anh tràn ngập vẻ tự trách. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, là ảo não, khổ sở, và có cả đau lòng. Thật ra thì việc này cũng không phải hoàn toàn là lỗi của anh, dù sao ban đầu chính tôi là người nói cho anh biết tôi không thể sinh con, vì thế mà khi XXOO anh mới không dùng biện pháp phòng tránh. Tất cả đều là tự tôi gieo gió gặt bão.

Nghĩ thế, tôi vội vàng lau hết nước mắt trên mặt, khoác tay anh rồi dựa vào người anh, an ủi: "Em không trách anh, anh cũng đâu muốn như vậy, đúng không? Người trẻ tuổi làm sai, nhất định thượng đế sẽ tha thứ."

"Tiểu Du, em đừng nói vậy, lòng anh rất khổ sở." Giọng nói của Đỗ Dực như đưa đám, xem ra anh rất quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn quan tâm hơn cả tôi. Nhưng mà tôi hơi thấy khó hiểu, người mang thai là tôi chứ đâu phải anh, tại sao anh lại quan tâm đến nó còn nhiều hơn cả tôi?

"Đáng ra anh phải đưa em đến bệnh viện kiểm tra trước, hoặc là khi đó anh phải chủ động làm biện pháp phòng tránh, chỉ là vì em từng nói em không thể sinh con... Anh nghĩ trước đây chúng ta đều chưa từng hẹn hò với ai nên mới không dùng biện pháp phòng tránh, bây giờ nghĩ lại thấy bản thân thật sự rất hèn hạ. Anh chỉ lo hưởng thụ mà không chú ý đến cơ thể của người phụ nữ. Anh đúng là thằng đàn ông đê tiện."

"Không nghiêm trọng vậy đâu." Tôi thở dài, nắm chặt tay anh. Lúc anh nắm lại tay tôi, trong đầu tôi bỗng hiện lên hai chữ "Dựa vào". Không biết vì sao, tôi lại nghĩ đến ca khúc của Nhậm Hiền Tề: Anh cho em điểm tựa, để em dựa vào, không sao đâu, cho em dựa vào, cho em dựa vào.

"Chà chà, thì ra vội vội vàng vàng chạy đi là để gặp đàn ông."

Tôi quay đầu lại thì thấy mấy người cùng phòng đứng đằng sau như trộm, ném cho tôi ánh mắt "bị bắt quả tang". Không chờ tôi lên tiếng, các cô ấy đã dồn mắt về phía Đỗ Dực. Đỗ Dực nghe thấy tiếng nói cũng xoay người lại, bắt gặp ánh mắt như sói như hổ của các cô ấy nhưng vẫn bình tĩnh chào hỏi, quả nhiên là đã quen với việc bị mấy cô gái nhìn chằm chằm, đến khi nào tôi mới có thể bị mấy trai đẹp nhìn chăm chú đây?

"Khá lắm, Chu Du." Bạn cùng phòng vỗ vỗ vai tôi tỏ ý tán thưởng, ra vẻ không muốn làm bóng đèn nên nhanh chóng biến mất, cứ như người ngoài hành tinh.

Tôi đang định xách valy giúp anh thì anh khoát tay từ chối, kéo lấy tay tôi cùng đút vào túi áo khoác của anh, dẫn tôi chậm rãi đi vào trường. Không thể ngờ sau nhiều năm như vậy, tôi cùng con trai nhà hàng xóm ở đối diện có thể có chung một mối liên kết.

"Thật ra thì anh cũng không cần phải đến đây, chúng ta có thể nói chuyện qua điện thoại, nhưng tiền điện thoại phải do anh trả." Tôi nói.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy nếu chỉ nói qua điện thoại thì chẳng phải anh quá vô trách nhiệm ư?" Đỗ Dực hỏi ngược lại tôi.

Tôi vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm gì? Làm phẫu thuật ư? Có đau lắm không nhỉ? Bác sĩ nói phải mau chóng làm phẫu thuật, nếu đứa bé lớn rồi thì..."

Đỗ Dực dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, một lát sau mới nói: "Sinh thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro